Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0385

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0385: Ta còn có chút việc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Nghe Gu Siding nói, bộ trưởng bộ tài chính Suo Lisi sắc mặt âm trầm nói:

- Ngày hôm qua có ba người phụ trách căn cứ nghiên cứu đưa thư xin cấp tiền, ta đã phê duyệt. Ác Ma chi thủ chưa giao số tiền một ngàn năm trăm ức USD năm ngoái...

Tổng thống Armstrong luôn im lặng nghe chửi tục:

- A, khốn nạn!

Khi Diệp Dương Thành quay về Khánh Châu thị thì bầu trời đổ mưa phùn. Diệp Dương Thành đứng ở cửa sân bay, giơ cổ tay xem đồng hồ, môi điểm nụ cười.

Hơn một tiếng sau xuất hiện có mặt trong một nhà hàng cao cấp tại Thanh Sơn huyện Khánh Châu thị. Diệp Dương Thành kêu vài món ăn, hắn ngồi bên khung cửa sổ tầng hai thong thả ăn xong bữa tối. Sau khi qua loa ăn bữa tối, Diệp Dương Thành cầm tui xách vi tính lấy laptop ra, ngồi trên bàn ăn khởi động máy, không biết hắn đang làm gì.

Lúc Diệp Dương Thành đến nhà hàng là năm giờ chiều. Đến sáu giờ tối, Phó Diệc Chi mặc áo khoác da màu cà phê đến trước cửa nhà hàng, nhanh chóng lên lầu, đứng trước mặt Diệp Dương Thành.

Chờ tiếp tân rời đi, Phó Diệc Chi khom người hướng Diệp Dương Thành, nhỏ giọng nói:

- Phụ thần.

Thấy Phó Diệc Chi đến, Diệp Dương Thành tùy tay đóng nắp vi tính lại, ra hiệu kêu gã ngồi xuống ghế đối diện.

- Ngồi đi.

Diệp Dương Thành nhẹ giọng hỏi:

- Kêu ngươi chuẩn bị thứ kia đã có chưa?

Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Phó Diệc Chi vội gật đầu, nói:

- Diệc Chi đã chuẩn bị xong.

Phó Diệc Chi cầm túi hồ sơ, hai tay giơ cao đưa tới trước mặt Diệp Dương Thành.

- Thứ phụ thần đều nằm trong này.

Hơn sáu giờ sáng mồng tám, ngoại ô Ôn Nhạc huyện, trong công viên công nghiệp Đồng Sang yên tĩnh hơn mười ngày lại vang lên tiếng máy móc vạn chuyển, tiếng công nhân ồn ào. Kỳ nghỉ dài mùa xuân đã kết thúc, đa số công xưởng chọn khai trưởng sản xuất lại vào mồng tám.

Người hơi sốt ruột thì từ mồng sáu đã kêu công nhân về làm việc.

Đỗ Nhuận Sinh mặc đồ tây nghiêm trang, biểu tình hơi hưng phấn đi tới đi lui trên đường cái giữa phân xưởng số một và số hai. Đỗ Nhuận Sinh thường giờ cổ tay xem đồng hồ, sau đó tiếp tục chờ đợi.

Hôm nay cũng là ngày Dương Thành công ty điện tử mở cửa trở lại. Theo ý của Diệp Dương Thành thì quyết định thời gian khởi công là ba giờ chiều, cho các công nhân hai tiếng thích ứng công tác. Sáng mồng chín mới là chính thức làm việc.

Qua một đợt khuếch trương, bây giờ tiểu phó cần số lượng công nhân khoảng bốn trăm năm mươi người. Đỗ Nhuận Sinh vốn cho rằng năm nay vừa khởi công là sẽ đăng tin tuyển dụng ngay, ai ngờ mười chiếc xe bus công tác công ty đưa rước công nhân về lại ngồi chật người.

Mỗi chiếc xe có năm mươi chỗ ngồi, tức là chuyến này kéo trở lại hơn năm trăm người. Trong tình huống đầu năm việc gì cũng hiếm người, Dương Thành công ty điện tử ngược lại không cần lo vấn đề thiếu công nhân.

