← Ch.1437 | Ch.1439 → |
Lục Bình cũng không để trong lòng sự nhắc nhở của Nam Cung Tiểu Kiếm. Lấy địa vị của Lục Bình hiện giờ ở tu luyện giới, người muốn đối phó hắn còn ít sao?
Có thể tưởng tượng muốn đối phó là một chuyện, có thể đối phó hay không đó chính là một chuyện khác!
Hôm nay nhìn mấy vị Thuần Dương lão tổ ở đỉnh Phi Lương Sơn, bọn họ có thể đi tới hiện giờ không biết đạp hài cốt của bao nhiêu người, đã trải qua bao nhiêu chém giết, kết bao nhiêu thù oán. Tu luyện giới ngoài sáng âm thầm không biết có bao nhiêu người muốn đối phó bọn họ, nhưng bọn họ có từng có chút sợ hãi sao?
Nhìn thấy Lục Bình đối với sự nhắc nhở của hắn chẳng qua lễ phép gật đầu cám ơn, hiển nhiên cũng không để trong lòng, Nam Cung Tiểu Kiếm biểu lộ ngượng ngùng, cùng mọi người hàn huyên mấy câu sau đó liền mượn cớ rời đi.
Khoảnh khắc Nam Cung Tiểu Kiếm xoay người rời đi, ánh mắt của Lục Bình lơ đãng quét về bóng lưng của hắn. Hai mắt híp một cái, vẻ ngưng trọng trong thần sắc chợt lóe rồi biến mất. Chờ cho lúc Lục Bình đang định suy nghĩ gì đó, đột nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh Phi Lương Sơn, rồi sau đó Lục Bình chộp lấy cổ tay của Xích Luyện Anh bên cạnh, sau khi một bước bước ra hai người liền biến mất không thấy đâu nữa.
Ngay lúc đám người Tào Kiếm Bình bên cạnh Lục Bình thần sắc sửng sốt, liền nghe Nam Cung Tiểu Kiếm một bên khác kinh thanh kêu lên:
- Nha, các lão tổ đều không thấy!
Đông Phương Ngạn Hồng trầm giọng nói:
- Hai phái đấu kiếm đã bắt đầu rồi!
Tần Thế Quân cũng nói:
- Mọi người đừng hoảng hốt. Những lão tổ của các phái tất nhiên đã nhận được thông báo của hai phái trước khi chuyện xảy ra. Trong những người đó không ít đều là pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ, xem ra chúng ta cũng có thể tìm được chỗ chân chính đấu kiếm.
Tần Thế Quân vừa dứt lời, đám người Tào Kiếm Bình, Lương Kiếm Phi, Thiên Du, Tang Du một bên khác hiển nhiên bay lên trời, tiến vào đỉnh Phi Lương sơn không biết vì sao khi đó biển mây lần nữa chậm rãi tụ lại.
Đông Phương Ngạn Hồng mặt liền biến sắc, ngẩng đầu nhìn một chút lên đỉnh đầu, nói:
- Chúng ta cũng đi!
Dứt lời bay lên trời trước, đuổi theo đám người Tào Kiếm Bình, nhưng không chờ tới lúc tất cả các phái đích truyền bao gồm đám người Tào Kiếm Bình trong đó đến gần biển mây giữa không trung, hư không đỉnh đầu mọi người đột nhiên biến ảo. Một đạo kiếm khí bình chướng sâm nhiên ngang qua trước người các phái đích truyền, khiến cho bọn họ không thể không ngừng lại.
Lấy kiếm quang khai ích hư không, phía sau kiếm khí bình chướng đương nhiên chính là chỗ không gian đấu pháp của Tử Dương cung lục kiếm cùng Liệt Thiên Kiếm Thánh đấu kiếm rồi. Song phương đấu kiếm đều đã đạt đến cấp bậc Thuần Dương, hiển nhiên không thể đấu kiếm trên đỉnh Phi Lương Sơn, chỉ có thể tạm thời khai ích ra hư không làm đất quyết chiến. Chẳng qua là họ muốn quan sát song phương đấu kiếm thì cần phá vỡ một đạo kiếm quang bình chướng này trước.
Tào Kiếm Bình xuất kiếm trước. Một kiếm phá vỡ bình chướng. Tiếng kiếm khí giao minh liên tiếp vọt truyền tới. Kiếm quang chẳng qua phá vỡ vào khoảng ba thước liền bị tiêu nhị.
