Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0747

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0747: Nếu phản kháng, xử bắn tại chỗ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Cuối cùng được ăn cả ngã về không, Chu Thành Bình giao tài sản công ty cho vợ, cũng cho vợ quản lý công ty, hắn mang tài sản mấy trăm triệu tài chính đi vào ngành giải trí.

Nhưng hắn không biết quy củ ngành giải trí, trước trước sau sau ném vào mấy trăm triệu cuối cùng nhưng cũng chẳng có chút tăm hơi nào cả, cũng chính một năm thất bại khi gia nhập ngành giải trí, hắn và Lâm Đông Mai cãi nhau, trở mặt và chia tay, mẹ ruột Lâm Mạn Ny là Tạ Hiểu Di thì theo Chu Thành Bình.

Về sau sinh ra Lâm Mạn Ny, quyền hành tài chính Chu gia được giao cho vợ Chu Thành Bình nắm giữ, Chu Thành Bình tại Chu gia quyền nói chuyện nhỏ đi nhiều.

Dưới tình huống này, Tạ Hiểu Di sinh hạ Lâm Mạn Ny làm sao đi vào cửa lớn Chu gia? Vì vậy...

Ân ân oán oán năm đó được nhắc lại, Lâm Đông Mai cảm xúc không khống chế được khóc rống lên, thời điểm nàng rơi lệ thì bên tai có tiếng vang thật lớn...

- Hô...

Thân thể ngồi bật dậy, gian phòng tối như mực không thấy năm ngón tay.

- Thì ra là ác mộng...

Lâm Đông Mai sững sờ thật lâu, lúc này thở dài, ngữ khí cũng mang theo một ít thất vọng khó tả, mộng là giả, chuyện Chu Thành Bình bại lộ cũng là giả.

Một người ôm hai đầu gối dựa vào giường, thần tình phức tạp.

Cũng vào lúc này, trong Hoa Hạ Thần Điện đèn đuốc sáng trưng, Diệp Dương Thành chậm rãi mở mắt ra, nhìn qua Lâm Đông Mai trong Càn Khôn Tu Di Kính, thần tình của hắn phức tạp vạn phần.

Chu Thành Bình bắt cóc Lâm Đông Mai, hình như có qua hệ tới quan hệ giữa Chu Thành Bình và thủ hạ Xích Mi Quỷ Đế. Mà kẻ này là cha ruột Lâm Mạn Ny.

- Nhưng mà Mạn Ny có nhận người này là cha hay không còn khó nói...

Ngồi trên bảo tọa, Diệp Dương Thành lẩm bẩm:

- Nàng không nhận thì ngươi không phải!

Vị trí tiệm điện ảnh này rất ẩn nấp, ngay trong khu vực núi sâu và rừng rậm bao quanh, chung quanh là cây cối to lớn, trong khu đất trống lớn có một lều vải nhỏ dùng để quay chụp và sinh hoạt hằng ngày.

Tiệm điện ảnh ở khu vực ẩn nấp như thế đúng là khó bị người ta phát hiện ra, cho dù bị người ta phát hiện, chỉ cần không có cảnh sát xâm nhập vào trong kiểm tra, người bình thường nhìn thấy tấm biển tiệm chụp ảnh treo ở đó cũng chuyển di lực chú ý, tấm biển có ghi: khu vực chụp ảnh ngoại cảnh.

Lúc này trời vừa tối, trong tiệm điện ảnh này cũng tối lửa tắt đèn, chỉ có thê dựa vào ánh trăng mông lung miễn cưỡng nhìn rõ sự vật, trừ tiếng côn trùng trong rừng cây thì chỉ có âm thanh gió xào xạt vang vọng.

Kim Định Thông là một thành viên của tiệm điện ảnh này, hắn làm việc trong nơi này đã hơn bốn năm, từ tư lịch đã là thành viên lão thành, quyền nói chuyện trong căn cứ cũng không kém.

Buổi tối hôm nay vừa vặn hắn dẫn bốn tay chân đi tuần tra, phòng ngừa đám diễn viên gia súc kia thừa cơ chạy trốn, phải biết rằng được nghỉ ngơi một đêm, những diễn viên này cũng khôi phục không ít thể lực.

Gió lạnh thổi qua mặt, Kim Định Thông chỉ mặc cái áo ba lỗ rùng mình, vô ý thức nhìn qua trăng sáng trên bầu trời, không biết như thế nào, trong lòng sinh ra dự cảm xấu.

- Đều lên tinh thần cho ta, Nhị Mão phụ trách phía tây, lão Hoa xem phía đông, đầu trọc nhìn phía bắc!

Kim Định Thông quát lớn:

- Mở đèn pin lên, cẩn thận một chút!

- Biết rõ!

