← Ch.0313 | Ch.0315 → |
Trong hoàn cảnh làm người ta phập phồng lo sợ này, Diệp Dương Thành cho phép làm quan nhận ít tiền hối lộ nhưng không công khai xác định tiêu chuẩn nhận hối lộ cao cỡ nào. Điều này dẫn đến kết quả đám quan không dám nhận lễ vật trên năm trăm khối tiền.
Ra khỏi phòng riêng nhà hàng, Diêu Định Thông làm bạn chủ nhiệm huyện ủy lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài thườn thượt:
- Ài...
Diêu Định Thông nhớ đến trong phòng nhà hàng, người kia chuẩn bị cho gã một tượng phật nhỏ bằng vàng làm tim gã rung rinh. Đổi lại chỉ cần Diêu Định Thông nói một câu trong hội nghị huyện thường ủy, chuyện đó liên quan đến vấn đề dân sinh. Nhận tượng pahạt vàng, nêu một vấn đề liên quan dân sinh trong hội nghị huyện thường ủy...
Diêu Định Thông cười tự giễu:
- Có tà tâm nhưng không có lá gan.
Diêu Định Thông thầm nhớ lại chuyện đó nhưng từ chối nhận tượng phật bằng vàng hơn một trăm khắc. Trên đầu treo cây kiếm bén vô hình, không chạm vào được nhưng đủ lấy mạng, trừ phi không muốn sống nữa, nếu không Diêu Định Thông thật sự không dám tham.
Diêu Định Thông ra khỏi nhà hàng, leo lên một chiếc xe taxi. Diêu Định Thông thẫn thờ cảm thán, thậm chí không dám đi xe công vụ.
Diêu Định Thông cứ than thở trên đường đi, gã không phát hiện đằng sau xe taxi có chiếc Mazda màu đen lặng lẽ bám theo. Từ khi Diêu Định Thông rời khỏi nhà hàng thì xe hơi Mazda này luôn đi theo xe taxi, luôn giữ khoảng cách một trăm thước.
Theo tính toán ban đầu Diệp Dương Thành sẽ ở nhà hai ngày cùng phụ mẫu rồi đi thăm người thân, dẫn theo Lâm Mạn Ny giới thiệu các thân thích có quan hệ tốt với gia đình. Diệp Dương Thành lại khuyên Diệp Hải Trung, Ngô Ngọc Phương giao chuyện trong cửa tiệm chợ quần áo cho người khác quản lý, hai người sống hưởng thụ đi.
Nhưng hiện thực luôn khác với lý tưởng. Sáng ngày thứ hai Diệp Dương Thành mới xuống giường, chưa kịp cười đùa với Lâm Mạn Ny mới yêu đương giảm bớt tâm tình căng thẳng cho nàng, bên trong não hắn chợt vang giọng Trương Ngọc Thiến.
Trương Ngọc Thiến sốt ruột nói:
- Chủ nhân, xảy ra chuyện!
Mười phút sau, Diệp Dương Thành không muốn chút nào nhưng hắn vẫn sắp xếp Lâm Mạn Ny ở trong nhà nghỉ ngơi, hắn thì lái xe ra khỏi tiểu khu Ái Hà lao nhanh hướng nội thành Khánh Châu thị.
Bốn mươi ba phút, Diệp Dương Thành từ Bảo Kinh Trấn bão táp lao đến nội thành Khánh Châu thị. Diệp Dương Thành đậu xe trong bãi đỗ xe bên ngoài một nhà hàng tây. Diệp Dương Thành bước nhanh qua cửa nhà hàng, bồi bàn hướng dẫn hắn đẩy mở cửa một gian phòng.
Diệp Dương Thành cố gắng kiềm nén tức giận hừng hực trong lòng, trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
Thấy Diệp Dương Thành đẩy cửa bước vào, Trương Ngọc Thiến chờ cánh cửa đóng kín, nàng đợi trong này đã lâu vội đứng dậy khỏi sofa. Trương Ngọc Thiến cung kính khom người hành lễ với Diệp Dương Thành, sau đó đứng thẳng dậy.
- Chủ nhân, chuyện là thế này.
