← Ch.0603 | Ch.0605 → |
Nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành, hơn ba mươi tên lệ quỷ không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong đó một con lệ quỷ quỳ rạp xuống đất, chần chờ hồi đáp:
- Hồi phẩm Thần Tôn, địa phủ từ xưa tới nay chính là vô cùng mênh mông, cũng không ai biết điểm cuối của địa phủ ở chỗ nào. Nhưng, giới hạn của địa phủ cũng là phân chia theo khu vực có âm linh thảo sinh trưởng, nói cách khác, phàm là nơi có âm linh thảo sinh trưởng, cũng chính là phạm vi của địa phủ, ra khỏi khu vực này là đất hoang.
- Đất hoang?
Diệp Dương Thành giơ tay lên vuốt cằm, hỏi:
- Tại sao gọi là đất hoang?
- Bởi vì trong đất hoang không có âm linh thảo tồn tại, hơn nữa truyền thuyết còn có vô số quái vật có thực lực cường đại chiếm cứ đất hoang, trước kia có một lão quỷ ngàn năm mang theo mấy trăm lệ quỷ cao cấp rời địa phủ tiến vào đất hoang, nhưng sau khi tiến vào không tới nửa canh giờ, mấy trăm tên lệ quỷ cao cấp đã không có một con trở lại, còn lão quỷ ngàn năm khi trở lại, cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Một tên lệ quỷ nói:
- Lão quỷ ngàn năm sau khi tốn về cũng giữ kín như bưng, tình hình cụ thể như thế nào, chúng tiểu nhân cũng không biết rõ, Thần Tôn có thể đi tìm lão quỷ ngàn năm kia hỏi cho rõ ràng.
- Đất hoang, quái vật?
Diệp Dương Thành bắt đầu cảm thấy hứng thú với địa phủ hoàn toàn bất đồng với địa phủ trong truyền thuyết này. Nếu Cửu Tiêu Thần Cách đã kích hoạt năng lực thần ngục lệnh xuất nhập hai giới âm dương, như vậy, cũng chứng minh trong địa phủ tuyệt đối tồn tại thứ tốt đối với Diệp Dương Thành.
Thời điểm ban đầu, Diệp Dương Thành cho là chỗ tốt này nhiều lắm là tiến vào địa phủ câu đi quỷ hồn, sau đó gia tăng số lượng thần sử thủ hạ của mình, nhưng bây giờ xem ra, câu quỷ hồn quả thật cũng không phải việc khó, dù sao có vết xe đổ của ba mươi tên lệ quỷ trước mắt, Diệp Dương Thành biết, cho dù mignh không cách nào vận dụng thần quyền trong địa phủ, nhưng Cửu Tiêu lực, linh lực vẫn có thể mang lại rất nhiều chỗ tốt cho hắn trong địa phủ.
Một mình lẳng lặng đứng bên cạnh rễ cỏ âm linh thảo bị chặt đứt một mảng lớn, trong đầu Diệp Dương Thành không ngừng phỏng đoán tình huống của địa phủ. Đột nhiên, hắn nhớ lại tình huống mà tên lệ quỷ kia nói, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn lại, hỏi:
- Lệ quỷ cao cấp, chẳng lẽ các ngươi cũng phân biệt cấp bậc sao?
Lời hỏi này có chút đả thương, nhưng hơn ba mươi tên lệ quỷ tuyệt đối không dám tỏ vẻ bất mãn, một con lệ quỷ vừa đứng ra, quỳ xuống đáp:
- Thần Tôn có điều không biết, trong địa phủ từ xưa tới nay chỉ có phân biệt quỷ hồn và lệ quỷ, nhưng sau mấy ngàn năm tranh đấu, lão quỷ ngàn năm khắp nơi vì có thể phán đoán thực lực tổng hợp của thủ hạ càng thêm rõ ràng, liền đưa ra cách phân chia quỷ hồn tu luyện trong địa phủ.
Đây là một quá trình chưa từng có, Diệp Dương Thành gật đầu nói:
- Cụ thể phân chia như thế nào?
- Có rất nhiều tên gọi phân chia cảnh giới.
Tên lệ quỷ hết sức bất đắc dĩ đáp:
- Mỗi lão quỷ có cách gọi cảnh giới khác nhau, để hiển lộ rõ ràng năng lực của mình, trong địa phủ phân chia ba mươi tám loại cảnh giới xưng hô, nhưng theo thời gian, trước mắt tổng cộng có hai loại được tiếp nhận là. Loại thứ nhất, chính là lệ quỷ cao cấp Thần Tôn nghe nói lúc trước, trong hệ này phân chia đẳng cấp là tân quỷ, sơ giai, trung giai, cao cấp, bắt đầu từ sơ giai, quỷ hồn bình thường đã chuyển biến làm lệ quỷ, nhưng lệ quỷ cấp bậc này vừa thành hình không bao lâu, linh thể còn chưa cô đọng, nhìn qua có cảm giác hơi mờ, phía trên là trung giai, lệ quỷ cấp này đã hoàn toàn ổn định thực lực, cũng là bộ phận lệ quỷ chủ yếu của địa phủ, số lượng khổng lồ nhất.