Nghĩ đến tài xế xe bus ngày hôm qua gọi điện thoại là Đỗ Nhuận Sinh phục sát đất quyết định năm ngoái của Diệp Dương Thành. Có năm trăm công nhân làm việc, năm nay Dương Thành công ty điện tử sẽ phát triển tiến bộ thêm một nấc thang.

Theo lời Diệp Dương Thành dặn dò, cố chống đỡ đến tháng sau, Dương Thành công ty điện tử sẽ lại có vòng khuếch trương mới, khi đó năm trăm công nhân không đủ dùng. Đỗ Nhuận Sinh lại nghĩ đến Diệp Dương Thành cho một mệnh lệnh kỳ lạ.

Các công nhân đa số đến từ Giang Tây, Tứ Xuyên, cũng có người từ Quý Châu, nghĩa là mười chiếc xe bus xa hoa không đi cùng một đường. Vốn ở gần thì về sớm, ở xa thì về muộn, không thể nào trở về Ôn Nhạc huyện cùng một lúc được.

Nhưng Diệp Dương Thành kêu Đỗ Nhuận Sinh sắp xếp cho công ty phục trách ăn ở, xếp đám công nhân lên xe đầu tiên ở lại một nhà trọ trên dường đi, chờ xe bus khác đến. Sau khi tập hợp đủ mười chiếc xe mới quay về Ôn Nhạc huyện.

Trên xe bus treo biểu ngữ, quảng cáo thì Đỗ Nhuận Sinh còn hiểu được, nhưng tại sao phải bỏ tiền ra chờ mười chiếc xe đến đông đủ mới trở về Ôn Nhạc huyện? Thời gian lại là buổi sáng trước hôm công xưởng mở cửa một ngày?

Đỗ Nhuận Sinh ôm đầy thắc mắc với mệnh lệnh kỳ lạ này, nhưng gã ngoan ngoãn nghe theo lời Diệp Dương Thành. Đỗ Nhuận Sinh không thể hiểu đạo lý số lượng trên hết.

Ngẫu nhiên có một chiếc xe bus xuất hiện trước mặt mọi người chưa chắc gây phản ứng lớn, nhưng nếu mười chiếc xe bus xa hoa cùng xuất hiện thì sao? Rung động thị giác và xúc động tâm lý hơn hẳn một chiếc xe.

Sáng sớm sáu giờ rưỡi là lúc đa số công xưởng mở cửa, các công nhân ra khỏi nhà thuê, hoặc đi bộ hoặc lái xe đi công xưởng mình công tác.

Tây Giao Ôn Nhạc huyện có bốn khu công nghiệp, hai bên đường giữa các khu công nghiệp rải rác nhiều nhà xưởng nhỏ. Đến thời gian di làm hoặc tan tầm, con đường giữa khu công nghiệp và thị trấn sẽ xuất hiện rầm rộ đại quân công nhân, hấp dẫn nhiều người bán hàng rong tụ tập ở vỉa hè trước không thôn sau không điếm, thành phong cảnh kỳ quặc trên đường tan tầm.

Lúc này trùng hợp là thời gian đi làm đông nhất, sóng người đường nhị giai dâng lên, tiếng cười nói vang vọng chân trời.

Khi các công nhân dần chiếm một nửa con đường đi tới chỗ làm thì tiếng kèn vội vã kêu rõ to hấp dẫn các công nhân chú ý. Bọn họ bản năng ngoái đầu lại nhìn sau đó trợn tròn mắt.

Mười chiếc xe bus xa hoa màu đỏ chạy nhanh trên đường cái xếp thành hàng dài phía xa. Tài xế xe bus đi đầu đang nhấn kèn inh ỏi, đoàn xe chậm rãi chạy hướng khu công nghiệp Đồng Sang cách mấy km.

Hai bên thân xe mười chiếc xe bus treo đầy biểu ngữ giống nhau, từ đầu xe kéo dài tới đuôi xe. Biểu ngữ viết một hàng chữ vàng cam to: Xe chuyên đưa rước công nhân viên chức Dương Thành công ty điện tử về quê trở lên làm việc.