Trương Ngọc Thiến mở miệng nói:
- Bắt đầu từ mười một giờ tối hôm qua chó đến bốn giờ sáng hôm nay, bạn chủ nhiệm huyện ủy, thư kỷ ủy nông công, chủ tịch chính hiệp Ôn Nhạc huyện, thư ký chính pháp ủy, chủ nhiệm nhân đại, chủ tịch chính hiệp Long Khẩu Khu...
Trương Ngọc Thiến một hơi báo ra ba mươi mấy chức quan bao trùm tất cả huyện khu trong khu vực Khánh Châu thị, nàng hít sâu một hơi.
Vẻ mặt Trương Ngọc Thiến cực kỳ trầm trọng nói:
- Tất cả bị giết, nhìn vết thương trên người bọn họ ra kết luận là có hai kẻ hành hung.
Diệp Dương Thành biến sắc mặt nói:
- Tại sao?
Một buổi tối có ba mươi mấy thường ủy khu huyện bị giết? Những thường ủy khu huyện này không phải tham quan ô lại, bọn họ trải qua cuộc thanh tẩy còn sót lại, là vị quan đường đường chính chính.
Biểu tình Trương Ngọc Thiến phức tạp trả lời:
- Bởi vì nguyên nhân chết chủ yếu là có hai vết thương trí mạng.
Trương Ngọc Thiến cắn môi báo cáo:
- Vết thương trí mạng thứ nhất xảy ra ở Ôn Nhạc huyện, Long Khẩu Khu, Ung Gia huyện Âu Dương khu, Lộc Thịnh khu. Người chết đều bị bể đầu, xem tình hình điều tra hiện trường thì hung thủ dùng vũ khí cùn đập bể đầu nạn nhân. Hung thủ có sức mạnh siêu lớn, không thể phán đoán hung khí là cái gì.
Trương Ngọc Thiến ngước lên nhìn Diệp Dương Thành, thấy mặt hắn âm trầm nhưng không muốn hỏi nhiều.
Trương Ngọc Thiến điều chỉnh tâm tình, tiếp tục bảo:
- Vết thương trí mạng thứ hai xảy ra ở Bình Nhật Huyện, Thái Khang huyện, Văn Hoa huyện, Đông Thương huyện, Thụy Minh huyện, Thương Bắc huyện. Ngực nạn nhân đều bị xé ra, trái tim... Bị hung thủ bóp nát bấy. Nếu không có gì ngoài ý muốn chắc hung thủ tay không xé ngực người chết.
-... Bọn chúng đang đùa với lửa.
Diệp Dương Thành siết chặt hai nắm tay, hắn hieỉu giờ không phải lúc nổi giận. Diệp Dương Thành kiềm nén ngọn lửa đốt cháy trong người, hắn nhìn Trương Ngọc Thiến.
Diệp Dương Thành hít sâu, nói:
- Đã phong tỏa tin tức chưa?
Trương Ngọc Thiến vội gật đầu, nói:
- Đã hoàn toàn phong tỏa, ta cũng có viết một phần báo cáo.
Trương Ngọc Thiến nói tiếp:
- Chủ nhân, mục đích của hai hung thủ rõ ràng, thủ đoạn tàn nhẫn, phó tỳ lo tối nay hung thủ sẽ...
Diệp Dương Thành hít sâu, nói:
- Liên lạc với Phó Diệc Chi ngay, kêu hắn mặc kệ thế nào phải bảo đảm bên cạnh mỗi thường ủy huyện khu có một siêu chiến sĩ quân đội bảo vệ.
Bàn tay thả ra lại nắm chặt, Diệp Dương Thành tiếp tục bảo:
- Luôn liên lạc thông tin, tùy thời giám sát tình huống mỗi một thường ủy khu huyện, hơi có rục rịch gì phải báo ta biết ngay!
Trương Ngọc Thiến gật mạnh đầu:
- Tuân lệnh chủ nhân!
Trước kia Diệp Dương Thành luôn núp trong bóng tối đâu vào đó hoạt động thanh tẩy, mang lại áp lực tinh thần khó tả cho những tham quan ô lại, và người nào muốn đối phó với hắn cảm giác như nhìn qua sương mù.