Thiên Nguyệt tông Thiền Du cười nói:
- Để ta giúp Tào tỷ tỷ một cánh tay lực!
Hai vị hai đại tông môn thứ nhất đích truyền liên thủ, kiếm quang bình chướng rất nhanh sau đó bị xé ra. Hai người trước sau lần lượt bước vào trong kiếm quang bình chướng.
Tang Du cười khổ một tiếng, nói với Lương Kiếm Phi bên cạnh:
- Lương huynh, xem ra ta và người phải hợp lực rồi, không thể theo sau lưng hai vị đó chiếm tiện nghi!
Lương Kiếm Phi tràn đầy đồng cảm nói:
- Hãy khai ích một lối đi khác, ta và ngươi hợp lực cũng dễ dàng!
Lương Kiếm Phi kiếm thuật truyền thừa kịp Tiêu Bạch Vũ, trong Liệt Thiên Kiếm phái có danh hiệu "Tiểu Kiếm thánh", kiếm quang đương nhiên sắc bén. Sau khi một kiếm phá khai bình chướng, Tang Du quát khẽ một tiếng, hai tay hư ám xé ra hai bên. Đạo bình chướng bị phá vỡ một lỗ hổng lập tức bị tê liệt khai rộng. Lương Kiếm Phi than thở một tiếng, hai người trước sau cũng tiến vào trong kiếm quang bình chướng.
Lúc này các phái đích truyền tu sĩ cũng đã bắt đầu hữu dạng học dạng. Tần Thế Quân cùng Lý Thế Càn liên thủ, Đông Phương Ngạn Hồng cùng Nam Cung Tiểu Kiếm liên thủ, phá vỡ kiếm quang bình chướng đối với bọn họ mà nói cũng không coi là việc khó.
Tu sĩ của các phái tới sau không cách nào cùng người liên thủ, hoặc là dứt khoát chính là lực chưa như mong đợi, cũng chỉ có thể mặt dày đi theo sau người có thể phá vỡ kiếm quang bình chướng nhặt tiện nghi.
Nhưng sau khi mọi người đột phá kiếm quang bình chướng tiến vào đấu pháp không gian, kiếm quang phong bạo lớn hơn ngay sau đó theo nhau tới. Tiếng kiếm tỏ rõ liên tiếp không ngừng cơ hồ làm hai lỗ tai của các phái đích truyền thất thông. Các phái đích truyền đua nhau kêu lên cố gắng ngăn cản. Mặc dù bọn họ lúc này đang ở lằn ranh đấu pháp không gian, nhưng kiếm quang kiếm khí tản ra mà đến vẫn làm bọn họ nếm nhiều nhức đầu.
Thật vất vả tránh thoát một đợt tiếp theo một đợt kiếm quang tản ra mà đến. Tu sĩ của các phái dán chặt kiếm quang bình chướng lúc này mới phát hiện những kiếm quang tản lung tung ra trong đầu pháp không gian khi đến gần kiếm quang bình chướng sẽ lại rót vào trong đó, lại một lần nữa vững chắc đấu pháp không gian do kiếm quang bình chướng cầm cố.
Lần này các phái đích truyền định thần lại lúc đó mới chú ý tới đấu pháp giữa Tử Dương cung lục kiếm cùng Tiêu Bạch Vũ đã bắt đầu rồi. Các phái Thuần Dương, đại tu được mời tới xem cuộc chiến lúc này treo đúng chỗ lằn ranh đấu pháp không gian, đang quan sát song phương đầu kiếm trong không gian.
Nếu như lúc này có tu sĩ tinh thông không gian thần thông hay hoặc giả là các đạo trận pháp ở đây, sẽ có thể nhìn thấy đạo bình chướng khổng lồ từ kiếm quang ngưng tụ thành được hình thành trong hư không của đỉnh Phi Lương sơn thật ra thì chính là do những Thuần Dương, đại tu sĩ của các phái liên thủ duy trì mà thành.
