← Ch.0417 | Ch.0419 → |
Vù vù vù vù vù!
Bóng thương đầy trời bao phủ cả người Diệp Dương Thành, bốn bóng đen cầm võ sĩ đao không đụng vào hắn đã bị trường thương hất văng ra.
- Phụt!
Bốn người hộc máu biến thành bốn đoàn sương máu giữa không trung.
Diệp Dương Thành không nương tay, hắn điều động lực lượng Cửu Tiêu dốc hết sức thi triển Bôn Lôi thương thuật, lần đầu tiên hắn áp dụng uy lực vào thực chiến. Bốn ảnh vệt nhận lệnh Đại Trủng Cương Trí Hoành chỉ huy không có cơ hội đụng vào người Diệp Dương Thành đã bị hắn đánh văng ra hơn ba mươi thước, té xuống đất, bị thương nặng hộc máu.
Chí bảo tuyền thừa của Thiên Ảnh Vệ, cách duy nhất để Đại Trủng Cương Trí Hoành tu luyện tăng mạnh thực lực, sách kinh màu đen rơi vào tay Diệp Dương Thành, cảm giác như bị cắt của quý. Thấy bốn ảnh vệ bị Diệp Dương Thành giơ tay nhấc chân đánh bay ra ngoài, Đại Trủng Cương Trí Hoành nổi điên rống lớn.
- Trả thánh điển lại cho ta!
Đại Trủng Cương Trí Hoành giơ võ sĩ đao hùng dũng xông lên.
Vấn đề là Đại Trủng Cương Trí Hoành đang chịu trọng lực gấp trăm lần, hành động nhanh nhẹn hay cơ thể nhẹ nhàng đều bị ảnh hưởng mạnh. Dù Đại Trủng Cương Trí Hoành dốc hết sức lực ra cũng kém hơn lúc đỉnh cao mười vạn tám ngàn dặm.
Đại Trủng Cương Trí Hoành gầm rống nhào lên, cách Diệp Dương Thành khoảng năm thước bật lên cao, đao phong võ sĩ đao chém vào cổ tay trái Diệp Dương Thành. Đại Trủng Cương Trí Hoành định chặt đứt tay trái Diệp Dương Thành cướp sách kinh màu đen về.
Mặt Diệp Dương Thành sa sầm cất bàn long ngân thương, nheo mắt.
Khi Đại Trủng Cương Trí Hoành nhảy lên, Diệp Dương Thành há mồm chửi:
- Tía nó, đã bảo ngươi cút đi, mẹ ngươi không dạy ngươi học tiếng Trung Quốc sao?
Diệp Dương Thành vọt lên.
- Cút!!!
Tiếng gầm trầm thấp, tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Đại Trủng Cương Trí Hoành thấy Diệp Dương Thành co đùi phải là biết hắn muốn làm gì. Nhưng cơ thể Đại Trủng Cương Trí Hoành bị áp chết chặt chẽ, đầu óc nhanh nhạy và cơ thể vụng về làm gã bực tức muốn hộc máu.
Đại Trủng Cương Trí Hoành rơ mắt nhìn bàn chân phải Diệp Dương Thành cách ngực mình ngày càng gần, bàn chân hắn đạp ngực gã.
Rầm!
Răng rắc!
Vang tiếng trầm đục, xương ngực bị sách kinh màu đen chấn động đè gãy lại kêu răng rắc. Đại Trủng Cương Trí Hoành đau đớn rên rỉ, gã nhảy lên cao chưa được một thước, không có cơ hội vung đao đã bị Diệp Dương Thành một cước đạp bay ra ngoài.
Đại Trủng Cương Trí Hoành như viên đạn bay cái vèo biến mất trong rừng cây đằng sau dòng suối nhỏ gần đó.
Diệp Dương Thành mặc kệ Đại Trủng Cương Trí Hoành chết sống thế nào, càng không rảnh chú ý bốn ảnh vệ. Diệp Dương Thành cất bàn long ngân thương đi, hắn vươn tay chạm vào sách kinh màu đen. Trực giác cho Diệp Dương Thành biết có lẽ sách kinh màu đen này...
