Vay nóng Homecredit

Truyện:Chân Linh Cửu Biến - Chương 0589

Chân Linh Cửu Biến
Trọn bộ 1594 chương
Chương 0589: Thiên Cầm muốn lập uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1594)

Siêu sale Lazada


Thiên Cầm lão tổ đột nhiên bộc phát làm mọi người sau Huyền Sâm chân nhân trong lúc nhất thời đều không chuẩn bị, bị một cổ não khí thế mạnh mẽ của Thiên Cầm lão tổ đấy đi bốn phía.

Mà Lục Bình tựa hồ sớm có dự kiến trước vậy, lúc từ Truyền Tống trận đi ra thì đã đứng ở bên trên, cũng không bị khí thế của Thiên Cầm lão tổ liên lụy.

Một trận náo loạn trên Thiên Linh sơn, không ít tu sĩ còn tưởng rằng có tu sĩ ngoại lai tới trước Thiên Linh sơn khiêu khích vậy. Rất nhiều đoán đan kỳ tu sĩ "hô lạp" từ động phủ trong Thiên Linh sơn đều đứng lên, khí thế hung hăng bay tới phương hướng của Thiên Cầm lão tố. Trong lúc nhất thời trên khoảng không của Thiên Linh sơn độn quang của đoán đan kỳ tu sĩ cơ hồ che lấp gần phân nửa bầu trời.

Nhưng sau khi đông đảo đoán đan kỳ tu sĩ đang bay đến gần Thiên Linh sơn, sau đó không ít Nhị đại đệ tử tuổi khá lớn đang nhìn thấy một nữ tử mi mục hàm sát đứng ở giữa ngay chính giữa Truyền Tổng trận, không nói hai lời, nghiêng đầu liền lại bay trở về động phủ nhà mình.

Chuyện tiếu, nữ ma đầu này lại trở lại, hiển nhiên không phải là hướng về phía bọn họ tới, sợ nhất chính là thần tiên đánh nhau người phàm gặp nạn, có lẽ lẫn mất càng xa càng tốt.

Một số tên ít tuổi hơn, hoặc là năm đó không ở Thiên Linh sơn tu luyện Nhị đại đệ tử cùng với một ít đệ tử đời thứ ba đều có chút không giải thích được nhìn những sư huynh, sư thúc, các sự bá kia xoay người trở về. Và tất cả đều có chút khó hiểu nhìn mấy người trước mắt.

Cũng may đám người Huyền Sâm, Huyền Điền, Huyền Tuệ tất cả mọi người vẫn là quen mặt, đặc biệt là "Thủy kiếm tiên" danh tiếng nhất trong đệ tử đời thứ ba cũng ở trong đó. Những người này vạn lần không có đạo lý cấu kết người ngoài xâm lấn Chân Linh phái. Vì vậy xem tình hình, mơ hồ phát hiện có chuyện khác kỳ hoặc, vội vàng gật đầu ra hiệu với đám người Huyền Sâm chân nhân nơi xa, cũng quay trở về trong động phủ.

Dĩ nhiên cũng có lăng đầu thanh ỷ vào lúc này trong Thiên Linh sơn Chân Linh phái đại bản doanh, tiến lên hướng về phía Thiên Cầm lão tổ đanh giọng quát hỏi:

- Ngươi là người phương nào, tại sao dám ở Chân Linh phái càn rỡ như vậy!

Gương mặt của Lục Bình lạnh lùng. Đám người Huyền Sâm, Huyền Điền cũng bắt đầu vì mấy người này mặc niệm.

Quả nhiên, Thiên Cầm lão tổ thấy lại có mấy đệ tử đời thứ ba ở trước mặt mình gầm thét, nhất thời sắc mặt vui mừng, phảng phất phát hiện có chuyện để đùa vậy.

Chỉ thấy Thiên Cầm lão tổ chỉ một ngón tay về phía mây đệ tử đời thứ ba lúc trước. Mấy đạo thải ti hỏa tuyến từ trên ngón tay của nàng toát ra, quấn quanh mấy tên đệ tử.

- Lớn mật, lại dám ở Chân Linh phái động thủ!

