Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0850

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0850: Cho bà ngoại ôm một chút
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Tiểu Thương Ưu Tử dở khóc dở cười, Diệp Dương Thành chẳng khác gì tìm được cọng cỏ cứu mạng, ôm Tiểu Long Nữ vừa giật mình tỉnh lại, mang theo Tiểu Long Nữ hoa tay múa chân la to rời khỏi Phù Không Thần Điện, Tiểu Thương Ưu Tử cười với theo.

Nhưng mà rời khỏi thần điện trở về huyện Ôn Nhạc, Diệp Dương Thành lại gặp vấn đề không nhỏ... Tiểu Long Nữ không nói chuyện cũng không quan hệ gì, nhưng mà ôm nàng đi trên đường cái thì người qua đường nhìn thấy tiểu nữ hài đáng yêu như thế, nhao nhao ngừng bước nhìn theo.

Sau đó chỉ trỏ Tiểu Long Nữ một hồi, Tiểu Long Nữ bạo lên, nhìn qua những người vây xem nàng gầm lên giận dữ, tiếng hô mang theo long ngâm suýt nữa dọa Diệp Dương Thành phát bệnh, nhanh chóng ôm nàng chạy đi.

Mà những người qua đường bị tiếng hét của Tiểu Long Nữ làm đau đầu ù tai, chờ bọn họ khôi phục tinh thần lại thì Diệp Dương Thành đã ôm Tiểu Long Nữ chạy mất.

- Tiểu gia hỏa, sau này không được làm như vậy.

Một tiếng long ngâm vừa rồi làm cho Diệp Dương Thành đau đầu, ôm nàng trở về thủy tinh hoa uyển, liền đặt mông nàng lên ghế sa lon, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Những người kia là người bình thường, không thể ngăn cản tiếng rống to của ngươi.

- Ah ồ nha ah khốc ken két...

Tiểu Long Nữ dường như hiểu Diệp Dương Thành nói, nhưng mà hoàn toàn khó hiểu, chỉ yếu ớt ngồi trên sa lon nhìn qua Diệp Dương Thành, đôi mắt nhỏ đỏ lên, nước mắt đảo quanh khóe mắt.

Bộ dáng kia giống như vừa rồi bị Diệp Dương Thành răn dạy hung ác, trên thực tế Diệp Dương Thành đang giảng đạo lý với nàng, phải biết rằng, Diệp Dương Thành là người ưa thích giảng đạo lý a.

Nhưng đối mặt với tiểu gia hỏa này, Diệp Dương Thành cảm thấy mình chẳng khác gì tú tài gặp binh, có lý cũng không nói được. Trải qua mấy lần câu thông thất bại, hắn cũng mặc kệ Tiểu Long Nữ có nghe mình nói hay không, ngay cả tay và miệng cùng sử dụng để giáo dục tư tưởng của nàng.

Có lẽ thủ thế và khẩu ngữ làm Tiểu Long Nữ hiểu một ít, nàng nhìn qua Diệp Dương Thành gật đầu, kêu loạn một loạt.

Thẳng tới lúc này Diệp Dương Thành mới thở ra một hơi, nhưng vẫn chưa yên lòng, vẫn nhẫn nại.

Nhìn nàng nói:

- Lát nữa ta mang ngươi đi gặp a di xinh đẹp (có lẽ Diệp Dương Thành cảm thấy Lâm Mạn Ny đang chiếm tiện nghi), chúng ta nên ước định với nhau trước.

Nhìn qua Tiểu Long Nữ dựng ba ngón tay lên, nói:

- Thứ nhất, không được rống to với a di, phải ngoan ngoãn nghe lời, thứ hai, không được động thủ động cước lung tung, phải ôn nhu khả nhân, thứ ba...

Nhìn thấy thần sắc của Tiểu Long Nữ mờ mịt thì Diệp DƯơng Thành tan tác, điều thứ ba không cần nói, ôm nàng đặt lên ghế so lon, trực tiếp đóng sập cửa rời đi.

