← Ch.1008 | Ch.1010 → |
Cho nên nói, Diệp Dương Thành trở thành nghị viên tại nghị viện cao nhất của Hiệp hội dong binh tự do, tương đương với một bước lên trời, trở thành một trong mười mấy người có quyền thế nhất của Vũ Không đại lục.
Trên thực tế mặc dù nghị viện tối cao tuyên bố với bên ngoài có mười hai nghị viên, nhưng chân chính quản lý nghị viên của Hiệp hội dong binh tự do cũng chỉ có hai người, một người là Victor Moore, người còn lại là Kanubisa, hai nghị viên này chính là tầng quyết sách cao nhất hiện tại của Hiệp hội dong binh tự do.
Về phần mười vị nghị viên khác... Mười vị nghị viên đều là tồn tại đạt được tôn xưng Thần Hoàng mạnh nhất, nhưng vận khí của mười vị này thật sự không được tốt, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi, bình thường căn bản không nhúng tay vào chuyện của Hiệp hội dong binh tự do.
Dĩ nhiên, vào một số lúc cần thiết, bọn họ nên lộ mặt thì vẫn phải lộ mặt.
Tỷ như hôm nay, Diệp Dương Thành chính thức gia nhập nghị viện tối cao của Hiệp hội dong binh tự do, bọn họ làm nghị viên, cũng phải trình diện chứng kiến sự gia nhập của hắn.
Cho nên, khi Diệp Dương Thành dưới sự hướng dẫn của Victor Moore tiến lên xe phi hành, rời khỏi tòa nhà của hiệp hội dong binh tự do, chạy tới một đỉnh núi cách đó mấy trăm cây số, hắn liền nhìn thấy mười mấy người đang vây quanh một bàn đá hình tròn, nhiệt liệt thảo luận cái gì.
-... Đây chính là nghị viện tối cao?
Nhìn bố trí đơn sơ như thế, khiến cho Diệp Dương Thành khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
Tựa hồ thấy được vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Dương Thành, Mễ Lệ Tư Thần Hoàng đứng bên cạnh nhỏ giọng giải thích:
- Nơi này chính là nghị viện tối cao, tượng trưng cho hòa bình và tự do...
Hòa bình ở đâu Diệp Dương Thành không thấy, nhưng tự do kiểu như vậy đúng là chưa từng thấy qua.
Trên đỉnh núi loạn thạch thành đống, bốn phương tám hướng Đông Nam Tây Bắc cũng không có bất cứ thứ gì che chắn, gió lạnh vù vù quất vào mặt, trên nóc vừa ngẩng đầu liền có thể thấy bầu trời, nếu như thế này còn không coi là tự do, vậy còn cái gì có thể được cho tự do chứ? Trong đầu Diệp Dương Thành âm thầm lẩm bẩm.
Lúc này, mười một nghị viên vây quanh cái bàn tròn đều chú ý tới Diệp Dương Thành và ba người đến, Victor Moore vốn là nghị viên cao nhất của nghị viện, cho nên không cần chào hỏi hắn.
Là thành viên mới của nghị viện cao nhất của hiệp hội dong binh tự do, sự xuất hiện của Diệp Dương Thành thật sự khiến mười một nghị viên nhất tề lộ ra nụ cười, nụ cười này có vẻ hết sức chân thành.
- Vị này chắc là Diệp Dương Thành Thần Hoàng.
Một nam tử gầy gò nhìn qua chỉ hơn 40 tuổi từ trên ghế đá đứng lên, từ xa đã ra động tác chào hỏi với Diệp Dương Thành:
- Hoan nghênh ngươi gia nhập, hôm nay đáng được ghi vào sử sách!
Có đáng được ghi vào sử sách hay không Diệp Dương Thành căn bản không để ý, mấu chốt là hắn thấy được trên cái bàn tròn chất đống một đống tinh thể trong suốt! Cái này, hình như là thú hạch Thú Vương?
Tựa hồ có điểm tốt? Hai mắt Diệp Dương Thành tỏa sáng, sau đó liền vô cùng nhiệt tình đi tới, ra động tác chào hỏi với mười một vị Thần Hoàng.
Ước chừng nửa giờ sau, mười hai nghị viên coi như đã biết Diệp Dương Thành, còn Mễ Lệ Tư Thần Hoàng cũng vô cùng tự giác xuống núi, trên đỉnh núi chỉ còn lại mười ba người.
- Tin tưởng trên đường tới nơi này, Victor Moore nghị viên đã nói với ngươi, tôn chỉ duy nhất của hiệp hội dong binh tự do chúng ta, đó chính là hòa bình và tự do.
Một vị nam nghị viên hòa nhã nói với Diệp Dương Thành:
- Gia nhập với chúng ta, chẳng khác đi tới tuyến đấu chống lại tự do của loài người, đây là một trọng trách vô cùng nặng nề.