Cách đó không xa, mấy nam nhân ở dưới một gốc đại thụ đáp lời, lúc này bốn cột sáng hiện ra, mấy nam nhân này đi một hướng, một tên bên cạnh Kim Định Thông nói:

- Thông ca, đáng cẩn thận như vậy sao? Đám nhãi con này to gan thế sao?

Trong căn cứ tổng cộng có nuôi mười hai con chó săn lớn, nhưng hai ngày trước tiến vào thời kỳ động dục, trở nên nôn nóng bất an, vì vậy mười con bị đưa xuống núi lai giống, còn một con rất táo bao, bị hnoots trong lều vải và không thả ra.

Tên này cũng quen thuộc với đám chó săn, nhưng đối mặt với con chó có khả năng nổi điên thì rất phiền muộn, không biết Kim Định Thông đêm nay là thế nào?

- Hy vọng là không xảy ra chuyện gì a.

Nhìn thấy mấy tên kia tiến vào lều vải, cảm giác khẩn trương của Kim Định Thông không vì thế mà giảm bớt, ngược lại càng bất an hơn vài phần, hắn vô ý thức nhìn qua lều vải giam giữ đám diễn viên, nhíu mày đi qua.

Thời điểm này diễn viên đều bị giam trong lều vải chính giữa, chung quanh có lưới sắt vây quanh phòng ngừa các diễn viên nhấc lều vải bỏ trốn, phòng bị như thùng sắt.

Ra vào lều vải chỉ có một lối đi, ngày bình thường không chỉ có tay chân trông coi, còn có bốn con chó canh cửa, bất cứ kẻ nào ra vào lều vải đều có chó sủa nhắc nhở, theo lý mà nói, đám diễn viên tay không tấc sắt này không có khả năng chạy trốn.

Cũng không biết vì cái gì, Kim Định Thông cảm thấy không ổn, vì muốn yên tâm, hắn quyết định đi vào lều vải tìm kiếm/

Trong lều vải chỉ có một cái đèn điện, Kim Định Thông mở chốt, lều vải sáng lờ mờ, hắn dùng gậy điện gõ vào cửa ra vào phát ra âm thanh đinh đang, hô:

- Đều đứng lên cho ta!

Lều vải yên tĩnh lập tức vang lên tiếng yên ắng, nhìn thấy đám diễn viên tụ tập lại, hắn nhíu mày.

- Xếp hàng, đếm số!

- Làm sao bây giờ?

Trong đầu những diễn viên kia đang khó hiểu, làm sao bây giờ? Trong lều vải vốn có hai mươi ba người, nhưng bây giờ Thôi Bằng Cử chạy trốn, chỉ còn lại hai mươi hai, xếp hàng điểm số? Đây chẳng phải muốn mạng của bọn họ hay sao?

Trong đầu vô cùng lo lắng, nhưng mà cũng xếp thành hàng.

Nữ diễn viên đứng đầu hô:

- Một!

- Hai!

- Ba!

- Bốn!

...

- Hai mươi mốt!

- Hai mươi hai!

- Hai mươi ba!

Lúc này hai mươi a người không nhiều không ít. Tình huống này làm cho người ta không rõ, đều kinh ngạc nhưng không ai lên tiếng cả.

Kim Định Thông thì sao? Hắn nghe các diễn viên đếm số, cũng không cẩn thận kiểm tra, chỉ cảm thấy cảm xúc của mình đêm nay không đúng, nghi thần nghi quỷ, lập tức đưa tay kéo một thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi mặc áo ngủ tơ lại, nói:

- Ngươi đi theo ta1 Những người khác tiếp tục ngủ!

Tay chân, quay phim và đạo diễn đều là kẻ có đặc quyền ở đây, mà diễn viên chỉ là kẻ ở tầng dưới chót, bất cứ kẻ nào cũng có thể yêu cầu nữ diễn viên ngủ cùng, hiển nhiên Kim Định Thông muốn thiếu nữ thanh tú này ngủ với hắn...

Nghe được Kim Định Thông nói thế, thiếu nữ này không dám có cả suy nghĩ cự tuyệt, yên lặng đi theo Kim Định Thông, có lẽ với nàng mà nói, chuyện như thế không phải lần đầu.

Thời điểm mọi người tuyệt vọng sẽ trở nên chết lặng, mà với Kim Định Thông là người cường thế, có lẽ trong mắt bọn họ, những nữ diễn viên này chỉ là đồ chơi mà thôi, vung tay bảo tới, khoát tay bảo đi, chỉ cần không chết người thì chẳng ai gây phiền toái cho bọn họ.

Vì vậy mắt thấy tai họa sắp xảy ra, một người âm thầm báo danh hai lần, những diễn viên khác âm thầm đổ mồ hôi lạnh, nhưng mà không ai đi cản trở Kim Định Thông mang thiếu nữ rời đi, có lẽ bọn họ cũng không muốn phản kháng.

