← Ch.0783 | Ch.0785 → |
Âm mưu? Đúng rồi, đó là một âm mưu! Trong lòng chợt nổi lên một cỗ rét lạnh tận xương, sắc mặt Hầu Kim Cường dần dần tái nhợt, hắn thất thần khoát tay:
- Đã biết, cậu đi ra đi...
- Dạ...dạ...
Bảo an bị phản ứng của Hầu Kim Cường làm sợ tới mức hai chân có chút run lên, vừa nghe lời của hắn lập tức như được đại xá gật đầu liên tục, giống như chạy trốn khỏi văn phòng, thẳng tới khi cửa phòng đóng lại trái tim bảo an còn đập thình thịch!
Chưa đầy hai mươi phút thời gian, tận mắt nhìn thấy hai tâm phúc của lão bản xông qua đèn đỏ trước cửa công ty, lại bị xe vận tải đụng bay tử vong, đừng nói bản thân Hầu Kim Cường, dù là bảo an cũng cảm nhận được sự tình quỷ dị, cân nhắc phải đi từ chức.
Đợi bảo an rời khỏi văn phòng, Hầu Kim Cường giống như mất hồn đứng ngây ở đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đối mặt tình hình quỷ dị như thế hắn đã không thể hiểu được đây rốt cục là chuyện ngoài ý muốn, hay là có người đứng sau màn cố ý làm vậy. Chung Mộc Khuê đã chết, Diệp Quốc Long cũng đã chết, mà cái chết của hai người hoàn toàn giống nhau, địa điểm tử vong lại trùng hợp tới cực hạn, đây thực sự là ngoài ý muốn? Hầu Kim Cường không thể tin được ngoại trừ lời giải thích này, hắn làm sao giải thích chân tướng hai thủ hạ tử vong là vì sao đây?
Hắn sợ hãi, quay người cầm chén trà lên uống, nhưng bởi vì tay phải run rẩy, cũng không cầm vững chén trà liền bị nước nóng sánh ra phỏng tay, trực tiếp ném bay chén trà ra ngoài...
- Choang...
Nước nóng vẩy ra, chén trà vỡ thành bốn năm mảnh.
Không khí hoảng loạn chậm rãi ngưng tụ trong văn phòng làm việc, Hầu Kim Cường đột nhiên cảm thấy hối hận...cái chết của Chung Mộc Khuê cùng Diệp Quốc Long có phải do Diệp Dương Thành ở sau lưng đảo quỷ không? Nghĩ tới khả năng này, Hầu Kim Cường lập tức nhớ tới việc Kim Đao Tổ không đồng ý đón nhận vụ làm ăn của Diệp Dương Thành, trong nháy mắt xương sống hắn liền rét lạnh dữ dội, sau lưng ướt đẫm mồ hôi!
- Hiện tại mới cảm thấy sợ?
Từng cử động của Hầu Kim Cường đều bị Diệp Dương Thành nhìn thấy thật rõ, nhìn thần sắc hoảng sợ của hắn, khóe môi Diệp Dương Thành thoáng nhếch lên, trong đôi mắt lóe ra hàn mang.
Bắt đầu từ lúc Hầu Kim Cường dám đánh chủ ý với cha mẹ của hắn, cũng đã chú định kết cục bi thảm của tên kia, nhưng niệm tình Hầu Kim Cường vô tình vạch ra hành tung quỷ dị của Kim Đao Tổ, Diệp Dương Thành cũng không chuẩn bị giết chết hắn...có lẽ tăng thêm thu nhập cho bệnh viện tâm thần, cũng xem như là đại công đức đi?
Cái chết của Chung Mộc Khuê cùng Diệp Quốc Long chẳng qua là món ăn khai vị mà thôi, tiếp theo Diệp Dương Thành sẽ cho hắn một bữa tiệc lớn, một bữa tiệc làm cho hắn dục tiên dục tử!
Kim Đao Tổ đã trồi lên mặt nước, ngọn nguồn hợp đồng cạm bẫy đã hoàn toàn xác định, đổi lại cách nói, Hầu Kim Cường đã mất đi giá trị lợi dụng, thuần túy biến thành tên phế vật.
- Không được, mình không thể ngồi chờ chết!
Càng nghĩ càng cảm thấy sau lưng có người giở trò quỷ, bằng không căn bản không khả năng phát sinh chuyện trùng hợp đến như thế! Trong đầu Hầu Kim Cường cảm thấy vô cùng hoảng sợ, ngay khi hắn cắn răng chuẩn bị thông tri một thủ hạ khác bắt đầu hành động...
- Phanh phanh phanh...
Tiếng gõ cửa như ma chú lại rơi vào trong tai Hầu Kim Cường, hắn theo bản năng rùng mình, miễn cưỡng trấn định lại cảm xúc, nói:
- Vào đi.
- Dát chi...
Cửa phòng lại bị đẩy ra, bảo an xuất hiện trong tầm mắt Hầu Kim Cường, vừa nhìn thấy người này trong lòng hắn lập tức hiện lên cỗ dự cảm bất tường!