Mấy tên đệ tử hiên nhiên không ngốc, trong miệng mặc dù lớn tiếng quát, nhưng thần niệm sớm đã phát hiện người trước mắt sâu không lường được, sở dĩ cũng không lui lại, bất quá là bởi vì sau lưng lại dắt Chân Linh phái đại kỳ, hơn nữa cũng thực muốn khoe khoang trước mặt chư vị đồng môn mà thôi.

Thấy trước mắt nữ tu lại dám không chút kiêng kỵ xuất thủ, trong lòng mặc dù sợ, nhưng hai tay vẫn còn cố gắng chuẩn bị ngăn cản.

Nhưng mấy đạo thải ti hỏa tuyến trong tay của Thiên Cầm lão tổ làm gì là mấy đoán đan kỳ đệ tử đời thứ ba có thể ngăn cản. Mấy đạo hỏa tuyến không điểm xỉa mọi người đánh ra các loại pháp thuật, pháp bảo, mà trực tiếp đem tất cả mọi người quấn chặt lại.

Mấy tên đệ tử kinh hãi đảm chiến nhìn mấy đạo hỏa tuyến quấn quanh ở trên người, nhưng mấy người lại tránh không thoát chút nào, lập tức liền biết mình chọc phải người không nên chọc.

Mấy tên đệ tử lập tức muốn cầu xin tha thứ, nhưng vừa lên tiếng lại phát hiện không biết lúc nào mấy đoàn hỏa tuyến kia ngay cả thanh âm của bọn họ cũng khống chế. Mấy người chỉ nhìn thấy người há mồm nói chuyện, thanh âm lại không truyền tới chút nào.

Cũng không chờ miệng của mấy tên đệ tử khép mở mấy lần, lại thấy biểu lộ trên mặt của từng người đột nhiên lộ ra sợ hãi cực kỳ, ngay sau đó sắc mặt liền bắt đầu vặn vẹo, lúc trước cái miệng khép khép mở mở bây giờ không còn khép được nữa, mà càng hả càng lớn, rõ ràng chính là đang hét thảm.

Huyền Sâm chân nhân thở dài một tiếng, nói:

- Sư tỷ, mấy đệ tử này có mắt không biết Thái Sơn, đụng phải sư tỷ, kính xin sư tỷ hơi nhẹ tay trừng trị là được. Dù sao sư tỷ cách phái mấy chục năm, mấy người bọn hắn không biết được sư tỷ cũng bình thường.

Thiên Cầm lão tổ không trả lời câu nói của Huyền Sâm, mà là đưa mắt nhìn chằm chằm chỗ sâu Thiên Linh sơn, đang lúc này Lục Bình cũng bã biết, theo ánh mắt nhìn của Thiên Cầm lão tổ, lúc này Huyền Sâm chân nhân cũng phát giác điều gì, lúc ngẩng đầu nhìn lại, thấy mấy đạo độn quang dâng lên ở chỗ sâu của Thiên Linh sơn, vội vả phi độn về phía bên này của Thiên Cầm lão tổ.

Thiên Cầm lão tổ nhìn mấy tên độn quang có chút khí cấp bại phôi, khóe miệng lạnh lùng cười một tiếng, cũng đứng ở nơi đó dù bận vẫn ung dung chờ mấy đạo độn quang rơi trên mặt đất.

Độn quang lóe lên, mấy tên tu sĩ tuổi nhìn qua có chút già nua xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Thần sắc của Lục Bình ngẩn người, bởi vì mấy người này Lục Bình cũng không biết được một người nào. Nhưng mấy người này lại người người đều có đoán đan tầng tám tu vi trở lên, trong đó có bốn năm người thậm chí là ngưng kết kim đan đoán đan điện phong tu sĩ.

Mấy tên tu sĩ đang hét thảm thấy mấy tên lão giả xuất hiện, phảng phất thấy cứu tinh vậy muốn vọt tới mấy người nọ, nhưng dưới chân một động cũng không thể động, trong hai mắt nóng nảy, nhưng từ trên mấy đạo thất thải hỏa tuyến quấn quanh ở trên người phát ra đau đớn kịch liệt làm cho trạng thái trên mặt của mấy người này một mực vặn vẹo.

