Vay nóng Tinvay

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 1468

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 1468: Quảng Nguyên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Thuần Dương Chi Khí mãnh liệt cùng với một cỗ lớn Thiên Hoa lộ hạ xuống từ giữa bầu trời đoàn đoàn vây quanh Lục Bình. Lúc này Lục Bình giống như một vực sâu không đáy vậy đem Thuần Dương Chi Khí cùng với Thiên Hoa lộ toàn bộ thôn phệ hầu như không còn. Trên người Lục Bình hiện ra sinh cơ bàng bạc, mà thương thế lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang khôi phục.

Bên ngoài Doanh Ngọc chiểu trạch, một chỗ hư không đột nhiên co rúc lại vùi lấp về phía sau, ấy mà tạo thành một cánh cửa hình vòng tròn. Ngay sau đó một trung niên tu sĩ thần sắc hơi có vẻ thẫn thờ cất bước ra từ trong cánh cửa hư không.

Hướng về bốn phía nhìn một chút, tu sĩ dường như đang cảm thụ Thuần Dương Khí Tức chung quanh, khịa xong một tiếng, nói:

- Chính là chỗ này, cũng không biết tu sĩ nhà nào, không ngờ lại có thể đưa tới động tĩnh lớn như vậy, xem bộ dáng đã độ kiếp thành công, nhưng lúc này vẫn không rời đi mới phải.

Đang trong đầm lầy cố gắng luyện hóa một tia Thuần Dương Chi Khí cuối cùng trong cơ thể cũng như vững chắc Thuần Dương tu vi mới vừa tiến cấp thần niệm của Lục Bình chợt động, chân mày nhíu lại, đồng thời chân nguyên quanh thân giống như sông lớn chạy chồm, cũng làm xong đề phòng.

Lúc này lại có người chạy tới Doanh Ngọc chiểu trạch, hơn nữa từ khí tức do thần niệm của Lục Bình bắt được mà xét, tu vi của người đến chí ít cũng phải là cấp bậc Thuần Dương.

Nhưng kỳ quái chính là chỗ đó, Lục Bình lôi kiếp mặc dù đã qua, nhưng lúc này khí tức của kiếp lôi vẫn ở đó, tu sĩ cấp bậc pháp tướng trở lên quả quyết không dám vào lúc này đến gần Doanh Ngọc chiểu trạch. Đây cũng là nguyên nhân Lục Bình yên tâm ở chỗ này luyện hóa Thuần Dương Chi Khí khôi phục thương thế vững chắc tu vi.

Thế mà hôm nay vừa khéo có một vị tu sĩ tu vi chí ít cũng cấp bậc Thuần Dương đi tới Doanh Ngọc chiểu trạch. Nhưng kiếp lôi khí tức tán dật trong hư không Doanh Ngọc chiểu trạch không ngờ lại không sinh ra uy hiếp chút nào với ông ta, người tới dường như cũng không để trong lòng chút nào với lần này.

Trong lòng Lục Bình thầm sợ, hai mắt khai ích ánh sáng màu đỏ xanh nổ bắn ra, nhìn về phía chỗ sâu sương mù của Doanh Ngọc chiểu trạch.

Trung niên tu sĩ tựa như rất chậm, nhưng thực sự mau lẹ vô cùng, đi tới địa vực có kiếp lôi khí tức nồng đậm nhất, lúc này dường như có phát hiện gì đó, nói:

- Chà, bị phát hiện rồi sao xem ra người này quả thật không giống người thường. Lão phu năm đó không bằng, bây giờ nên làm gì mới phải đây?

Lục Bình hít một hơi thật sâu, một hơi này hít đủ dài, thậm chí khiến cho khí lưu bốn phía bắt đầu rối loạn. Vốn dĩ bởi vì Lục Bình độ kiếp lôi kiếp giữa thần sắc tỏ ra mệt mỏi nhất thời nhìn lại thấy tinh thần khôi phục khí thế đầy đủ, phảng phất như Thuần Dương lôi kiếp không tạo thành ảnh hưởng chút nào với hắn vậy.

