Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0564

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0564: Ai kêu các ngươi biết nhiều
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Bởi vì bị tâm tình tức giận của Diệp Dương Thành ảnh hưởng, khi bọn người Triệu Dong Dong công kích cũng hoàn toàn buông thả, mỗi một lần tiến công đều dốc hết toàn lực.

Ánh sáng huyến lệ đủ mọi màu sắc tựa hồ chiếu sáng cả quần đảo Okinawa, cảnh tượng sấm sét vang dội càng làm cho người ta run sợ, hoài nghi có phải ngày tận thế đã phủ xuống hay không...

- Gào...

Đám Vị Huyết Vệ bị tia chớp áp chế, lại bị đám người Triệu Dong Dong liên tục công kích, phát ra một trận gầm thét, nhưng mỗi khi bọn hắn cố gắng phóng lên cao, sẽ bị Diệp Dương Thành điều hành tia chớp hung hăng đánh trở lại mặt đất.

Thời gian dần qua, khi trên bầu trời tụ tập nguyên tố hệ điện đã thỏa mãn thời gian yêu cầu công kích, đến lúc này, Diệp Dương Thành mới rung trường thương, lạnh lùng nói:

- Giết.

- Giết.

Đám người Triệu Dong Dong cùng hô to.

(Thiếu Text)

Ánh trăng sáng rõ, treo lơ lửng trên bầu trời, trong bụi cỏ dưới ánh trăng truyền ra tiếng kêu của loài côn trùng không biết tên, tiếng kêu vô cùng dày đặc, số lượng các loại côn trùng đông đảo tụ tập trong bụi cỏ cách đập chứa nước chưa đầy bảy thước, bay, bò, nhảy... bụi cỏ nho nhỏ, giống như đang mở tiệc dưới ánh trăng.

Vô số côn trùng quanh quẩn trên bầu trời, đàn kiến tụ tập tới đây, làm thành một vòng tròn, đứng yên tại chỗ, giống như đang bảo vệ vật gì vô giá.

Trong vòng vây của những côn trùng này, một cái kén côn trùng màu trắng, đường kính ước chừng mười sáu mười bảy centimet đang tản mát ra hồng quang như ẩn như hiện, ánh sáng ôn hòa cũng không thể chiếu sáng hoàn cảnh xung quanh, nhưng giống như một viên minh châu, ở trong đêm tối cực kỳ sáng rõ.

Thời gian từng phút trôi qua, số lượng côn trùng tụ tập đã đạt đến một con số cực kỳ kinh người, côn trùng phát ra tiếng kêu chi chít, đủ loại tiếng kêu tổ hợp thành một đoạn hòa âm làm cho người ta kinh ngạc...

Lúc này trong cái kén màu trắng bị những côn trùng này vây quanh bất chợt chấn động rất nhỏ, kêu một tiếng, côn trùng quanh quẩn trên bầu trời rơi xuống đất, côn trùng trên mặt đất dừng tiếng kêu, mặc dù cả quá trình đều là những côn trùng này làm việc theo bản năng, nhưng cũng lộ ra một loại khí tức vô cùng trang nghiêm, tựa hồ... Bọn họ đang nghênh đón một vương giả mới ra đời.

Tần số chấn động của cái kén côn trùng màu trắng càng ngày càng cao, không tới nửa phút, cái kén côn trùng vốn chỉ chấn động rất nhỏ đã bắt đầu mãnh liệt chấn động, mặt ngoài cái kén bất chợt giống như quả trứng gà bị vỡ, xuất hiện rất nhiều khe nhỏ...

- Răng rắc...

Tiếng vang rất nhỏ vang lên trong bụi cỏ, các mảnh vỡ ngày càng lớn hơn...

- Lại tiến hóa rồi?

Nhưng vào lúc này, trên bầu trời bất chợt xuất hiện một đạo thân ảnh, câu nói đầu tiên là, lại tiến hóa rồi?

