← Ch.0515 | Ch.0517 → |
!
- Tuyệt không khả năng này!
Đi nhanh trong căn cứ, trong lòng thiếu tướng Phillips hiện lên ý nghĩ này, đánh chết hắn cũng không tin lại có cướp phỉ ăn gan hùm mật gấu, lại có can đảm đánh chủ ý với kho vàng nơi đây.
- Đám chính khách chết tiệt!
Nhìn thấy các binh lính vội vàng xôn xao, thiếu tướng Phillips không khỏi thấp giọng mắng một câu đám quan chức Nhà Trắng vừa gọi điện thoại cho hắn, đến hiện tại hắn còn nghĩ đó chỉ là một chuyện đùa!
Trong lòng đầy bất mãn, vẻ mặt Phillips vẫn lạnh lùng, sau lưng mang theo bốn tên lính thông qua tầng tầng nghiệm chứng, cuối cùng đứng trước cửa kho vàng lớn nhất quốc gia, hắn vừa đưa vào một loạt mệnh lệnh, hoàn thành xong trình tự nghiệm chứng vô cùng phức tạp...
- Nghiệm chứng thành công, ngài thiếu tướng Phillips, xin hỏi có mở ra kho vàng hay không?
Thanh âm nữ tính từ bàn điều khiển vang lên, Phillips bình tĩnh gật đầu, đưa tay nhấn nút, đây là công tắc mở cửa kho vàng.
- Khách khách sát...
Cánh cửa sắt nặng hai mươi bốn tấn truyền ra thanh âm đinh tai nhức óc, trong lòng cửa mở, Phillips thậm chí cảm thấy được mặt đất chấn động.
- Gặp phải phòng ngự thế này, ai có thể đột phá tiến vào cướp sạch kho vàng?
Nhận thấy được mặt đất chấn động, trong lòng Phillips cực kỳ tự tin tự hỏi một câu, ngay sau đó khi cánh cửa hoàn toàn mở ra, Phillips nhất thời trợn tròn mắt...
Căn phòng chứa vàng lúc này đã hoàn toàn trống rỗng...
Đại não thiếu tướng Phillips nhất thời ngây dại, hắn ngơ ngác nhìn kho vàng đã bị lấy đi sạch sẽ, trong đầu vang lên thanh âm nổ tung như sấm sét.
Thân thể Phillips lảo đảo, miễn cưỡng đứng vững vàng, hắn mang theo vẻ không tin, không cam lòng, tuyệt vọng phẫn nộ ngửa mặt lên trời phát ra tiếng rít gào thê lương:
- Ah...thượng đế...không...
- Không?
Đã rời khỏi kho vàng, lúc này đi vào một kiến trúc cách kho vàng chừng hơn 300m, Diệp Dương Thành nghe được thanh âm tiếng gào thét kia, mang theo ánh mắt thập phần bi ai lắc đầu than thở:
- Vì sao đến bây giờ còn không nhận thức được sự thật đây? Nén bi thương đi...
Nói xong, Diệp Dương Thành ỷ vào tự nhiên chi đạo nghênh ngang đi vào tòa nhà cao ba tầng, chuyện cướp kho vàng chỉ là một sự bắt đầu.
Bên ngoài lúc này đã hỗn loạn, mà Diệp Dương Thành vẫn đang tìm kiếm đồ vật trong tòa nhà, nhìn thấy vật có giá trị, không quan tâm là két sắt hay máy tính, toàn bộ đều bị hắn thu nhập vào trong Cửu Tiêu không gian.
Từ lầu ba vơ vét đến lầu một, lúc này Diệp Dương Thành mới ngạc nhiên phát hiện mình đã sai lầm thật lớn.
Bởi vì suốt mấy tầng lầu vừa rồi cũng chỉ là nơi làm việc hàng ngày, bởi vì cá lớn chân chính không phải ở nơi đó, mà là ở dưới lòng đất, hắn đi suốt mấy tầng lầu lại không gặp được một bóng người nào.
Mà khi hắn đi xuống thang lầu, đột nhiên một mặt tường nhìn thật bình thường lại đột nhiên mở ra, lộ một thông đạo, mấy tên lính cùng một nam tử mặc áo khoác trắng từ trong thông đạo đi ra ngoài...
- Giấu càng kín, càng đại biểu có giá trị.
Thấy một màn này, Diệp Dương Thành cười hắc hắc, thừa dịp vách tường còn chưa khép lại, sưu một tiếng đã lao vào trong thông đạo kia...
- Mau, phong tỏa, phong tỏa căn cứ!
Thanh âm thiếu tướng Phillips rít gào, hắn đang lâm vào hoảng sợ tận cùng, đang suy nghĩ đủ mọi phương thức bắt giữ cướp phỉ, nhưng trên thực tế hắn căn bản không biết kho vàng làm sao biến mất, cướp phỉ làm sao tiến vào kho vàng, thậm chí làm sao có thể lặng yên mang đi một kho vàng nặng hàng ngàn tấn?
- Đây không phải là thật, tuyệt đối không phải thật sự!
Hai mắt sung huyết, thần sắc dại ra, hắn rít gào truyền đạt mệnh lệnh, xoay người lại nhìn chằm chằm kho vàng trống rỗng, không ngừng lẩm bẩm...
Một binh lính không nhịn được thấp giọng khuyên nhủ:
- Ngài thiếu tướng, đây...chỉ sợ là sự thật...
Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành đã đi xuyên qua thông đạo ngầm, thuận lợi tiến vào sở nghiên cứu, đây là một sở nghiên cứu có diện tích khoảng 800m2, không gian bên dưới hoàn toàn sáng rực.
Khi Diệp Dương Thành đi vào nơi này, bên trong có hơn mười nam tử mặc áo trắng đang vây quanh một chiếc xe tăng tạo hình cổ quái thì thầm nói gì đó, hết thảy chuyện phát sinh bên ngoài tựa hồ còn chưa rơi vào trong tai của bọn họ.
Lúc này một gã nam tử áo trắng kích động hô:
- Cuối cùng thành công, trời ạ, toàn bộ số liệu hết thảy bình thường, đây là thành quả khiếp sợ thế giới!
- Đã hai mươi ba năm, ngày này rốt cục đã đến!
Một lão nhân mặc áo khoác trắng khó nén kích động run rẩy thân hình, nhìn xe tăng kiểu mới cơ hồ là thành quả công nghệ cao nhất của nước Mỹ, run run hô lên.
Thanh âm tiếng hô lần lượt vang lên khắp cả sở nghiên cứu ngầm dưới lòng đất...
- Chúng ta hẳn nên đem tin tức này báo cho thiếu tướng Phillips, sau đó chúng ta có thể lĩnh thưởng, chờ đợi ngài tổng thống tự mình tuyên bố ban thưởng cho chúng ta.
Một nữ nhân hơn bốn mươi tuổi đề nghị nói.
- Không sai, chúng ta hẳn nên báo cho thiếu tướng Phillips.
Mọi người đều đồng ý nói.
Rất nhanh, nhóm nhân viên nghiên cứu tâm tình kích động liền rời đi, rốt cục đã lấy được thành công, giờ này khắc này bọn họ cần tìm người cùng nhau hưởng niềm vui sướng, muốn nghe được lời ca ngợi hoa lệ nhất.
Kỳ thật bọn họ không hề hay biết, trong sở nghiên cứu ngầm cũng đang có một người lộ dáng tươi cười, nói:
- Cho bọn hắn gặp quỷ đi thôi...
← Ch. 0515 | Ch. 0517 → |