Cục diện lặng lẽ làm giàu đó khiến Diệp Dương Thành đến bây giờ nắm chặt quyền chủ động, đối thủ của hắn mãi mãi trong hoàn cảnh bị động. Khi mọi thứ đảo ngược, Diệp Dương Thành ngộ ra cảm giác bị động chịu đánh siêu khó chịu.
Đặc biệt là không rõ kẻ thù trong bóng tối là ai, cảm giác uất ức đó làm người ta nổi khùng.
May mắn qua thời gian dài rèn luyện, Diệp Dương Thành không còn cái kiểu làm việc không đầu óc. Diệp Dương Thành hiểu rõ càng bị động thì càng phải giữ trạng thái tốt nhất cái đầu tỉnh táo. Nếu bị cơn giận làm mất lý trí thì thua hết cả bàn cờ.
Diệp Dương Thành ra khỏi phòng nhà hàng tây, ngồi trên xe.
Diệp Dương Thành sờ cằm nói:
- Rốt cuộc là ai?
Diệp Dương Thành chìm trong suy tư.
Nhìn vết thương do hai hung thủ tạo ra chắc chắn không phải người bình thường. Chỉ nói hung thủ xé rách ngực, bóp nát trái tim thì suy ra hung thủ đập bể đầu không dùng vũ khí cùn nào đó mà là nắm đấm.
Cần có sức mạnh lớn cỡ nào mới xé mở lồng ngực, đập bể đầu được? Dựa theo tiêu chuẩn của Diệp Dương Thành, sau khi tiến vào trạng thái chiến đấu hắn có thể làm được những điều đó. Tuy nhiên, dù có là dị nhân cũng ít có kiểu biến dị thể chất bản thân, thường toàn là lực lượng khống chế bên ngoài.
Tay không xé ngực, nắm đấm đập bể đầu, Diệp Dương Thành loáng thoáng nghĩ đến một khả năng nhưng rồi hắn phủ định ngay. Những quái vật này khi nổi điên lên chẳng nhận mặt ai, thảm án lần này thì có kế hoạch, sắp xếp kỹ càng, có các bước theo thứ tự.
Những chuyện đó không giống như những quái vật này làm được, nhưng trừ đám quái vật ra còn ai thực lực như vậy?
Diệp Dương Thành ngồi trên ghế lái, chân mày nhíu chặt, có thứ gọi là sát ý chậm rãi tụ tập trên mặt hắn.
Trước nay tính cách của Diệp Dương Thành không phải chịu đựng bị người đánh, sau khi có Cửu Tiêu thần cách, hắn càng là kiểu người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người cắn ta một miếng, ta bẻ gãy cổ người. Diệp Dương Thành phát huy hai mươi mốt chữ chân ngôn triệt để.
Sáng sớm, Võ Điền Long Thứ Lang nhận được điện thoại Sơn Kỳ Tường Tử gọi.
- Võ Điền quân, đêm hôm qua đợt hành động đầu tiên đã hoàn thành thuận lợi.
Thanh âm Sơn Kỳ Tường Tử vô cùng bình tĩnh nói:
- Ba mươi bảy thường ủy của mười một huyện khu thuộc Khánh Châu thị Trung Quốc đã uống địa ngục.
Võ Điền Long Thứ Lang lộ nụ cười gần như biến thái:
- A?
Võ Điền Long Thứ Lang dạt dào hưng phấn hỏi:
- Kiểu chết thế nào? Giống như ta yêu cầu không?
- Đúng vậy!
Sơn Kỳ Tường Tử thản nhiên nói:
- Bể nát đầu và xé ngực ra. Ta đã phái người đưa hình chụp hiện trường cho Võ Điền quân, có phải Võ Điền quân nên chuyển kinh phí hành động vào tài khoản của ta như đã hứa?
- Tất nhiên, Tường Tử tiểu thư.
