← Ch.0601 | Ch.0603 → |
Có chút ức hiếp người khác bạo tẩu, nhưng hắn không phải là người, hắn là một vị thần.
Trong thế giới của thần, người có nắm đấm lớn chính là người thắng cuộc, lấy mạnh thắng yếu chính là pháp tắc vô thượng trong thế giới của thần.
Enos Bêđa lúng túng nhìn vị thần kim giáp, chí khí và ngọn lửa tức giận trước lúc lên đường đã sớm tiêu tán trong tinh không, hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm, chính là cầu nguyện vị thần chủ thần trước mặt này, chẳng qua chỉ có tâm tư tìm hắn chọc cười... Mặc dù hắn cảm giác tỷ lệ như vậy vô cùng xa vời...
Quả nhiên, vị thần kim giáp khẽ cười một tiếng với Enos Bêđa, rất tùy ý nói:
- Nể tình lệnh thông hành trong tay ngươi, nhốt ngươi ba năm răn đe...
- Ba năm?
Vừa nghe thấy lời nói của vị thần kim giáp, vẻ mặt Enos Bêđa nhất thời đại biến, mặc dù đối với một vị thần mà nói, đừng nói là ba năm, cho dù là ba ngàn năm cũng chỉ là vấn đề số lượng mà thôi, đối với những người có tính mạng gần như vô hạn như bọn hắn, ba năm xác thật chỉ là thời gian trong nháy mắt.
Nhưng, Enos Bêđa có thể đợi thời gian ba năm này lúc nào đó, chứ hiện tại thì không được.
Miếng thần cách vô chủ rất có thể đã rơi vào trong tay người khác, mà tinh hệ Ngân Hà lại không tồn tại bóng dáng của bất kỳ Thần Tộc nào, một khi để người nhận được thần cách vô chủ dung hợp với miếng thần cách vô chủ, như vậy, dựa vào tinh hệ Ngân Hà, lực chiến đấu ít nhất có tăng một trăm phần trăm.
Chưa cho phép mà tiến vào tinh hệ của những vị thần khác, thực lực của Enos Bêđa sẽ gặp phải áp chế pháp tắc, nhiều nhất chỉ có thể phát huy ra lực lượng ba bốn tầng của thời kỳ toàn thịnh... Dĩ nhiên, làm một vị thần đứng ở đỉnh cao trung thần, Enos Bêđa tự tin, cho dù chỉ có thể phát huy ra ba tầng thực lực, hắn cũng có thể dễ dàng giết chết vị thần mới tấn giai nhưng vấn đề mấu chốt là...
Cho dù đối phương chỉ là vị thần mới tấn giai, đó cũng chỉ là ghi chép trong sách vạn thần của chúng thần đứng đầu, dựa theo quy củ của thế giới các vị thần, chỉ cần Enos Bêđa vô duyên vô cớ cướp đoạt thần cách của đối phương, như vậy, Enos Bêđa cũng mất đi che chở của chủ thần, trực tiếp trở thành mục tiêu cướp đoạt thần cách của các thần tộc khác.
Mặc dù chỉ cần trốn được năm năm, là hắn có thể một lần nữa liên lạc với thần điện lơ lửng của hằng tinh hệ, dùng tốc độ nhanh nhất trở về địa bàn của mình, nhưng năm năm... Hắn căn bản không chắc chắn có thể trốn thoát săn giết của những thần tộc khác, trừ phi hiện tại hắn phản bội trận doanh chủ thần của mình, trở thành một vị thần không có phe phái, không có che chở, không có chỗ dựa...
Có thể nói, vị thần kim giáp nói nhốt ba năm trừng phạt, tựa hồ chính là áp đặt Enos Bêđa, một khi hắn gật đầu hoặc là buông tha phản kháng, đừng nói là miếng thần cách vô chủ, chỉ sợ ngay cả mối thù thần sử tử vong, cũng không cách nào báo được.
Nghĩ đến những thứ này, sắc mặt Enos Bêđa trở nên hết sức tối tăm, đối diện với một vị chủ thần là vị thần kim giáp, mà hắn chỉ là một vị thần trung cấp, tiếp tục đi tới hiển nhiên là không thể nào, lưu lại thật sự sẽ bị nhốt?
Hắn còn chưa ngu đến loại tình trạng này, mặc dù không cam lòng, nhưng lúc này Enos Bêđa đã không có bất kỳ lựa chọn nào nữa, không nói hai lời điều động lực lượng trong cơ thể mình, trong nháy mắt bắt được liên lạc với thần điện, sau đó cả người biến mất trong hư không.