- Còn lệ quỷ cao cấp, đây đã tồn tại mạnh nhất dưới trướng các lão quỷ của địa phủ các, một khi ngưng kết linh thể giống như thực chất, chính là tượng trưng của lệ quỷ cao cấp, phía trên cao cấp là một số lão quỷ có phong hào ngàn năm, mỗi một lão quỷ đều là tồn tại quyền thế ngập trời ở địa phủ.
Một hơi nói tới đây, tên lệ quỷ khẽ cười một tiếng, tựa như có chút đùa cợt nói:
- Nhưng, loại cuộc sống này đã biến mất hơn mười tháng trước, mười tám tầng địa ngục vừa mở ra, những ác quỷ lao ra có thực lực vô cùng cường đại, ba lão quỷ ngàn năm cũng không phải là đối thủ của bọn chúng.
- Sau đó, ngoài phân chia thể hệ cấp bậc sơ trung cao, còn có phân chia quỷ tốt, quỷ sĩ, quỷ tướng, quỷ vương... Nhưng, sau khi những quỷ lao ra khỏi mười tám tầng địa ngục, phương thức phân chia theo khu vực này đã bị hủy bỏ.
Tên lệ quỷ một hơi nói nhiều như vậy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Dương Thành một cái, vẫn quỳ trên mặt đất, cũng không dám thở gấp.
Còn Diệp Dương Thành, sau khi nghe được giải thích của hắn, cũng có chút hăng hái hỏi:
- Hủy bỏ thể hệ phân chia, có quan hệ gì với những ác quỷ này?
- Thần Tôn có điều không biết, tồn tại mạnh nhất trong những ác quỷ này, sẽ được phong lầ quỷ vương.
Tên lệ quỷ tràn đầy đùa cợt đáp:
- Mà trong thể hệ này, quỷ vương chỉ tương đương với một lệ quỷ cao cấp khác thể hệ, để duy trì địa vị chí cao của hai chữ quỷ vương trong lòng bọn họ, cho nên...
Những lời còn lại không cần phải nói nữa, nghe đến đó Diệp Dương Thành đã có hiểu biết tương đối trực quan về địa phủ.
Đầu tiên, địa phủ tuyệt đối không phải là nơi sương khói tràn ngập, quỷ khí um tùm như trong truyền thuyết, mà là một thổ địa có màu đỏ sậm, không gian thứ nguyên màu xanh lam, có lẽ là không gian đặc thù của âm dương luân hồi, nhưng thông qua tồn tại của đất hoang không khó phát hiện, địa phủ chẳng qua là cơ cấu do vị thần nào đó thiết lập ở không gian thứ nguyên, chứ không phải nằm sâu dưới địa cầu.
Ngoài ra, hiện nay địa phủ không có Diêm La, cũng không có phán quan, hoàn toàn là một thế giới thể chế hỗn loạn, ở chỗ này, kẻ mạnh nhất được gọi là quỷ vương, những kẻ yếu hơn muốn an toàn sống sót, hoặc là kéo bè kéo cánh, hoặc là bám vào lão quỷ ngàn năm khác hoặc là làm thủ hạ cho quỷ vương.
Sau đó, cũng không biết là người nào, đã thêu dệt mộng đẹp quỷ tiên cho những quỷ hồn tiến vào địa phủ, đây hoàn toàn là rắp tâm bất lương, bởi vì Diệp Dương Thành đã từng hỏi qua sư phụ vấn đề này, kết quả chính là, thế giới này, hoặc là nói là vũ trụ này, mạnh nhất chính là thần, cái gọi là tiên, ma, phật, yêu, cũng do người bình thường hư cấu mà ra.
Nói cách khác, quỷ tiên gì đó khẳng định là hoàn toàn bịa đặt, cụ thể bịa đặt mộng đẹp quỷ tiên là vì cái gì... Ngoài lưu lại càng nhiều quỷ hồn, tu luyện thực lực tới tăng cường thế lực trong tay mình.
Diệp Dương Thành gần như chắc chắn, có thể khẳng định những lão quỷ ngàn năm kia nhất định biết tình huống thật sự của quỷ tiên, nhưng không có người nào nguyện ý đứng ra nói sự thật, bởi vì... chuyện này rõ ràng là chuyện không vui vẻ, đả kích mộng đẹp của người ta...