Nhìn cái kén côn trùng đã tiến vào trạng thái kết thúc tiến hóa trong bụi cỏ, trên mặt Diệp Dương Thành lộ ra một nụ cười, lão đại Ruồi Trâu không chết, tin tức kia đã được Tiểu Ô khẳng định trước khi Diệp Dương Thành động thủ triệu tập nguyên tố năng lượng.

Nhưng Diệp Dương Thành không ngờ, lão đại Ruồi Trâu lại thừa dịp Lưu Tuyết Doanh chạy trốn, đi theo nàng rời khỏi đảo Okinawa. Ban đầu Diệp Dương Thành còn lo lắng lão đại Ruồi Trâu sẽ xuất hiện tình huống gì, nhưng sau đó, Tiểu Ô thay lão đại Ruồi Trâu truyền về tin tức là, rất an toàn, hơn nữa rất thoải mái.

Tin tức này khiến cho Diệp Dương Thành có chút buồn bực, không giải quyết đám Huyết Vệ sắp bạo tẩu nữa, lập tức vận dụng di động trong nháy mắt, chạy tới trấn Nguyên Bá, không ngờ lão đại Ruồi Trâu chẳng những không xuất hiện bất kỳ nguy hiểm nào, ngược lại còn gặp phúc trong họa, một lần nữa tiến vào trạng thái tiến hóa.

Nó sẽ tiến hóa như thế nào đây? Nhìn kén côn trùng sắp vỡ vụn, Diệp Dương Thành vô cùng nghi vấn.

- Răng rắc...

Sau khi trải qua mấy chục giây chuẩn bị, kén côn trùng màu trắng rốt cục hoàn toàn vỡ vụn rồi, Diệp Dương Thành đứng trên không trung, thấy rõ trong kén côn hiện ra bạch quang, một con côn trùng cổ quái lớn bằng nắm tay của một đứa con nít, hiện ra trong tầm mắt của hắn.

Diệp Dương Thành có thể khẳng định, con côn trùng trước mắt này chính là lão Đại Ruồi Trâu đã tiến hóa... Nhưng vấn đề là, hiện tại bề ngoài của nó nhìn qua trắng mập hồng hào, làm gì còn bộ dạng ruồi trâu?

Nhìn lão Đại Ruồi Trâu một lần nữa tiến hóa, Diệp Dương Thành mở bàn tay phải, kêu nó rơi xuống lòng bàn tay của mình, đang định mở miệng hỏi thăm...

- Hì hì, chủ nhân, bộ dạng bây giờ của ta có phải uy vũ hơn trước hay không?

Thanh âm non nớt vang lên bên tai Diệp Dương Thành, nếu như nói đại vương Ô tặc Tiểu Ô sử dụng thanh âm không cách nào phân biệt là giọng nam hay nữ thì thanh âm vừa vang lên, chính là thanh âm của một bé trai, hơi có vẻ non nớt, còn tràn đầy huyền diệu...

Đầu óc Diệp Dương Thành nhất thời phát mộng, tiện đà nhìn về phía lão Đại Ruồi Trâu đang nằm úp sấp trên lòng bàn tay mình, kinh ngạc nói:

- Ngươi... Hiện tại cũng có thể mở miệng nói chuyện?

- Hì hì, chủ nhân có phải cảm giác rất vui mừng hay không?

Lão đại Ruồi Trâu ngồi thẳng dậy, kéo theo thân thể tròn vo của nó, dùng một loại tư thái cực kỳ tức cười cúi lạy Diệp Dương Thành, cười hì hì nói:

- Cũng may có năng lượng của người đàn bà kia.

- Ngươi nói vậy là sao?

Diệp Dương Thành kỳ quái nhìn lão Đại Ruồi Trâu.

- Chủ nhân, người đàn bà kia bị thương.

Lão đại Ruồi Trâu không áp chế nổi vui sướng nói:

- Trong cơ thể của nàng còn có một luồng năng lượng chính nàng cũng không có biện pháp khống chế, khi nàng chạy trốn, bởi vì mạnh mẽ điều động luồng năng lượng này, sau đó năng lượng trong cơ thể bạo động, tiện nghi cho ta.