Mấy ngày này là ngày vui sướng nhất của Lâm Mạn Ny từ khi ra đời, loại khoái hoạt này không liên quan tới tình yêu, mà là thân tình thuần túy. Đệ đệ Diêu Chính Khang không có mâu thuẫn gì với tỷ tỷ từ trên trời giáng xuống này, không ngừng gọi nàng đại tỷ làm nàng mở cờ trong bụng, mà muội muội Diêu Mộng Mộng thì càng dính nàng, nàng làm đại tỷ càng cảm nhận được kiêu ngạo.

Mà cha Diêu Tông Mộc mỗi ngày đi làm tới tan tầm đều về nhà, lại dẫn ba chị em đi vòng vòng huyện Long Hóa, thật sự khó có thể tưởng tượng nam nhân trung hậu này trước kia có tâm địa gian giảo...

Về phần mẹ Tạ Hiểu Di có lẽ cảm thấy thua thiệt Lâm Mạn Ny thật nhiều, cho dù ở phương diện nào cũng quan tâm nàng chưa từng có, cả nhà năm miệng ăn tụ tập với nhau, làm cho thể xác và tinh thần Lâm Mạn Ny buông lỏng lớn nhất.

Sáu giờ sáng ngày hôm nay, Lâm Mạn Ny còn đang ngáy ngủ thì nghe được dưới lầu có tiếng kêu vang, cửa phòng nàng bị đập vang, Lâm Mạn Ny kinh ngạc xoa xoa hai mắt, hỏi:

- Như thế nào?

- Hì hì, đại tỷ, là tỷ phu tới.

Diêu Chính Khang tung tăng như chim sẻ đầy phấn khởi, lần trước Diệp Dương Thành tới thì hắn ra ngoài, bây giờ gặp được tỷ phu trong truyền thuyết, căn cứ vào vợ chồng Diêu Tông Mộc miêu tả, hắn biết tỷ phu rất có năng lực.

Cho nên từ sớm Diêu Chính Khang chờ mong Diệp Dương Thành tới đây, hắn muốn xem tỷ phu có năng lực cỡ nào.

Đứng bên ngoài phòng ngủ, Diêu Chính Khang hô:

- Tỷ phu còn mang một tiểu...

- Cái gì?

Lâm Mạn Ny vốn nghe được hai chữ tỷ phu còn chưa phục hồi tinh thần lại, nhưng mà nàng ngh được câu ' tỷ phu còn mang tiểu ' gì đó, thân thể mềm mại của nàng chấn động, buồn ngủ đã xua tan hết.

Thời điểm này Diêu Mộng Mộng đang ngủ bên cạnh nàng cũng mơ màng ngồi dậy, chu miệng nhỏ nhắn bất mãn, nói:

- Các ngươi làm gì thế, mới sáng sớm có cho người ta ngủ không? Ca, ngươi đừng gọi bậy.

- Ha ha... Mộng Mộng, ngươi không phải muốn gặp tỷ phu sao? Nhanh rời giường đi, tỷ phu đang chờ dưới lầu đấy!

Diêu Chính Khang ở ngoài cửa cười ha hả, lại chạy xuống lầu.

- Ta không quấy rầy các người, tỷ phu mang rất nhiều thứ tới, ta đi giúp hắn mang vào đây.

- Tỷ phu? Chính Khang hô tỷ phu không phỉa là... A Thành a?

Cho tới lúc này Lâm Mạn Ny đã tỉnh táo lại, nghĩ tới khả năng này, nàng làm gì còn buồn ngủ? Lúc này vén váy ngủ hồng nhạt chạy và toilet.

Nhưng mà Diêu Mộng Mộng cũng thanh tỉnh không ít, nỉ non vài câu, lúc này mới hô lên:

- A, là tỷ phu tới.

Lời còn chưa dứt, nàng cũng vén chăn nhảy xuống giường, hấp tấp chạy vào toilet cùng Lâm Mạn Ny rửa mặt nhanh nhất.

Cùng lúc đó, ở cửa ra vào lầu một Diêu gia, Diệp Dương Thành mang theo Tiểu Long Nữ đang ngủ say, mang theo một đống lớn lễ vật mới chọn ở cửa hàng hôm qua, nhìn Diêu Tông Mộc và Tạ Hiểu Di thần sắc kinh ngạc, hắn cười giải thích:

- Đây là ta nhặt về...

Diêu Tông Mộc và Tạ Hiểu Di đang cứng ngắc, nhìn thẳng vào Tiểu Long Nữ cả buổi, lúc này mới than:

- Tiểu cô nương thật xinh đẹp!