- Ta biết.
Diệp Dương Thành cười ôn hòa, khe khẽ gật đầu, sau vẻ mặt nhìn như bình tĩnh lại cất dấu trận trận sóng động!
Trong mười hai nghị viên trước mắt này, Diệp Dương Thành lại không cảm nhận được nửa điểm hơi thở dị thú tồn tại trên người mười người! Chẳng lẽ, bọn họ đã có biện pháp giải quyết tàn phách dị thú trong thú hạch? Hay là nói khi bọn hắn tấn chức trở thành vị thần ngụy cao giai, bọn họ đã tiêu diệt tác dụng phụ của thú hạch?
Cẩn thận suy nghĩ xem, tàn phách dị thú trong thú hạch giống như ký sinh thể, kí chủ có thực lực càng mạnh, tốc độ khôi phục của tàn phách dị thú lại càng nhanh, hoàn toàn không có đạo lý!
Hắn suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể tìm được nguyên nhân mấu chốt, cuối cùng chỉ có thể tạm thời đè áp chuyện này, cùng mười hai vị Thần Hoàng hàn huyên.
Nội dung nói chuyện phiếm chủ yếu vây quanh quá trình Tất Tất Lạp chết đi, dưới tự thuật của Diệp Dương Thành, nguyên nhân cái chết của Tất Tất Lạp đã được chỉnh sửa rất nhiều. Tỷ như, Tất Tất Lạp chết vì nổ lớn, cái này hầu như mọi người đều biết, Diệp Dương Thành dĩ nhiên sẽ không đi sửa đổi nguyên nhân Tất Tất Lạp chết đi.
Nhưng hắn thay đổi nguyên nhân phát sinh vụ nổ, chỉ đơn giản giải thích với hơn mười vị Thần Hoàng, là lão sư hắn Kreis Baer lưu lại một vũ khí rất hiệu quả, chẳng qua hạn chế khi sử dụng vũ khí cũng rất nhiều....
Khi nói tới đây, Diệp Dương Thành lộ ra một nụ cười khổ, nói:
- Món vũ khí đó mặc dù uy lực khổng lồ, nhưng cái giá phải trả để sử dụng cũng thật sự rất cao.
- Ta ủy thác Hách Nhĩ Nam Đa thu thập thú hạch Thú Vương, chỉ riêng một trận bạo tạc đã tiêu hao ba mươi miếng thú hạch Thú Vương! Tiêu hao lớn như thế một hai lần còn có thể miễn cưỡng, nếu nhiều hơn mấy lần... , chẳng khác nào ta sẽ phá sản.
- Sao?
Nghe được lời nói của Diệp Dương Thành, Victor Moore cũng cảm thấy hứng thú, hắn nhíu mày hỏi:
- Là vũ khí gì có uy lực lớn như vậy? Nếu như thuận tiện...
- Thật đúng là không thuận tiện.
Diệp Dương Thành xin lỗi cười nói:
- Vật này thật ra cũng không có gì đẹp mắt.
- Ha ha... Ta chỉ tò mò hỏi mà thôi.
Victor Moore tùy ý cười cười, cũng không quá để ý, dù sao cũng là bảo bối người ta ẩn giấu, cũng không thể để người khác xem xét lung tung được?
Có thời gian dài tán gẫu như vậy, quan hệ giữa mười ba người dĩ nhiên cũng tăng mạnh, càng về sau gần như muốn xưng huynh gọi đệ.
Rốt cục, Kanubisa từ trên mặt ghế đá đứng lên nói:
- Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta có phải nên tiến vào giai đoạn tuyên thệ không?
Đề nghị của Kanubisa chiếm được sự đồng ý của mọi người, bao gồm Diệp Dương Thành, tất cả mọi người đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
Cho nên, mười hai vị nghị viên liền xếp thành hai đội, nối đuôi nhau đứng dậy đi tới bên vách núi, tiếp theo xoay người lại đối mặt với Diệp Dương Thành, Victor Moore Thần Hoàng nói:
- Hiệp hội dong binh tự do chính là vì mục tiêu hòa bình và tự do của Vũ Không đại lục mà không ngừng phấn đấu, nghị viện tối cao là thần thánh, là chí cao, là tín ngưỡng của ngàn tỷ dân chúng Vũ Không đại lục.
- Là nghị viên nghị viện cao nhất của hiệp hội dong binh tự do, chúng ta phải vượt qua khó khăn mà tiến lên, dẫn dắt dũng sĩ của chúng ta, vì hòa bình và tự do của nhân loại mà kính dâng cuộc đời của chúng ta.