Khi bàn tay phải Diệp Dương Thành chạm vào bề mặt sách kinh màu đen, hai lòng bàn tay hắn lóe lên ánh sáng bạc, trong đầu hiện ra dòng gợi ý của Cửu Tiêu thần cách:
- Phát hiện một thần cách vô chủ loại kém. Người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách còn chưa thành tựu thần, không thể luyện hóa. Xin tuyển chọn: Trực tiếp tiêu hủy / phong ấn tạm tồn.
Diệp Dương Thành nhìn thấy gợi ý này, cơ thể run lên.
Sách kinh màu đen thật sự là một thần cách.
Xác nhận sự thật này làm Diệp Dương Thành giật nảy mình. Tuy bản thân Diệp Dương Thành hoàn toàn không biết thế giới thần nhưng ở chung lâu với Cửu Tiêu thần cách, nhiều ít hiểu một thần cách có ý nghĩa gì.
Diệp Dương Thành có được Cửu Tiêu thần cách nên tương đương cầm chìa khóa đi thông đường thành thần. Ở trong mắt đám người Triệu Dung Dung thì Diệp Dương Thành chính là một vị thần chứ không phải người tu luyện đang cố gắng đi hướng thần. Bởi vậy một thần cách tương đương một vị thần, cách nói này hơi khoa trương nhưng tuyệt đối không giả.
Giờ thì tốt rồi, Diệp Dương Thành cầm Cửu Tiêu thần cách của mình, giờ có thêm một thần cách, chẳng phải đại biểu hắn có thể chế tạo một vị thần? Nghĩ đến khả năng này làm tim Diệp Dương Thành đập nhanh. Thành thần, đối với người bình thường thi đây là sức hấp dẫn to lớn biết bao.
Phụ mẫu đệ đệ Lâm Mạn Ny... Nếu như có thể gom đủ thần cách, vậy phải chăng Diệp Dương Thành vừa thành thần vừa diễn lại màn một người đắc đạo gà chó lên trời trong thần tohịa cổ đại?
Nghĩ đến đây còn lâu Diệp Dương Thành mới để Cửu Tiêu thần cách pha hủy thần cách màu đen.
Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Phong ấn, phong ấn tạm tồn.
Diệp Dương Thành không biết phân chia đẳng cấp thần cách thế nào, không rõ thần cách vô chủ loại kém là bét tới đâu, nhưng chỉ bằng thần cách này thỉnh thoảng lộ ra năng lượng tạo nên huy hoàng cho Thiên Ảnh Vệ Nhật Bản liền biết nó không kém bao nhiêu.
Diệp Dương Thành ôm tâm tình thà lạm còn hơn thiếu, hắn chọn phong ấn thần cách.
Cửu Tiêu thần cách rất có thiện ý nhắc nhở Diệp Dương Thành:
- Một thần cách vô chủ loại kém, phong ấn cần 10000 điểm thần nguyên, mở không gian tạm tồn Cửu Tiêu thần cách cần 15000 điểm thần nguyên, xin hãy chọn đồng ý hoặc không.
- Bao... Bao nhiêu?
Diệp Dương Thành nhìn thấy gợi ý của Cửu Tiêu thần cách suýt nhảy cẫng lên.
Giật mình qua đi Diệp Dương Thành vội hỏi:
- Phong ấn và tạm tồn tại sao cần tiêu hao nhiều thần nguyên như vậy?
Hai vạn năm ngàn điểm thần nguyên tương đương với một ngàn hai trăm năm mươi vạn điểm linh lực. Dù bây giờ Diệp Dương Thành có khoảng năm vạn điểm thần nguyên nhưng có phá của cũng không nên như vậy.
Cửu Tiêu thần cách nhanh chóng trả lời Diệp Dương Thành:
- Phong ấn thần cách vô chủ khiến thần cách rơi vào trạng thái hôn mê, tránh cho cách vài ngày lại tiết ra năng lượng khiến thần tộc khác chú ý. Mở không gian tạm tồn, tuy thần cách có ba bảy loại nhưng đều là vật tạo hóa. Cửu Tiêu thần cách tạm tồn thần cách vô chủ khác cần thần nguyên chống đỡ mới được.