Diêu Tông Mộc nhìn qua Diệp Dương Thành, chỉ vào Tiểu Long Nữ hắn đang ôm, lại chỉ vào xe Audi đậu ở cửa.

- Dương Thành, ngươi không phải vừa ôm nàng...

- Tiểu gia hỏa này đặc biệt dính người!

Diệp Dương Thành cười nói:

- Rời khỏi tay của ta là không an ổn, đây là chuyện không có biện pháp...

- Ngươi cũng đủ lớn mật!

Diêu Tông Mộc dở khóc dở cười, nói:

- Trong ngực ôm tiểu gia hỏa, lại còn dám chạy xe tới đây, về sau phải chú ý, không được liều lĩnh như vậy.

- Dạ phải!

Diêu Tông Mộc chính là cha vợ của hắn, đối mặt cha vợ dặn dò, Diệp Dương Thành trừ đáp ứng ra còn có thể giải thích gì chứ.

Cũng may gương mặt nhỏ nhắn tiêu xảo của Tiểu Long Nữ làm Tạ Hiểu Di vui mừng, Tạ Hiểu Di bước tới nhìn kỹ Tiểu Long Nữ trong ngực Diệp Dương Thành, thần sắc tiếc nuối hỏi:

- Đứa nhỏ xảy ra vấn đề gì?

- Vấn đề gì?

Diệp Dương Thành khó hiểu, cúi đầu nhìn qua Tiểu Long Nữ, lại nhìn Tạ Hiểu Di thương cảm, kinh ngạc hỏi:

- Không có vấn đề ah!

Vợ chồng Tạ Hiểu Di xem ra, bộ dáng Tiểu Long Nữ quả thật là già trẻ thông sát, tiểu nữ hài phấn điêu ngọc mài như thế, nếu không xuất hiện tật bệnh không thể vãn hồi, cha mẹ nào vứt bỏ nàng chứ?

Quả nhiên nghe được Tạ Hiểu Di nói thế, hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, đây tuyệt đối là lý do chính đáng, hắn thở dài, nói:

- Kỳ thật đứa nhỏ này cũng thật đáng thương, đã năm sáu tuổi nhưng không thể nói chuyện.

- Không nói chuyện?

Tạ Hiểu Di và Diêu Tông Mộc nhìn nhau, Tạ Hiểu Di thòn tay sờ đầu của Tiểu Long Nữ, đang chuẩn bị nói gì đó...

- Rống ah ồ nha ah khốc ken két ah mạ đông khốc ken két ah... A...... A....

Tiểu Long Nữ vừa mới ngủ say tỉnh táo lại, lúc này quay đầu nhìn qua Tạ Hiểu Di rống to một hồi, Diệp Dương Thành sợ tới mức che miệng của nàng lại.

Vợ chồng Diêu Tông Mộc bị dọa kêu to lên, Diệp Dương Thành giải thích:

- Nàng trừ không nói chuyện ra, tính tình cũng hơi táo bạo... Nhưng mà nàng cũng rất lương thiện, quen là tốt rồi, quen là tốt thôi.

- Không nói chuyện, tính cách phi thường xao động.

Ai ngờ Tiểu Long Nữ rống to một hồi lại không có hù Tạ Hiểu Di nửa phần, ngược lại kích thích Tạ Hiểu Di yêu thương, nàng ôn hòa nhìn qua Tiểu Long Nữ, không quan tâm Tiểu Long Nữ rống to với nàng lúc nãy, duỗi hai tay vỗ vỗ, nói:

- Bé ngoan, tới đây, cho bà ngoại ôm một chút!

Diệp Dương Thành há hốc mồm, hắn vô ý thức nhắc nhở:

- Cái này... Nàng không phải con của Mạn Ny...

- Chẳng lẽ con gái nuôi cũng không được?

Tạ Hiểu Di căn bản không quan tâm Diệp Dương Thành nhắc nhở, nói:

- Hài tử đáng yêu như thế, chẳng lẽ ngươi cam lòng để nàng lưu lạc đầu đường, lại bị đám người kia bắt cóc?