Thôi Bằng Cử xem như hy vọng duy nhất của bọn họ, chỉ cần Thôi Bằng Cử có thể mang cảnh sát tới đây, dấu diếm chuyện Thôi Bằng Cử thoát đi, bọn họ cũng chưa tính là đại công cáo thành, nếu như Thôi Bằng Cử rời đi lại chạy trốn...

Bọn họ cũng không sợ, hiện tại lọt vào hoàn cảnh này, chẳng lẽ còn có chuyện gì thảm hại hơn sao? Người chết lặng đôi khi là kẻ đáng sợ nhất.

- Thông ca, xong rồi!

Một tên tay chân thấy Kim Định Thông đi ra khỏi lều vải, còn mang theo một nữ diễn viên, hắn tươi cười ngầm hiểu, nhìn Kim Định Thông hô:

- Con bé này khá tốt, nếu không huynh đệ chơi với ngươi nhé?

- Trông coi trước đi!

Kim Định Thông nhìn hắn một cái, quay đầu nhìn qua thiếu nữ thần sắc vô cảm, thuận tay kéo nàng một cái, nhìn tên tay chân kia nói:

- Xong việc sẽ tới ngươi.

- Hắc hắc!

Tên tay chân chà xát tay, cười đáp ứng.

- Thời điểm này Kim Định Thông đi vài bước, đột nhiên nhíu mày, nói:

- Cương tử đâu rồi?

- Vừa rồi chẳng phải đi tới chỗ con chó sao?

Tên tay chân chỉ vào lều vải, không quan tâm nói:

- Cho chó ăn, mấy ngày nay con súc sinh kia tính khí táo bạo, không thể không mang ra xa một chút.

- Thật sự đi lâu như vậy sao?

Kim Định Thông không có buông lỏng cảnh giác, nhìn qua lều vải yên tĩnh, hô thăm dò:

- Cương tử, con mẹ nó ngươi làm gì với con chó thế? Mau chạy ra đây!

... Trong lều vải giam con chó yên tĩnh, đừng nói là tiếng đáp lại của cương tử, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có!

Vừa nhìn thấy tình huống này, tâm thần Kim Định Thông chấn động, cầm gạy điện trong tay, lại nhìn qua thiếu nữ nói:

- Cút về đi!

Thiếu nữ yên lặng nhìn hắn một cái, xoay người trở về lều vải, mà Kim Định Thông cắn môi, quát:

- Cương tử, con mẹ nó nếu ngươi không ra ta sẽ nổ súng!

... Trong lều vải vẫn không có chút giọng nói nào cả, yên tĩnh dọa người.

Đến bước này, Kim Định Thông mơ hồ đoán ra một ít, nhưng chuyện này trước khi tra ra manh mối thì hắn không đưa ra phán đoán cuối cùng, chỉ có thể dậm châm một cái, nói:

- Đáng chết, cầm vũ khí!

Ba tên tay chân lập tức rút gậy điện bên hông ra, đèn pin sáng ngời chiếu vào lều vải, lúc Kim Định Thông còn cách lều vải năm mét, trong không khí có mùi máu tươi làm hắn chú ý tới, hắn giơ tay lên.

- Chờ một chút!

Lều vải bốn phía yên tĩnh, bên trong có tiếng ba ba nho nhỏ, nếu không tới gần thì không nghe được.

Bên tai có tiếng vang quái dị vang lên, Kim Định Thông khó tránh khỏi chấn động, hắn gian nan nuốt nước bọt, không dám tới gần, mở nút gậy điện ra, hào quang lập lòe bắn ra, hắn bình tĩnh đi tới gần lều vải.

Bây giờ Kim Định Thông cách lều vải ba mét, hắn cả gan lao tới giữ chặt mảnh vải biên giới lều vải, nhấc lều vải lên sau đó né qua một bên.

Trong tích tắc Kim Định Thông nhấc lều vải lên, cách đó không xa ba tên tay chân cầm đèn pin chiếu vào cửa vào lều vải, lần này lều vải đen kịt sáng ngời như ban ngày, cảnh tượng bên trong làm bọn họ hết hồn.

- Ah...

Ba tên tay chân nghẹn ngào gào thét, kẻ có tố chất tâm lý kém làm rơi đèn pin, rung giọng nói:

- Cương tử... Đầu cương tử bị ăn rồi!

Chó săn trong lêu vải đang rúc đầu vào phần lưng Cương tử, nó lại ngẩng đầu lên và cắn vào cổ Cương tử, không ngừng cắn xé, máu tươi chảy ra làm cho người ta giật mình.

Cương tử chết vô thanh vô tức, chết trong lều vải, còn chết dưới miệng của chó săn.