Mấy tên lão giả nhìn đệ tử té xuống đất đau chết đi sống lại, trên mặt mặc dù hiển lộ ra vẻ phẫn nộ. Thậm chí khóe mắt của mấy tên lão giả cũng bắt đầu co quắp, nhưng đứng trước mặt Thiên Cầm lão tố cũng phảng phất có đạn đố kỵ vậy không có bất kỳ bày tỏ, chẳng qua là sắc mặt trầm ngưng nhìn Thiên Cầm lão tổ.

Thiên Cầm lão tổ chợt thản nhiên cười một tiếng, nói:

- Huyền Vân sư thúc, Huyền Lâu sư thúc, Huyền Dương sư thúc, Huyền Thủy sư huynh, Huyền Phi sư huynh, Huyền Đường sư huynh, mấy chục năm không gặp, chư vị khỏe không vậy?

Một vị tu sĩ đứng trong đó nhìn qua lớn tuổi nhất trầm giọng nói:

- Thiên Cầm, người trở về bổn phái vốn là chuyện tốt, nhưng sao vừa trở lại liền đem mấy tên hậu bối đệ tử của bọn ta phạt nặng như thế. Chẳng lẽ là muốn cho ta mượn mấy hậu bối này lập uy sao? Vậy ngươi nên đi tìm Thiên Linh, tìm mấy hậu bối đệ tử tính là chuyện gì?

Thiên Cầm lão tổ cười nhạt một tiếng, nói:

- Huyền Vân sư thúc cũng sai rồi. Mấy tên đệ tử này đụng phải đệ tử ngược lại chuyện nhỏ, nhưng sau khi mấy tên đệ tử thấy đệ tử không phải là lấy lực địch lại bọn họ, không ngờ lại như cũ dám lên trước làm ầm ĩ trương dương. Có thể thấy mấy tên đệ tử này bình thường hoặc là chính là chưa từng thấy qua việc đời, hoặc chính là trong ngày thường có người dung túng, ở trong môn phái hiệu trường bạt hổ quán. Thủ đoạn của đệ tử lần này, cũng muốn bọn họ nhớ lâu một chút, biết tu luyện giới có vài người là bọn họ ngay cả đụng cũng không thể đụng, tránh cho ngày sau ra môn phái, không phải là gây tai họa cho bồn phái, kết quả chính là người chết yểu!

Thiên Cầm lão tổ một phen nói cũng cõi, cũng là đem sáu người nói phía trước mặt đỏ tới mang tai. Đệ tử trên đất đang giăng giăng không tiếng động hét thảm làm sao lại hiệu trường bạt hỗ, bọn họ không biết rõ ràng nữa.

Một lão gia bên cạnh Huyền Vân chân nhân đè ép tự thân hỏa khí, nhưng vẫn tức giận trâm giọng nói:

- Cho dù là mấy đệ tử này đụng phải ngươi, bổn phái cũng tự có môn quy pháp kỷ, có chấp pháp đệ tử thi hành gia pháp. Động tác của ngươi lần này cũng vượt quá. Chẳng lẽ Thiên Cầm người thành pháp tướng tu sĩ, thật đúng là không đem trên dưới chân Linh phái để ở trong mắt sao?

Thiên Cầm lão tổ liếc mắt nhìn tên tu sĩ này, lạnh lùng nói:

- Nếu Huyền Lâu sư thúc cố ý muốn bổn phải chấp pháp tu sĩ tới đoạn chuyện này, như vậy cũng tốt, đệ tử đang có một việc muốn tìm bổn phải chấp pháp đệ tử tuyên bố. Chẳng qua là không biết hôm nay bổn phái chấp pháp đệ tử đổi người rồi không, có còn là Huyền Thuật sư huynh hay không?

Huyền Lâu chân nhân xoay người hướng về phía một người tu sĩ bên cạnh, nói:

- Huyền Đường sư điệt, ngươi hãy đi mời Huyền Xương sư điệt tới.

Thiên Cầm lão tổ nghe vậy cũng một nhạ, nói:

- Chấp pháp đệ tử đã đổi Huyền Xương sư huynh sao? Như vậy cũng cũng chánh hảo!

Mọi người ở đây không biết Thiên Cầm lão tổ nói chuyện là ý gì, lại thấy Thiên Cầm lão tổ đột nhiên hướng nơi xa cười nói:

- Nếu Huyền Xương sư huynh đã đến, vì sao không còn sớm hiện thân chứ?

