← Ch.0755 | Ch.0757 → |
Mấy trăm cảnh sát cầm vũ khí cùng hành động, loại thanh thế này quá rung động! Mà trừ rung động ra, người qua đường càng hiếu kỳ, tập đoàn Hợp Thịnh đã làm cái gì?
Dùng nhiều cảnh sát vũ trang như thế làm gì? Quần chúng vây xem càng ngày càng nhiều, các loại nghị luận vang lê không dứt bên tai, nhưng đa số người vây quanh không khó nhìn ra, bọn họ rất hả hê, nhìn người khác không may luôn là chuyện khiến đa số người vui vẻ.
Đặc biệt tập đoàn lớn như Hợp Thịnh xảy ra chuyện, chỉ sợ người bình thường cả đời khó nhìn thấy, nhưng ai cũng rõ, tập đoàn Hợp Thịnh xong rồi.
- Các người làm cái gì đó?
Cảnh sát, cảnh sát vũ trang dùng tốc độ cực nhanh đưa họng súng uy hiếp đã khống chế toàn bô, cơ hồ tất cả nhân viên tập đoàn Hợp Thịnh kinh hãi, nhìn qua ánh mắt sắc lạnh nghiêm túc của cảnh sát, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tình huống này hết lần này tới lần khác, âm thanh không hài hòa từ tầng thứ tám vang vọng ra, Ngụy Hồng Kiều mặc trang phục quý áu xuất hiện.
Giày cao gót dưới chân va vào đá cẩm thạch phát ra âm thanh giòn tan, sắc mặt nàng cực kỳ khó coi, vừa nhìn thấy cảnh sát vũ trang xuất hiện, lập tức lớn tiếng khiển trách:
- Các người định làm cái gì?
Nghe được Ngụy Hồng Kiều hỏi, một người mặc đồng phục cảnh sát trung niên đi ra từ một văn phòng, ở xa xa nhìn qua Ngụy Hồng Kiều làm người ta dễ chú ý, hắn nhíu mày hỏi:
- Cô là Ngụy Hồng Kiều?
- Đúng thế, chính là ta!
Ngụy Hồng Kiều trấn định đáp.
- Ngươi ra tay đúng là rất nhanh!
Vừa nghe được Ngụy Hồng Kiều chính miệng thừa nhận, cảnh sát trung niên sắc mặt phát lạnh, hắn đi về phía trước, trầm giọng hỏi:
- Những người kia đi đâu?
- Ngươi nói cái gì?
Ngụy Hồng Kiều vẻ mặt không hiểu.
- Quản lý cao tầng của tập đoàn các người đã đi đâu rồi?
Cảnh sát trung niên đề cao giọng nói mấy chục lần, lửa giận ngút trời quát:
- Sắp chết tới nơi, ngươi còn giả vờ ngây ngốc với ta sao?
- Cái gì?
Ngụy Hồng Kiều vẻ mặt hồ nghi, căn bản không biết cảnh sát trung niên đang nói cái gì, nàng nào biết đám cao tầng quản lý công ty đi đâu chứ? nói thật, chính nàng lúc này đầu óc cũng hỗn loạn, nhưng cảnh sát đột nhiên xâm nhập công tử, không phải là...
Vừa nghĩ tới chuyện kia, trong đầu Ngụy Hồng Kiều rùng mình, tuy tập đoàn Hợp Thịnh hiện tại huy hoàng, toàn bộ nhờ vào những chuyện vụng trộm không đưa ra ngoài ánh sáng, nhưng năm trước nàng đã thương lượng qua với Chu Thành Bình, buông tha cho nghiệp vụ kia, nhưng bị Chu Thành Bình cực lực phản đối.
Kết quả chuyện này đã kéo dài xuống, hơn nữa càng bị lợi ích cao điều khiển, chẳng những không có giảm bớt đầu nhập vào tiệm điện ảnh, ngược lại còn khuếch trương lớn hơn.
