← Ch.0461 | Ch.0463 → |
Trần Thiếu Thanh đè nén tất cả bí mật trên người Diệp Dương Thành vào sâu tận đáy lòng, nếu hắn không lộ ra bí mật cho ai thì dù gã đã đoán ra bí mật lớn nhất của hắn, gã tuyệt đối sẽ không lộ ra. Làm huynh đệ thân thiết, nếu Trần Thiếu Thanh không giữ kín được thì hắn đi tự tử được rồi.
Trần Thiếu Thanh đứng một mình trong văn phòng ba phút, ổn định tâm tình lộn xộn. Trần Thiếu Thanh hăng hái đứng trướ gương, đội mũ cảnh sát, sửa sang quần áo, đi lững thững tới văn phòng phó cục trưởng phía xéo đối diện.
Nghiêm Kiến Binh đã nói rõ ngọn nguồn vụ việc cho Trần Thiếu Thanh biết, đoạn thời gian này xảy ra chuyện gì lạ như thế đều có lời giải đáp. Phó cục trưởng kia càng sống càng chật đất.
Trần Thiếu Thanh đi qua không phải để trút giận, gã lăn lộn trong quan trường một thời gian nên hiểu tầm quan trọng của kéo bè kéo cánh.
Trong suy nghĩ của Trần Thiếu Thanh thì Nghiêm Kiến Binh là trợ thủ Diệp Dương Thành mời đến giúp gã, còn gã không thể suốt đời nhờ hắn vất vả lo lắng giùm gã. Nhìn phó cục trưởng cùng Trần Lợi Mẫn xuống ngựa chẳng bằng nhân cơ hội này thuyết phục gã đầu vào Trần Thiếu Thanh.
Đây là lần đầu tiên Trần Thiếu Thanh lộ ra khao khát quyền lực mãnh liệt. Diệp Dương Thành giúp đỡ khiến Trần Thiếu Thanh cảm nhận được tình nghĩa huynh đệ và áp lực lớn.
Hiện giờ Diệp Dương Thành rất thành công, Trần Thiếu Thanh là huynh đệ của hắn, sao có thể vô dụng?
Tín niệm dần dần sâu thêm, cắm rễ, Trần Thiếu Thanh mỉm cười. Trần Thiếu Thanh đẩy văn phòng phó cục trưởng ra, đây là bước đầu tiên gã chủ động bước ra trên đường làm quan, cũng đại biểu bắt đầu từ hôm nay gã chính thức dấn thân vào trò chơi tranh đấu quyền lực.
Rắc rối của Trần Thiếu Thanh không quan trọng với Diệp Dương Thành, sau khi hắn nói muốn kết quả gì cho đám người Dương Đằng Phi thì sẽ có người giúp hắn hoàn thành. Quá trình trước khi đến kết cuộc như thế nào thì Diệp Dương Thành không lo.
Diệp Dương Thành biết hắn làm như vậy chắc chắn Trần Thiếu Thanh sẽ phỏng đoán được hắn ngay, hắn cũng biết gã sẽ không hỏi. Diệp Dương Thành không định chủ động khai ra, cứ xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Cửu Tiêu thần cách không ngừng thăng cấp, số lượng phó tòng ngày càng nhiều, tâm tính và hành động của Diệp Dương Thành đều thay đổi nghiêng trời lệch đất. Diệp Dương Thành âm thầm điều khiển tất cả, mặt ngoài thì hưởng thụ cuộc sống, đây là mục tiêu hắn đặt ra ngay từ đầu, đến bây giờ vẫn không thay đổi.
Trần Thiếu Thanh là ít ỏi vài bằng hữu của Diệp Dương Thành, cũng là huynh đệ thân thiết nhất trong số bằng hữu. Diệp Dương Thành không hy vọng Trần Thiếu Thanh bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thay đổi thái độ với hắn. Đôi khi đứng càng cao thì càng ít có bằng hữu.
Diệp Dương Thành rất hưởng thụ vui cười chửi mắng càn rỡ cùng Trần Thiếu Thanh, chỉ có sống tự do ngoài sáng mới khiến hắn nhớ kỹ nguyện vọng ban đầu của mình, không lạc mất trong thần quyền chí cao chí thượng, trở thành các thần cao cao tại thượng xem chúng sinh vạn vật như con chó.
