← Ch.0527 | Ch.0529 → |
Hoàng Lương Yến không khỏi rùng mình, lộ ra nụ cười đau khổ, cũng không thèm nhìn tài xế xe taxi một cái, đẩy cửa xe bước ra ngoài. Sau đó hắn cùng nữ nhân kia đi về phía con đường dân lên núi.
- Kỳ quái...
Tài xế xe taxi trợn tròn mắt, có thể thấy được vừa rồi Hoàng Lương Yến giống như người mất hồn, trong lòng hắn đầu đột đã hiện lên một câu chuyện mọi người thường truyền lưu: Lúc đêm khuya, nữ nhân trẻ tuổi sẽ bị ác quỷ nhập vào, sau đó bị dẫn tới thâm sơn cùng cốc...
Căn cứ vào truyền thuyết kia, nữ nhân bị ác quỷ nhập vào đều có dáng vẻ giống như mất hồn, vẻ mặt dại ra, phản ứng chậm chạp. Đây không phải là dáng vẻ của Hoàng Lương Yến lúc này hay sao?
- Má ơi, gặp quỷ rồi!
Vừa toát ra ý nghĩ này, tài xế xe taxi lập tức kêu thảm một tiếng, sau đó bất chấp tất cả, ra Sức đạp chân ga, bỏ trốn mất dạng...
- Hoàng Lương Yến, ngươi rút cuộc làm trò gì vậy?
Lúc này, tên nam tử đi cùng Hoàng Lương Yến đến huyện Ôn Lạc ngồi trên chiếc xe taxi phía sau cũng đã tới nơi. Vừa nhìn thấy Hoàng Lương Yến đi phía trước, nam nhân này liền biến sắc, ngay cả tiền xe cũng không trả, đẩy cửa xe nhảy xuống, tức giận nói với Hoàng Lương Yến:
- Mau trỞ lại cho ta!
Đối mặt với tiếng hét phẫn nộ của nam tử này, Hoàng Lương Yến vẫn hoàn toàn không có phản ứng. Bởi trong cảm giác của nàng, nữ nhân dẫn nàng đến đây, đang dùng ánh mắt sát cơ nhìn chăm chú vào nàng, phảng phất chỉ cần nàng làm ra động tác không nghe lời, sẽ lập tức khiến nàng chết không có chỗ chôn.
Dưới tình huống như vậy, Hoàng Lương Yến cho dù nghe được nam tử kia gầm lên, chỉ sợ cũng sẽ không quay đầu đáp lời hắn. Huống chi, Hoàng Lương Yến căn bản không nghe thấy tên nam tử này gầm lên.
Nhìn thấy Hoàng Lương Yến hoàn toàn thờ ơ với tiếng gọi của mình, tiếp tục bước đi. Trong lòng nam tử kia đã sớm chất đầy dự cảm bất an, cũng chỉ có thể khẽ cắn răng, bước nhanh đuổi theo. Nhưng hắn vừa đuổi theo, Hoàng Lương Yến lập tức bước nhanh hơn, giống như bỏ chạy.
Nam nhân kia không khỏi tái mặt, lớn tiếng quát gọi đuổi theo...
Hoàng Lương Yến hồn xiêu phách lạc, cắn răng chạy trốn, nam nhân theo phía sau, sắc mặt xanh mét lớn tiếng kêu gào. Hhai người cũng không có chú ý tới, phía sau của bọn hắn, hai bên rừng cây bên cạnh bọn họ, còn có hơn mười thân ảnh to lớn bám sát phía sau, hơn nữa...
- Ở chỗ này, đuổi theo.
Lại có ba chiếc xe dừng ở đầu đường, từ trên xe nhảy xuống hơn mười đại hán khôi ngô. Sau khi xác định phương hướng, một gã mam tử cường tráng giơ tay chỉ về phía ngọn núi Tây Giao Ma Tử, mười mấy người lập tức đuổi theo.
Bất giác ở đầu đường lối đi thông lên núi đã có mười mấy chiếc xe, hơn năm mươi nam tử cường tráng đi theo phía sau Hoàng Lương Yến và nam nhân kia, chú ý nhất cử nhất động của bọn hắn, chuẩn bị xuất thủ bất cứ lúc nào.
- Cũng tới đông đủ rồi...
Diệp Dương Thành thi triển hành không thuật và tự nhiên chỉ đạo, ở trên không trung cách mặt đất ước chừng 300m, quan sát mọi động tỉnh phía dưới, đợi sau khi xác nhận được nhân số, trên mặt hắn mới lộ ra nụ cười hài hước...
Nếu Lưu Tuyết Doanh trăm phương ngàn kế muốn tìm được mình như vậy, vậy thì cứ để cô ta tìm được. Chỉ có điều... Hừ hừ!