Võ Điền Long Thứ Lang nhếch môi cười nói:
- Trước ba giờ chiều này tất cả kinh phí hành động ta đã hứa sẽ chuyển vào tài khoản của Tường Tử tiểu thư. Cũng xin Tường Tử tiểu thư đừng quên lời hứa giữa chúng ta...
- Khánh Châu thị sẽ biến thành địa ngục trần gian.
Giọng điệu Sơn Kỳ Tường Tử cực kỳ bình thản nhưng tràn đầy tự tin không tha nghi ngờ:
- Xin Võ Điền quân yên tâm.
- Tường Tử tiểu thư làm việc tất nhiên ta yên tâm.
Lần này hợp tác vui vẻ khiến chủ nghĩa dân tộc vặn vẹo trong lòng Võ Điền Long Thứ Lang hoàn toàn thay đổi, gã mở miệng nói:
- Đợt tập kích thứ hai, ta hy vọng được thấy xác chết bị xé thành mảnh nhỏ.
Sơn Kỳ Tường Tử bình tĩnh đồng ý:
- Theo ý Võ Điền quân.
Sơn Kỳ Tường Tử cúp máy.
Phập!
Một cây phi tiêu cắm ngay vào quốc kỳ Trung Quốc.
Võ Điền Long Thứ Lang cười phá lên:
- Ha ha ha... Nhật Bản vạn tuế!!!
* * *
Diệp Dương Thành ngồi trong xe mười phút sau bỗng vỗ trán mình.
- Phải rồi!
Cảm giác đẩy mây mù lại thấy bầu trời, mặt Diệp Dương Thành đầy sát khí xen lẫn vẻ vui sướng.
Tuy khi đám quái vật này bùng nổ thì không nhận biết ai, nhưng có đối tượng kiềm chế chúng, đó là tàn hồn.
Nếu một tàn hồn nhập xác người mang theo hai quái vật bị khống chế hoàn toàn có thể tạo thành tình huống thảm liệt như đêm hôm qua.
Diệp Dương Thành nhớ lại những siêu chiến sĩ quân đội bị quái vật xé vụn trong đất trống rừng rậm, hắn cảm thấy đã tìm được chân dung hung thủ. Việc còn lại là ra lệnh Phó Diệc Chi điều tra những người có mặt mộc, thuận lợi túm tất cả ra khỏi phóng tối.
Diệp Dương Thành càng nghĩ càng thấy có lý, hắn lấy máy thông tin ra liên lạc với Phó Diệc Chi. Diệp Dương Thành truyền lệnh cho Phó Diệc Chi.
Phó Diệc Chi đang chịu bó tay, sau khi nhận được điện thoại của Diệp Dương Thành thì không dám chậm trễ. Diệp Dương Thành ra lệnh siêu chiến sĩ chi nhánh ở tỉnh Chiết Giang đi vào Khánh Châu thị, lại triệu tập tám mươi siêu chiến sĩ ở tỉnh Giang Tô gần tỉnh Chiết Giang ngồi máy bay chạy tới Khánh Châu thị.
Lúc này Diệp Dương Thành không biết hắn sắp đối mặt không phải quái vật mất lý trí mà là hai quái vật trải qua hiện trường đồng loại chết kích thích, nuốt sống hai điệp viên có trí tuệ cao, hoàn thành thức tỉnh linh trí.
Diệp Dương Thành lái xe rời khỏi nội thành Khánh Châu thị hắn không trở về Bảo Kinh Trấn mà đi thị trấn Ôn Nhạc huyện, vào căn hộ của mình. Diệp Dương Thành cầm di động liên lạc với Lâm Mạn Ny, ngọt ngào tâm sự.
Diệp Dương Thành dặn dò:
- Mạn Ny, nàng hãy ở trong nhà nghỉ ngơi, bên công ty ta có chút vấn đề cần giải quyết, e rằng đêm nay không thể về...
Nghe Diệp Dương Thành nói bạn việc không thể về, tuy Lâm Mạn Ny rất thất vọng nhưng cố nâng tinh thần.
- Không sao, bá... Bá phụ và bá mẫu rất tốt với ta.
Lâm Mạn Ny cố giữ giọng điệu vui vẻ nói:
- Ngươi cứ lo chuyện công ty đi, ta có thể chăm sóc bản thân.