Bởi vì thời đại internet phát triển nhanh chóng, mạng lưới internet có nhu cầu với ' sản phẩm ' càng ngày càng cao, cung không đủ cầu, mỗi đoạn thu hinh hoàn tất sẽ có giá bán hơn ba ngàn nhân dân tệ, cứ dựa vào mức này mà tính, mỗi ngày tiệm điện ảnh quay chụp 50 bộ phim, có thể sáng tạo cho tập đoàn hợp thịnh không dưới mười lăm vạn nhân dân tệ.
Mà những bộ phim kia sau đó sẽ truyền đi cực nhanh trên internet, không chỉ bao trùm Trung Quốc, cho dù là Châu Âu, thậm chí Châu Phi cũng xuất hiện các phim này.
Những tên điều hành các trang web kia không ngừng đổi mới nội dung trang web, tự nhiên sẽ hoàn thành dây xích lợi ích với nhau, kể từ đó sẽ kiếm thêm món lợi kếch sù, không tới bước cuối cùng, ai dễ dàng buông tha chứ?
Sau khi Chu Thành Bình và Ngụy Hồng Kiều bàn với nhau, hơn a mươi tiệm điện ảnh dưới trướng tập đoàn Hợp Thịnh chỉ la tiểu đả tiểu nháo, cá sấu chính thức đều không giấu ở những nơi không phát đạt, như Myanmar, Thái Lan, Lào, Châu Phi các loại...
Tập đoàn Hợp Thịnh ban đầu chỉ sản xuất được hai mươi lăm bộ phim, dựa theo đơn hàng và số lượng sẽ tăng giảm vừa phải, mà nghe nói cá sấu chính thức mỗi ngày sẽ bỏ ra hơn vạn nhân dân tệ, bọn họ muốn người da đen, người da trắng, người da vàng, chỉ cần muốn thì bọn họ sẽ cung cấp!
Cho nên so sánh với đám cá sấu lớn chính thức này, những chuyện khác chỉ là tiểu đả tiểu nháo, nhu cầu sản phẩm sex rất lớn, dựa theo cung cầu mà nói, cho dù trên thế giới có nhiều kẻ làm kinh doanh này, nhưng mà còn xa mới đạt tới bão hòa.
Chính vì hiện trạng này, mỗi tháng mang về cho tập đoàn Hợp Thịnh vượt qua một trăm năm mươi triệu, lại trải qua tẩy trắng, tập đoàn Hợp Thịnh vẫn thu hơn một trăm hai mươi triệu, một năm chính là hơn một tỷ.
Đối mặt với món lợi lớn như thế, Ngụy Hồng Kiều chậm rãi từ phản đối tiến tới im lặng, cứ mặc cho kinh doanh kia tiếp tục, dù sao trước lợi nhuận lớn hấp dẫn người ai bỏ qua được? Huống chi nàng dù phản đối, Chu Thành Bình đã nắm được quyền nói chuyện của Chu gia, hắn càng không quan tâm tới nàng.
Vốn trong lòng nàng may mắn cho rằng, tập đoàn Hợp Thịnh âm thầm thành lập hơn ba mươi nơi như thế phân tán khắp cả nước, phần lớn đều ở các nơi thâm sơn cùng cốc, hơn nữa các diễn viên đều bị giam cầm như gia súc, chắc có lẽ không thể lộ ra a?
Lại kiếm một số, kiếm thêm một số rồi buông tha! Đây chính là suy nghĩ của đám Chu Thành Bình, Ngụy Hồng Kiều và một đám quản lý cao cấp, nhưng mà bọn họ quên một điểm, dục vọng vĩnh viễn không có điểm cuối, bọn họ vì lợi nhuận mà buông tha lương tri, như vậy sẽ vì lợi nhuận mà phát rồ tiếp.
Nhìn thấy cảnh sát trung niên tức giận, sắc mặt Ngụy Hồng Kiều khó tránh khỏi chột dạ, nàng vô ý thức lui ra phía sau, nói:
- Ta không biết ngươi đang nói...
- Ầm!