Diệp Dương Thành cho rằng dù sớm muộn gì có ngày hắn sẽ thành thần thì hắn muốn làm vị thần có tình người, ít ra giữ lại giới hạn đạo đức, để hắn như con người bình thường mà không phải vị thần lạnh băng coi rẻ tất cả.
Diệp Dương Thành bắt giữ công và tư rất chính xác, trong âm thầm làm gì cũng được, ngoài mặt hắn chỉ là một chuẩn bị mở công ty nhỏ, bỏ chút tiền ra làm từ thiện.
Trên đường đi Diệp Dương Thành suy nghĩ nhiều chuyện, lái xe chạy tới khu công nghiệp Đồng Sang.
- Diệp tổng đã về!
Diệp Dương Thành mới bước vào cổng phân xưởng số một đã nghe Đỗ Nhuận Sinh la lên:
- Ta trông ngày trông đêm rốt cuộc gặp Diệp tổng!
Diệp Dương Thành ngạc nhiên giương mắt nhìn, thấy Đỗ Nhuận Sinh chạy hướng mình. Diệp Dương Thành nhìn mặt mày Đỗ Nhuận Sinh hồng hào, khóe môi treo nụ cười đắc ý là biết ngay gã đến khoe tài.
Diệp Dương Thành cười mắng:
- Như thế nào? Mới mấy ngày không gặp ngươi đã biến thành Brokebac kmountain?
Đỗ Nhuận Sinh giấu một bụng lời muốn nói chuẩn bị tranh công, không ngờ Diệp Dương Thành ngày thường nhìn như nghiêm túc lại nói ra câu đó làm gã ho sặc sụa.
- Khụ khụ!
Đỗ Nhuận Sinh nhìn Diệp Dương Thành:
- Diệp tổng...
Ánh mắt ai oán của Đỗ Nhuận Sinh làm Diệp Dương Thành cười to, hắn bước tới mấy bước vỗ vai gã:
- Rồi rồi, có chuyện gì vào văn phòng của ta rồi nói.
Diệp Dương Thành đi lướt qua Đỗ Nhuận Sinh, bước tới văn phòng đổng sự trưởng đã lâu không tới.
Đỗ Nhuận Sinh cười khổ một lúc sau ủ rũ theo sau lưng Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành đẩy mở cánh cửa đã một tháng không vào, Diệp Dương Thành ngồi xuống sofa, ngước lên nhìn Đỗ Nhuận Sinh bước vào văn phòng.
Diệp Dương Thành mỉm cười nói:
- Đóng cửa lại, ngồi đi.
- A...
Lúc trước Diệp Dương Thành nói giỡn như tạt bồn nước lạnh dập tắt ngọn lửa trong lòng Đỗ Nhuận Sinh, bây giờ gã bình tĩnh hơn nhiều. Đỗ Nhuận Sinh ậm ừ quay người đóng cửa, ngồi xuống đối diện Diệp Dương Thành.
Đỗ Nhuận Sinh nhìn Diệp Dương Thành, ngập ngừng:
- Diệp tổng, ta...
Diệp Dương Thành cố ý làm Đỗ Nhuận Sinh thấp thỏm, gã chưa nói hết câu hắn đã cười híp mắt ngắt lời:
- Muốn uống trà không?
Diệp Dương Thành nhấc lên bình nước sôi mỗi ngày đều đổi mới, mở nắp bình trà ra.
- Ta...
Lời đến bên môi Đỗ Nhuận Sinh bị Diệp Dương Thành cố ý chặn về hai lần, cảm giác ăn cục nghẹn làm gã suýt nổi khùng. May mà Đỗ Nhuận Sinh còn nhớ thân phận của mình, nhìn Diệp Dương Thành cầm ấm nước, gã cười gượng.
- Không cần.
Diệp Dương Thành cố ý muốn đánh tỉnh Đỗ Nhuận Sinh, ung dung bỏ lá trà vào trong tách, rót nước sôi vào.
