← Ch.0803 | Ch.0805 → |
- Nếu như chị không để ý, em đương nhiên là không ý kiến!
Diệp Dương Thành không buông tha cơ hội lợi dụng, hắc hắc cười đáp.
Ngô Lan Lan kêu lên:
- Giỏi nha, ngay cả tiện nghi của chị họ mà em cũng dám chiếm!
Vì thế ba chị em lại một lần truy đuổi, bầu trời Kinh Khê rộn rã tiếng cười to.
Lúc này Ngô Ngọc Phương xuất hiện, hô:
- Đừng giỡn nữa, nhanh về dùng cơm!
- Mẹ em gọi rồi, không chơi nữa.
Diệp Dương Thành cười nói, nhưng hắn vừa nhấc chân đi được vài thước, đột nhiên giống như bị sấm đánh, cứng ngắc tại chỗ, như bị người dùng thuật định thân!
Thần sắc trên mặt hắn biến thành cổ quái...
- Đi nhanh lên, em còn đứng đó làm chi đây?
Ngô Lan Lan cùng Ngô Anh Quần chạy tới một đoạn mới phát hiện Diệp Dương Thành còn chưa đi theo, nàng nghi hoặc nhìn hắn, lớn tiếng kêu lên.
Diệp Dương Thành bừng tỉnh, áp chế ý niệm trong lòng, có chút bất đắc dĩ cười cười, vừa đi vừa đáp:
- Đến đây đến đây...
Hai chị em Ngô Lan Lan lộ vẻ tươi cười, một trước một sau đi lên bậc thang, cả hai đều không nhìn thấy vẻ vui mừng cùng phấn khởi hiện trên mặt của Diệp Dương Thành.
Hắn đã bước vào tầng thứ sáu Cửu Tiêu Thần Quyết được một thời gian, từ lần trước trải qua trọng tổ thân thể một lần, Diệp Dương Thành từng muốn đột phá vào tầng thứ bảy, nhưng vẫn không có cách nào, cho dù thử nghịch chuyển kinh mạch cũng không thể thực hiện, trong cơ thể mơ hồ trướng đau làm cho hắn phải bỏ qua cách thử nghiệm nguy hiểm này.
Căn cứ theo sự chỉ dạy của Kreis Baar, Diệp Dương Thành biết sáu tầng đầu tiên của Cửu Tiêu Thần Quyết là trúc cơ, rèn thể, bắt đầu từ tầng thứ bảy trở lên mới thật sự xem như bước lên con đường thành thần, bởi vì từ tầng thứ bảy đến tầng mười hai là luyện hóa thần cách, chân chính dung hợp thành một thể mới có thể xem như thành thần chân chính, nếu không thì vẫn chưa hợp cách.
Không nghĩ tới trong lơ đãng hắn lại đột phá...
Diệp Dương Thành không thể dùng ngôn ngữ miêu tả cảm thụ lúc này của mình, hắn chỉ biết chính mình tựa hồ gia tăng thêm một trái tim!
Có thêm trái tim này, hắn phi thường rõ ràng cảm nhận được tốc độ máu huyết lưu động càng nhanh hơn rất nhiều, Cửu Tiêu lực tựa hồ đang sôi trào lên.
Điều chỉnh tốt tâm tình, hắn đi thẳng về nhà.
- Nào, nhanh ngồi đi.
Ngô Ngọc Kiến đứng lên, một tay cầm điếu thuốc một tay cầm đũa, cười a a kéo ghế nói:
- Tối nay bồi cậu uống vài chén!
- Dạ được, đương nhiên không thành vấn đề.
Diệp Dương Thành khẽ cười, ngồi xuống ghế, hỏi:
- Cậu muốn uống bia hay rượu đây?
Ngô Ngọc Kiến khoát tay, nói:
- Uống bia rất trướng bụng, uống rượu đi!
Diệp Dương Thành mở bình rượu rót đầy chén...
- Đợi một chút!
Ngô Ngọc Kiến hoảng sợ, kinh ngạc nói:
- Cháu rót sai rồi đi?
- Không, uống chén lớn mới tốt thôi.
Diệp Dương Thành vừa rót rượu vừa nói:
- Năm đó cậu cầm chén nhỏ uống với cháu, ý muốn chuốc cháu say, kết quả cháu say mèm mà cậu còn ngồi nói chuyện vui vẻ, sau này cứ lấy chuyện đó mà châm chọc cháu cậu...hắc hắc, hôm nay cháu không uống chén nhỏ, dùng chén lớn, nợ cũ nợ mới cùng tính chứ?
- Chuyện lâu như vậy mà thằng nhóc ngươi còn tính toán? Sao vậy, đêm nay muốn gục cậu phải không?
- Được, đêm nay cậu uống với cháu, cùng lắm thì bốn chân chổng lên trời thôi!
Sau đó hắn rút chi phiếu, đưa vào trong tay Diệp Hải Trung, nói:
- Vốn chuyện này tôi định đợi lát nữa nói sau, nhưng nhìn a Thành định gục tôi tối nay, vậy trả cho cậu trước, mật mã là sinh nhật a Thành, bên trong có một triệu bốn trăm ngàn, xem như trả cả vốn lẫn lãi ah.