Lục Bình hướng chỗ sâu của đầm lầy đột nhiên hé mồm hỏi:

- Các hạ nếu như đã tới, cớ gì không xuất hiện?

- Ha ha, đạo hữu chớ nên hiểu lầm, tại hạ Ngũ Hành tông Quảng Nguyên lão tổ, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?

Sương mù trong đầm lầy không biết từ đầu bắt đầu tản đi, trên mặt trung niên tu sĩ mang nụ cười từ trong đi ra. Xa xa ông ta thấy Lục Bình dường như trên mặt còn mang một vẻ kinh ngạc, không ngờ Lục Bình nhìn qua trẻ tuổi như vậy.

Tu sĩ tu vi đạt tới cảnh giới nhất định, mặc dù thường thường có thể điều chỉnh tướng mạo, nhưng sinh cơ trên người thì đổi không hết. Tu sĩ cao minh bình thường sẽ có thể thông qua sinh cơ tán dật ít nhiều trên người một tu sĩ để xác nhận đời sống tu luyện của một vị tu sĩ.

Trung niên tu sĩ khi thấy Lục Bình đầu tiên ngẩn ra, theo sát chính là cả kinh. Bước chân đi tới Lục Bình không tự chủ chậm lại, đồng thời khí tức quanh người cũng có chút biến hóa nhỏ.

Những thứ sửa đổi lơ đãng phát sinh trên người trung niên tu sĩ hôm nay trong thần niệm của Lục Bình cũng mảy may tất hiện, khóe miệng của Lục Bình hơi nhếch lên, nói:

- Xem ra các hạ cả kinh đoán được thân phận của tại hạ. Ngũ Hành tông đạo hữu, ha ha, cùng tại hạ từ trước đến giờ không quá tốt đẹp gì!

Trung niên tu sĩ lúc này đứng lại bên ngoài hơn mười trượng trước người Lục Bình, khi đó khí tức quanh thân chẳng biết tại sao đột nhiên hòa hoãn xuống, cười nói:

- Có thể ở tuổi như vậy có thành tựu lớn như thế, rồi lại cùng bổn tổng tu sĩ có thù oán, vậy dĩ nhiên là hậu khởi chi tú của tu luyện giới, được xưng Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên Lục Thiên Bình rồi.

Lục Bình cười nói:

- Trước mặt các hạ, Lục mỗ có tài đức gì, nào dám xưng Kiếm tiên.

Trung niên tu sĩ thần sắc kinh ngạc, hỏi:

- Ha, đạo hữu biết tại hạ là ai không?

Lục Bình nghiêm mặt đáp:

- Quý phái mấy vị Thuần Dương tại hạ đều gặp qua, cũng chưa từng thấy qua các hạ. Nhưng cứ như các hạ một thân Thuần Dương điên phong tu vị cũng không giả được, trước đó tại hạ mới vừa vượt qua lôi kiếp, lực của kiếp lôi chưa tiêu tán, các hạ không ngờ lại dễ dàng đi vào khu vực độ kiếp trước đó của tại hạ như vậy, như thế cuối cùng lại, các hạ chẳng lẽ là Ngũ Hành tông chí tôn lão tổ? Tuy nhiên xem ra không phải là chân thân tới, cỗ thân thể này là khôi lỗi hay hóa thân? Nếu không cũng không nhìn tới dự tồn tại của kiếp lôi chi lực, các hạ đương nhiên vẫn trong tiểu thiên thế giới của Ngũ Hành tông mới đúng!

Vẻ ngạc nhiên lóe ra trong tầm mắt của trung niên tu sĩ, nói:

- Xem ra Cửu Huyền lâu truyền thừa bí thuật quả thật chính là rơi vào trong tay các người, không ngờ lại có thể biết nhiều như vậy.