Diệp Dương Thành xem Cửu Tiêu thần cách giải thích, tuy hắn đau lòng thần nguyên nhưng cũng biết nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sư phụ Khắc Lai Tư Ba Nhĩ có nói tạm thời trên trái đất sẽ không xuất hiện thần tộc khác, nhưng trên đời không có tuyệt đối, cẩn thận một chút thì hơn.
Nghĩ thông những điều này, Diệp Dương Thành thi sâu cố nén cảm giác đau lòng, gật đầu.
Diệp Dương Thành cắn răng nói:
- Phong ấn, tạm tồn.
Keng!
Diệp Dương Thành dứt lời, Cửu Tiêu thần cách ở vị trí trái tim nhanh chóng khẽ rung. Trong đầu Diệp Dương Thành vang lên thanh âm như bảo kiếm ra khỏi võ. Diệp Dương Thành cảm giác đôi tay mình như ngâm trong ao nước lạnh ngàn năm.
Năng lượng lạnh thấu xương tuôn ra từ Cửu Tiêu thần cách, chảy qua đôi tay Diệp Dương Thành, hắn cảm giác hai tay mình mât tri giác. Diệp Dương Thành chỉ thấy đôi tay lóe ánh sáng xám bạc, luồng năng lượng chui ra khỏi lòng bàn tay, hoàn toàn bao bọc thần cách màu đen.
Diệp Dương Thành không cảm giác được thần cách đen có nhảy hay không, hắn nhìn thần cách màu đen giãy dụa. Ngay khi thần nguyên xám bạc bao bọc thần cách màu đen thì nó chảy ra năng lượng đen dồi dào, Diệp Dương Thành thấy rõ thần cách màu đen giãy dụa dữ dội.
Nhưng Cửu Tiêu thần cách tuôn ra một vạn điểm thần nguyên áp chế, Vương Tuệ Tuệ màu đen giãy dụa vô ích. Thần nguyên xám bạc và năng lượng màu đen mới va chạm mấy phút, tất cả năng lượng màu đen bị thần nguyên xám bạc cưỡng ép áp chế về. Khi chút năng lượng màu đen cuối cùng nhập vào thần cách đen, năng lượng xám bạc bao phủ thần cách màu đen thít lại, kết thúc phong ấn.
Thần cách màu đen bị phong ấn mặt ngoài biến thành màu xám bạc. Thần cách màu đen vốn rung động nay hoàn toàn biến mất, như một người nhảy nhót đầy sức sống đột nhiên ngất xỉu.
Diệp Dương Thành đánh giá thần cách vô chủ trong tay, hỏi:
- Thần cách có thể khiến người ta biến thành sau đó trở thành thần thật sự không?
Cửu Tiêu thần cách trả lời như không trả lời:
- Thần cách chính là vật tạo hóa, dù là chim bay cá nhảy nhân loại linh thể, hễ là sinh vật đều có thể thành thần.
Sau đó Cửu Tiêu thần cách im lặng.
Cửu Tiêu thần cách giải thích làm mắt Diệp Dương Thành sáng rực, rất nhiều thắc mắc nhanh chóng sáng tỏ.
Khắc Lai Tư Ba Nhĩ có nói trong thời gian ngắn trên trái đất sẽ không xuất hiện thần tộc khác, Diệp Dương Thành không rõ thời gian ngắn là bao lâu nhưng hắn chắc chắn hai thần tù giả tác oai tác quái tuyệt đối không phải thần tộc
Sau khi phủ định suy đoán đối phương là thần tộc thì tất cả đều rõ ràng hợp lý. Hai thần tù giả là sinh mệnh đến từ không gian bên ngoài, tựa như Đại Trủng Cương Trí Hoành không phải dị nhân hay thần tộc nhưng có thực lực cường đại. Chẳng qua hai thần tù giả cường đại hơn xa Đại Trủng Cương Trí Hoành.