Lục Bình đồng dạng là một trong những người duy trì kiếm quang không gian. Nhưng mà vì để tránh phiền toái, dứt khoát dưới con mắt mọi người lão tổ của các phái giả công lo việc tư, đưa tới mấy đạo kiếm quang cùng kiếm quang bình chướng liên kết qua lại, mượn lực của kiếm quang bình chướng tạo thành một đạo bức rèm kiếm quang trước người hắn cùng Xích Luyện Anh. Như vậy cũng không tất phí sức ngăn trở kiếm khí tản ra mà đến trong đấu pháp, đồng thời cũng không làm trở ngại hai người quan sát đấu pháp của Tiêu Bạch Vũ cùng Tử Dương cung lục kiếm trong không gian.
Càng làm lão tổ của các phái có chút im lặng là, người này vì muốn cho hồng nhan tri kỷ của mình một tràng sở an toàn quan sát đấu kiếm cũng đã đành, dù sao lần này tu sĩ của các phái tới xem cuộc chiến chí ít cũng cấp bậc đại tu sĩ, chỉ có Xích Luyện Anh một pháp tướng trung kỳ tha du bình như vậy. Lấy địa vị của Lục Bình hiện giờ, như thế làm lão tổ của các phái cũng không cách nào nói gì. Dù sao bức rèm kiếm quang cũng là bản lãnh thật sự của Lục Bình.
Những người này sau khi vừa quan sát trong sân đấu kiếm, vừa lại đang tự đi khai ích không gian cùng hồng nhan tri kỷ nhà mình pha trà thưởng thức vô cùng thích thú, một cuộc đấu kiếm đủ để chấn động toàn bộ tu luyện giới.
Về phần các phái đích truyền cần tự đi phá vỡ kiếm quang bình chướng mới có tư cách quan sát song phương đấu kiếm, vậy cũng là một khảo nghiệm được lão tổ của các phái vì con em nhà mình bày ra. Nếu ngay cả kiếm quang bình chướng đều không thể đột phá, thì tới quan sát trận đấu kiếm này hiển nhiên cũng không ý nghĩa.
- Như thế nào, có thể nhìn ra gì không?
Lục Bình hỏi Xích Luyện Anh bên cạnh không chớp mắt nhìn chằm chằm song phương đấu kiếm trong sân.
Xích Luyện Anh cũng không giống như Lục Bình dễ dàng chiều chuộng như vậy, trong sân song phương đấu kiếm hiển nhiên đều là đấu pháp giữa kiếm tu đứng đầu nhất tu luyện giới, chủ ảo diệu bên trong đối với Xích Luyện Anh chỉ có pháp tướng trung kỳ tu sĩ như vậy mà nói là cực kỳ khó khăn nắm bắt được.
Xích Luyện Anh có chút chần chờ đáp:
- Song phương đấu kiếm nhìn như kịch liệt, Tử Dương cung lục kiếm phối hợp nước chảy mây trôi. Liệt Thiên Kiếm Thánh cũng có trọng nhược khinh. Tuy nhiên tựa hồ song phương cũng còn có điều cất giữ, chưa lấy ra bản lĩnh chân chính.
Lục Bình gật đầu cười nói:
- Không sai, song phương đều thử dò xét với nhau, xem ra song phương đều cực kỳ cẩn thận. Trận chiến này muốn trong thời gian ngắn phân ra thắng bại sợ là cực kỳ khó khăn.
Xích Luyện Anh lại nói:
- Tử Dương cung lục kiếm phối hợp cực kỳ quái dị, tựa hồ sáu kiếm phái làm một bộ hợp kích thuật, nhưng hai bên lại có chút không giống nhau?
Lục Bình nói:
- Đây chỉ sợ cũng là chỗ mà Tử Dương cũng có phấn khích lấy lục đại đích truyền đối kháng Liệt Thiên Kiếm Thánh rồi. Lục đại đích truyền mỗi người đều tu luyện một loại vô thượng kiếm thuật thần thông. Nhạn Nam Phi cùng Phiền Minh Kiệt hai người tu luyện kiếm thuật thần thông có thể trở thành một bộ hợp kích kiếm thuật, giống vậy Tô Cẩm cùng Quách Loạn Tinh đồng dạng là một bộ hợp kích kiếm thuật; Điền Bá Lương cùng Tạ Thiên Dương cũng giống như thế. Cứ như vậy, Tử Dương cung sáu đại đệ tử đích truyền thật ra là đang dùng ba bộ hợp kích kiếm thuật thần thông đối kháng cùng Tiêu Bạch Vũ.