Nguy hiểm quá lớn lại không ích lợi, cho nên, mộng đẹp này vẫn được truyền lưu, cho đến bây giờ còn có quỷ hồn vì mộng đẹp này mà không ngừng cố gắng, nhưng kết quả nhất định là công dã tràng.
Sau khi sửa sang tất cả đầu mối mình thu hoạch được, Diệp Dương Thành cũng có hiểu biết tương đối khắc sâu với địa phủ, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua các lệ quỷ quỳ trước mặt mình, sau khi cẩn thận quan sát một phen, nói tiếp:
- Các ngươi cũng là lệ quỷ trung giai sao?
- Thần Tôn pháp nhãn như đuốc.
Lệ quỷ am hiểu nịnh nọt lập tức hô to một tiếng...
Diệp Dương Thành không nhìn thẳng vào tên lệ quỷ nịnh nọt này, khi hắn đang chuẩn bị tìm hiểu sâu hơn về tình huống của địa phủ, trên bầu trời bao la màu xanh thẳm, đột nhiên xuất hiện một vùng mây đông nghịt cuốn tới.
- Là các ác quỷ ra ngoài.
Vừa nhìn thấy mảnh mây mù đông nghịt, hơn ba mươi tên lệ quỷ đơn độc lập tức đã bị hù dọa thất sắc, không nói hai lời, chỉ nghe được mấy tiếng vù vù, những lệ quỷ này cũng không có lá gan chào hỏi Diệp Dương Thành, trong nháy mắt lẫn trốn trong bụi cỏ âm linh dày đặc, lưu lại một mình Diệp Dương Thành đứng ở chỗ cũ...
Diệp Dương Thành tuyệt đối không phải là cái loại kẻ não rỗng, mặc dù ở địa phủ có thể động dụng linh lực thi triển pháp thuật, cũng có thể điều động Cửu Tiêu chi lực đại triển thần uy, nhưng nơi này dù sao không phải là khu vực quản lý của Diệp Dương Thành, nguyên tố năng lượng đầy rẫy giữa thiên địa căn bản không cách nào điều động.
Trong tình huống không biết rõ thực lực đối phương mạo hiểm xông lên, hiển nhiên cũng không phải việc hắn nên làm.
Cho nên, sau khi hơn ba mươi tên lệ quỷ cấp tủng giai bị đám mây đen hù dọa ẩn nấp, Diệp Dương Thành lập tức nhấc chân rảo bước tiến lên vào trong bụi cỏ âm linh, vừa cẩn thận quan sát mây đen càng ngày càng gần, vừa chuẩn bị chiến đấu...
- Thần Tôn.
Khi Diệp Dương Thành triệu hồi Bàn Long ngân thương, chuẩn bị giao thủ với đám ác quỷ trên trời cao, tên lệ quỷ nịnh nọt cũng không biết từ khi nào xuất hiện bên cạnh Diệp Dương Thành, mặc dù thân thể có chút phát run, nhưng vẫn đứng thẳng tắp.
Nghe thấy thanh âm của lệ quỷ, Diệp Dương Thành cũng ngây ra một lúc, nghiêng đầu giảm thấp thanh âm hỏi:
- Ngươi không đi núp, còn ra đây làm gì?
- Thần Tôn ngài có điều không biết.
Tên lệ quỷ nuốt từng ngụm nước miếng, trong lòng run sợ nhìn đám mây đen trên trời, nghe tiếng vang ô ô kinh người, run giọng nói với Diệp Dương Thành:
- Những ác quỷ này muốn tăng cường thực lực, sẽ phải cắn nuốt linh thể của những quỷ hồn, còn những quỷ hồn bị ác quỷ hút sạch âm lực sẽ biến thành tấm bia đỡ đạn không có thần trí, thậm chí có thể hồn phi phách tán...
- Cái đó có liên quan gì đến ngươi?
Diệp Dương Thành giương mày, nói:
- Đi núp không phải tốt hơn sao?
- Cái này...
Nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành, tên lệ quỷ cũng chỉ xoa nắn hai tay, cười khan một phen, sau đó cũng không giấu diếm nói:
- Thần Tôn, mặc dù những ác quỷ đó có thực lực cường đại, nhưng năng lượng trên người bọn họ không phải âm lực thuần túy, trước đó vài ngày tiểu quỷ từng nghe nói, có bốn lão quỷ ngàn năm hợp lực giết chết một ác quỷ thực lực bình thường, sau khi phân chia linh thể ác quỷ, thực lực cũng tăng lên trên diện rộng...
Đây là một tên tiểu nhân thật sự, Diệp Dương Thành trong nháy mắt càng thêm phán đoán chuẩn xác đối với tên tiểu quỷ này, trên mặt lộ ra nụ cười thú vị, nhìn như không quan tâm nói:
- Nói như vậy, ngươi chính là chuẩn bị để ta và lệ quỷ đại chiến ba trăm hiệp, sau đó đứng ở chỗ này làm ngư ông thủ lợi?
