← Ch.0541 | Ch.0543 → |
Mấy phút sau, Phó Diệc Chi giới thiệu sơ lược một số tin tức về Bạch Ngạn Phương cho Diệp Dương Thành, bao gồm năm năm trước cô ta đã ly dị, trước mắt đang ở tình trạng độc thân.
Sau khi biết được những tin tức này, Diệp Dương Thành cũng không chần chờ gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, đi giầy rời khỏi phòng khách sạn, sau khi làm thủ tục trả phòng ở quầy ba, hắn tiến vào một hẻm nhỏ không người gần đó, nhẹ giọng thì thầm:
- Thuấn di thuật, đi.
...
Công viên Lĩnh Nam thành phố Đông Hoàn nằm bên một cái hồ tự nhiên phía nam thành phố Đông Hoàn, gần công viên Lĩnh Nam, hoặc là nói là gần cái hồ, tổng cộng xây dụng bảy tiểu khu, cái sớm nhất xây dựng từ những năm tám mươi thế kỷ trước, cái muộn nhất hiện tại mới vừa phá thổ động công.
Đối diện với công viên Lĩnh Nam, là một khu dân cư được xây dựng từ thập niên 90 thế kỷ trước, tên là khu dân cư Lạc Khang, ngăn cách một cái hồ với công viên Lĩnh Nam, hoàn cảnh tương đối yên tĩnh, là nơi chọn lựa đầu tiên của các cán bộ công chức nghỉ ngơi tuổi già.
Bên tay phải khu dân cư Lạc Khang, có một tấm bia màu đỏ chữ trắng, phía trên viết bốn chữ Long Phi Phượng Vũ, lại lộ ra chữ to có chút phai màu: phòng khám bệnh Ngạn Phương.
Đối với cư dân của khu dân cư Lạc Khang, cho tới những cư dân khác của tiểu khu xung quanh, phòng khám bệnh Ngạn Phương chắc chắn là chọn lựa đầu tiên xem bệnh lấy thuốc của bọn họ trong ngày thường, thứ nhất tương đối gần, thứ hai, bác sĩ của phòng khám bệnh ngày thường đối đãi với mọi người cũng đều nhỏ nhẹ, một số căn bệnh đơn giản, quả thật không cần hao phí nhiều tiền là có thể trị lành.
Chính vì như vậy, phòng khám bệnh Ngạn Phương hình như đã cắm rễ trong khu dân cư gần công viên Lĩnh Nam.
- Bác sĩ Bạch, đã trễ thế này còn muốn đến phòng khám bệnh à?
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, gần mười giờ đã có thể coi như đêm khuya, một gã nam tử trung niên đang đi dạo ở công viên Lĩnh Nam thấy thần sắc của Bạch Ngạn Phương hơi có chút vội vàng, không khỏi tiến lên chào hỏi.
- À, đúng vậy.
Bạch Ngạn Phương đang vội vàng chạy tới phòng khám bệnh dừng bước lại, vô cùng tự nhiên cười nói với nam tử trung niên này:
- Vừa rồi mới nhớ tới hôm nay còn một số bệnh án chưa sắp xếp lại, nếu không nhân lúc này sắp xếp, ngày mai mọi người tới đây lấy thuốc, có thể sẽ chậm trễ. Mà đã trễ thế này ngươi còn không ngủ sao? Từ mười một giờ đến hai giờ tối là thời gian giấc ngủ tốt nhất của con người, thức đêm rất có hại cho sức khỏe.
- Ta đang trên đường trở về đi ngủ đây?
Lực chú ý của nam tử trung niên bị Bạch Ngạn Phương dễ dàng dời đi, cười nhường đường, nói:
- Vậy không quấy rầy bác sĩ Bạch, hẹn gặp lại.
- Ha ha, hẹn gặp lại.
Bạch Ngạn Phương cười trả lời một câu, sau khi bước đi mấy bước, mới đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với nam nhân kia:
- Đúng rồi, ta thấy ngươi hình như có chút cảm mạo, buổi tối lúc ngủ chú ý đắp kín mền, sáng sớm ngày mai tới chỗ ta lấy thuốc đi.
- Ta... biết rồi.
Nam tử trung niên ngây ra một lúc, nhưng ngay sau đó mỉm cười rất rực rỡ, nhìn bóng lưng Bạch Ngạn Phương rời đi, lẩm bẩm nói:
- Bác sĩ Bạch thật đúng là người tốt...
Đối với đánh giá của nam tử trung niên này, Bạch Ngạn Phương mới vừa đi mấy bước đương nhiên có thể nghe được, Nhưng, đối với chuyện này nàng không có một chút áp lực tâm lý, mang mặt nạ hơn mười năm rồi, những lời đánh giá tốt như vậy, nàng đã sớm nhận được không biết bao nhiêu cái, hoàn toàn có thể không ngại ngùng.