Không cần ngôn ngữ ca ngợi, khoác lác, giả tạo, mười tám chữ đơn giản đó đủ khiến công nhân của công xưởng khác hưởng ứng mãnh liệt.

Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mặc đồng phục công tác nửa cũ nửa mới đứng bên đường cái nhìn mười chiếc xe bus xa hoa chậm rãi chạy qua trước mặt mình.

- Tía má ơi, lão bản công ty này bị khùng sao?

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi chua xót nhỏ giọng nói:

- Lại còn xe chuyên đưa rước.

Nam nhân hơn bốn mươi tuổi mới nói xong nữ nhân đứng bên cạnh gã, hình như là thê tử của gã liếc xéo nói:

- Ngươi thì biết gì? Lão bản người ta chăm sóc công nhân.

- Đâu như Khu Đông Qua (vừa keo kiệt vừa lùn vừa mập) trong nhà máy chúng ta? Gia làm việc ba năm cho hắn, thế mà cuối năm ngoái hắn làm gì? Cho một người lì xì năm mươi khối tiền, còn làm bộ dáng đau lòng nhỏ máu, so sánh với lão bản này thì Khu Đông Qua nhà máy chúng ta chẳng là gì.

Nghe nữ nhân nói, một thiếu nữ trẻ đứng đằng trước nàng ngoái đầu lại:

- Nhưng không biết tiền lương của công ty này thế nào?

Thiếu nữ do dự nói:

- Lần này trở về ta đang định đổi công tác.

Mắt nữ nhân sáng lên:

- A?

Nữ nhân tiến lên trước một bước nói với thiếu nữ:

- Tiểu Mã, hay giữa trưa chúng ta đi hỏi xem? Đại tỷ và đại ca của ngươi cũng đang định đổi chỗ.

Thiếu nữ cười đồng ý:

- Được, cùng nhau đi xem.

Thiếu nữ lấy di động ra xem giờ giấc, nói:

- Nhưng bây giờ phải mau đi nhà xưởng, nếu chút đến muộn không chừng Khu Đông Qua lại trừ một mớ tiền.

Nhắc đến Khu Đông Qua là nụ cười đông trên mặt nữ nhân, nàng cực kỳ bất đắc dĩ thở dài.

- Ài... Đi đi đi đi. &"

Nữ nhân thuc giục nam nhân nhàm ình đi nhanh hơn.

Mười chiếc xe bus đơn giản không thể gây ra tác dụng lớn, nhưng cộng thêm hai mươi biểu ngữ mười tám chữ đơn giản, tổng hợp lại nâng cao tác dụng rất nhiều.

Đơn giản nhất là dấy lên lòng bất mãn của cá công nhân đối với hoàn cảnh công tác hiện tại, đặc biệt là so sánh hai bên, tăng thêm cảm xúc bất mãn của bọn họ. Mười chiếc xe bus đi xa, trên đường tràn ngập tiếng thảo luận.

Trong các đoạn đối thoại, nổi bật nhất là đám công nhân bất mãn lão bản, bất mãn tiền lương, nhiều hơn là bất mãn đãi ngộ chung.

Con người luôn không biết đủ, trước kia không có tiêu chuẩn đối chiếu thì ráng nhịn. Bây giờ lại khác, nhìn xem Dương Thành công ty điện tử người ta đãi ngộ thế nào? Lại nhìn bản thân ngươi.

Dựa vào cái gì lão tử (lão nương) phải bán sức cho ngươi? Công tác ngàn tám trăm khối một tháng ở đâu không có?

Một khi cảm xúc bất mãn dấy lên thì tựa như bão vỡ đê.

Từ khi Diệp Dương Thành ra lệnh thì đã đoán biết được kết quả, e không để bụng. Dù làm như vậy tình nghi đào góc tường người, nhưng công nhân cũng là con người, bọn họ có quyền lựa chọn chỗ công tác đúng không?