Thần điện, chính là pháp bảo cuối cùng của thần linh, bất luận là tranh đấu hay là chạy trốn, cũng là một loại lợi khí vô thượng, cũng có ghi chép, khác biệt lớn nhất giữa vị thần có đảng phái và vị thần tự do chính là, vị thần tự do không có địa bàn cố định, cũng không có thần điện cường đại.
Tình huống vị thần tự do ra đời chia làm rất nhiều loại, nhưng đa số đều không phải tự nguyện trở thành thần tự do, phải biết rằng, mặc dù thần tự do không bị pháp tắc của chúng thần đứng đầu ước thúc, đồng thời còn có thể không kiêng sợ bất kỳ vị thần nào ra tay độc ác cướp đoạt thần cách của mình, nhưng đồng dạng, vị thần tự do không thể trong nháy mắt trở về thần điện, cũng không có địa bàn cố định, đồng thời, bất kỳ Thần Tộc nào cũng có thể động thủ với một vị thần tự do.
Bởi vì những vị thần cao ngạo, không cho phép tồn tại những thứ phản nghịch này...
Nhìn Enos Bêđa ngay cả lá gan động thủ cũng không có, đã bị lời nói xạo của mình hù dọa bỏ chạy, vị thần kim giáp cầm đao đứng ngạo nghễ trên hư không không khỏi lắc đầu thở dài, lẩm bẩm:
- Nếu không phải nể mặt tên chó chết kia, bổn tôn hôm nay sẽ khiến ngươi chắp cánh cũng khó thoát, thuấn di thuật, a...
Trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng, sau khi vị thần kim giáp rù rì tự nói mấy câu, mới thu hồi đại đao màu vàng trong tay, giãn thân cốt, nhìn về phương hướng hệ ngân hà, thần sắc lạnh như băng trên mặt tiêu tán, cười thầm:
- Tiểu sư đệ, ngươi cứ ở trên địa cầu chơi vui vẻ đi... thế giới của các vị thần quá nguy hiểm, mà ngươi... lại quá non nớt.
...
Sau khi Diệp Dương Thành bước vào lối đi âm dương, cảm giác cả người bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, giống như con quay, xoay chuyển này khiến hắn có chút choáng váng đầu óc. Đồng thời, xung quanh thông đạo đều có một luồng lực xé rách khổng lồ truyền đến, khiến cho hắn không khỏi hoài nghi có phải mình sẽ bị xé thành mảnh nhỏ trong lối đi này?
Cũng may, nhân phẩm của hắn luôn luôn thượng giai, khi hắn đang cảm giác đầu óc choáng váng, không phân biệt được phương hướng, hắn rốt cục rời khỏi lối đi âm dương khiến hắn bị đè ép, sau đó phù phù một tiếng, ngã xuống thổ địa lạnh lẽo của địa phủ, giống như ngã trên lớp băng.
- Đây chính là địa phủ?
Sau giây phút ngây người ngắn ngủi, Diệp Dương Thành nhanh chóng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn địa phủ trong truyền thuyết, sinh ra hoài nghi cực lớn.
Trong hiểu biết trước kia của Diệp Dương Thành, địa phủ có lẽ là thế giới rộng bao la, chìm trong không khí u ám mới đúng, nhưng hiện tại thế giới xuất hiện trước mặt hắn, có một bầu trời bao la xanh thẳm, trên bầu trời không có mây trắng, không có trăng sao, không có mặt trời, nhưng màu xanh thẳm cũng mang đến cho thế giới này quang minh vô tận.
Không cảm giác được nóng, cũng không cảm giác được lạnh, dẫm lên thổ địa màu đỏ sậm, mới có thể cảm nhận được nhiều tia lạnh như băng... Cái thế giới này làm gì phải chỗ ở của quỷ hồn, đây rõ ràng chính là thiên đường.
Nhưng, bất đồng với thiên đường là, nơi này không có ngàn vạn thiên sứ, cũng không có bướm bay rợp trời, càng không có hoa cỏ tươi xanh... Đập vào mắt Diệp Dương Thành là những thực vật cổ quái chưa bao giờ thấy.
Toàn thân màu xanh, còn nhánh cây cũng không có lá cây, một cây thực vật cao nhất nhìn không thấy đỉnh, lùn nhất cũng chỉ cao một hai cm, nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy.
Giống như măng, đứng sững trên thổ địa màu đỏ sậm, cắm rễ trong tầng đất...
Lần đầu tiên nhìn thấy loại thực vật này, Diệp Dương Thành thật sự cũng không quá gấp gáp, mang theo tinh thần đối mặt khó khăn cùng với tín niệm tuyệt đối không ra về tay không, hắn tiến về phía trước mấy bước, cúi người đưa tay túm lấy một thân cây cao hơn một thước, giật mạnh một cái...
