← Ch.0710 | Ch.0712 → |
- Vâng... Chủ nhân.
Nghe được an bài của Diệp Dương Thành đối với bốn quỷ vương, nụ cười trên mặt Sở Minh Hiên cũng nồng hậu thêm vài phần... Hộ vệ cá nhân, biến tướng thân phận như vậy đã nói lên phân lượng của bốn quỷ vương này trong mắt Diệp Dương Thành,
Nói dễ nghe là hộ vệ cá nhân, nói khó nghe bốn quỷ vương này chính là bốn kẻ làm việc lặt vặt... Nghĩ tới đây, Sở Minh Hiên nhàn nhạt liếc nhìn bốn quỷ vương một cái, nói:
- Các ngươi đi theo ta.
- Được...
Đám người Sở Minh Hiên là tâm phúc của Diệp Dương Thành, dĩ nhiên cũng chính là cấp trên của bốn quỷ vương này, đối mặt với thái độ của Sở Minh Hiên, cho dù trong đầu bốn quỷ vương có bất mãn, nhưng cũng không dám biểu hiện trên mặt, chỉ có thể để thấp tư thái, cung kính đáp ứng.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị đi theo Sở Minh Hiên rời khỏi khu rừng, Diệp Dương Thành đã bước về phía trước mấy bước bất chợt dừng lại, khẽ cau mày xoay người sang, thản nhiên nói:
- Tốt nhất các ngươi đừng giở trò gì với ta.
Nghe thấy lời nói của Diệp Dương Thành từ phía sau truyền đến, thân thể của bốn quỷ vương nhất tề cứng đờ, đợi đến khi bọn họ xoay người muốn nói gì đó, đã không còn thấy bóng dáng của Diệp Dương Thành?
- Đi thôi.
Sở Minh Hiên nghiêm túc nói:
- Trong tám giờ phải xử lý xong thân phận của các ngươi, còn phải kiếm cho các ngươi mấy bộ đồ thích hợp, quan trọng hơn là phải cho bọn ngươi học tập một chút kiến thức lễ nghi hộ vệ cần biết...
Sắc mặt bốn quỷ vương có chút phát xanh, nhưng nhìn thấy đám thần sử cấp ba và thần sử cấp một đứng xung quanh, đang hết sức minh xác cảnh cáo bọn họ... bắt đầu từ bây giờ, bất kể trước kia các ngươi là quỷ vương cao cấp như thế nào, bây giờ cũng phải cụp đuôi học hỏi cho ta.
Thế không bằng người, bốn quỷ vương không có can đảm phản bác cái gì, chỉ có thể cúi đầu tăng nhanh cước bộ, đi theo phía sau Sở Minh Hiên, nhanh chóng rời khỏi khu rừng này.
Cho đến lúc này, Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử mới đưa mắt nhìn nhau, Triệu Dong Dong chỉ bốn người Ngô Chấn Cương, Tống Lâm Lập, Vương Minh Kỳ và Đường Thái Nguyên, nói:
- Chủ nhân dặn dò, bốn người các ngươi âm thầm theo sau cẩn thận quan sát, phàm phát hiện bốn người bọn họ có chút dị động...
Trong đôi mắt đẹp dần hiện ra sát ý băng hàn, Triệu Dong Dong làm động tác cắt cổ với bốn người Ngô Chấn Cương, ý tứ không cần nói cũng biết.
Nhận được chỉ lệnh truyền đạt của Triệu Dong Dong, bốn người Tống Lâm Lập cũng không dám chậm trễ, lập tức gật đầu đáp ứng, vô thanh vô tức, biến mất trong hư không.
Đối với bốn quỷ vương này, Diệp Dương Thành cũng không ngu cho rằng bọn họ bị khí phách của mình thuyết phục, từ nay về sau sẽ cùng hắn lên núi đao xuống biển lửa mà không chút nhíu mày.
Không nên có lòng hại người, nhưng nên có lòng phòng bị người.
- Đi thôi.
Nhìn thấy bốn người Tống Lâm Lập đi theo, Triệu Dong Dong cười ha ha nói:
- Chúng ta cũng đi thôi.
Không gian thứ nguyên ở địa phủ không có ngày đêm, cũng không có bốn mùa xuân hạ thu đông, cả không gian đều bị một mảnh không trung màu lam bao la bao trùm, từ khi ra đời tới nay, địa phủ lúc nào cũng sáng ngời, không hề giống cảnh tượng trong truyền thuyết của ngoại giới.
Đối với những quỷ hồn sống trong không gian thứ nguyên này, nếu như nơi này không có quỷ vương, không có giết chóc và tranh đoạt, không thể nghi ngờ nơi này chính là một vùng đất sinh tồn lý tưởng, ít nhất không cần lo lắng gặp gỡ thiên khiển trong thế giới bổn nguyên, không hưởng thụ cuộc sống phồn hoa thì sao chứ, ít nhất không rơi vào rơi vào kết quả hồn phi phách tán thê thảm.