- Đây là một trong các nguyên nhân trước kia ngươi tự kinh doanh rồi cuối cùng phải rao bán.
Diệp Dương Thành chậm rãi nói:
- Quá thiếu kiên nhẫn, trong lòng không giấu được việc, khi đàm phán với người dĩ nhiên sẽ rơi vào thế yếu, mặc người xoa nắn.
- Diệp tổng...
Nghe Diệp Dương Thành nói, Đỗ Nhuận Sinh đã hiểu tại sao hắn cứ chặn họng gã. Đỗ Nhuận Sinh phản ứng lại, cục nghẹn nhỏ bớt.
Đỗ Nhuận Sinh ấp úng nói:
- Người cũng biết là ta không thích hợp làm ăn...
Diệp Dương Thành liếc Đỗ Nhuận Sinh, đung đưa tách trà:
- Điều quan trọng không phải thế.
Diệp Dương Thành nói với Đỗ Nhuận Sinh:
- Đơn đặt hàng, nguồn hàng thì ta lo được, nhưng chuyện khác trong công ty luôn giao cho ngươi phụ trách. Sản xuất chỉ là một mặt, còn có nhân sự, lương bổng, hậu cần, xã giao vân vân. Ngươi luôn không chăm chú vào những chuyện này.
Diệp Dương Thành nói đúng, Đỗ Nhuận Sinh nghẹn lời, ấp úng:
- Ta...
Thấy bộ dạng như gà mắc tóc của Đỗ Nhuận Sinh, Diệp Dương Thành ngừng đả kích gã, đổi giọng:
- Tất nhiên bản thân ta cũng không chú trọng mấy chuyện này.
Diệp Dương Thành từ ban đầu hùng hổ biến thành nhẹ nhàng, hiền hòa hơn nhiều:
- Quy mô sản xuất của công ty sẽ mở rộng, cần lo đến nhiều mặt. Không có hệ thống, bước đi hoàn chỉnh, xây nhà cao đến mấy thì nền móng không ổn sao được? Ngươi nói có lý không?
- Thì có lý.
Đỗ Nhuận Sinh ngần ngừ gật đầu, nói:
- Vậy ý của Diệp tổng là...
- Chuyện thứ nhất, trước tiên tìm một cao ốc chuyển tổng bộ công ty đi.
Diệp Dương Thành giơ hai ngón tay với Đỗ Nhuận Sinh, nói:
- Tách chỗ làm việc công ty và phân xưởng ra. Sau này mở rộng quy mô sản xuất, tăng phân xưởng là được, tiện cho côn ty vận hành hơn. Chuyện thứ hai, thuê thêm mấy người ngành quản lý, dựng dàn công ty, cứ lộn xộn như trước thì sớm muộn gì sẽ xảy ra chuyện.
Đỗ Nhuận Sinh ngạc nhiên giây lát sao gật đầu, nói:
- Ừm!
Đỗ Nhuận Sinh không biết Diệp Dương Thành sắp xếp như vậy vì chuẩn bị cho Diệp Cảnh Long còn đang đi học. Chờ Diệp Cảnh Long nghỉ hè Diệp Dương Thành sẽ sắp xếp cho gã và bạn gái đi công ty thực tập, một công ty có khuôn mẫu hoàn chỉnh sẽ cho gã học hỏi được nhiều hơn.
Có thể nói vì bồi dưỡng Diệp Cảnh Long mà Diệp Dương Thành không tiếc bỏ ra mấy trăm, ngàn vạn nguyên hoàn thiện dàn giáo, để công ty đi vào giai đoạn vận chuyển. Diệp Dương Thành không suy nghĩ nhiều, cái gọi là tiện cho công ty vạn hành chỉ là cái cớ tô điểm cho đẹp.
Diệp Dương Thành bản năng che đậy ý đồ thật của mình.
Dặn dò xong hai việc cho Đỗ Nhuận Sinh làm, Diệp Dương Thành đứng lên, duỗi người.
- Ta nói xong việc rồi.
Diệp Dương Thành mỉm cười nhìn Đỗ Nhuận Sinh:
- Bây giờ ngươi có thể nói chuyện mình muốn nói.
- A...
