← Ch.0595 | Ch.0597 → |
Cho nên, Diệp Dương Thành cười, tích đức hành thiện vốn là việc hắn nên làm, nhưng nếu có thêm công đức huyền điểm và thần nguyên... vậy chắc chắn là càng thêm hoàn mỹ.
Lúc này số lượng công đức huyền điểm còn thiếu để tấn chức thần cách cấp mười hai chưa đầy một trăm năm mươi triệu điểm, mà hành động dương thiện phía bên Lâm Mạn Ny tựa hồ đang đồng thời triển khai hơn mười hạng mục.
Trước mắt mới nhìn thấy làm xong hai hạng mục trong đó, cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn thứ nhất... Diệp Dương Thành hoàn toàn có lý do tin tưởng, trong thời gian nửa tháng tiếp theo, cùng với các hạng mục đã khai triển lục tục làm xong, nhiệm vụ của giai đoạn thứ hai cũng sẽ thuận lợi hoàn thành.
Hơn nữa phía bên thần ngục trước mắt đã bắt đầu nhiệm vụ của sự kiện thiện ác trọng đại cùng với mỗi ngày gia tăng trên trăm vạn công đức huyền điểm trong khu vực quản lý...
Diệp Dương Thành cảm thấy, lúc này cách thời gian hắn tấn chức thần cách cấp mười hai, nhiều nhất chỉ nửa tháng.
Chỉ chờ tổng số công đức huyền điểm tích lũy đến một tỷ hai điểm, là có thể thuận thế tấn chức thần cách cấp mười hai rồi.
Dưới loại tình huống này, Diệp Dương Thành há có thể không cao hứng được sao?
Bữa tiệc kéo dài hơn ba giờ, bắt đầu từ hơn năm giờ chiều, kéo dài đến hơn tám giờ tối.
Nhìn thoáng qua sắc mặt Lâm Mạn Ny có chút ửng hồng, Diệp Dương Thành ngầm hiểu quay đầu nhìn về phía mấy cô gái Trần An Thiến, nhìn như hết sức tùy ý cười nói:
- Đợi lát nữa ta và Mạn Ny sẽ đi huyện thành, các ngươi có muốn cùng đi không?
Trần An Thiến đảo cặp mắt trắng dã:
- Ngươi hỏi như thế có ý tứ gì?
Lâm Mạn Ny đỏ mặt, cúi đầu.
Còn Diệp Dương Thành thì có chút lúng túng, ho khan hai tiếng, không nói thêm gì nữa.
Phương Vịnh Tín là một tay buôn ma túy hoạt động rất sôi nổi ở biên cảnh Trung Quốc và Miến Điện, trong số những tay buôn ma túy lớn nhỏ ở Vân Nam gần My-an-ma, hắn có thể xem là một lão đại buôn ma túy cực kỳ cường thế. Trên danh nghĩa hắn là Tổng giám đốc của công ty xuất khẩu trang sức Vĩnh Tín, có tài sản mấy ngàn vạn.
Nhưng trên thực tế công ty trang sức chỉ là một lớp vỏ nguỵ trang hắn dùng để buôn lậu thuốc phiện, bất đồng duy nhất với những tay buôn ma túy khác là, công ty trang sức của hắn cũng không phải là loại công ty ma, mà thật sự là công ty kinh doanh trang sức, vì vậy cho dù có người đến điều tra, cũng không cách nào tìm được bất kỳ bằng chứng hắn tham dự buôn lậu thuốc phiện!
Cho nên, Phương Vịnh Tín buôn lậu thuốc phiện hết sức yên ả, ít nhất là tám phút trước, hắn cảm giác mình bó ra rất nhiều tinh lực, tạo dựng công ty xuất khẩu trang sức Vĩnh Tin tuyệt đối là lựa chọn chính xác nhất trong cuộc đời hắn! Dĩ nhiên, bây giờ hắn không cho là như vậy.
Phương Vịnh Tín không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày bị người ta tìm tới tận cửa, càng không nghĩ tới đây người tới tìm hắn, chỉ có hai người, mà có thể quật ngã hơn ba mươi tên thủ hạ của hắn!
Chuyện này phải nói đến giao dịch bắt đầu từ hơn tám phút trước.
Hơn mười giờ đêm, Phương Vịnh Tín lặng lẽ rời khỏi khu biệt thự náo nhiệt của mình, điện thoại báo cho hơn ba mươi tên thủ hạ chạy tới một kho hàng ở vùng ngoại thành, đồng thời cũng báo cho hai tên thủ hạ đắc lực dưới tay hắn, mang theo hơn năm trăm kí lô ma túy chạy tới kho hàng.