Lục Bình từ chối cho ý kiến, ngược lại hỏi:

- Các hạ lần này tới Doanh Ngọc chiểu trạch là muốn nhân cơ hội đánh chặn đường tại hạ sao?

Ngũ Hành chí tôn Quảng Nguyên lão tổ cười lắc đầu một cái, đáp:

- Lão phu thật ra thì ngược lại bị lôi kiếp của đạo hữu cho gọi mà tới. Thuần Dương lôi kiếp quy mô lớn như vậy đúng là lão phu bình sanh mới thấy. Lão phu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ cũng chỉ có một loại giải thích là đạo hữu đã cùng bản mệnh linh bảo vượt qua Thuần Dương lôi kiếp! Thịnh huống bực này, lão phu nếu không tới tìm tòi đến tột cùng, sợ rằng thật sẽ tiếc nuối suốt đời.

- Quả thật là Ngũ Hành tông Chân Linh lão tổ trước mặt rồi, vãn bối rất may mắn!

Quảng Nguyên lão tổ không để ý tới lời của Lục Bình, mà là tự mình nói:

- Thuần Dương lôi kiếp cùng Thuần Dương lôi kiếp của bản mệnh linh bảo cùng cho gọi, uy lực của lôi kiếp cũng không phải đơn giản một cộng một. Dưới tình huống như vậy đạo hữu còn có thể bình yên vượt qua, thật đúng là làm lão phu thán vị quan chí!

Lục Bình cười lạnh hỏi:

- Tiền bối nếu có ý bội phục, tuy nhiên hiện nay sợ rằng vẫn là hối tiếc chiếm đa số chứ?

Quảng Nguyên lão tổ không ngờ lại gật đầu thừa nhận đáp:

- Đáng tiếc, đáng tiếc lão phu chân thân không ra được khỏi Ngũ Hành động thiên, nếu không lão phu phải nhanh chóng giết ngươi!

Lục Bình không chút phật lòng, mà là cười nói:

- Tiền bối đã xuất thủ, sợ rằng bây giờ Ngũ Hành tông Thuần Dương đã nhận được tin tức chạy tới. Chẳng qua vãn bối có chút ngạc nhiên, tiền bối thật đúng là có nắm chắc lôi kéo vãn bối ở chỗ này không?

Quảng Nguyên lão tổ cười nói:

- Ngươi tuy hết sức đè nén, nhưng lão phu vẫn có thể đoán ra Thuần Dương lôi kiếp vẫn làm cho người bị thương nặng. Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên kỳ tài ngút trời, nếu hoàn hảo không tổn hao gì, lão phu có thân khôi lỗi này tuy có thực lực của Thuần Dương điên phong, nhưng cũng chưa chắc ngăn được người, nhưng hôm nay khó mà nói!

- Cũng tốt, vậy hãy để vãn bối thỉnh giáo một phen uy lực thần thông cuộc chiến của Chân Linh lão tổ lấy Thuần Dương tu vi!

- Như người mong muốn!

Ngô Quảng Nguyên vừa dứt lời, tay trái đã hướng về phía Lục Bình mở một cái rồi co rụt lại, miệng quát:

- Định!

Hư không bốn phía đột nhiên áp súc muốn đem Lục Bình cầm cố trong không gian thu hẹp không nhúc nhích được.

Quanh thân Lục Bình đột nhiên tuôn ra một đoàn Thuần Dương Chi Khí nồng đặc, miệng quát:

- Phá!

Theo âm lãng phát ra trong miệng Lục Bình, Thuần Dương Chi phí bạo tán ra nhất thời lấy một loại vận luật ba động kỳ quái, lập tức khiến cho hư không cấm cố bốn phía bể tan tành phân tán. Lục Bình lấy được tự do, ngay sau đó một bước bước ra muốn rời khỏi nơi đây.

- Chạy đi đâu?