- A.
Diệp Dương Thành có chút trợn tròn mắt, không dám tin, cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, sau đó lại nhìn thân cây thực vật cổ quái sừng sững bất động, hắn có chút không dám tin tưởng.
Kể từ khi hoàn thành cường hóa trung cấp cấp hai, cho dù hắn không biến thân, lực lượng của hai tay đã đạt đến trình độ nghe rợn cả người, huống chi bây giờ còn là hình thái chiến đấu sẽ tăng lên 800% lực lượng vật lý?
Lực lượng khổng lồ như thế, lại không nhúc nhích được một thân cây cao hơn một thước?
Diệp Dương Thành có chút khó tin, nhưng sự thật đã bày ra trước mặt hắn. Giơ chân đập mạnh xuống đất một cái, dễ dàng giẫm ra một dấu chân thật sâu, điều này cũng nói rõ, cấu tạo và tính chất của đất đai nơi này coi như xốp...
- Kỳ quái...
Hai tay đặt sau lưng, đi vòng quanh gốc cây cổ quái vài vòng, nhìn ngang nhìn dọc cũng không giống như cái gì kiên cố, tại sao lại không nhúc nhích được?
Diệp Dương Thành tiếp tục thử thêm ba lần, tất cả đều không có ngoại lệ, bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể từ bỏ tính toán nhổ tận gốc cây này, mà là dùng Cửu Tiêu Thần Cách ngưng kết ra một thanh đao, lặng lẽ cười một tiếng tiến về phía cây thực vật...
-A. A. A. AAA.
Khẽ quát một tiếng, thanh đao nặng nề chém lên thây cây, chỉ nghe được một tiếng cờ-rắc, Diệp Dương Thành rốt cục gặt hái được kỉ niệm đầu tiên tới địa phủ, sau đó, phiền toái cũng theo đó xuất hiện...
- Bọn đạo chích phương nào, dám trộm âm linh thảo của ta?
Chỉ nghe được giữa không trung truyền đến một tiếng mắng mỏ vô cùng giận dữ, ngay sau đó Diệp Dương Thành nghe được một trận xé gió, sau đó... cuồng phong gào thét.
- Vù vù...
Âm phong u lãnh bắt đầu lan tràn khắp nơi, trong thiên không xuất hiện hơn ba mươi đạo sương mù mơ hồ, lao thẳng tới vị trí Diệp Dương Thành đang đứng.
- Thật sự có quỷ sao.
Ai ngờ, hơn ba mươi đạo sương mù này vừa xuất hiện, Diệp Dương Thành chẳng những không giác ngộ nhận lỗi, ngược lại trên mặt còn lộ ra nụ cười nồng hậu, với ánh mắt hiện tại của hắn, làm sao có thể không nhìn ra hơn ba mươi đạo sương mù này thật ra chính là hơn ba mươi quỷ hồn?
Theo bản năng cảm khái một tiếng, những lời này truyền tới tai hơn ba mươi quỷ hồn, thiếu chút nữa khiến bọn họ kinh hãi từ trên trời rớt xuống.
Nơi này là nơi nào? Nơi này là địa phủ, xuất hiện ở nơi này không phải là quỷ, chẳng lẽ còn là thần tiên sao?
Hơn ba mươi quỷ hồn rơi xuống mặt đất, trong nháy mắt làm thành một vòng tròn, vững vàng phong tỏa Diệp Dương Thành, ngay sau đó, Diệp Dương Thành liền phát hiện tình huống khiến hắn kinh ngạc... Thần quyền của hắn, tựa hồ mất đi hiệu lực ở chỗ này...
Hơn ba mươi quỷ hồn trước mặt rõ ràng chính là hơn ba mươi con lệ quỷ, từ âm khí nồng nặc trên người chúng phát ra, là có thể dễ dàng phán đoán ra.
Hiện tại, hơn ba mươi con lệ quỷ này cũng bắt đầu bao vây hắn, nhưng Cửu Tiêu Thần Cách lại vẫn thờ ơ, đừng nói là gợi ý gì đó, ngay cả cái rắm cũng không có.
Dưới sự kinh hãi, Diệp Dương Thành không chần chờ nữa, lập tức điều động một số thần quyền mình có thể sử dụng ngay cả khi rời khỏi khu vực quản lý... Tiếp theo, hắn hoàn toàn khẳng định.
Trong địa phủ trong, tất cả thần quyền hắn có, xác thật đều mất đi hiệu lực.