Thanh quang trong hai mắt của Lục Bình lóe lên, mọi người theo phương hướng ánh mắt của Thiên Cầm lão tổ nhìn, liền thấy Huyền Xương chân nhân đột nhiên từ sau một cây đại thụ vòng vo đi ra, thấy tất cả mọi người nhìn hắn, vội vàng lúng túng cười cười, nói:

- Ha ha, không ngờ Thiên Cầm sư muội đã lên cấp pháp tướng kỳ. Hôm nay trở về, bổn phái thực lực cao hơn một tầng lầu, đúng là thật đáng mừng nha!

Huyền Xương chân nhân thân là Chân Linh phái chấp pháp đệ tử, trước Thiên Linh điện xảy ra chuyện lớn như thế, hắn như thế nào sẽ không đến tra xét.

Nhưng sau khi xa xa nhìn người tới, trong lòng của Huyền Xương chân nhân chính là máy động, vội vàng trốn sau một cây đại thụ, lại không ngờ hành tung của hắn sớm đã thấy trong mắt của Thiên Cầm lão tố.

Thiên Cầm lão tổ nhìn Huyền Xương chân nhân cười tủm tỉm, nói:

- Sư huynh khen trật rồi, nhắc tới cũng ngượng ngùng, lần này sư muội sở dĩ vượt qua sư huynh, trừng phạt mấy tên hậu bối đệ tử, là bởi vì Thiên Tượng sư bá nơi đó truyền đến ra lệnh, nếu bổn phái chấp sự đổi pháp tướng tu sĩ muốn Hành chưởng môn chi thực, như vậy bổn phải chấp pháp đệ tử hiển nhiên cũng muốn đề thăng lên thành pháp tướng kỳ tu sĩ, như vậy môn quy mới có thể nghiêm minh. Sư muội ta nóng lòng muốn thử, hướng Thiên Tượng sư bá muốn tự ứng cử ngồi vào chức Chấp pháp trưởng lão này, và đã may mắn được Thiên Tượng sư bá đồng ý. Như thế, cũng đã đoạt chức vị của sư huynh, khiến cho tiểu muội có chút ngượng ngùng rồi!

Sắc mặt của Huyền Xương chân nhân một trận xanh một trận trắng thật là có chút khó chịu, nhưng cuối cùng vẫn cười khổ nói:

- Có sư muội làm chấp pháp đệ tử, ừ, chấp pháp trưởng lão, đích xác là lại không quá thích hợp, đã như vậy, chuyện ở đây không liên quan cùng ta nữa. Sư huynh ta đi trước, sau này vị sư muội trở về đón gió tẩy trần.

Nhìn Huyền Xương chân nhân độn quang nơi xa, Huyền Vận chân nhân cùng sắc mặt của sáu người phải là có nhiều khó coi.

Thiên Cầm lão tổ cười"Ha ha" một tiếng, nói:

- Đã như vậy, mấy vị sư thúc, sư huynh còn có gì muốn nói không?

Đám người Huyền Vân chân nhân bực tức hất tay đi, Thiên Cầm lão tổ hướng bốn phía đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Trên Thiên Linh sơn thời khắc mấy chục đạo thần niệm chú ý nơi đây lập tức phảng phất bị nóng một cái vậy, nhanh chóng rút về động phủ của mỗi người.

- Sau khi Thiên Cầm lão tổ lập uy, khí diễm cả người cũng không yếu bớt chút nào, ngược lại càng phát dâng cao lên, tựa hồ là giống như người khác khiêu chiến vậy, trong lúc nhất thời thần niệm trên Thiên Linh sơn nguyên vốn cuốn cờ ngưng trống nhất thời lại đua nhau xông ra.

Chuyện đã rõ ràng như vậy, loại hảo hí này sao có thể bỏ qua!

Ân oán tình cừu giữa Liễu Thiên Linh cùng Mai Thiên Cầm, một trận đại chiến chậm trễ bảy tám chục năm nha!

- Ta xem ngươi còn muốn tránh tới khi nào?

Ánh mắt của Thiên Cầm lấp lánh nhìn về phía Thiên Linh sơn, trong miệng tự lẩm bẩm.