- Hiện tại, ta thay mặt mười hai vị nghị viên của nghị viện cao nhất hiệp hội dong binh tự do, lấy thái độ thành khẩn, công chính phát ra lời mời chính thức với Diệp Dương Thành Thần Hoàng, xin hỏi, ngươi có nguyện ý chính thức gia nhập hiệp hội dong binh tự do hay không, bất luận phía trước có bao nhiêu khó khăn, cũng sẽ vượt qua khó khăn mà tiến lên, đè nát tất cả địch nhân ngăn trở trên con đường tự do của loài người?
- Ta nguyện ý.
Diệp Dương Thành nghiêm túc gật đầu.
- Xin hỏi, ngươi có nguyện ý chính thức gia nhập hiệp hội dong binh tự do, bất luận gặp gỡ địch nhân cường đại cỡ nào, cũng sẽ giữ vững tín niệm của mình, vì hòa bình và tự do của nhân loại mà hi sinh nhiệt huyết?
- Ta nguyện ý.
Diệp Dương Thành tiếp tục gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm túc dõng dạc. Nhưng trình độ này phức tạp của cái gọi là giai đoạn tuyên thệ này vượt xa khỏi tưởng tượng của hắn.
- Xin hỏi, ngươi có nguyện ý hay không...
- Ta nguyện ý.
- Xin hỏi, ngươi...
- Ta nguyện ý.
Sau khi kéo dài đến ba mươi sáu câu "Ta nguyện ý", Diệp Dương Thành đã không nhớ ra mình rốt cuộc nguyện ý cái gì, nếu không phải Victor Moore và mười một vị nghị viên còn lại đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, hắn thậm chí sẽ hoài nghi có phải Victor Moore đang giở trò trêu chọc hắn hay không?
Thật vất vả hoàn thành giai đoạn đối đáp, khi Diệp Dương Thành cho rằng mọi việc đã kết thúc, Victor Moore lại một lần nữa giơ cánh tay phải, sau đó nói với hắn:
- Xin hỏi, nếu như ngươi gặp phải địch nhân cường đại hơn ngươi, mà phía sau ngươi còn có một đám dân chúng cần ngươi bảo vệ, dưới loại tình huống đó ngươi sẽ làm thế nào? Xin lớn tiếng trả lời ta.
Sau khi tẩy não kết thúc, lại muốn bắt đầu khảo hạch chính trị sao? Diệp Dương Thành thật sự không biết nói gì, nhưng nhìn đống thú hạch Thú Vương chất đống trên cái bàn tròn, hắn vẫn rất chân thành hồi đáp:
- Ta sẽ liều chết ngăn chặn địch nhân, che chở dân chúng rút lui an toàn.
Nhưng đáp án Diệp Dương Thành đưa ra lại bị Victor Moore phủ nhận, chỉ thấy hắn lắc đầu nói:
- Dưới loại tình huống đó, ngươi nên bảo vệ an toàn của mình đầu tiên. Bởi vì chỉ khi ngươi an toàn, mới có thể đi bảo vệ những người khác, chỉ cần không ảnh hưởng đến đại cục, trước tiên nên nghĩ đến vấn đề an toàn của mình.
Nói tới đây, Victor Moore dừng lại một lát, tiếp theo liền cười nói:
- Trả lời mặc dù sai, nhưng chúc mừng ngươi, thông qua được khảo hạch, tiếp theo lại bắt đầu tiến vào nghi thức nhập hội chính thức.
Kết quả là các nghi thức rỉ máu cùng uống, ba lạy chín gõ, đụng vai.... cứ như vậy bắt đầu.
Một loạt nghi thức khó hiểu làm cho Diệp Dương Thành có chút thất điên bát đảo, khi hắn đang không biết tiếp theo sẽ làm những gì, Victor Moore rốt cục nói:
- Nghỉ, gia tăng băng đá.
Một vị nghị viên phóng lên cao, lấy ra một khối nham thạch khổng lồ ngay tại chỗ, sau đó rút kiếm quang tùy ý gọt chém một phen, liền có một chiếc ghế đá xuất hiện giữa không trung, sau đó hắn nhẹ nhàng đá một cước, ghế đá liền vững vàng rơi xuống bên cạnh cái bàn tròn:
- Bịch!
- Mời chư vị nghị viên ngồi xuống.
Victor Moore cười nói.
Diệp Dương Thành ngồi xuống chiếc ghế đá vừa được gọt chém, dưới mông còn có thể cảm nhận được trận trận ấm áp, ngồi trên mặt ghế đá ở đây, Diệp Dương Thành chợt nhớ tới truyền thuyết kỵ sĩ bàn tròn của phương Tây, đây là cảnh tượng giống cỡ nào chứ!