Đỗ Nhuận Sinh lấy lại tinh thần, nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, sửa sang lại việc muốn nói bị Diệp Dương Thành chặn họng làm xáo trộn.
Đỗ Nhuận Sinh chuẩn bị nửa phút sau nói với Diệp Dương Thành:
- Chuyện là vầy, Diệp tổng cũng biết...
- Vào chủ đề chính đi.
Diệp Dương Thành trợn trắng mắt nói:
- Đây không phải kêu ngươi diễn thuyết.
Đỗ Nhuận Sinh chuẩn bị lời dạo đầu không có chỗ dùng, gã cười gượng:
- A... Ha ha...
Đỗ Nhuận Sinh nói:
- Từ qua Tết làm việc đến bây giờ số công nhân trong phân xưởng luôn tràn đầy. Đoạn thời gian trước trong các công ty ký đơn đặt hàng với chúng ta có ba công ty điện máy thêm số lượng đơn đặt hàng, nhưng vì phân xưởng số hai đã đi vào quỹ đạo nên tăng thêm đơn hàng không tạo nhiều áp lực.
Đỗ Nhuận Sinh tạm dừng một lúc sau nói:
- Cộng với Diệp tổng dùng chiêu mùa xuân xe đưa rước, bây giờ có danh sách hơn một ngàn người đăng ký làm việc cho công ty của chúng ta, nếu công khai tuyển dụng thì giải quyết vấn đề công nhân không khó khăn. Hơn nữa...
Đỗ Nhuận Sinh chỉ hướng tây nam văn phòng của Diệp Dương Thành, tiếp tục bảo:
- Bên kia có một nhà xưởng công ty dời đi, trống nhà xưởng có tổng diện tích khoảng hơn một ngàn sáu trăm thước vuông. Nếu Diệp tổng có đủ tiền thì trong khoảng thời gian ngắn không cần điều động tiền công ty, nếu không thiếu đơn hàng thì ta định...
Không đợi Đỗ Nhuận Sinh nói hết kế hoạch Diệp Dương Thành đã hiểu suy nghĩ của gã:
- Tiếp tục mở rộng quy mô sản xuất sao?
Diệp Dương Thành trầm ngâm giây lát sau gật đầu, hỏi:
- Bây giờ tiền công ty có thể dùng bao nhiêu?
- Tổng tiền khoảng bốn ngàn ba trăm vạn.
Đỗ Nhuận Sinh trả lời:
- Giữ lại tiền hoạt động, số tiền có thể dụng cỡ ba ngàn năm trăm vạn.
- Vậy tiếp tục mở rộng đi.
Diệp Dương Thành nhớ đến Sở Minh Hiên sắp trở lại bên cạnh mình, sẽ không thiếu đơn hàng, trừ phi ngành điện khí, điện máy toàn Ôn Nhạc huyện tan vỡ hết.
Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Ngươi đi liên lạc với lão bản của nhà xưởng đó, nhanh chóng bàn việc đi.
Mục đích hoàn thành, Đỗ Nhuận Sinh cười toe:
- Biết rồi!
Nhưng Đỗ Nhuận Sinh đã quên nhiều chuyện đột nhiên tập trung cùng nhau, m Diệp Dương Thành lại là phủi chưởng quầy mười mươi.
Chờ Đỗ Nhuận Sinh lấy lại tinh thần chắc sẽ khóc mếu.
Diệp Dương Thành ở lại Dương Thành công ty điện tử trách nhiệm hữu hạn hơn ba tiếng. Cơm trưa đã được chuẩn bị từ năm ngoái, qua Tết năm nay đều ăn trong căn tin. Khi các công nhân đi làm, Đỗ Nhuận Sinh cùng Diệp Dương Thành đi phân xưởng công ty tìm hiểu tình hình sản xuất. Lúc các công nhân tan tầm, Diệp Dương Thành ở trong phòng ăn nói cười với bọn họ, biểu hiện rất thân thiện, hòa đồng.
Những công nhân mới vào công ty trong năm nay, đến bây giờ làm chưa đủ một tháng rất yên lòng với thái độ hiền hòa của Diệp Dương Thành. Đi làm trong công ty có không khí như vậy đúng là chuyện đáng vui mừng.