- Nhưng ba bộ hợp kích kiếm thuật thần thông đó của Tử Dương cung lại có thể hợp lại làm một. Ba bộ hợp kích kiếm thuật thần thông có thể tùy thời tạo thành một bộ kiếm trận hoàn chỉnh. Đây mới là căn cơ khiến cho lục đại đích truyền hoàn toàn có thể khiêu chiến Tiêu Bạch Vũ.
- Đây cũng chính là Tiêu Bạch Vũ, nếu đổi thành những Thuần Dương tu sĩ khác, chống lại kiếm trận hình thành sâm nghiêm bực này lấy lục đại vô thượng kiếm thuật thần thông, hai hai hợp nhất vừa có thể thành tựu hợp kích thuật cũng chỉ có một đường nuốt hận.
- Giống vậy cũng bởi vì trong lục đại đích truyền, Tô Cẩm nhìn dáng dấp mới vừa tiến cấp pháp tướng hậu kỳ, khí tức quanh thân lộ ra vô cùng không ổn định. Quách Loạn Tinh cùng Điền Bá Lương hôm nay đều là pháp tướng trung kỳ tu sĩ. Nếu Tô Cẩm vững chắc tu vi tự thân, hai người kia cũng vượt qua lôi kiếp lần thứ hai, lấy sáu vị pháp tướng hậu kỳ đại tu sĩ tạo thành kiếm trận này, sợ rằng còn không chờ đánh, chính Tiêu Bạch Vũ sẽ phải nhận thua trước.
Xích Luyện Anh cười khành khạch hỏi:
- Nói cả nửa ngày, không phải bởi vì chính huynh cũng không nhìn ra trận chiến này ai sẽ thắng đúng không?
Lục Bình thấy buồn cười, đáp:
- Thật đúng là như vậy. Trận chiến như vậy mới có cái để xem, nếu song phương vừa lên tới liền phân ra thắng bại, đấu kiếm đó sẽ chấn động hết toàn bộ tu luyện giới chẳng phải là thành một chuyện nực cười.
Xích Luyện Anh có chút không cam lòng hỏi:
- Chẳng lẽ cũng chưa có những yếu tố khác ảnh hưởng sao? Tử Dương cung dù sao cũng là một trong lục đại thánh địa, từ khai thiên đến bây giờ không biết tích toàn bao nhiêu lá bài tẩy, đòn sát thủ. Nếu lúc song phương giằng co đột nhiên sử dụng ra, chưa chắc không thể đánh Tiêu Bạch Vũ trở tay không kịp.
Lục Bình nghĩ tới ngày đó bản mệnh phi kiếm trong tay Tiêu Bạch Vũ đã là Thuần Dương linh bảo. Nhưng lúc này trong quá trình song phương đấu kiếm giữa sân, cũng không biết ông ta sử dụng bí thuật gì che giấu, phi kiếm trong tay như cũ là một món Nhị kiếp linh bảo ba động như vậy.
- Lục Đại đích truyền có lẽ có đòn sát thủ. Tiêu Bạch Vũ đó cũng chưa chắc không có thủ đoạn áp đáy cương. Chớ quên Tiêu Bạch Vũ cũng là người thừa kế khai thiên kiếm thuật. Tiêu Bạch Vũ có thể vinh ưng Thuần Dương thứ nhất tu sĩ mà không bị người hoài nghi thực lực của ông ta, bản thân đã nói lên ông ta bất phàm.
- Huống chi kiếm thuật mà Tiêu Bạch Vũ tu hành là con đường "Một kiếm phá vạn pháp" của của Giao đạo nhân năm đó, chính là một người vô luận đối thủ mạnh yếu đều là khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Lục đại đích truyền ngay cả muốn thắng được Tiêu Bạch Vũ cũng tất nhiên phải trả ra giá cao thảm trọng, cuối cùng bất quá là một cuộc lưỡng bại câu thương.
Trong lúc Lục Bình phê bình quá trình song phương đấu kiếm, đồng thời chỉ điểm Xích Luyện Anh tu hành, các phái đích truyền khi đó đã thảm hại ngăn cản, tránh né kiếm khí song phương đấu kiếm bắn tản ra đi tới bên cạnh trưởng bối lão tổ của mình, tiếp nhận sự chỉ điểm của tông môn trưởng bối mỗi người.
← Ch. 1437 | Ch. 1439 → |