Tổng kết đơn giản là lần này Diệp Dương Thành không chỉ dùng mười chiếc xe bus lôi kéo công nhân có lòng trung thành với công ty, càng dùng mười chiếc xe bus tuyên tuyền miễn phí. Tin tưởng không lâu sau tin tức Dương Thành công ty điện tử dưa mười chiếc xe bus đón công nhân về đi làm sẽ truyền khắp bốn khu công nghiệp Tây Giao, rải rác trong mấy nhà xưởng nhỏ giữa bốn khu công nghiệp.

Một hòn đá ném hai chim, đây mới là kết quả Diệp Dương Thành muốn thấy. Chờ bận xong chuyện trước mắt, Diệp Dương Thành phỏng chừng hắn phải tìm ra con đường kiếm tiền khác. Khi đó dù là mở công ty hay làm xí nghiệp, công nhân vĩnh viễn sức xản xuất cần thiết nhất.

Lần này tuyên truyền không chỉ giải quyết vấn đề đợt khuếch trương tiếp theo cho Dương Thành công ty điện tử, càng ảnh hưởng đến vấn đề thông báo tuyển dụng cho công ty hoặc xí nghiệp mới.

Làm từ thiện không khó, quan trọng là ngươi lấy tiền ở đâu ra? Có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm, không tiền nói nhiều cũng như không.

Đỗ Nhuận Sinh đứng trước cửa công ty nghênh đón công nhân về làm lại, mang theo công nhân mới vào phân xưởng quen thuộc hoàn cảnh công tác sau này. Chín giờ sáng Đỗ Nhuận Sinh gọi điện thoại cho Diệp Dương Thành đã đến Động Thương huyện.

-... Diệp tổng, bây giờ ta rất muốn ôm hôn ngươi thật chặt!

Đỗ Nhuận Sinh hưng phấn nói:

- Lần này quá tuyệt, ngày mai tất cả máy móc có thể thuận lợi vận chuyển. Đơn đặt hàng vốn định chờ một thời gian bây giờ có thể bắt tay vào sản xuất.

Trong phòng khách sạn ven biển Động Thương huyện.

Diệp Dương Thành đứng ở ban công nhìn xuống mặt biển sóng vỗ.

- Ha ha, tóm lại vấn đề sản xuất do ngươi phụ trách, tùy ngươi làm gì thì làm.

Diệp Dương Thành hỏi Đỗ Nhuận Sinh:

- Kêu ngươi chuẩn bị công chuyện đã làm xong chưa?

- Xong hết rồi.

Đỗ Nhuận Sinh gật đầu, nói:

- Ở nhà hàng lớn Đấu Kim xéo qua khu công nghiệp Đồng Sang đặt năm mươi lăm bàn, Diệp tổng...

- Đêm nay ta không rảnh đi qua.

Diệp Dương Thành cầm tài liệu văn kiện Phó Diệc Chi giao cho, hắn vừa xem lướt qua vừa nói với Đỗ Nhuận Sinh:

- Ngươi cùng các công nhân ăn uống đi, ngày mai chính thức làm việc.

- A?

Đỗ Nhuận Sinh kinh ngạc hỏi:

- Diệp tổng không đi sao?

Diệp Dương Thành lật xem văn kiện, mặt nở nụ cười bí hiểm:

- Ta? Ha ha...

Diệp Dương Thành lắc đầu, nói:

- Ta còn có chút việc, các ngươi ăn đi.

Hoành Tu Hạ thị là một tòa thành thị ở bán đảo Độ Tam Phổ nam đông bộ huyện Thần Nại Xuyên, Nhật Bản, lối vào eo Tokyo. Vì bắc gần Yokohama, chặn ngay eo Tokyo nên trở thành một thành phố cửa ngõ Tokyo thủ đô Nhật Bản, khiến Hoành Tu Hạ thị trở thành đô thị quân cảng phồn hoa. Bộ tư lệnh đội tự vệ trên biển Nhật Bản và bộ tư lệnh hạm đội thứ bảy hải quân nước Mỹ đều đặt ở đây. Hoành Tu Hạ thị là một trong mấy thành phố trụ cột Nhật Bản, có giá trị chiến lược rất cao.