Trong lòng khẽ hừ lạnh mấy tiéng, trong nháy mắt Diệp Dương Thành gia tăng tốc độ chuển vận linh lực, biến mất trên đỉnh đầu đám đại hán khôi ngô, bay nhanh về phương hướng núi Tây Giao Ma Tử.
- Hoàng Lương Yến, ngươi đứng lại cho ta!
Nam nhân hơn 40 tuổi đã bắt đầu có dấu hiệu xuống sức, nhìn Hoàng Lương Yến phảng phất vẫn không biết mệt mỏi, đang duy trì tốc độ chạy trôn vốn có, hắn hổn hển gào lên:
- Nếu ngươi không đứng lại, ta sẽ ...
- Ngươi sẽ làm cái gì?
Lời gầm thét mới vừa nói ra một nửa, một thanh âm rét lạnh chợt vang lên bên tai hắn.
Vẻ mặt nam tử đột nhiên thay đổi, sau khi dừng bước, vội vàng cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh. Rất nhanh, một gã thanh niên mặc trang phục bó sát người màu đen, nhìn qua ước chừng 25, 26 tuổi liền xuất hiện trong tầm mắt của hắn, chỉ thấy trong tay hắn cầm một thanh trường kiếm lóng lánh, đang dùng một ánh mắt chết người quan sát đối thủ... A ് Một loại cảm giác nguy cơ tựa như bị dã thú chú ý dâng lên khắp người nam tử, hắn theo bản năng lui về sau hai bước, giọng nói có chút phát run.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
- Người nào?
- Không có gì khác, ta chỉ muốn đưa ngươi lên đường mà thôi.
Thanh niên 25 26 sáu tuổi lộ ra nụ cười giả tạo, vô cùng tà khí, trong nháy mắt, đã mang đến cho nam tử trung niên một luông áp lực cực kỳ kinh hãi, giống như đối phương chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay, hắn sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử.
- Nếu như vậy...
Dưới loại tình huống này, nam tử trung niên nghiêm mặt nói:
- Ta liều mạng với ngươi.
Một tiếng gào to, chỉ thấy khuôn mặt của nam tử trung niên đỏ bừng, cuối cùng ở trước người ngưng kết ra một con hỏa long dài chưa đến một thước, gầm thét về phía thanh niên cầm kiếm.
- Đi chết đi.
- Vù...
Hỏa long dốc hết rồi lực lượng toàn thân hắn, thoát khỏi khống chế, bay thẳng về phía thanh niên cầm kiếm...
- Hắn đang làm gì vậy?
Bọn đại hán cường tráng vẫn theo sát trong rừng rậm dừng bước, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nam tử trung niên đã ngưng tụ ra một con hỏa long, trong đó có một gã đại hám chắc lưỡi hít hà nói:
- Bọn họ không phải là....
- Ủng ùng...
Hỏa long dài ước chừng hơn 90cm, mạnh mẽ đâm vào ngực Hoàng Lương Yến, phát ra tiêng nổ vang ầm ầm như núi lửa phun trào.
Hoàng Lương Yến bị hỏa long của nam tử đánh bay ra ngoài. Cho đến trước lúc nhắm mắt, nàng mới nhìn rõ người xuất thủ đánh chết nàng không phải là nữ nhân giả dối hư ảo kia, mà là nam tử trung niên vốn đứng cùng trận tuyến với nàng, cùng nàng liên thủ ngăn địch.
Nhưng lúc này, bộ ngực của nàng đã hoàn toàn lõm xuống, hỏa diễm nóng rực thậm chí thiêu đốt thân thể của nàng. Cho dù thấy rõ người giết nàng là ai, nàng cũng không cách nào hô lên, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm hai mắt, ngã xuống đất, sau đó hoàn toàn tắt thở.
- Ha... Ha ha ha...
Trong mắt nam tử trung niên kia, hắn tận mắt nhìn thấy thanh niên cầm kiếm đã bị hỏa long của hắn đẩy lên cao, cách mặt đất hơn ba thước, phun ra một ngụm máu huyết, sau đó ngã bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất, bỏ mạng.
Hắn không nhịn được phá lên cười ha ha, một loại cảm giác Vui Sướng Vì Sông sót Sau tai nạn, hơn nữa còn là chiến thắng cường địch, một lần nữa cọ rửa tâm cảnh của hắn.
- Dị nhân huyện Ôn Lạc thì có gì lợi hại, không hơn gì cái này!
Nam tử trung niên ngưng cười, đắc chí khinh miệt...
- Hắn làm sao vậy?
Năm mươi hai tên nam tử cường tráng lúc này đã tụ thành hai tốp, chia ra quan sát hành tung của nam tử trung niên kia, mặc dù nhìn thấy nam tử trung niên đánh chết Hoàng Lương Yến vốn đứng cùng chiến tuyến với hắn. Nhưng, đó chỉ là một gã dị nhân cấp B, bọn hắn cũng không để tâm, chết thì đã chết rồi.
← Ch. 0527 | Ch. 0529 → |