Nếu như đám người Kim Định Thông còn trấn định, nhất định sẽ phát hiện Cương tử chết quá khó hiểu, nhưng vấn đề là hiện tại bọn họ chấn động quá lớn, căn bản không có khả năng tĩnh tâm quan sát điểm khả nghi.

- Cương tử chết?

Kim Định Thông nhìn qua lều vải, tâm thần run lên, nói:

- Móc súng ra, bắn chết súc sinh này!

- Không mang súng ah!

Mấy tên tay chân vội vàng mò khắp người, lúc này phát hiện căn bản không có mang súng, vũ khí duy nhất chính là gậy điện trong tay.

Đúng, có gậy điện! Hai mắt Kim Định Thông tỏa sáng, phải biết rằng gậy điện trong tay của bọn họ là gậy điện chuyên dụng cho cảnh sát, đừng nói đối phó chó săn, cho dù là con voi bị điện giật vẫn bị tổn thương thật lớn.

Cầm gậy điện trong tay, Kim Định Thông nhìn qua mấy tay chân kia, nói:

- Các ngươi dẫn nó tới đây, ta sẽ đối phó nó!

Kim Định Thông có thể cao cấp hơn đám tay chân ở đây, hắn hiển nhiên là nhân vật hung ác, Cương tử chết thì chết, dù sao không phải thân thích hoặc bạn của hắn, hắn đau lòng làm gì.

Chế phục con chó săn giết Cương tử chỉ là chuyện hắn nên làm mà thôi.

Nhưng mà Kim Định Thông hét một tiếng, lúc thần kinh của hắn căng cứng tới cực hạn, một bóng đen trong lều vải lao ra, Kim Định Thông theo bản năng ấn chốt mở gậy điện, lại chọc qua!

Xì...

Điện quang lập lòe, Kim Định Thông phát hiện đánh trúng không phải là chó săn nổi điên, mà là Cương tử đã chết.

- Gâu gâu gâu...

Không chờ hắn khôi phục tinh thần lại, Kim Định Thông kinh ngạc phát hiện một móng vuốt đánh bay gậy điện trong tay Kim Định Thông, mở miệng đầy máu cắn vào cổ Kim Định Thông.

- Ah...

Kim Định Thong gào thét thảm thiết, nhưng mà tiếng gào thét kéo dài hai giây thì dừng lại, chó săn đã cắn nát yết hầu của hắn rồi.

Thời điểm tử vong, Kim Định Thong không cách nào khôi phục tinh thần, chó săn này làm sao thông minh thế?

Ngay thời điểm Kim Định Thông bị chó săn cắn chết, trong rừng cây, ở bốn phương tám hướng có vô số cột sáng chiếu vào, còn có ánh sáng màu đỏ bắt mắt quét qua tiệm điện ảnh, một giọng hùng hậu của nam tử trung niên vang lên trong rừng rậm.

- Các ngươi đã bị bao vây, lập tức thả vũ khí trong tay, hai tay ôm đầu, ta đếm tới ba, nếu phản kháng, xử bắn tại chỗ.

- Nếu phản kháng, xử bắn tại chỗ!

Cảnh sát nói ra lời này mang theo sát cơ đậm đặc, đám tay chân há hốc mồm, nhưng mà không ảnh hưởng bọn họ ném gậy điện xuống, sau đó thành thật hai tay ôm đầu, thúc thủ chịu trói.

Không có biện pháp, nơi này đã bị chó săn vây quanh, có rất ít người có thể xâm nhập vào khu vực chó săn mà không bị phát hiện, nhưng lúc này là bọn họ không may, mười hai chó săn trong nơi này này đã đã mười một con, chỉ còn lại một con nổi điên cắn chết hai người.

Trong vô thanh vô tức, tiệm điện ảnh bị cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự bao quanh, từ trong rừng rậm có cột sáng đèn pin rậm rạp, không khó nhìn ra, vây quanh tiệm điện này này có hơn hai trăm người, mà trong căn cứ có bao nhiêu người? Năm mươi hay sáu mươi?

Trừ những diễn vương và đạo diễn ra, đám tay chân chỉ hơn mười, dưới tình huống này còn định dựa vào địa thế hiểm trở phản kháng, đây không phải là dũng cảm, mà là ngu xuẩn.

Sau kinh ngạc ngắn ngủi, ba tay chân ôm đầu, quát to:

- Đừng nổ súng! Chúng tôi đầu hàng, chúng tôi đầu hàng!

Lúc này hơn mười cột sáng chiếu vào mặt bọn họ, ánh sáng mạnh chiếu vào làm bọn họ không thể mở mắt ra, lúc này con chó cắn chết Kim Định Thông cũng bạo phát, nó lao thẳn qua đám người đầu trọc, lập tức cắn chết bọn họ, ba tên tay chân không kịp phản kháng, bị trúng bệnh điên chết đi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1103)