Đầu thế kỷ trước Hoành Tu Hạ thị có hình dạng sơ bộ căn cứ hải quân, thở ấy gọi là công xưởng hải quân Hoành Tu Hạ, không phải căn cứ hải quân đúng nghĩa.

Đến năm một ngàn chín lẻ bốn chiến tranh Nga Nhật và đại chiến lần thứ nhất, năng lực sản xuất của công xưởng hải quân Hoành Tu Hạ nhanh chón nâng cao, có khả năng đóng hạm thuyền chiến đấu thời bấy giờ như tuần dương hạm, tàu chiến đấu. Sau này nó trở thành đại bản doanh binh lực hải quân, từ một tòa công xưởng chuyển biến thành căn cứ hải quân đúng tiêu chuẩn.

Nhưng đến năm một ngàn chín trăm bốn mươi lăm, bắt đầu từ Nhật Bản đầu hàng, vào ngày hai mươi sáu tháng tám cùng năm, nước Mỹ đổ bộ lên Hoành Tu Hạ thị, trước tiên nhận căn cứ hải quân. Năm một ngàn chín trăm bốn mươi bảy, nước Mỹ lục tục thành lập bộ sửa hạm thuyền, trạm tiếp tế và bộ cảng vụ, chính thức trở thành một trong những căn cứ hải quân của nước Mỹ tại Châu Á.

Qua nhiều năm xây dựng và phát triển, trú quốc nước Mỹ đã hoàn toàn hòa nhập vào Hoành Tu Hạ thị. Người Nhật Bản ở Hoành Tu Hạ thị thích nhạc và văn hóa nước Mỹ, có thể nói là đến độ tôn sùng. Dù thường hay có tiếng xấu như lính Mỹ say rượu đua xe vân vân vẫn không thể ngăn những người Nhật này tôn sùng nước Mỹ.

Nếu phải chọn thành phố nào thân Mỹ nhất của Nhật Bản thì Hoành Tu Hạ thị hoàn toàn xứng là số một. Nếu phải chọn thành phố nào bị lính Mỹ chà đạp nhiều nhất thì Hoành Tu Hạ thị cũng xếp số một.

Qua thời gian phát triển, xây dựng nhiều năm, Hoành Tu Hạ thị thành căn cứ hải quân lớn nhất, công năng đầy đủ nhất của nước Mỹ tại vùng Viễn Đông. Hoành Tu Hạ thị được đánh gái là 'căn cứ hải quân có quy mô lớn nhất, điều kiện tốt nhất ở nước ngoài của nước Mỹ', từ đó thấy được căn cứ hải quân tại Hoành Tu Hạ thị có tầm quan trọng thế nào với nước Mỹ.

Nguyên căn cứ hải quân Mỹ tại Hoành Tu Hạ thị chiếm hai trăm ba mươi vạn thước vuông, có toàn bộ sức chiến đấu hạm đội thứ bảy, bộ đội tàu ngầm hạm đội thứ năm, liên đội máy bay chiến đấu hàng không mẫu hạm thứ năm. Trừ căn cứ hải quân lớn nhất là Hoành Tu Hạ thị còn là căn cứ hàng không to nhất của nước Mỹ tại vùng tây Thái Bình Dương.

Tòa căn cứ hải quân hầu như tập hợp hải quân, không quân thành một thể, có mười tám bến cảng, tổng chiều dài hai ngàn rưỡi km chia thành mười chín nơi cập bến. Mười chiếc tàu chiến đấu hạm chỉ huy số hiệu Lam Lĩnh kỳ hạm của hạm đội thứ bảy, đội bộ thông tin hải quân, đội lục chiến hải quân, đội cảnh vệ ahỉ quân vân vân.

Trừ căn cứ hải quân ở Hoành Tu Hạ thị ra, lính Mỹ trú Nhật có bảy mươi lăm phần trăm công trình quân sự, các loại căn cứ hải quân tập trung tại Okinawa Nhật Bản.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)