Hôm nay, hắn sẽ tiến hành lần giao dịch lớn nhất trong hai năm qua, đối tượng giao dịch là một đại lão hắc bang đến từ Hồng Kông. Phương Vịnh Tín và đại lão hắc bang này từng gặp nhau một lần, số tiền giao dịch lần trước cũng không cao, không nghĩ rằng lúc này mới hơn hai tháng, đối phương lại tìm đến hắn yêu cầu giao dịch năm trăm kí lô heroin!
Giao dịch số lượng ma túy lớn như vậy, Phương Vịnh Tín quyết định không để cho em đàn em chịu trách nhiệm giao dịch lần ma túy này, mà lựa chọn tự mình xuất mã, tiến hành giao dịch số lượng ma tín khổng lồ với lão đại hắc bang kia.
Phải biết rằng, Phương Vịnh Tín buôn lậu ma túy đã hơn hai mươi năm, từ lúc mới bắt đầu từ từ phát triển đến trình độ hiện nay, trong đội có hơn tám mươi thành viên, vì vậy giao dịch bình thường hắn đều giao cho bọn thủ hạ đi xử lý.
Hôm nay sở dĩ hắn lựa chọn tự thân xuất mã, ngoại trừ số lượng giao dịch lần này tương đối lớn, cũng bởi vì thị trường ma túy Hồng Kông cũng không phải thị trường chủ yếu của hắn, sau lần giao dịch này, hắn còn muốn thử dò xét ý tứ của đại lão hắc bang kia, xem có thể kết nối với hắn, mở rộng thị trường ở Hồng Kông hay không!
Năm trăm kí lô heroin nghe ra tựa hồ rất khổng lồ, nhưng đối với một thành thị có mức tiêu phí ma túy cao như ở Hồng Kông, năm trăm kí lô heroin Hồng Kông, nhiều nhất chỉ có thể là một gợn sóng nhỏ nhoi! Bởi vậy có thể thấy được, mở rộng thị trường Hồng Kông, đối với Phương Vịnh Tín mà nói rút cuộc hấp dẫn như thế nào!
Hơn nữa điều khiến hắn tâm động chính là, trước kia tiến hành giao dịch ma túy, bình thường đều là bên mua phái người đến kiểm hàng, sau khi xác nhận không có vấn đề, giao tiền đặt cọc, lúc đó người bán mới tổ chức người, đưa ma túy đến địa điểm bên mua xác định, sau đó thu số tiền còn lại, hoàn thành giao dịch ma túy.
Nhưng lần này hoàn toàn bất đồng với những lần trước! Đại lão hắc bang này lại tự mình mang theo một đám thủ hạ chạy tới địa bàn của Phương Vịnh Tín, nói rõ là muốn tiền trao cháo múc! Điều này hàm nghĩa là gì? Ý nghĩa là Phương Vịnh Tín không cần phải gánh chịu vấn đề vận chuyển nguy hiểm, điều này có ý nghĩa... đại lão hắc bang có lẽ đã tìm được một con đường chuyển vận ma túy an toàn!
Tồn tại của một con đường có thể trốn tránh tấn công của cảnh sát, đối với Phương Vịnh Tín mà nói, lực hấp dẫn thậm chí còn vượt xa chuyện mở thị trường mới!
Trong con đường giao dịch, buôn lậu ma túy, từng có người nói một câu như vậy, chỉ cần nắm giữ một con đường chuyển vận an toàn, ý nghĩa nắm giữ tài phú cực lớn!
Đợi đến khi Phương Vịnh Tín nghi ngờ ôm theo phần mong đợi này, lái ô-tô chạy tới kho hàng ở ngoại ô thành phố, đại lão hắc bang kia đã mang theo mười mấy thủ hạ chờ sẵn ở kho hàng, hai bên gặp mặt hàn huyên một hồi, sau đó một bên thể nghiệm, một bên kiểm hàng, sau khi tất cả đều xác nhận không có vấn đề, Phương Vịnh Tín nói với đại lão hắc bang:
- Hổ lão đại, số hàng này cần bên ta an bài chuyển vận không?
- Không cần, tự chúng ta có biện pháp chở về, cũng không phiền đến Phương lão đệ rồi.
Đại lão hắc bang trả lời như thế, càng chắc chắn thêm suy đoán bọn hắn nắm giữ con đường chuyển vận an toàn!
Khi Phương Vịnh Tín đang mừng thầm không dứt, tính toán nói bóng nói gió một phen, đại lão hắc bang đột nhiên thay đổi sắc mặt, không đợi Phương Vịnh Tín phục hồi tinh thần, đã nghe Hổ lão đại dùng giọng Hồng Kông mắng một câu hắn nghe không hiểu... , sau đó...
- Phương Vịnh Tín, bốn mươi bảy tuổi, nguyên quán Vân Nam Trung Quốc, ngươi bị bắt rồi.