Phát hiện này khiến cho Diệp Dương Thành không biết nói gì, mặc dù trước khi tiến vào nơi này cũng có chuẩn bị tâm tư, nhưng tương phản giữa địa cầu và địa phủ, cũng không tránh khỏi quá lớn?
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành nhún vai, nhìn về phía một con lệ quỷ đứng trước mặt hắn...
- Địa phủ là chỗ luân hồi, theo đạo lý mà nói nơi này không nên xuất hiện lệ quỷ, cho dù có, cũng nên bị trấn áp chịu hình ở mười tám tầng địa ngục, ta thấy các ngươi quỷ khí um tùm, hiển nhiên cũng là lệ quỷ, tại sao còn có thể ung dung đi dạo quanh đây.
Diệp Dương Thành quả thật có nghi vấn như vậy.
Nhưng hơn ba mươi con lệ quỷ trước mắt, hiển nhiên không nghĩ tới Diệp Dương Thành sẽ hỏi một vấn đề như vậy, cả đám đều dùng loại ánh mắt nhìn tay mơ siêu cấp đánh giá Diệp Dương Thành, cho đến khi Diệp Dương Thành cảm thấy cả người không được tự nhiên, một con lệ quỷ mới không nhịn được cười ra tiếng:
- Ha... Ha ha...
- Ha ha ha...
Tiếng cười của con lệ quỷ kia giống như một cây diêm quẹt, vù một tiếng thiêu đốt những con lệ quỷ khác, chỉ nghe được một trận cười vang, nét mặt Diệp Dương Thành không khỏi đỏ ửng.
Con bà nó, cho dù ở địa phủ hắn không có biện pháp vận dụng thần quyền, nhưng vẫn còn linh lực, Cửu Tiêu lực cũng đang còn, vậy mà hơn ba mươi con lệ quỷ trước mắt... lại dám cười nhạo hắn.
Thật sự là muốn nhẫn cũng không thể nhẫn, Diệp Dương Thành lập tức không nhiều lời, trực tiếp giơ Bàn Long ngân thương, quát khẽ:
- Kết giới thuật, nhốt bọn hắn lại cho ta.
- A... Hắn là...
Vừa nhìn thấy lưu quang màu bạc từ trong tay Diệp Dương Thành xuất ra, hơn ba mươi con lệ quỷ nhất thời biến sắc, sau một hồi kêu la than khóc, không có một kẻ nào có thể chạy trốn kết giới thuật do Diệp Dương Thành thi triển, trong nháy mắt nhốt hết ba mươi con lệ quỷ vào trong kết giới.
Nhìn đám lệ quỷ sợ hãi la hét trong kết giới, Diệp Dương Thành vỗ vỗ hai tay, biến hóa Bàn Long ngân thương thành một sợi dây cực dài, kéo tên lệ quỷ bật cười đầu tiên từ trong kết giới ra ngoài.
Khi con lệ quỷ này xuyên qua kết giới, kèm theo một tiếng cờ-rắc là khói xanh bốc lên, xác thật khiến tất cả lệ quỷ còn lại đều trấn trụ, trên người Diệp Dương Thành lộ ra khí tức khiến bọn chúng sợ hãi, ban đầu Diệp Dương Thành không tức giận, cũng khống chế khí tức của mình hết sức bí mật, lúc này nổi giận, cũng không tự chủ toát ra.
Hơn ba mươi con lệ quỷ câm như hến, còn con lệ quỷ bị Diệp Dương Thành trực tiếp kéo ra từ trong kết giới, sau khi rời khỏi kết giới cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, ngay sau đó phù phù một tiếng quỳ gối xuống trước mặt Diệp Dương Thành, nơm nớp lo sợ, run rẩy, làm gì còn dáng vẻ đùa cợt trước đó?
Nhưng, sau khi chú ý tới phản ứng của con lệ quỷ này, Diệp Dương Thành cũng ngây người một lát... Chuyện này tựa hồ do hắn chặt âm linh thảo mới rước lấy, nghiêm khắc mà nói, hắn là người gây chuyện, còn hơn ba mươi con lệ quỷ chỉ là người bị hại.
Vừa nghĩ đến điều này, Diệp Dương Thành không tự chủ được giật mình, trực tiếp vung tay lên, giải trừ sợi dây buộc chặc trên người lệ quỷ, đồng thời cũng triệt tiêu kết giới nhốt các lệ quỷ.
Sau khi hít vào một hơi thật sâu, Diệp Dương Thành hỏi con lệ quỷ đang nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất:
- Vừa rồi khi ta hỏi các ngươi, tại sao các ngươi lại cười vui vẻ như vậy?
← Ch. 0601 | Ch. 0603 → |