Bắt cóc? Bọn buôn người? Diệp Dương Thành cười trong lòng, chỉ có bọn buôn người đuôi mù mới bắt cóc bà cô này! Đối mặt vợ chồng Diêu Tông Mộc, hắn không thể nói cho bọn họ biết thân phận chân thật của Tiểu Long Nữ, thấy hai người ưa thích Tiểu Long Nữ, lúc này chỉ có thể bảo trì trầm mặc.

Mà Tiểu Long Nữ cũng quấn quít Diệp Dương Thành, Tạ Hiểu Duy muốn ôm một cái cũng không chịu.

Thời điểm này Diêu Chính Khang từ phòng Lâm Mạn Ny và Diêu Mộng Mộng hấp tấp chạy xuống, hắn nhìn thấy Tiểu Long Nữ, sắc mặt hiếu kỳ hỏi:

- Tỷ phu, đây là cháu ngoại bên ngoài sao?

- Ba!

Diêu Tông Mộc vỗ đầu Diêu Chính Khang, nói:

- Đứa nhỏ này, nói cái gì đó?

Diệp Dương Thành cảm kích nhìn qua Diêu Tông Mộc, thời điểm đang định cười nói, lại nghe Diêu Tông Mộc nói:

- Cái gì cháu ngoại bên ngoài? Đây là cháu ngoại của ngươi!

Diệp Dương Thành định giải thích, thiếu chút nữa đã ngã nhào xuống đất, trời ơi, vô duyên vô cớ có con gái hơn ngàn tuổi? Ta... Ta còn chưa kết hôn mà...

- Hắc hắc... Hắc hắc hắc...

Bị Diêu Tông Mộc vỗ đầu một cái, Diêu Chính Khang không có nửa điểm bất mãn, chỉ gãi gãi cái ót, hiếu kỳ đánh giá Tiểu Long Nữ, nói:

- Cháu ngoại thì cháu ngoại a, đúng rồi, nàng tên gì?

- Nàng tên gì?

Diệp Dương Thành sững sờ, hắn không có cân nhắc qua vấn đề này, Tiểu Long Nữ? Vậy hơi không đáng tin cậy a? Lắc đầu, hắn nói:

- Ta không biết tên của nàng!

- Nàng là cháu ngoại của ta?

Diêu Chính Khang há to mồm rất khoa trương.

- Tỷ phu, ngươi cũng quá không chịu trách nhiệm ah.

...

Diệp Dương Thành cảm thấy đau đầu, cũng may Tạ Hiểu Di kịp thời giải vây cho hắn, nói:

- Đứa nhỏ này còn không phải thân sinh của tỷ phu ngươi!

- Chính là nhặt được!

Diêu Chính Khang suy đoán rất khẳng định.

- Ngươi đứa nhỏ này, không nói lời nào thì không ai nói ngươi câm đâu!

Tạ Hiểu Di trừng mắt nhìn hắn, quay đầu nhìn Diệp Dương Thành nói:

- Nhưng mà đứa nhỏ này không có tên thì hư không tưởng nổi, ngươi có ý định đặt tên gì?

Diệp Dương Thành đang định nói chuyện, Tạ Hiểu Di đã nói trước:

- Gọi là Diệp Mỹ Mỹ? không được, quá quê mùa... Gọi là Diệp Khang Khang? Cũng quá lúa... Hoặc gọi là Diệp Đồng? Diệp Khả Khả? Ai, đặt tên cho hài tử phải quan tâm mới được, nếu không như vậy đi...

Nàng ngẩng đầu nhìn qua Diệp Dương Thành, lại nhìn Tiểu Long Nữ ở trong lòng Diệp Dương Thành sắc mặt mờ mịt nhìn qua nàng, suy nghĩ một chút, vung tay đầy khí phách, dứt khoát nói:

- Gọi là Diệp Đồng Hân đi!

...

Diệp Dương Thành nhìn thấy nàng thần thái vui mừng, rất muốn hỏi một câu, mẹ vợ a, ngài đừng có nhiệt tình như thế được không?

Tên của Tiểu Long Nữ bị mẹ vợ đầy khí phách định ra, Diệp Dương Thành không biết nên hình dung thế nào với cái tên của Tiểu Long Nữ, nhưng mà thời điểm tên của nàng được xác định, nghe được nàng họ Diệp thì nội tâm Diệp Dương Thành run lên.