Chẳng qua lần này bảo an thật lưu loát nói:
- Hầu tổng, vợ cùng con trai của ngài đều đang ở dưới lầu chờ ngài, mời ngài xuống dưới một chuyến, nói là có chút việc cần nói với ngài.
- Đan Bình cùng tiểu Trí đều ở dưới lầu?
Nghe lời của bảo an, Hầu Kim Cường ngây ra, tiếp theo sắc mặt đại biến, vọt tới nắm bả vai bảo an, lớn tiếng hỏi:
- Bọn họ hiện tại ở đâu? Nói mau!
- A...
Bảo an giật mình, lắp bắp khẩn trương đáp:
- Họ...họ đều ở...đều ở cửa công ty...
- Hỗn đản!
Hầu Kim Cường không nhịn được rít gào, không nói lời nào gạt bảo an sang bên, nhấc chân phóng ra ngoài cửa! Tuy rằng hiện tại hắn bao nuôi không ít nhân tình bên ngoài, cảm tình mỏng lạnh với vợ, nhưng hắn chỉ có một đứa con!
Có một lần con của hắn mâu thuẫn vài câu với bạn học, về nhà rầu rĩ không vui, sau khi biết được hắn cho lưu manh chặn đường nam sinh kia, đem nam sinh nọ đánh gãy một chân!
Bởi vậy có thể biết hắn xem trọng con trai tới mức nào.
Vợ hắn chết sống hắn mặc kệ, thậm chí nếu vợ hắn bị đụng chết hắn còn vụng trộm vui vẻ, nhưng con trai thì khác, nếu như con hắn xảy ra chuyện không may...
Hai mắt sung huyết, hắn giống như phát điên thậm chí không dùng cả thang máy mà lao xuống thang lầu, trong đầu liên tục cầu nguyện, đừng xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện thì cho Niếp Đan Bình bị đụng chết đi, tiểu Trí ngàn vạn lần đừng có việc gì!
Hắn lao thẳng xuống dưới đại sảnh, trong ánh mắt kinh ngạc của nhân viên, như trận gió lao ra khỏi cửa công ty.
Còn chưa đi xuống bậc thang, hắn đã nhìn thấy một đôi mẹ con đứng đối diện bên đường...
- Cũng may.
Nhìn thấy hai người vẫn nguyên vẹn đứng tại nơi đó, trái tim Hầu Kim Cường thả lỏng, hắn nhìn thiếu niên mười bảy mười tám tuổi bên kia đường lộ vẻ tươi cười, bước nhanh xuống bậc thang.
Lúc này đèn dành cho người đi bộ đã biến thành đèn đỏ, ngay lúc Hầu Kim Bình buông lỏng tinh thần, Niếp Đan Bình cũng nhìn thấy hắn, tựa hồ thật cao hứng vẫy vẫy tay, sau đó kéo cổ tay con mình thần thái tự nhiên nhấc chân đi vào giữa dòng nước lũ sắt thép...
- Không...
- Dát chi...
- Phanh!
Thanh âm phanh xe chói tai cùng tiếng va chạm thật lớn, Hầu Kim Cường nhất thời như bị sét đánh, ngây ngốc tại chỗ...
Hầu Kim Cường điên rồi, hắn đứng ngay cửa công ty Trường Cung, nhìn dòng xe cộ đi ngang qua vừa hét vừa gào, vừa nhảy vừa la, ở vị trí hơn mười thước cách đó không xa bên tay trái, còn có hình cảnh đang tiến hành kiểm tra đối chiếu cùng điều tra tình huống xe họa của Chung Mộc Khuê cùng Diệp Quốc Long.
Mấy bảo an kinh ngạc nhìn lão bản của mình đang giống như bị điên khùng rống lớn kêu to, cái gì mà đừng, cái gì hỗn đản, không ngừng la hét lên. Có một lão bản an đã làm việc tại công ty Trường Cung năm sáu năm nhìn theo bóng lưng Hầu Kim Cường, sâu kín thở dài:
- Ông chủ là một người nhớ tình bạn cũ ah...
Hắn còn tưởng rằng Hầu Kim Cường vì cái chết của Chung Mộc Khuê cùng Diệp Quốc Long mà biến thành thất thần điên loạn, mà bảo an hai lần báo tai nạn cho Hầu Kim Cường lại phủi phủi quần từ trong nhà vệ sinh đi ra, lẩm bẩm:
- Bị giật mình như vậy, lão tử đi vệ sinh cũng tuôn ra hết.
Hắn đi tới bên cạnh lão bảo an, kinh ngạc nhìn Hầu Kim Cường đang ngồi bệch dưới đất, quay đầu hỏi:
- Hầu tổng làm sao vậy?
- Cậu quản nhiều như vậy làm gì?
Lão bảo an trừng mắt:
- Vừa rồi cậu đi đâu đó?
- Thì đi nhà cầu thôi.
← Ch. 0783 | Ch. 0785 → |