Một gã nam tử mặc một bộ trang phục màu đen không biết từ khi nào xuất hiện phía sau Phương Vịnh Tín, dùng một giọng nói lạnh lùng quát Phương Vịnh Tín.
Cho đến lúc này, trong kho hàng mới đột nhiên rơi xuống hai khối lệnh bài kim khí màu đỏ sậm. Đồng thời, lại có một gã nam tử mặc trang phục màu đen xuất hiện phía sau Hổ lão đại, lạnh lùng nói:
- Hồ Trúc Sinh, năm mươi ba tuổi, nguyên quán Hồng Kông Trung Quốc, ngươi bị bắt rồi.
Hai nam nhân đột nhiên xuất hiện, mặc trang phục màu đen, mang kính đen, mang đến trùng kích thị giác cực kỳ chấn động cho Phương Vịnh Tín và Hồ Trúc Sinh!
Nhìn thấy hai nam nhân này, Hồ Trúc Sinh và Phương Vịnh Tín tựa hồ đồng thời nổi lên ý niệm trong đầu là, đây là có người muốn tới ăn chặn! Nghĩ tới đây, Hồ Trúc Sinh vóc người khoẻ mạnh móc ra một khẩu súng, nhắm vào nam tử hắc y phía sau Phương Vịnh Tín, còn Phương Vịnh Tín cũng ngay lập tức móc ra một khẩu súng lục, nhắm vào nam tử hắc y phía sau Hồ Trúc Sinh.
Lúc này, mười mấy tên thủ hạ của Phương Vịnh Tín và Hồ Trúc Sinh cũng kịp thời phản ứng, đồng loạt móc súng ra, chĩa họng súng đen nhánh vào hai nam tử hắc y, trong kho hàng tràn ngập không khí khẩn trương... sống mái với nhau, hết sức căng thẳng!
- Hai người các ngươi thật đúng là ăn gan báo rồi!
Nhìn thấy thủ hạ cũng móc súng nhắm ngay hai nam tử hắc y đột nhiên xuất hiện này, Phương Vịnh Tín nhanh chóng trấn định, hừ lạnh nói:
- Lại dám có chủ ý với Phương Vịnh Tín ta!
- Phương lão đệ, xem ra địa bàn của ngươi cũng không phải rất thái bình!
Nhìn thấy thế cục đã được khống chế, tâm tình kinh hãi lúc trước của Hồ Trúc Sinh cũng lập tức buông lỏng, trêu ghẹo Phương Vịnh Tín.
Làm một đại lão hắc bang, Hồ Trúc Sinh dĩ nhiên biết trên thế giới này còn có một số đoàn thể dị nhân ra nắm giữ năng lực đặc thù, vượt ra ngoài phạm vi hiểu biết của người thường. Nhưng bởi vì hắn hiểu rõ cái này, cho nên hắn cũng biết, đại đa số dị nhân đều e ngại đạn, trước mặt mười mấy khẩu súng ở đây, cho dù là dị nhân thật sự, hắn cũng có nắm chắc hạ lệnh đánh cho thành cái sàng!
Cho nên, biểu hiện của hắn hết sức thong dong và bình tĩnh, vào lúc này uy phong đứng đầu một bang triển lộ rất rõ ràng.
- Hổ lão đại yên tâm, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết!
Phương Vịnh Tín làm chủ nhà, mặc dù biết Hồ Trúc Sinh chỉ có ý trêu ghẹo nhưng cũng có chút mất mặt, dữ tợn cười một tiếng, ngay sau đó đè lên cò súng:
- Ầm!
Tiếng súng trầm muộn vang lên giống như mồi dẫn lửa, sau khi Phương Vịnh Tín nổ súng, đám thủ hạ đã sớm căng thẳng thần kinh cũng lập tức bóp cò súng, trong kho hàng vang lên từng đợt tiếng súng dày đặc... Nhưng, tiếp theo Phương Vịnh Tín và Hồ Trúc Sinh trợn tròn mắt.
Mười mấy khẩu súng nhắm ngay hai người càn quét, lại... không thể làm gì đối phương! Thậm chí khi bọn hắn trải qua một trận trút đạn, còn có một nam tử hắc y giơ tay lên vỗ vỗ trước ngực, thản nhiên nói:
- Trở ngại thần ngục chấp pháp, cố gắng dùng bạo lực kháng cự chấp pháp giả, giết không tha.
Một câu nói bình thản, suýt nữa hù dọa Phương Vịnh Tín sợ hãi đến vứt bỏ súng lục trong tay! Hai người này còn có thể coi là con người sao?!
Cũng không ai biết, cũng không có ai trả lời nghi hoặc của Phương Vịnh Tín, bởi vì trước khi bọn hắn động thủ, Phương Vịnh Tín nghe thấy hai nam tử hắc y cùng hô lên:
- Chủ nhân có lệnh, bắt kẻ cầm đầu, người nào phản kháng... Giết!