- Ta sao lại tránh né? Chẳng qua là sư muội ngươi một mực không phát hiện sư tỷ ta đến thôi!

Thiên Cầm lão tổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn trong mây mù giữa không trung, chẳng biết lúc nào, mây mù trong bầu trời đã dính vào một tầng màu xanh da trời nhàn nhạt, phảng phất mây trắng thật mỏng đã bị bầu trời màu lam thấm ướt vậy.

Thiên Cầm lão tổ mặt liền biến sắc, trong miệng hừ lạnh một tiếng, thân thể cũng đã từ từ dâng lên trong trời cao.

Tất cả thần niệm trong Thiên Linh sơn toàn bộ dọc theo thân hình của Thiên Cầm lão tổ hướng trời cao, nhưng chỉ chốc lát sau, không ít độn quang từ trong động phủ các nơi Thiên Linh sơn xuất hiện lần nữa, cấp tốc bắn tới trong bầu trời. Hiển nhiên Thiên Cầm lão tổ cùng Thiên Linh lão tổ lúc này ở độ cao đã vượt ra khỏi phạm vị thần niệm của tuyệt đại đa số tu sĩ có thể vươn tới.

Chính là đám người Huyền Sâm chân nhân bên cạnh Lục Bình cũng khó mà ngăn cản cám dỗ quan sát hai người này đại chiến. Thân hình đua nhau buông ra, dâng lên trong trời cao, chỉ có Lục Bình vẫn như cũ không nhúc nhích đứng tại chỗ, nhìn mọi người biến mất trong đám mây.

Lý Huyền Như, Triệu Huyền Cơ cùng Vương Huyền Tĩnh ba người hiển nhiên cũng muốn đi nhìn.

Đây là lão sư của mình đang cùng người động thủ, nhưng khi ba người nhìn xuống dưới, lại phát hiện Lục Bình đứng tại chỗ cũng không động thân.

Tính tình của Vương Huyền Tĩnh là nhảy thoát nhất, luôn miệng hỏi:

- Cửu sư đệ, ngươi không đi nhìn lão sư cùng Thiên Cầm đó đấu pháp sao?

Lục Bình lắc đầu cười, nói:

- Ba vị sư tỷ hãy đi trước. Ta đoán chừng trận đại chiến này của lão sư cùng Thiên Cầm sư thúc cũng không kết quả gì, lại không đi rồi, thêm nữa là trên người của tiểu đệ còn có một việc do Thiên Tượng sư bá tổ phân phó xuống, cần làm xong trước!

Ba người nghe trên người Lục Bình có mệnh lệnh của Thiên Tượng lão tổ, sau đó nghĩ tới lúc trước Lục Bình đã từng ở lại nửa ngày trong động phủ của Thiên Tượng lão tổ, không nghi ngờ hắn, liền muốn phi độn đi đến chỗ cực cao của bầu trời.

"Ầm, ầm!"

Giữa bầu trời trong xanh phảng phất nhớ tới một tiếng hạn thiên lôi.

Lúc Lục Bình ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy không ít độn quang của đoán đan tu sĩ ở trong tiếng sấm vang lên đó liền như biến thành những con ruồi không đầu bay tán loạn trên trời vậy.

Lục Bình âm thầm cười lạnh. Hai vị pháp tướng kỳ tu sĩ đại chiến sao có thể để cho thường nhân có thể nhìn ngó chứ? Thực lực của đoán đan hậu kỳ nếu không giữ vững ở khoảng cách nhất định, thì chỉ là dư âm của hai vị pháp tướng tu sĩ đại chiến cũng đều có thể làm cho bản thân của đoán đan trung kỳ tu sĩ bị thương nặng.

Trong lúc sau khi tiếng cự lôi thứ nhất vang lên, liên tiếp tiếng vọt nổ dồn rậm rạp chằng chịt vang lên, lúc này Lục Bình đã phi độn đến đỉnh của Thiên Linh sơn, khi lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, trong bầu trời đã rõ ràng bị chia làm hai bộ phận.

Một phần biến thành một mảnh xanh biếc, phảng phất biển rộng trôi lơ lửng trong bầu trời, mà còn lại một phần khác là biến thành thất thải hỏa tràng, cơ hồ muốn đem bầu trời đêu đốt thành lưu ly.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1594)