Địa phủ rất lớn, trên thực tế đến hiện tại, phạm vi được xác định đã đạt đến mấy ngàn vạn cây số vuông, còn có khu vực rộng lớn hơn tạm thời trong giai đoạn không được khai thác, cho nên cũng không ai biết không gian thứ nguyên này rốt cuộc rộng bao nhiêu, ở trong này rốt cuộc sinh tồn bao nhiêu sinh vật, lại có bao nhiêu khu vực tương tự địa phủ tọa lạc nơi đây?
Bao gồm các quỷ vương trong địa phủ, cũng không ai biết bối cảnh chân chính của không gian thứ nguyên này, địa phủ chẳng qua là một nơi hẻo lánh trong không gian thứ nguyên này mà thôi.
Cho dù chỉ là một nơi hẻo lánh, nhưng diện tích lại lớn kinh người, rất nhiều nơi thậm chí từ xưa đến nay cũng không bị các quỷ hồn đặt chân tới.
Ở biên giới một mảnh đất hoanh dã gần phương hướng Tây Bắc địa phủ, có một gò đất lớn cao chừng mười lăm thước, chiếm diện tích hơn ba ngàn thước vuông, gò đất này tựa hồ là cột mốc biên giới giữa địa phủ và vùng đất hoang dã, từ khi địa phủ xuất hiện tới nay, rất ít có quỷ hồn xuất hiện ở đây.
Nhưng hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, trên gò đất tụ tập hơn năm mươi tên quỷ vương quần áo khác nhau, bọn họ dựa theo thực lực cao thấp chia làm ba hàng, quy củ đứng trên gò đất, tựa hồ đang đang đợi cái gì.
Nếu lúc này có một tên quỷ vương thực lực cường đại, xếp hạng trong mười quỷ vương đứng đầu địa phủ xuất hiện ở chỗ này, nhất định sẽ bị cảnh tượng trước mắt hù dọa khiếp sợ, run rẩy không biết nên mở miệng như thế nào.
Hơn năm mươi tên quỷ vương tụ tập ở chỗ này, hiển nhiên là kẻ có thực lực càng mạnh sẽ xếp phía trước, nhưng bỏ qua hai hàng quỷ vương phía trước không đề cập tới, chỉ tính một số quỷ vương đứng ở hàng cuối cùng, thực lực tựa hồ cũng là quỷ vương cao cấp, tựa hồ thực lực có lẽ đã đứng trên đỉnh cao kim tự tháp địa phủ.
Tiến lên phía trước một loạt, có thực lực mạnh mẽ hơn quỷ vương cao cấp mấy lần, tựa hồ đều xếp trong top 10 quỷ vương cấp một đỉnh phong... Có lẽ gọi bọn họ là mười cường giả sắp đặt chân vào cảnh giới Quỷ Đế thì chuẩn xác hơn.
Trước mắt nếu hơn năm mươi quỷ vương này liên thủ, đừng nói là một địa phủ rồi, cho dù là tổng hợp thực lực của bên ngoài của hai địa phủ, tuyệt đối cũng không phải đối thủ của bọn họ. Nhưng tại sao bọn họ lại tụ tập lại một chỗ?
Không khí xung quanh gò đất lộ ra vẻ ngưng trọng, thời gian lặng lẽ trôi qua, sắc mặt của mỗi quỷ vương cũng lộ vẻ vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta không nhìn ra bọn hắn rút cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng chờ đợi khoảng mười phút, trong mười tên quỷ vương đứng hàng đầu tiên bất chợt lộ ra sắc mặt vui mừng, ngay sau đó phát hiện biến hóa là quỷ vương hàng thứ hai, cuối cùng mới là quỷ vương cao cấp hàng cuối cùng.
Trên bầu trời xa xăm xuất hiện hai vệt ánh sáng trắng xanh, một giây sau hai đạo ánh sáng này đã xuất hiện trên đỉnh đầu hơn năm mươi tên quỷ vương.
- Cung nghênh nhị vị Đế Quân.
Hơn năm mươi tên quỷ vương nhất tề quỳ gối, thần sắc cung kính hướng lên bầu trời dập đầu ba cái, thanh âm chỉnh tề vang vọng.
Cho đến lúc này, chân thân của hai đạo lưu quang mới hiển lộ trong hư không, rõ ràng là hai Quỷ Đế sơ giai mặc long bào thất trảo hai màu xanh trắng.
Hai gã Quỷ Đế sơ giai sóng vai xuất hiện trên không trung, sau khi nghe thấy hơn năm mươi tên quỷ vương hô to, bọn họ cũng không lộ ra vẻ kinh dị, bình tĩnh gật đầu, tên Quỷ Đế sơ giai bên tay trái nhẹ nhàng khoát tay, nói:
- Đứng lên đi.