- Cái này... Thần Tôn anh minh.
Tên lệ quỷ này thật sự không sợ chết, gượng cười gật đầu thừa nhận phỏng đoán của Diệp Dương Thành, nhưng hắn không dừng lại ở đó, mà là nói tiếp:
- Nhưng, cho dù tiểu quỷ chiếm được linh thể ác quỷ, cũng không có biện pháp hấp thu dung hợp... Tiểu quỷ có ý tứ là, Thần Tôn pháp lực vô biên, năng lượng tồn tại trong linh thể của những ác quỷ này cũng không phải là âm lực thuần túy, có lẽ, linh thể của ác quỷ cũng có thể tạo được một số tác dụng đối với Thần Tôn...
Liên tục xoa bóp hai tay, tên lệ quỷ cười khô khốc nói:
- Nếu như... Nếu như Thần Tôn có thể hấp thu năng lượng trên người ác quỷ, như vậy, tiểu quỷ cả gan, xin Thần Tôn ban cho linh hồn chi hỏa trên người ác quỷ, tiểu quỷ nhất định sẽ máu chảy đầu rơi, đi theo làm tùy tùng, cống hiến cho Thần Tôn...
- Ngươi?
Diệp Dương Thành liếc nhìn lệ quỷ này một cái, lắc đầu:
- Ngươi quá yếu.
- Ta...
Lệ quỷ há hốc mồm.
Nhưng lúc này tâm tư của Diệp Dương Thành đang chìm đắm trong suy nghĩ của những lời tên lệ quỷ vừa đó, ác quỷ cũng là quỷ, đồng dạng là linh thể, tại sao năng lượng trên người bọn họ không phải là âm linh lực thuần túy? Các quỷ vật cắn nuốt lẫn nhau, có thể nhanh chóng đề tăng thực lực... Như vậy, nếu như linh thể của những ác quỷ này có tác dụng đúng như lệ quỷ này nói, có thể nhanh chóng đề thăng thực lực, hơn nữa còn có thể đưa đến trợ giúp để mình tu luyện Cửu Tiêu thần quyết... Có lẽ...
Khẽ ngẩng đầu nhìn về phía đám mây đen trên đỉnh đầu, Diệp Dương Thành theo bản năng nắm thật chặt Bàn Long ngân thương.
Còn tên lệ quỷ đứng bên cạnh, vừa thấy được phản ứng của Diệp Dương Thành, trên mặt chính là hiện ra vẻ vui mừng như điên.
Nhưng, hắn rất nhanh thu liễm tâm tình của mình, nhìn như vô cùng kính cẩn nghe theo, cúi đầu xuôi tay, che dấu tâm tình của mình...
Đối với tên lệ quỷ này, Diệp Dương Thành cũng không quá mức chú ý. Ánh mắt chăm chú nhìn đám mây đen dầy nặng mãnh liệt quay cuồng trên bầu trời, nghe bên tai tiếng thét chói tai của những quỷ hồn bị cướp đi âm linh lực, Diệp Dương Thành khẽ cau mày...
Quỷ hồn mặc dù có thân thể tử vong, nhưng chỉ cần quăng vào ao luân hồi chính là có một tính mạng hoàn toàn mới, nói một cách khác, chỉ cần không phải loại cặn bã tội ác chồng chết, sau khi chết đa số đều có thể quăng vào luân hồi, nói cách khác, mặc dù quỷ hồn không có thân thể, nhưng cũng có thể coi là một tính mạng tươi sống.
Mà những ác quỷ trốn ra từ mười tám tầng địa ngục, lại biến quỷ hồn đông đảo như thế thành những con rối không có thần trí, nhìn từ góc độ nào đó, đó chính là cầu sinh không thể, muốn chết không được.
Hắn không có ý nghĩ ngày tận thế, cũng không có hành động chúa cứu thế, nhưng hắn cũng có điểm giới hạn của mình, không nghi ngờ gì, hành vi của những ác quỷ này đã vô hình chạm vào điểm giới hạn của hắn, đối với những ác quỷ này, Diệp Dương Thành ngoại trừ giết, tựa hồ đã không có lựa chọn nào khác.
Mặc dù Diệp Dương Thành không cách nào thấy rõ cảnh tượng trong đám mây đen, nhưng khi hắn thấy từng con quỷ hồn bị ác quỷ khống chế, nửa thân trên hóa thành chán ghét, nửa khúc dưới thống khổ giãy dụa, nhìn qua tựa hồ là muốn thoát khỏi bàn tay đám ác quỷ, hắn thật sự nổi giận.
← Ch. 0603 | Ch. 0605 → |