- Nói cách khác, ngươi đoạt năng lượng của nàng?

Diệp Dương Thành sửng sốt, tiện đà phá lên cười ha ha, gật đầu liên tục:

- Đúng vậy, rất tốt.

Được Diệp Dương Thành khen ngợi như vậy, tiếng cười của lão đại Ruồi Trâu càng thêm càn rỡ, hiển nhiên, trải qua lần tiến hóa này, thực lực của lão đại Ruồi Trâu không chỉ được tăng cường, đồng thời cũng đạt được năng lực mở miệng nói chuyện.

Chuyện này đối với Diệp Dương Thành, hay là đối với lão đại Ruồi Trâu mà nói, đều là một chuyện vui không nhỏ, nhất là hiện tại lão đại Ruồi Trâu nhìn qua hết sức tức cười, vóc người tròn vo phối hợp với tiếng cười càn rỡ, nhìn thế nào nghe thế nào cũng có một loại cảm giác tức cười.

Nhưng hiện tại Diệp Dương Thành cũng không tiếp tục tra cứu vấn đề tiến hóa của lão đại Ruồi Trâu, sau khi kêu nó trực tiếp biến thành bộ dạng lớn bằng cái bật lửa, liền trực tiếp nắm nó trong tay, "vù" một tiếng, mau chóng đuổi theo phương hướng chân núi.

- Ta thấy cô nương kia cả người là máu, đêm hôm khuya khoắc như vậy chạy lên trên núi, chỉ sợ cũng không phải người tốt.

Lão Hán nhướng mày, ngồi trên ghế đẩu, có chút chần chờ nói:

- Nếu không, bây giờ chúng ta báo cảnh sát đi?

- Đại cô nương xinh đẹp như vậy, làm sao có thể lại là người xấu? Không thể trì hoãn chữa bệnh được.

Hà Mỹ Trân lập tức phản bác ý kiến của lão Hán, lắc đầu nói:

- Cứu người gấp gáp, ta sẽ đến nhà lão Trương bây giờ, mời hắn đến khám bệnh cho nàng ấy.

- Cái này...

Lão Hán không khỏi trầm mặc, yên lặng hút thuốc, cũng không tiếp lời.

Chú ý tới phản ứng của lão Hán, tính tình của Hà Mỹ Trân cũng khó tránh khỏi có chút ương ngạch, nàng trực tiếp đứng dậy, vỗ bắp đùi nói:

- Hay bây giờ ta đến nhà lão nhị, gọi hắn tới?

- Lão nhị là con nhỏ chết nhát, ngươi còn không biết sao?

Vừa nghe thấy lời nói của Hà Mỹ Trân, lão Hán cũng gấp gáp, đứng lên nói:

- Một cô nương xinh đẹp như vậy, rơi vào trong tay hắn còn không bị hắn cho nát bét?

- Có người nói nhi tử của mình như ngươi sao?

- Hắn có đức hạnh như thế nào, người trên trấn đều biết.

Lão Hán hừ hừ, thỏa hiệp nói:

- Được rồi, chỉ cần đừng kêu lão nhị, ngươi muốn tìm ai thì tìm, chuyện này, ta cũng mặc kệ.

Khi hai người đang bận rộn thương thảo biện pháp giải quyết cũng không biết, Lưu Tuyết Doanh được bọn họ an trí trong phòng cũng đã đứng dậy, sắc mặt còn có chút trắng bệch, nhưng lỗ máu phía dưới má trái cũng đã biến mất.

Nàng nhắm mắt điều tức chốc lát, lặng yên không một tiếng động đi tới cửa, giọng nói lộ ra vẻ hết sức hờ hững:

- Là các ngươi mang ta về đây sao?

- A.. , ngươi tỉnh rồi sao?