Nhưng vào lúc này bên trên có tiếng vang giòn tang, một lệnh bài kim loại đỏ sậm rơi xuống mặt đất trước mặt Ngụy Hồng Kiều.
- Thần Ngục Lệnh?
Tên cảnh sát trung niên phát hiện lệnh bài này, thân thể theo bản năng run lên, ánh mắt nhìn qua Ngụy Hồng Kiều biến thành hả hê, thần ngục ah!
Trong nháy mắt này, hắn biết quản lý cao tầng của tập đoàn Hợp Thịnh đi đâu rồi, là thần ngục bắt đi, hắn đương nhiên không có khả năng ở lại đây nữa.
Đám cảnh sát kia đang kinh ngạc nhìn qua, hán cung kính cúi người trước lệnh bài, nói:
- Chúng ta đi!
- Ách!
Những cảnh sát cầm súng kia ngây người, căn bản không biết phó cục trưởng đang giở trò quỷ gì? Một lệnh bài đột nhiên xuất hiện mà thôi, rõ ràng...
- Đi, đều đi thôi!
Sau khi cúi người, cảnh sát trung niên đứng thẳng, nhìn qua Ngụy Hồng Kiều với ánh mắt soi mói, xoay người sang chỗ khác khoát khoát tay, nói:
-Ba phút sau tiếp quản tầng một!
- Vì cái gì?
Một cảnh sát trẻ tuổi không nhịn được hỏi:
- Không bắt người sao?
- Bảo ngươi đi thì đi đi, hỏi nhiều làm cái gì?
Cảnh sát trung niên hiển nhiên biết rõ nội tình, vừa nghe tên cảnh sát này hỏi thăm, trực tiếp trừng hắn, nói:
- Không tới phiên chúng ta bắt đâu!
- Không tới phiên chúng ta bắt sao?
Tất cả cảnh sát, cảnh sát vũ trang ở đây há hốc mồm, nhưng bọn họ biết không thể hỏi nguyên nhân, chỉ có thể dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn qua lệnh bài, sau đó cùng nhau rời khỏi tầng lầu này.
- Đây là thứ gì?
Ngụy Hồng Kiều triệt để ngây người, đối phương hùng hổ xông vào đây, hiển nhiên đã nắm vững chứng cớ, muốn trực tiếp niêm phong tập đoàn Hợp Thịnh, nàng không nghĩ nhiều cảnh sát như thế bị lệnh bài dọa sợ?
Nàng ngơ ngác nghiêng người nhìn qua, cúi đầu nhìn lệnh bào đỏ sậm, trên đó có ghi chữ ' bắt ', đầu óc của nàng thẫn thờ, đây rốt cuộc là chuyện gì?
Rất nhanh, Ngụy Hồng Kiều biết rõ nguyên nhân.
- Ngụy Hồng Kiều, nữ, bốn mươi tám tuổi, nguyên quán Chiết Giang Khánh Châu.
Một nam tử mặc đồng phục da bó sát người yên lặng xuất hiện trên hành lang, ánh mắt lạnh như băng đảo qua Ngụy Hồng Kiều toàn thân căng cứng, giọng nói vang vọng:
- Ngươi đã bị bắt!
...
Ba phút sau, cảnh sát trung niên quay về tầng lầu này, nhân mã tụ tập tại vị trí lúc trước, trong tay hắn cầm ba khối lệnh bài đỏ sậm, mà Ngụy Hồng Kiều đã biến mất, trừ lệnh bài còn nằm nguyên tại chỗ, có ai thấy bóng dáng Ngụy Hồng Kiều đâu?
- Thần Ngục Lệnh, động thủ quá nhanh!
Nhìn thấy lệnh bài kia, Ngụy Hồng Kiều cũng biến mất không thấy, cảnh sát trung niên cảm khái trong lòng, lúc này nhìn những cảnh sát vũ trang kia nói:
- Niêm phong toàn bộ văn phòng này, chờ đợi lệnh!
- Vâng!