- Tạ ơn Đế Quân.
Cho đến khi tên Quỷ Đế sơ giai này mở miệng, hơn năm mươi quỷ vương mới cùng kêu lên đáp ứng, tiếp theo lần lượt đứng lên.
Lúc này, hai Quỷ Đế sơ giai cũng từ trên không trung hạ xuống, vững vàng rơi xuống bãi đất trống trước mặt năm mươi tên quỷ vương. Tên Quỷ Đế sơ giai mặc long bào thất trảo màu xanh nhìn lướt qua hơn năm mươi tên quỷ vương trước mặt, đột nhiên nói:
- Đế Tôn có lệnh.
- A?
Hơn năm mươi quỷ vương bất chợt ngây ra một lúc, sau đó ngay trên mặt đều lộ ra một loại sắc thái cuồng nhiệt thường nhân khó có thể tưởng tượng, bọn họ mới vừa đứng lên, lại phù phù quỳ xuống, cùng kêu lên nói:
- Cung nghênh Đế Tôn pháp chỉ.
Nhìn đám quỷ vương này, hai Quỷ Đế sơ giai không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chỉ có điều hai người bọn họ cũng không nói gì, chỉ thu ánh mắt trở về, tên Quỷ Đế sơ giai mặc long bào thất trảo màu xanh cất cao giọng nói:
- Bổn quân và Quỷ Đế Hoành Động mới vừa nhận được tin tức của Đế Tôn, bố trí ở thế giới bổn nguyên phát sinh vấn đề, một gã quỷ vương đỉnh cấp bị giết, bốn gã quỷ vương đỉnh cấp bỏ trốn tập thể.
- Cái gì?
Các quỷ vương phía dưới sắc mặt đại biến, một gã quỷ vương quỳ gối ở hàng đầu tiên kinh hô:
- Tại sao có thể như vậy? Chết tiệt... bốn tên phản đồ này đáng bị thần hồn câu diệt.
- Vậy Đế Tôn làm thế nào mới có thể rời khỏi không gian thứ nguyên chết tiệt đó?
Một gã quỷ vương khác sau khi sắc mặt đại biến sau lại đưa ra một vấn đề vô cùng khó giải quyết.
- Đúng vậy, vì ngày hôm nay, chúng ta đã chuẩn bị mấy ngàn năm...
Lại có một gã quỷ vương gật đầu, khi nói được một nửa, ánh mắt cũng lộ ra hung quang, trầm giọng nói:
- Bốn tên phản đồ kia nhất định phải giết.
- Đợi sau khi Đế Tôn ra ngoài đi, chúng ta sẽ bắt bọn họ, nghiền xương bọn họ thành tro.
Một gã quỷ vương mặt đầy sát ý hô to.
- Đúng, bắt bọn họ, nghiền xương bọn họ thành tro.
Tên quỷ vương kia hô to lập tức được những quỷ vương khác phụ họa, trong lúc nhất thời, trên mặt tất cả quỷ vương đều lộ ra sát ý.
Nghe được bên tai liên tục truyền đến tiếng gầm thét, nguyền rủa, rống giận, lời thề, hai tên Quỷ Đế sơ giai lại đưa mắt nhìn nhau, lần này, tên Quỷ Đế sơ giai mặc long bào thất trảo màu trắng bước ra một bước, giơ hai tay lên đè áp thanh âm xung quanh, nói:
- Nhưng, Đế Tôn sớm biết mấy tên phản đồ này không đáng tin, vì vậy đã bố trí an bài từ rất sớm.
Trong nháy mắt, tiếng động ồn ào xung quanh rơi vào yên lặng ngắn ngủi, hơn mười giây sau, mới có một gã quỷ vương phục hồi tinh thần, hắn chợt vung tay lên lớn tiếng nói:
- Xin nhị vị Đế Quân chỉ rõ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ không nhăn mặt mày.
- Đúng vậy, kính xin nhị vị Đế Quân chỉ rõ, chỉ cần có thể để cho Đế Tôn sớm ngày rời khỏi không gian thứ nguyên chết tiệt đó, cho dù ta bị thần hồn câu diệt cũng sẽ không lui về phía sau nửa bước.
Các quỷ vương còn lại lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, tiếp tục ồn ào.
Thấy không khí của hiện trường đã bị đẩy tới đỉnh cao nhất, lúc này tên Quỷ Đế mặc long bào thất trảo màu xanh mới cười nhạt, bình thản nói:
- Dưới chỉ dẫn của Đế Tôn, bổn quân và Quỷ Đế Hoành Động đã sớm tìm được một vị trí yếu kém trên hàng rào không gian nối liền địa phủ và thế giới bổn nguyên hơn hai mươi năm trước, chỉ cần xé mở hàng rào không gian ở đây, chúng ta có thể tiến vào trước khi lối đi không gian khép lại...