Nghe thấy thanh âm vang lên phía sau, sắc mặt Hà Mỹ Trân nhất thời vui mừng, xoay người sang chỗ khác gật đầu nói:

- Đúng vậy, ngươi bất tỉnh trong núi, còn có một con côn trùng đang hút máu của ngươi, lão đầu nhà ta phải đuổi con côn trùng đó đi mới cứu được ngươi...

- Ta có kêu các ngươi cứu sao?

Sắc mặt Lưu Tuyết Doanh lạnh tựa sương lạnh, mặc dù trọng thương, nhưng trên người phát ra sát cơ, đủ khiến người bình thường khiếp sợ.

Nàng nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, hai đầu lông mày đã chất đầy sát khí:

- Các ngươi... biết ta?

- Không... Không biết...

Hà Mỹ Trân bị biểu hiện của Lưu Tuyết Doanh hoàn toàn phát mộng, làm sao, chẳng lẽ ngay cả cứu người cũng sai lầm hay sao?

- Trước kia không biết, hiện tại biết là được rồi.

Khóe miệng Lưu Tuyết Doanh hiện ra nụ cười rét lạnh, mạnh mẽ đưa ánh mắt lạnh như băng đến trên người lão Hán, lại bước về trước một bước:

- Ngươi... vừa nói phải báo cảnh sát?

- Ta...

Trước mặt sát khí kinh người của Lưu Tuyết Doanh, lão Hán đã hơn sáu mươi tuổi cũng khó tránh khỏi khiếp sợ, hắn lui về phía sau mấy bước, nói quanh co:

- Ta... Ta chỉ nói như vậy mà thôi, cô nương ngươi tuyệt đối đừng coi là thật.

Trên mặt tràn đầy nụ cười khiên cưỡng, lão Hán cực sợ.

- Chỉ nói mà thôi...

Lưu Tuyết Doanh khẽ cúi đầu, tựa hồ đang lầm bầm, lại tựa hồ có ý nhắn nhủ vợ chồng Hà Mỹ Trân, chỉ nghe nàng rù rì nói:

- Các ngươi đã nhận ra ta, hiện tại ta lại không thể động võ... Nếu như hắn biết ta ở chỗ này... Vậy ta chẳng phải là...

- Cô... Cô nương...

Nghe Lưu Tuyết Doanh lầm bầm, Hà Mỹ Trân biết mình cứu lầm người rồi, nữ nhân xinh đẹp này đâu phải người tốt lành gì, nàng... Nàng rõ ràng chính là một con rắn độc.

Nghĩ tới đây, Hà Mỹ Trân rùng mình một cái, trên mặt nổi lên nụ cười còn khó coi hơn khóc, nói quanh co:

- Ngươi tuyệt đối đừng hiểu lầm, chúng ta... Chúng ta sẽ không báo cảnh sát, thật sự không báo cảnh sát.

- Vâng... Đúng vậy...

Nghe được lời nói của Hà Mỹ Trân... , lão Hán đứng bên cạnh vừa cẩn thận lui về phía sau, vừa cười khan nói:

- Chúng ta nhất định không báo...

- Chỗ các ngươi hình như không có người nhà?

Lưu Tuyết Doanh lộ ra nụ cười giả tạo.

- Cô nương, ngươi té xỉu trong núi, nếu như không phải chúng ta cứu ngươi về...

- Nhưng ta có kêu các ngươi cứu sao?

Lưu Tuyết Doanh mỉm cười, khẽ nheo hai mắt lại:

- Đến địa phủ, đừng oán ta hạ thủ độc ác, ai kêu các ngươi biết quá nhiều?

- Phù phù...

Vợ chồng Hà Mỹ Trân bị hù dọa đến ngã xuống đất, trong phút chốc sắc mặt trắng bệch.

Lưu Tuyết Doanh giơ tay phải lên, trong lòng bàn tay lóe lên ánh sáng màu lục sắc có vẻ yếu ớt, mặc dù lúc này nàng đang bị thương nặng, đa số năng lượng dung hợp cũng bị nàng điều đi áp chế thương thế, nhưng, chỉ cần một chút năng lượng, nàng vẫn có thể dễ dàng giết chết bất kỳ một người bình thường nào.