Có phỏng đoán này lần theo dấu vết càng dễ dàng. Hai phi thần tộc có thực lực cường đại đến xuyên toa trong vũ trụ, giả thiết bao nhiêu năm trước bọn họ phát hiện thần cách màu đen vô chủ, ai đều muốn thành thần, thế là bọn họ đuổi theo thần cách vô chủ trôi nổi trong vũ trụ đi tới trái đất.
Tính theo thời gian thần cách màu đen xuất hiện ở Nhật Bản, Phó Diệc Chi báo cáo gã và ca ca bị thần tù giả nhốt bao lâu thì biết thần cách màu đen đến trái đất trước. Thần cách màu đen rơi xuống Nhật Bản, cách mấy ngày lại phát ra năng lượng, bị một đám võ sĩ Nhật không biết sống chết hấp thu dẫn đến hai thần tù giả không thể cảm ứng được thần cách.
Loại giải thích này thoạt trông hợp tình hợp lý nhưng Diệp Dương Thành cảm giác chỗ nào đó không khớp, nhưng nghĩ kỹ lại không tìm ra manh mối rõ ràng. Diệp Dương Thành nhíu mày suy tư ba phút, cuối cùng buông tiếng thở dài bỏ cuộc.
- Ủa?
Phong ấn, tạm tồn thần cách vô chủ, Diệp Dương Thành thôi suy đoán lai lịch của thần tù giả. Diệp Dương Thành định tìm Đại Trủng Cương Trí Hoành, bốn ảnh vệ chợt nhận ra năm người đã bỏ chạy từ khi nào.
Diệp Dương Thành quét xung quanh một vòng không thấy bóng dáng ai, xác định đối phương đã chạy vắt giò lên cổ, hắn lẩm bẩm:
- Tía nó, ai nói tinh thần võ sĩ đạo của Nhật Bản là thua liền mổ bụng?
Diệp Dương Thành nở nụ cười gian xảo, xòe bàn tay phải rồi nắm lại giữa không trung.
- Con khỉ không chạy thoát được ngũ chỉ sơn, bởi vì ngũ chỉ sơn là địa bàn của Như Lai.
Diệp Dương Thành nhỏ giọng nói:
- Nơi này bây giờ là địa bàn của ta.
Chạy, dốc hết sức bỏ chạy, chạy càng xa càng tốt, chạy càng nhanh càng tốt chạy... Chạy tiếp... Tiếp tục chạy... Không thể ngừng.
Giờ phút này, trong đầu Đại Trủng Cương Trí Hoành chỉ có suy nghĩ duy nhất là chạy, chạy mãi, chạy càng xa càng tốt.
Ban đầu Đại Trủng Cương Trí Hoành thấy tinh thần Diệp Dương Thành bị sách kinh màu đen hấp dẫn, gã cho rằng mình có cơ hội, ra lệnh bốn ảnh vệ hành động. Sau khi giết Diệp Dương Thành thì chẳng những Đại Trủng Cương Trí Hoành báo mối thù của Đại Trủng Hằng Nhất còn lấy lại thánh điển.
Nhưng lý tưởng tốt đẹp của Đại Trủng Cương Trí Hoành tan vỡ sau mười giây ra lệnh. Bốn ảnh vệ hợp sức có thực lực ngang ngửa Tây Viên Tự vậy mà không chống nổi một giây trong tay Diệp Dương Thành. Bốn ảnh vệ vừa xông lên đã hộc máu bay ra.
Đại Trủng Cương Trí Hoành không cam lòng gầm rống loa lên, nhưng bị dị nhân kỳ lạ của đối phương ảnh hưởng, thực lực của gã giảm mạnh. Vừa đối mặt, không, thậm chí không đối mặt đã bị Diệp Dương Thành một cước đá lăn lông lốc ra ngoài, liên tục đụng gãy ba thân cây mới dừng lại.