Cứ nghĩ đến những quái vật có lẽ vào Khánh Châu thị, dù Diệp Dương Thành biết bọn chúng có mục tiêu chính xác nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng.
Diệp Dương Thành không thể nói ra tâm tình lo âu này.
- Ừm! Nếu không bận gì thì nàng đừng đi lung tung.
Diệp Dương Thành dùng giọng đùa cợt nói:
- Trong trấn có nhiều lưu manh.
- Ừm! Biết rồi.
Lâm Mạn Ny cười ngọt ngào trả lời:
- Sẽ không đi lung tung.
- Vậy được rồi, ta đi làm việc, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt.
Diệp Dương Thành mỉm cười nói:
- Ta sẽ cố gắng ngày mai trở về.
Lâm Mạn Ny khẽ ừ:
- Ừm!
Lâm Mạn Ny lưu luyến cúp máy, dù sao mới biết yêu, lúc này Diệp Dương Thành quan trọng với nàng còn nhiều hơn là Lâm Đông Mai. Lâm Mạn Ny rất hiếu thảo nhưng khó tránh khỏi bênh người yêu hơn.
Gần tám tiếng tiếp theo Diệp Dương Thành luôn ngồi trên sofa trong phòng khách, thường lấy máy thông tin ra xem. Thời gian càng trôi vẻ mặt Diệp Dương Thành càng sốt ruột.
Đến chín giờ tối Diệp Dương Thành vẫn không nhận được tin báo từ Phó Diệc Chi.
- Chẳng lẽ là ta đoán sai?
Dựa theo quyền lực của Phó Diệc Chi, lấy danh nghĩa kiểm tra giấy tạm trú điều động cảnh sát đi lùng sục dễ như chơi. Qua lâu như vậy trừ phi hai quái vật trốn vào hang chuột, nếu không thì nên có manh mối.
Diệp Dương Thành nhìn máy thông tin không chút phản ứng, lòng hắn dao động. Diệp Dương Thành nghi ngờ phải chăng mình đã đoán sai, hai hung thủ không phải loại quái vật hắn đã gặp ở Bảo Kinh Trấn?
Dương Đằng Phi trừ bỏ mỗi ngày ra ngoài công tác, còn lại tan tầm, đi làm rất đúng giờ. Bảy giờ rưỡi sáng đến tòa nhà văn phòng huyện chính phủ, tối mười giờ ra khỏi tòa nhà, Dương Đằng Phi bận rộn như thể mỗi ngày đều có công tác.
Hôm nay cũng giống nhau, buổi tối chín giờ năm mươi lăm phút Dương Đằng Phi bắt đầu dọn dẹp văn kiện, các báo cáo, đơn xin trên bàn. Dương Đằng Phi quen tay phân loại các thứ bỏ vào giá hồ sơ, chờ làm xong tất cả đã là mười giờ tối, không nhiều không ít hơn một phút.
Nghĩ đến mấy thường ủy huyện ủy đêm qua chết thảm, biểu tình Dương Đằng Phi trầm trọng nhỏ giọng nói:
- Không biết bên chủ nhân sắp xếp sao rồi...
Dương Đằng Phi lắc đầu, lẩm bẩm:
- Chắc mọi chuyện ổn thỏa.
Tâm tình Dương Đằng Phi nặng nề mặc áo khoác vào, tùy tay tắt đèn văn phòng, cầm cặp táp đi trên hành lang yên tĩnh bước hướng bãi đỗ xe lầu một tòa nhà.
Dương Đằng Phi là thư ký huyện ủy của Ôn Nhạc huyện nên dĩ nhiên bản thân làm gương, lái xe đi làm và tan tầm là hàng second hand giá năm mươi vạn khối tiền. Dương Đằng Phi như mọi ngày mở cửa xe, ném cặp táp vào ghế phụ lái. Khi Dương Đằng Phi ngồi xuống ghế tài xế, một chiếc xe hơi Mazda màu đen bên kia đường cách lão tám mươi thước khởi động máy, bật đèn xe lên.
← Ch. 0313 | Ch. 0315 → |