Hai nam tử hắc y giống như hai trận cuồng phong, Phương Vịnh Tín và Hồ Trúc Sinh thậm chí không có cơ hội nháy mắt, đã thấy đám thủ hạ của mình giống như diều bị đứt dây bay ra ngoài, rơi xuống đất liền không có sinh cơ.
Còn hai nam tử hắc y chỉ để lại tàn ảnh màu đen đầy kho, bất luận là tốc độ di động, hay là trình độ hạ thủ tàn nhẫn, cũng làm cho Phương Vịnh Tín và Hồ Trúc Sinh sợ hãi suýt nữa bể mật!
Từ khi bắt đầu đến kết thúc, cả quá trình tuyệt đối không vượt qua thời gian nửa phút, hơn năm mươi tên thủ hạ bị mất mạng tại chỗ! Cho đến khi hai nam tử hắc y một lần nữa đứng lại, lưu lại hơn năm mươi cỗ thi thể, Phương Vịnh Tín mới hơi có chút phục hồi tinh thần, hai chân run lên, quỳ xuống mặt đất.
- Hai... Hai vị đại ca...
Phương Vịnh Tín run rẩy đôi môi, run rẩy cầu xin tha thứ:
- Không biết... Không biết lão đại của các ngươi là ai? Nếu như Phương mỗ ta.. có chỗ nào không đúng, kính xin hai vị đại ca... mời ra lão Đại của nhị vị, phương... Phương mỗ nhất định tạ tội!
Cho đến lúc này, Phương Vịnh Tín còn cho rằng mình đắc tội với người nào đó, cố gắng dùng phương thức này tranh thủ một con đường sống cho mình.
Ai ngờ, sau khi nghe thấy lời nói của Phương Vịnh Tín, hai nam tử hắc y đưa mắt nhìn nhau, nhất tề khinh miệt nói:
- Chỉ dựa vào hai kẻ cặn bã các ngươi cũng muốn gặp chủ nhân của chúng ta? Biết điều thì đi theo chúng ta một chuyến!
Ba ngày, chỉ trong ba ngày ngắn ngủn, trên bàn làm việc của Bộ trưởng bộ công an cũng đã chất đầy, báo cáo đến từ các nơi gần như đều có cùng một kết quả, nơi này chết người, nơi kia chết người... Những báo cáo bị đặt trên mặt bàn, chỉ cần quét mắt một vòng là có thể làm cho người ta không rét mà run.
Vào hai chiều, trên xa lộ cao tốc từ Hà Nam đến Cam Túc xảy ra một tai nạn xe cộ, một chiếc xe vận tải chở đầy chuối tiêu lao ra vòng bảo hộ của đường cao tốc, người tài xế điều khiển và ba người đồng hành tử vong tại chỗ, một người mất tích, tại hiện trường phát hiện một tấm lệnh bài màu đỏ sậm cỡ bàn tay, trên có khắc năm chữ "lệnh bắt của thần ngục".
Ba giờ chiều, trong một khách sạn nào đó ở Cù Châu Chiết Giang xảy ra một vụ án giết người, người chết là Trương mỗ, Lưu mỗ, Vương mỗ, Trần mỗ, Dương mỗ, một Trần mỗ mất tích, ở hiện trường phát hiện một một tấm lệnh bài màu đỏ sậm cỡ bàn tay, trên có khắc năm chữ "lệnh bắt của thần ngục".
Năm giờ bốn mươi sáu phút chiều, trong một phòng karaoke ở Côn Sơn Giang Tô xảy ra một vụ án giết người, bảy người tử vong tại chỗ, hai người mất tích, ở hiện trường phát hiện hai tấm lệnh bài màu đỏ sậm cỡ bàn tay...
Những báo cáo tương tự giống như bông tuyết bay đến bàn làm việc của Bộ trưởng bộ công an Mạnh Kiến Hoa, nhìn những tấm lệnh bài màu đỏ sậm được miêu tả hoàn toàn giống nhau trong bản báo cáo, hơn nữa ở hiện trường đều phát hiện vụ án đều phát hiện một số lượng lớn ma túy, băng phiến... Mạnh Kiến Hoa cũng biết, đây là hành động của một nhóm tổ chức dân gian đang nhằm vào những tay buôn ma túy trong phạm vi cả nước.
Tình huống khiến cho hắn có chút khó hiểu chính là, thần ngục là nơi nào? Trước đây, ở các tỉnh Tứ Xuyên, Trùng Khánh, Hà Nam, Hồ Bắc cũng xuất hiện những tấm lệnh bài màu đỏ sậm, mỗi khi một khối lệnh bài màu đỏ sậm xuất hiện, ý nghĩa sẽ có một người bốc hơi khỏi nhân gian.
← Ch. 0595 | Ch. 0597 → |