Người tốt sao? Bạch Ngạn Phương tự hỏi mình, tiện đà lộ ra nụ cười, dùng thanh âm rất nhỏ lẩm bẩm:
- Ít nhất mặt ngoài là như thế...
Bạch Ngạn Phương đi qua cửa khu dân cư Lạc Khang, tới một tòa nhà hai tầng cách đó không tới mười thước, lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa mở cửa, thành thạo mở khóa cửa, đẩy cửa tiến vào trong phòng khám bệnh tối đen như mực.
Đúng lúc Bạch Ngạn Phương đẩy cửa tiến vào phòng khám bệnh, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trên con đường bên ngoài phòng khám bệnh, một gã nam tử hơn ba mươi tuổi, cầm theo một chiếc túi du lịch từ trên xe chui ra, đứng bên cạnh xe liếc nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai chú ý tới hắn, lúc này mới nhấc chân chạy tới phòng khám bệnh của Ngạn Phương.
- Kẹt...
Tên nam tử mặc đồ tây đen mới vừa tiến vào phòng khám bệnh, cánh cửa phòng khám bệnh liền đóng lại, phát ra một tiếng vang rất nhỏ, không đợi tên nam tử này có cử động, Bạch Ngạn Phương thấp giọng nói vào lỗ tai của hắn:
- Ta không phải nói với các ngươi tối mai hãy đến sao?
- Bạch tỷ.
Nghe được thanh âm của Bạch Ngạn Phương truyền đến từ phía sau mình, tên nam tử mặc đồ tây đen không khỏi cứng người, tiện đà mỉm cười xoay người sang chỗ khác, khi đang định mở miệng, Bạch Ngạn Phương đã khoát tay cắt đứt lời hắn muốn nói.
- Hay là nói, các ngươi căn bản không thèm để tâm đến phân phó của lão nương?
Bóng đèn trong phòng khám đã bật sáng, không biết từ lúc nào Bạch Ngạn Phương đã khoác lên chiếc áo khoác trắng, vẻ mặt âm lãnh liếc nhìn tên nam tử trước mặt, biểu hiện rất không vui.
Đối mặt với thái độ bất mãn của Bạch Ngạn Phương, tên nam tử mặc đồ đen cũng chỉ có thể cười theo, nhận lỗi nói:
- Dạ dạ, Bạch tỷ, lần này quả thật là chúng ta không đúng, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt...
- Hừ.
Bạch Ngạn Phương nặng nề hừ lạnh một tiếng, xoay người khóa trái cánh cửa, tiện đà nhìn về phía chiếc túi du lịch trên tay tên nam tử mặc đồ đen, thản nhiên nói:
- Hàng ở trong này?
- Đúng vậy, ở chỗ này.
Tên nam tử âm thầm toát mồ hôi, liên tục không ngừng gật đầu cười nói:
- Một đứa bé trai ba tuổi, vô cùng nghịch ngợm, thủ lĩnh của chúng ta vừa nhận được điện thoại của Bạch tỷ, lập tức bắt tay vào an bài, xế chiều hôm nay mới vừa ra tay, sợ lưu lại trên tay xảy ra vấn đề, cho nên mới...
- Để hàng lại, cút.
Bạch Ngạn Phương đưa mắt chăm chú nhìn chiếc túi du lịch trước mặt trong chốc lát, sau đó xoay người sang chỗ khác, lấy từ trong ngăn kéo ra một bọc đồ dùng vải thô màu xanh bọc lại, đưa lưng về phía nam tử kia, lãnh đạm nói.
- Ách...
Tên nam tử dĩ nhiên cũng hiểu quy củ trong nghề này, cũng không gấp gáp lấy tiền, chần chờ một lát, hắn cười mỉa nói:
- Bạch tỷ, ngài không có ý định mở thùng ra xem sao?
- Các ngươi có lá gan lừa gạt lão nương sao?
Bạch Ngạn Phương mạnh mẽ quay đầu lại, trừng mắt nhìn hắn nói:
- Còn không mau cút đi?
- Được, được... Ta đi ngay, đi ngay.
Tên nam tử sợ hết hồn, vẻ mặt tươi cười đặt chiếc túi trong tay xuống, một đường lui về phía sau, cho đến khi lưng đụng vào cánh cửa phía sau, mới xoay người mở cửa, rời khỏi phòng khám bệnh Ngạn Phương.
Sau khi tên nam tử rời đi, Bạch Ngạn Phương mới tiến lên một bước, nhấc chiếc túi tên nam tử để lại, cầm trong tay suy nghĩ một lúc, trên mặt lộ ra nụ cười quái dị, lẩm bẩm:
- Còn là một tiểu tử mập...
← Ch. 0541 | Ch. 0543 → |