Vợ chồng Hà Mỹ Trân có chết cũng không nghĩ tới, nữ nhân hai vợ chồng cứu về đến nhà, chẳng những không nói được một câu cảm tạ, ngược lại còn chọc tới họa sát thân, nhìn thấy trong lòng bàn tay Lưu Tuyết Doanh lóe lên ánh sáng màu lục sắc, trong lòng vợ chồng Hà Mỹ Trân đã cho Lưu Tuyết Doanh chính là yêu quái, bọn họ làm sao có thể là đối thủ của yêu quái?

Hai lão nhân run rẩy thân thể, theo bản năng ôm lấy nhau, có lẽ trong tiềm thức của bọn hắn, chính là chết, cũng muốn chết cùng một chỗ.

Còn Lưu Tuyết Doanh lộ ra nụ cười giả tạo lạnh như băng, không có bất kỳ ý tứ nương tay, giơ tay phải lên cao, muốn hạ độc thủ với vợ chồng Hà Mỹ Trân.

- Vù...

Lúc này, trên con đường nhỏ cách căn nhà nhỏ của vợ chồng Hà Mỹ Trân ước chừng một trăm mét, đột nhiên vang lên một tiếng xé gió, ngay sau đó truyền đến một tiếng quát trầm thấp:

- Lưu Tuyết Doanh, ngươi rút cuộc còn cố chấp tới khi nào?

Thanh âm giống như sấm sét giữa trời quang ầm ầm nổ vang bên tai, tay phải Lưu Tuyết Doanh đã giơ lên giữa không trung lập tức hơi chậm lại, trên mặt lộ ra thần sắc bất định, ngẩng đầu nhìn về phương hướng thanh âm truyền đến, lui về phía sau một bước nhỏ, lạnh giọng hỏi:

- Người nào?

- Hừ.

Diệp Dương Thành không có ý tứ giấu diếm hành tung của mình, càng không thay đổi dung mạo, xuất hiện trước cửa căn nhà, ánh mắt tràn ngập sát ý rơi xuống trên người Lưu Tuyết Doanh, hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:

- Là ta.

- Ngươi là...

Vừa thấy Diệp Dương Thành xuất hiện, thần sắc trên mặt Lưu Tuyết Doanh chợt biến đổi, cẩn thận nhìn Diệp Dương Thành một cái, sau đó nàng mới thất thanh nói:

- Diệp Dương Thành? Tại sao lại là ngươi?

Lưu Tuyết Doanh không ngờ, thật sự không ngờ, Diệp Dương Thành cho tới nay trong mắt nàng luôn lộ ra vẻ vô cùng bình thường, lại chính là nam tử ngân giáp nàng một lòng muốn đối phó.

- Tại sao lại là ta... Ha ha ha...

Diệp Dương Thành cười ha ha, sắc mặt hiển lộ vẻ giận dữ:

- Mang theo vấn đề này, lên đường đi.

Diệp Dương Thành không có ý tứ nói nhiều với Lưu Tuyết Doanh, đồng dạng cũng không có ý nghĩ giải thích với nàng, cơ hội có thể cho, lần trước cũng đã cho nàng rồi, chuyện Diệp Dương Thành có thể làm cũng đã làm rồi, Lưu Tuyết Doanh không biết quý trọng, còn cần giải thích gì nữa?

Tay phải khẽ rung lên, Cửu Tiêu Thần Cách ở chỗ trái tim hóa thành một luồng nước lũ, không có ngân giáp phủ lên, cũng không thay đổi dung mạo của mình, chỉ là huyễn hóa ra Bàn Long ngân thương, mũi thương... đung đưa nhắm ngay vào cổ Lưu Tuyết Doanh, Diệp Dương Thành nhẹ hít vào một hơi:

- Hôm nay, không người nào có thể cứu được ngươi, ngươi nên cam chịu số phận đi.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)