Quảng Nguyên lão tổ quát to một tiếng. Linh khí bốn phía đột nhiên chia ra linh quang đại năm màu gồm vàng, xanh biếc, xanh da trời, đỏ tươi, vàng nhạt, biên chức thành từng sợi dây thừng quấn tới trên người Lục Bình.

Lục Bình cười một tiếng "ha ha", trong tâm hạch không gian, một viên Thuần Dương Chi Châu mượt mà ở bầu trời huyền không hải đang được Long chi pháp tướng tế luyện. Trung ương một cây Tam Linh Ngũ Hành Diệp chín lá vẫn trông rất sống động, linh thảo linh khí gắng gỏi bị Thuần Dương Chi Châu hút lấy, rồi sau đó hòa vào trong chân nguyên. Theo sát đó ống tay áo của Lục Bình phất một cái ra phía ngoài, linh quang năm màu nhất thời lần nữa quy về hỗn độn, Lục Bình coi như không có gì từ bên trong đi xuyên qua.

Quảng Nguyên lão tổ rất kinh ngạc, không ngờ mình tinh nghiên Ngũ Hành thần thông lại bị Lục Bình dễ dàng hóa giải như thế. Thậm chí làm Quảng Nguyên lão tổ hơi có chút nổi giận, thầm nói mình từ lời phiến ngữ của lịch đại truyền thừa Ngũ Hành tông Chân Linh lão tổ suy đoán tu luyện như thế nào sau Chân Linh có phải là sai hay không? Những năm này mình tinh nghiên Ngũ Hành thần thông có đi lầm đường hay không?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Quảng Nguyên lão tổ trầm xuống, hai tay bấm ra mấy đạo pháp quyết, miệng quát:

- Đốt!

Thần sắc của Lục Bình biến đổi. Đây là hư không chỉ hỏa lấy hỏa chúc tinh thần thông ngưng tụ mà thành. Đồng dạng là vô hình vô sắc, nhưng nó lại có thể trực tiếp đốt xuyên hư không, làm người ta khó lòng phòng bị rồi lại không thể tránh né, lúc này đã tiến tới gần quanh người Lục Bình.

Quảng Nguyên lão tổ đắc ý cười hỏi:

- Lục đạo hữu, một chiêu này của lão phu như thế nào?

Lục Bình vẫn treo đứng ở hư không thần sắc không thay đổi. Nụ cười của Quảng Nguyên lão tổ ngưng kết trên mặt, hừ lạnh một tiếng. Hỏa diễm nhất thời chiếu xuống cứng đờ với hư không trên người Lục Bình không nhúc nhích, lại chỉ nghe một tiếng vang lớn "xì xì". Trong một mảnh sương mù bay lên, Lục Thiên Bình lúc này đã hóa thành một vùng nước trong, không đợi chiếu xuống đất cũng đã bị hư không chi hỏa thiêu đốt sạch sẽ.

Quảng Nguyên lão tổ đang định thu hồi hư không chi hỏa tìm tung tích của Lục Bình, không ngờ một mảnh hơi nước đột nhiên chiếu xuống bao lấy hư không chi hỏa trong đó. Nếu không phải Ngô Quảng Nguyên sớm thấy cơ hội, vội vàng lấy không gian thần thông triệu hồi hư không hỏa diễm, chỉ sợ bản mệnh linh hỏa của lão sẽ bị Tam Quang Thần Thủy tưới tắt.

Quảng Nguyên lão tổ trong thần sắc có chút khó coi. Vốn dĩ lão cho rằng mình mặc dù chỉ lấy khôi lỗi cấp bậc Thuần Dương xuất chiến, nhưng bởi vì có ý thức của Chân Linh lão tổ chỉ dẫn, hoàn toàn không kém gì những lão bài Thuần Dương tu sĩ. Huống chi hiện nay chẳng qua là muốn tận lực lôi kéo Lục Thiên Bình, Quảng Nguyên lão tổ lấy loại phương thức xảo diệu này tới tranh đoạt tiên cơ, mặc dù hung hiểm cũng không quá thật lãng phí với chân nguyên của mình, tiêu hao chẳng qua là tâm thần của tu sĩ mà thôi.