Các công nhân thấy rõ trong khoảng thời gian này liên tục có người đến hỏi công ty tuyển dụng, so sánh với các công nhân bị từ chối thì bọn họ càng tự hòa lúc trước mình lựa chọn vô cùng chính xác.
Phân xưởng lại bắt đầu làm việc, các công nhân trở về chỗ làm việc. Diệp Dương Thành và Đỗ Nhuận Sinh đi ra phân xưởng số hai.
Trước khi lên xe, Diệp Dương Thành nói với Đỗ Nhuận Sinh:
- Tăng thêm chút trợ cấp cho công nhân đi, nhà ăn nên có bộ dáng của nhà ăn.
Diệp Dương Thành lái xe đi, để lại Đỗ Nhuận Sinh đứng trên đường đất giữa phân xưởng số hai và số một, vẻ mặt đăm chiêu. Công ty mới xây căn tin cho công nhân nằm ở góc hướng đông nam pahna xưởng số một, tổng diện tích cỡ hơn một trăm tám mươi thước vuông, các phương tiện đầy đủ.
Nhưng nấu ăn thì giao cho một công ty chuyên kinh doanh ăn uống, phụ trách hai bữa trưa và chiều, khi tăng ca phải tự lo bữa tối. Công ty và và căn tin mỗi tháng thanh toán tiền một lần, tính tiền theo số người đi ăn cơm.
Công ty cho mỗi công nhân một phần thức ăn tiêu chuẩn, nếu không đủ muốn ăn thêm thì phải bỏ tiền ra, mỗip hần là năm nguyên. Tiêu chuẩn một phần ăn là hai món mặn một món canh, trên hợp đồng viết một mặn một chay.
Đỗ Nhuận Sinh nghĩ đến những chi tiết này, gã vỗ trán mình:
- A!
Đỗ Nhuận Sinh hiểu ra, bữa cơm trưa chỉ có một món mặn, một món canh nhưng không có bao nhiêu vị thịt. Thức ăn tiêu chuẩn hơi kém một chút, giữa trưa Diệp Dương Thành muốn hai phần, đầu bếp không biết chuyện, hắn móc tiền ra trả phần ăn thứ hai.
Đỗ Nhuận Sinh đã hiểu câu nói trước khi Diệp Dương Thành đi. Một mình Đỗ Nhuận Sinh đứng trước cửa công ty thật lâu, gã nhấc chân đi hướng nhà ăn phân xưởng số một. Nếu Diệp Dương Thành đã đưa ra chỉ thị tăng phúc lợi thì Đỗ Nhuận Sinh chỉ có nước làm theo.
Huống chi bình thường Đỗ Nhuận Sinh ở trong phòng ăn lấp đầy bụng, hơn một tuần trước đã chú ý đến vấn đề này nhưng không quá để bụng.
Rời khỏi Dương Thành công ty điện tử trách nhiệm hữu hạn, Diệp Dương Thành chạy nhanh đi tòa nhà tháp đông. Diệp Dương Thành vào chỗ làm việc của Dương Thành hội quỹ từ thiện, thấy ngay mấy cô nương xoay qanh một máy tính.
Diệp Dương Thành kinh ngạc hỏi:
- Các người đang nhìn cái gì?
Nghe tiếng của Diệp Dương Thành, một thiếu nữ đưa lưng hướng hắn ngoái đầu lại.
Thiếu nữ kinh ngạc nói:
- A! Là Dương Thành đại ca đến.
Thiếu nữ ngoắc Diệp Dương Thành:
- Mau lại đây xem, đám trẻ này đáng thương quá.
- A?
Diệp Dương Thành nhướng đuôi mày, khẽ ừ, nhấc chân đi tới gầnm áy tinh Diệp Dương Thành thấy ngày tấm hình trên màn hình.
Diệp Dương Thành nhìn hình ảnh, đám nhóc cầm cục gì đen thuyền, hắn ngây người. Diệp Dương Thành nhìn hướng Trần An Thiến cầm con chuột di chuyển trang web, lòng hắn siêu khó chịu.
← Ch. 0461 | Ch. 0463 → |