Lúc này Diệp Dương Thành thầm hô:
- Không xong!
Quả nhiên...
- Anh làm cái gì vậy?
Sắc mặt Diệp Hải Trung tối sầm, không thèm đưa tay cầm chi phiếu, nói:
- Nhanh cất đi!
- Tôi đã biết cậu vẫn giữ tính tình thối hoắc này.
Ngô Ngọc Kiến cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Có mượn có trả sau này mượn nữa không khó, một triệu ba trăm ngàn tiền vốn, còn lại mười ngàn xem như tôi gởi tiền lì xì cho cháu chiêu đãi bạn gái đi.
- Đương nhiên, tôi biết hiện tại a Thành có tiền đồ, số tiền này không có bao nhiêu tác dụng, nhưng quy củ chính là quy củ, nào có việc mượn tiền không trả, đúng hay không?
Lời của Ngô Ngọc Kiến làm Diệp Hải Trung không thể phản bác, nhưng hắn cũng không nhận chi phiếu mà đưa mắt nhìn Diệp Dương Thành.
Được, chuyện này vẫn giao cho mình rồi! Nhìn thấy ánh mắt của cha, hắn biết nên làm thế nào, liền nghĩ ra biện pháp.
- Nếu cậu cần trả tiền, vậy cháu nhận đây.
Diệp Dương Thành nhanh nhẹn nhận chi phiếu, động tác gọn gàng linh hoạt.
Ngô Ngọc Kiến sửng sốt, sau đó cười nói:
- Nhìn xem, nhìn xem, khó trách a Thành đạt được tiền đồ hôm nay, quyết đoán còn hơn cả cha của hắn!
- Cũng là con tôi thôi.
Diệp Hải Trung tuy có chút bất mãn với hành động của con trai, nhưng trong lời nói lộ vẻ đắc ý.
Lúc này Diệp Dương Thành đột nhiên nhét chi phiếu vào tay mợ, cười nói:
- Chị họ đã sắp tới tuổi lập gia đình rồi, cháu làm em luôn thường xuyên cọ kẹo của chị ấy ăn, số tiền này xem như đồ cưới cháu đưa cho chị họ đi!
Diệp Hải Trung nghe vậy không khỏi ngẩn ngơ, tiếp theo toét miệng cười nói:
- Phải phải, số tiền kia xem như đồ cưới cho Lan Lan đi!
- Đồ cưới gì chứ, nha đầu kia tới bây giờ còn chưa có đối tượng.
Mợ cười khổ nói.
- Sao vậy đây?
Ngô Ngọc Phương nói:
- Lan Lan thật xinh đẹp nha...
- Xinh đẹp có ích lợi gì? Nếu không phải người ta chướng mắt nó, thì nó chướng mắt người ta.
Cậu đầy bụng nước đắng nói.
Diệp Dương Thành nghẹn họng nhìn trân trối, muốn cho mình tát tai...nhìn xem, nhìn xem! Ai bảo miệng tiện...
Vì thế trưởng bối hai gia đình liên tục thảo luận lên chuyện hôn nhân của mấy đứa con trong nhà, hết Ngô Lan Lan tới Ngô Anh Quần, lại đến Diệp Dương Thành cuối cùng là Diệp Cảnh Long...
Kết quả đồ ăn đều lạnh, hai chén rượu vẫn còn nguyên ở đó.
Mãi tới mười hai giờ đêm, Ngô Ngọc Kiến sực nhớ vỗ vai Diệp Dương Thành nói:
- Ai nha, đã quên uống rượu cùng cháu...
- Mấy giờ rồi, còn uống rượu gì?
Diệp Hải Trung khoát tay:
- Lần sau uống đi.
- Ai nha, thật ngại quá...
- ...
Diệp Dương Thành oán niệm lan tràn, cũng không biết nên tìm ai phát tiết.
Tiễn đưa gia đình cậu rời đi, đã tới gần một giờ sáng, đồ ăn còn dư thừa đầy bàn chỉ đành lưu sang hôm sau tiếp tục thu thập, đợi khi Diệp Dương Thành đi lên phòng mình đã hơn một giờ.
Nghĩ tới lúc rời đi cậu nháy mắt với hắn, ý bảo muốn đấu với cậu còn chưa đủ kinh nghiệm, Diệp Dương Thành chỉ có thể cười khổ.
- Hình như chuyện hôn nhân đại sự của chị họ không đơn giản như lời cậu đã nói đâu.
Cởi giày ngồi xuống giường, Diệp Dương Thành xoa xoa cằm hồi tưởng lại thần sắc phức tạp của Ngô Lan Lan lúc đó, hắn cảm thấy nàng có chuyện gì đang giấu diếm người nhà.
Nhưng nếu nàng không nói, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành giả vờ như không nhìn thấy mà thôi.
Lúc này ngồi nghĩ lại, Diệp Dương Thành đã cảm thấy chuyện này có chút cổ quái.
- Ngày mai đi tìm chị họ hỏi thăm một chút xem.
Lẩm bẩm tắt đèn, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi, tiến nhập vào trạng thái tu luyện.
← Ch. 0803 | Ch. 0805 → |