Cảnh sát vũ trang cùng gật đầu, nhưng cảnh sát trẻ tuổi đặt câu hỏi thì chưa đi, hắn thấy mọi người đi cả, hắn mới tới gần cảnh sát trung niên, nhỏ giọng hỏi:
- Nhị thúc, lệnh bài kia là chuyện gì?
Chuyện gì? Nghe được cháu mình hỏi thăm, cảnh sát trung niên càng nhớ chuyện xảy ra nhiều tháng trước.
Một lần đó, cảnh sát bố trí bắt vài tên tội phạm cùng hung cực ác, với tư cách là phó cục trưởng cục công an thành phố, hắn đảm nhiệm vai trò chỉ huy hành động....
Căn cứ manh mối và tình báo, tổ chức nhân thủ rải khắp các nơi mà đám phần tử tội phạm ẩn nấp, tất cả chuẩn bị xong thì hắn ra lệnh bắt đầu...
Cả quá trình hành động vô cùng thuận lợi, mấy phần tử phạm tội căn bản không nghĩ tới cảnh sát nhanh chóng tìm ra bọn họ, hơn nũa trước khi bọn chúng hoàn hồn cũng đã có súng chỉ vào đầu rồi, làm chon bọn chúng không dám dị động.
Vì vậy cả quá trình hành động đã viên mãn, mấy tên tội phạm tra tay vào còng và áp giải về cục công an thẩm vấn, nhưng kia chuẩn bị rút đi thì thấy vài lệnh bài đỏ sậm.
Ngay từ đầu hắn làm gì đặt lệnh bài này vào trong lòng chứ? Thần ngục tồn tại tuy được lưu truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng dù sao hắn chưa đạt tới cấp bậc biết được thần ngục tồn tại, đối diện với lệnh bài kỳ lạ kia, hắn trực tiếp bỏ qua.
Mấy tên tội phạm bị mang về nhốt vào trong phòng thẩm vấn, bởi vì mấy tên này còn có đồng phạm, hơn nữa chứng cứ đầy đủ cho nên công an muốn đưa ra tòa án, cho nên thẩm vấn chẳng qua chỉ là thủ tục, bởi vậy mấy tên tội phạm bị nhốt vào cùng một chỗ.
Hắn lúc ấy một người đi vào phòng thẩm vấn mấy tên tội phạm kia, hết lần này tới lần khác có giọng nam nhân lạnh như băng vang lên bên tai của hắn, hắn còn nhớ rất rõ ràng, nam nhân kia lúc ấy nói:
- Người thần ngục điểm danh muốn bắt, ngươi cũng dám động?
Thần ngục là cái gì? Lúc ấy hắn không biết, đang định hô người thì thấy ánh mắt tối sầm, bốn nam nhân mặc áo da màu đen trống rỗng xuất hiện trước mặt hắn.
Bốn nam nhân này ánh mắt vô cùng băng hàn, hắn sững sốt không nên nên lời, hắn phí thời gian và công sức như thế bắt được mấy tên tội phạm này, bị bốn tên nam nhanatuyene bố bắt sau đó nắm cổ áo biến mất.
Cảnh đó làm hắn hoảng sợ không rõ, lúc ấy hắn lấy điện thoại ra gọi cho công an tỉnh, lại thông qua công an tỉnh liên hệ với trung tâm xử lý hiện tượng siêu tự nhiên đóng ở Triết Giang.
Kết quả... kết quả thế nào? Kết quả hắn nói một hơi, thuyết minh tình huống, người đầu dây bên kia chỉ nói một câu!
- Người thần ngục muốn bắt, còn chưa tới phiên các ngươi đi bắt!
Nói xong câu đó hắn dập máy ngay.
Sau khi gọi thêm một lần, hắn mới xem như biết một ít tình huống của thần ngục, thần ngục vô cùng thần bí, tự nhiên mang theo tâm tính kính sợ.
Về sau hắn lại báo cáo lên cấp trên, nói rõ nguyên nhân và thời điểm mấy tên tội phạm biến mất, cũng ghi mấy chữ đơn giản: bọn chúng bị người thần ngục mang đi!