Theo tố chất cơ thể của Đại Trủng Cương Trí Hoành thì chút vết thương này không nặng, huống chi khi gã bị đạp bay thì trọng lực thuật cũng biến mất. Đại Trủng Cương Trí Hoành phục hồi lại không có lựa chọn nào khác, chí bảo truyền thừa Thiên Ảnh Vệ nằm trong tay đối thủ, dù phải chết thì Đại Trủng Cương Trí Hoành quyết liều mạng cướp sách kinh màu đen về.
Đại Trủng Cương Trí Hoành ở trong rừng cây điều dưỡng giây lát, sau đó thông qua bí pháp liên lạc với bốn ảnh vệ bị thương. Đại Trủng Cương Trí Hoành định tập kích một lần nữa, kế hoạch là bốn ảnh vệ hấp dẫn Diệp Dương Thành chú ý rồi từ gã, cường giả số một Nhật Bản đã tiêu trừ ảnh hưởng của trọng lực thuật ra tay. Dù không giết được Diệp Dương Thành thì Đại Trủng Cương Trí Hoành quyết tâm cướp thánh điển truyền thề về.
Kết quả Đại Trủng Cương Trí Hoành quyết định xong, rời khỏi rừng cây, bàn bạc thứ tự trước sau với đám ảnh vệ. Khi Đại Trủng Cương Trí Hoành chuẩn bị sẵn sàng, định ra tay với Diệp Dương Thành đang thẫn thờ thì gã cảm nhận có năng lượng đáng sợ.
Đại Trủng Cương Trí Hoành thề gã chưa từng thấy năng lượng nào dồi dào như vậy. Dù là bảo điển truyền thừa phát ra năng lượng cũng thua xa năng lượng này mười phần... Không, là một phần một trăm.
Đại Trủng Cương Trí Hoành trông thấy Diệp Dương Thành phát ra năng lượng đó.
Trời ơi.
Nghĩ đến khi đó toàn thân Diệp Dương Thành phát ra khí thế ngút trời, nghĩ đến năng lượng cường đại hủy thiên diệt địa đó là đôi chân Đại Trủng Cương Trí Hoành run rẩy, con ngươi co rút.
Đáng sợ, quá đáng sợ.
Đại Trủng Cương Trí Hoành muốn lấy về chí bảo truyền thừa Thiên Ảnh Vệ, nhưng gã càng trân trọng mạng sống của mình hơn. Mất đi chí bảo truyền thừa Thiên Ảnh Vệ Đại Trủng Cương Trí Hoành có thể thông qua cách khác tu luyện, nhưng mất mạng thì dù có lấy lại chí bảo cũng chỉ làm giá y cho người.
Đại Trủng Cương Trí Hoành kiêu ngạo, tự tin, thậm chí hơi tự kiêu. Nhưng trước lực lượng tuyệt đối, Đại Trủng Cương Trí Hoành làm ra lựa chọn lý tính. Trứng chọi đá không phải can đảm mà là tự tìm đường chết.
Đại Trủng Cương Trí Hoành chọn chạy trốn, chạy bạt mạng.
Vì có thể an toàn chạy trốn, truyền tin chuyện nơi đây về Nhật Bản, Đại Trủng Cương Trí Hoành tách bốn ảnh vệ ra. Năm người chạy nhanh năm hướng khác nhau, chạy vắt giò lên cổ không tiếc trả giá.
Đại Trủng Cương Trí Hoành chạy nhanh trong rừng cây, vượt qua suối, qua rừng cây. Đại Trủng Cương Trí Hoành liều mạng chạy với tốc độ hơn 400km/1h. Đại Trủng Cương Trí Hoành chạy khoảng hơn hai mươi phút thì đến một bãi cỏ bằng phẳng, gã ngửi được mùi biển.
Nghĩ đến thực lực của mình trong biển là dây thần kinh căng thẳng của Đại Trủng Cương Trí Hoành chậm rãi thả lỏng. Đại Trủng Cương Trí Hoành thở phào, gã cảm thấy chính mình đã tìm được đường sống.
← Ch. 0417 | Ch. 0419 → |