Loại phương thức khảo nghiệm này hơn nữa chính là tu sĩ chưởng khống chân nguyên của mình cùng với thi triển thần thông. Quảng Nguyên lão tổ vốn không cách nào phát huy thực lực tự thân cường hạng, làm gì ngờ tới trong tranh phong với Lục Bình không ngờ lại chiếm không được chút xíu tiện nghi.

Lục Bình lấy Tam Quang Thần Thủy làm môi giới, thi triển "Hành Vân Bố Vũ quyết" bày một đạo màn mưa trước người, chặn lại Quảng Nguyên lão tổ truy kích. Lục Bình cười dài một tiếng, nói một tiếng "Sau này còn gặp lại", người đã biến mất giữa không trung.

Nhưng không ngờ sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười của Quảng Nguyên lão tổ, nói:

- Cũng được, như vậy lão phu tiễn Lục đạo hữu một đoạn!

Lục Bình hơi thay đổi sắc mặt, cũng cảm giác được sau lưng một cổ cự lực lộ ra từ trong hư không, khiến cho Lục Bình trong lúc nhất thời không thể tránh né, chỉ đành phải đón chịu một kích đó.

Cổ họng Lục Bình có vị ngọt, nội phủ đã bị chấn thương. Nhưng đúng thật mượn lực đó phi độn về phía trước nhanh hơn, hoàn toàn thoát khỏi sự tiếp xúc cùng Quảng Nguyên lão tổ, làm Quảng Nguyên lão tổ căn bản đuổi không kịp.

- Tiền bối ban tặng vãn bối ghi nhớ ngày sau ắt báo đáp!

Quảng Nguyên lão tổ cười khẩy nói:

- Có bản lãnh đến lúc đó người đến Ngũ Hành tông tìm lão phu nha!

Không ngờ Quảng Nguyên lão tổ vừa dứt lời, trong hư không đột nhiên bắn tới hai đạo nhận quang. Một tiếng không vang bay tới cắt về phương hướng chiến lực của Quảng Nguyên lão tổ lúc này.

- Hóa Thủy thần phù, linh bảo Lưỡng Đoạn!

Quảng Nguyên lão tổ thất kinh, vội vàng tung người nhảy lùi lại. Rốt cuộc là Quảng Nguyên lão tổ, một kích của linh bảo Lưỡng Đoạn không ngờ thành một mình lão ta tiếp nhận, nhưng ống tay áo trên người Quảng Nguyên lão tổ đều bị Lưỡng Đoạn xé rách. Từng mảnh một vạt áo màu xám tro phiêu đãng giữa không trung, giống như một con bướm màu xám tro.

Quảng Nguyên lão tổ đứng ở trung ương Doanh Ngọc chiểu trạch, nhìn phương hướng Lục Bình rời đi thật lâu không nói gì, hồi lâu lúc này mới thở thật dài một tiếng, nói:

- Như vậy cũng không biết rốt cuộc là phúc hay họa, tuy nhiên lão phu xem ra không nhìn thấy rồi, xem ra phải nhanh một chút tìm một người tiếp nhận truyền thừa trong Ngũ Hành động thiên, để tránh ngày sau phát sinh bất ngờ. Mình không thể không nói trước thời điểm rời khỏi phương thế giới này, lại khiến cho bổn tông không người nối nghiệp, cho người có dụng ý khác thừa dịp cơ hội, Cửu Huyền lâu chính là vết xe trước đổ!

Sau khi Lục Bình rời đi không lâu, trong bầu trời mấy đạo độn quang từ năm tới rơi vào trong Doanh Ngọc chiểu trạch.

Quảng Nguyên lão tổ vào chớp mắt những người đó tiến vào đầm lầy đã xác định thân phận của bọn họ, cười khổ nói:

- Các ngươi tới chậm, hắn đã đi rồi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1594)