Cúi đầu nhìn qua Tiểu Long Nữ đang co rúc trong ngực mình, nhìn qua gương mặt nhỏ nhắn của nàng tươi cười hạnh phúc, không biết vì cái gì, Diệp Dương Thành có cảm giác làm cha, tuy 'con gái nuôi' trong ngực của hắn còn lớn hơn hắn cả ngàn tuổi đấy.

Nhưng mà nói trở lại, tuy tuổi thọ tử kim long tộc dài vài vạn năm, linh khí của bọn họ khai phá rất chậm, Tiểu Long Nữ hơn ngàn tuổi nhưng tâm lý chỉ tương đương nhân loại sáu bảy tuổi, nếu không có trí nhớ truyền thừa, Diệp Dương Thành thậm chí hoài nghi Tiểu Long Nữ có thể nói chuyện lưu loát hay không.

Huống chi hiện tại nàng mất trí nhớ, sơ cấp cường hóa thất bại tạo thành tổn thương mang tính vĩnh cửu, nói cho đúng, Tiểu Long Nữ hiện tại như tờ giấy trắng, trừ tính khí táo bạo ra, chẳng khác gì hài tử bình thường.

Nuôi dưỡng tử kim long sao? Diệp Dương Thành suy nghĩ một chút, ánh mắt chậm rãi nhu hòa lại.

- Diệp Đồng Hân, Diệp Đồng Hân...

Trong đầu đọc tên mới của Tiểu Long Nữ, Diệp Dương Thành vỗ mông nhỏ của nàng, nói:

- Tiểu gia hỏa, nhớ kỹ, ngươi sau này là Diệp Đồng Hân1

- Ah ồ nha nha...

Sắc mặt Diệp Đồng Hần đầy mờ mịt nhìn qua Diệp Dương Thành, nhìn hắn một hồi lâu, lại khoa tay múa chân kêu to lên.

Vốn là tạp âm, lúc này lại dễ nghe như dòng suối mát, có lẽ là tâm linh chuyển biến.

- Tỷ phủ, có thể cho ta ôm một chút không?

Nhìn thấy Diệp Đồng Hân đang khoa tay múa chân trong ngực Diệp Dương Thành, nội tâm Diêu Chính Khang ngứa ngáy khó chịu muốn tiến lên ôm Diệp Đồng Hân, nhưng lại bị Diệp Đồng Hân hét to dọa trở về.

Không có biện pháp, Diêu Chính Khang nhìn qua Diệp Dương Thành xin giúp đỡ, hy vọng Diệp Dương Thành có thể cho hắn ôm Diệp Hân Đồng một chút, xem như thỏa mãn người cậu này.

Đáng tiếc đối mặt Diệp Đồng Hân kiên trì, Diệp Dương Thành không có biện pháp làm nàng an tĩnh lại, hơn nữa Diêu Chính Khang không thể ôm nàng được rồi, lắc đầu cười nói:

- Tiểu gia hỏa hiện tại chỉ nhận một mình ta, đợi một thời gian ngắn, chờ nàng quen thuộc ngươi, nói không chừng...

- Yaaaaa... Nha nha...

Thời điểm Diệp Dương Thành vừa nói chuyện, Diệp Đồng Hân trong ngực hưng phấn kêu to lên, Diệp Dương Thành chưa khôi phục tinh thần, Diệp Đồng Hân giãy giụa khỏi hắn ôm, vung chân chạy vào trong phòng.

Chờ Diệp Dương Thành kịp phản ứng đuổi theo, đã thấy Diệp Đồng Hân chạy tới gần Lâm Mạn Ny vừa đi từ trên phòng xuống, giọng của nàng ngây thơ.

- Ôm một cái...

Nhìn thấy cảnh này làm Diệp Dương Thành và đám người Diêu Tông Mộc há hốc mồm, thẳng tới khi Lâm Mạn Ny kinh ngạc nói một câu ' thật đáng yêu ', sau đó ôm Diệp Đồng Hân đứng lên, Tạ Hiểu Di thần thái hoài nghi nhìn qua Diệp Dương Thành, nói:

- Dương Thành, đứa nhỏ này thật không phải ngươi và Mạn Ny...


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1103)