Sau đó hắn báo cáo lên cấp trên, nhưng tất cả vô cùng yên tĩnh, giống như thế giới này chưa ao giờ xuất hiện mấy tên tội phạm kia, ai cũng không đi truy cứu chuyện này.
Tao ngộ lần đó, cũng làm cho hắn suy đoán ra một ít tình huống của thần ngục, làm cho hắn hiểu được thần ngục cường đại, từ đó về sau hắn âm thầm khuyên bảo chính mình, về sau nhìn thấy lệnh bài kia thì nhanh chóng dẫn người trốn xa.
Lần trước nhìn thấy thần ngục bắt người, ngươi có thể giải thích rõ tình hình là không biết, nếu như biết thần ngục tồn tại còn muốn đoạt tội phạm với người ta... Vậy ăn thuốc chuột đi, tự tìm đường chết à?
Nhưng mà sau lần đó, hắn không có gặp lại lệnh bài kia xuất hiện, sau khi trải qua đánh giá và suy đoán, hắn cũng hiểu một ít tình huống của thần ngục.
Chính là thần ngục không có hứng thú với mấy tên trộm nhỏ, có thể hấp dẫn bọn họ ra tay chính là tội phạm việc ác sâu đậm, tội phạm nghiêm trọng.
Cũng bởi vậy, khi hắn nhìn thấy lệnh bài xuất hiện, hắn không nhịn được run lên, lập tức dẫn người rời khỏi Ngụy Hồng Kiều.
Mà kết quả không ngoài dự đoán của hắn, lúc dẫn người trở về thì Ngụy Hồng Kiều và người thần ngục đã biến mất.
Về phần Ngụy Hồng Kiều tiếp nhận trừng phạt gì từ thần ngục, đãi ngộ ra sa... Nhìn tiêu chuẩn người thần ngục là biết, không phải tội phạm quan trọng thì không bắt, nếu đã bắt thì có gia hỏa này lương thiện đâu?
Cho nên ánh mắt hắn nhìn qua Ngụy Hồng Kiều, không tự chủ mang theo một tia hương vị hả hê.
Nếu lọt vào trong tay hắn, có lẽ hắn sẽ thông qua quá trình mà giải quyết vấn đề tập đoàn Hợp Thịnh, cho dù cuối cùng huyên náo lớn hơn nữa thì chờ đợi Ngụy Hồng Kiều là một viên đạn mà thôi, đau dài không bằng đau ngắn, chết thống khoái với Ngụy Hồng Kiều là chuyện tốt.
Nhưng nếu như lọt vào trong tay người thần ngục, vậy khó nói rồi, nàng sẽ chết, cũng có thể không chết, nhưng bất kể là chết hay không, tra tấn hiển nhiên khó tránh khỏi.
Vừa nghĩ tới những gia hỏa bắt người bổn sự xuất quỷ nhập thần kia, hắn không nhịn được run rẩy, quay đầu nhìn qua cháu ruột của mình, do dự một chút và nói:
- Đông tử, sau này nhớ kỹ một chút, phàm là nhìn thấy lệnh bài này xuất hiện, bất kể cái gì cũng đừng hỏi, lập tức quay đầu rời đi.
- Vì cái gì?
Cảnh sát trẻ tuổi không hiểu ra sao, hắn căn bản không biết thần ngục là cái gì, cũng không biết lệnh bài đỏ sậm đại biểu cho cái gì? Dựa vào cái gì nhìn thấy lệnh bài này phải lẫn xa xa? Dựa vào cái gì a? Chính là nhị thúc nói sao?
- Ngươi hỏi nhiều thế làm cái gì?
Cảnh sát trung niên không có ý giải thích, lập tức trừng mắt, quát:
- Chiếu theo ta nói mà làm!
- Nha!
Cảnh sát trẻ tuổi bị dọa co đầu rụt cổ, không dám hỏi nhiều.
← Ch. 0755 | Ch. 0757 → |