Trong mắt đám quỷ vương nhất thời hiện ra tinh quang, vẻ mặt phấn khởi.
Một quỷ vương xoa nắn hai tay, hắc hắc nở nụ cười:
- Nếu nhị vị Đế Quân đã tìm được phương pháp tiến vào thế giới bổn nguyên, vậy chúng ta còn chờ cái gì?
- Đúng vậy.
Lời của hắn lập tức đưa tới tán đồng của những quỷ vương khác, bọn họ nói:
- Kính xin nhị vị Đế Quân chỉ dẫn phương hướng, chúng ta mau sớm tiến vào thế giới bổn nguyên, hợp lực đánh nát cấm chế trong không gian thứ nguyên của vị thần nhốt Đế Tôn, đi theo Đế Tôn sớm ngày nhất thống địa cầu.
- Hi vọng lần này sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Chấn Cương Quỷ Đế và Hoành Động Quỷ Đế bất động thanh sắc, liếc mắt nhìn nhau, nhẹ hít vào một hơi... tiện đà chấn phấn tinh thần, Hoành Động Quỷ Đế hạ lệnh:
- Sau này khi oanh kích hàng rào không gian, các ngươi cần phải cẩn thận hành sự theo ta.
- Vâng, Đế Quân.
Hơn năm mươi tên quỷ vương ầm ầm xác nhận, sau đó đi theo Hoành Động Quỷ Đế và Chấn Cương Quỷ Đế, hóa thành từng đạo lưu quang chói mắt phóng lên cao.
...
Ở phương hướng Đông Bắc bộ huyện tự trị Tử Vân, cách cảnh nội huyện thành huyện tự trị Tử Vân ước chừng ba mươi sáu cây số, có một con sông chảy xuyên qua trấn Bản Đương, gọi là sông Bản Đương, là con sông lớn nhất trong cảnh nội Bản Đương.
Ở thượng lưu con sông Bản Đương, là từng ngọn núi lớn nối dài liên miên, lúc này mặc dù trời gần sáng, nhưng ở hiện trường xây dựng đường công lộ vùng núi do quỹ từ thiện Dương Thành tài trợ vẫn sáng loáng đèn điện, ồn ào tiếng người.
Hàng trăm công nhân dưới sự chỉ huy của công trình sư tiến hành những công việc xây dựng con đường cuối cùng, mặc dù người nào cũng mồ hôi đầm đìa, nhưng trên mặt bọn họ vẫn tràn đầy một nụ cười cảm kích, phát ra từ nội tâm.
Là hội trưởng quỹ từ thiện Dương Thành, hơn 4 giờ sáng Lâm Mạn Ny xuất xuất hiện tại bộ chỉ huy xây dựng con đường, cách bộ chỉ huy không xa, chính là dải đất liên tiếp xuất hiện hố trờ khiến cho dân bản xứ kinh hãi...
- Lâm tiểu thư, làm sao cô cũng tới đây?
Công trình sư đang chỉ huy công việc ở hiện trường vừa nhìn thấy Lâm Mạn Ny xuất hiện tại bộ chỉ huy, không khỏi sợ hết hồn, vội vàng thả điện thoại đang cầm trong tay, nghênh đón:
- Đã là rạng sáng rồi, nhiệt độ bên trong núi...
- Ha ha, Trần công, ta cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư được nuông chiều từ bé đâu.
Lâm Mạn Ny dẫn theo con chó Điền Viên Trung Hoa nghe thấy lời nói của công trình sư họ Trần, trên mặt lộ ra nụ cười, vỗ vỗ áo lông, cười nói:
- Ta chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho mọi người, kêu các công nhân tới nghỉ ngơi một chút, ăn xong rồi làm việc.
Lâm Mạn Ny còn chưa dứt lời, trên con đường nhỏ phía sau bộ chỉ huy lập lòe mấy cột sáng, hơn mười thanh niên Bản Đương trấn mang theo những thùng nhựa màu trắng xuất hiện trong tầm mắt công trình sư họ Trần.
Nhìn thấy màn này, công trình sư họ Trần dĩ nhiên biết trong những chiếc thùng trắng này là đồ ăn khuya Lâm Mạn Ny chuẩn bị cả đêm. Thu hồi ánh mắt, công trình sư họ Trần đã gần bốn mươi tuổi nhẹ hít vào một hơi, trong đôi mắt dần hiện ra quang mang cảm động, gật đầu nói:
- Lâm tiểu thư, cô làm như vậy thật sự có chút lãng phí...
← Ch. 0710 | Ch. 0712 → |