Victor Moore cũng không chú ý đến Diệp Dương Thành suy nghĩ cái gì, sau khi ngồi xuống hắn liền mở miệng nói:
- Làm nghị viên của nghị viện cao nhất hiệp hội dong binh tự do, chúng ta vừa hưởng thụ vinh dự chí cao, đồng thời cũng gánh vác trách nhiệm to lớn.
- Vì có thể khiến chúng ta lấy trạng thái sung mãn nghênh đón các cuộc khiêu chiến, những nghị viên như chúng ta, cứ cách mười ngày đều có quyền lực điều động bất cứ tài nguyên gì của hiệp hội dong binh tự do.
- Là nghị viên mới gia nhập, Diệp Dương Thành nghị viên có quyền lực lựa chọn một loại tài nguyên tiến hành bổ sung lúc đầu, hiện tại ngươi có mấy lựa chọn sau.
- Một ngàn tỷ tiền Vũ Không, ba mươi miếng Thú Vương cấp mười một nhiên liệu thú hạch, một mảnh thổ địa hai vạn cây số vuông.
Victor Moore nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Ngươi muốn loại nào?
Tiền Vũ Không Diệp Dương Thành cũng không thiếu, thổ địa hai vạn cây số vuông đối với hắn mà nói cũng hoàn toàn không có lực hấp dẫn, cho nên, căn bản không cần đi quấn quýt.
- Ba mươi miếng thú hạch Thú Vương.
Diệp Dương Thành vô cùng khẳng định nói.
- Như vậy, ba mươi miếng thú hạch Thú Vương này sẽ là của ngươi.
Victor Moore lộ ra nụ cười, sau khi gật đầu với Diệp Dương Thành, liền đẩy một đống thú hạch Thú Vương bày chính giữa chiếc bàn tròn tới trước mặt Diệp Dương Thành.
Một giây sau khi Diệp Dương Thành nhận lấy ba mươi miếng thú hạch Thú Vương này, tin tức đầu tiên cũng đã được thông báo khắp Vũ Không đại lục:
- Diệp Dương Thành Thần Hoàng bệ hạ đã chính thức tuyên thệ gia nhập nghị viện tối cao của hiệp hội dong binh tự do, hiện tại, chúng ta cùng nhiệt liệt hoan hô, hồi đáp quyết định của Diệp Dương Thành Thần Hoàng bệ ra... Dân chúng, hoan hô đi!!!
Diệp Dương Thành chính thức gia nhập nghị viện tối cao hiệp hội dong binh tự do? Bốn gã thần bí toàn thân mặc hắc bào đứng ở đầu đường đế đô đế quốc Ánh Sáng, sau khi nghe thấy thông báo, bốn người nhất tề quay đầu nhìn về phía màn hình lớn siêu cấp trên tòa cao ốc, trên màn hình lớn, đang chiếu hình ảnh của Diệp Dương Thành trước mắt!
- Mục tiêu xác định.
Hắc bào nhân đứng bên tay trái phát ra một trận thanh âm khàn khàn, giống như hai cái khay đánh bóng ma sát với nhau, thanh âm vô cùng chói tai:
- Trụ sở của nghị viện tối cao hiệp hội dong binh tự do, giết hắn!
- Đúng, giết hắn.
Ba tên Hắc bào nhân còn lại đều nhất tề gật đầu, trong thanh âm khàn khàn tựa hồ còn bí mật mang theo một chút phấn khởi, trên người bọn họ dần hiện ra hơi thở nguy hiểm cực kỳ nồng nặc.
Sau khi xác định vị trí trước mắt của Diệp Dương Thành, bốn Hắc bào nhân không do dự nữa, tập trung vào phương hướng mục đích, liền trực tiếp rời khỏi đế đô đế quốc Ánh Sáng, chạy tới một vị trí cách đó vạn cây số, cũng chính là trụ sở của nghị viện tối cao.
Sau khi bốn Hắc bào nhân này rời khỏi phạm vi đế đô, chỉ thấy thân thể của bọn hắn có một trận lay động rất nhỏ, sau đó cứ như vậy biến mất trong hư không, nếu như lúc này Diệp Dương Thành đang ở gần đây... , nhất định sẽ kinh ngạc kêu lên! Đây... Đây không phải là Ẩn Thân thuật sao?
Mặc dù ẩn thân thuật này hết sức vụng về, cẩn thận quan sát còn có thể nhìn ra một chút đầu mối, nhưng không thể phủ nhận là, đối với cường giả bản xứ của Vũ Không đại lục mà nói, Ẩn Thân thuật quả thực đồng đẳng với Thần Thuật!
Ít nhất, Diệp Dương Thành chưa từng gặp bất cứ kẻ nào từng thi triển Ẩn Thân thuật ở Vũ Không đại lục đã, bởi vì... cái này thực sự đã thuộc vào kỹ năng phạm vi pháp thuật, mà cường giả bản xứ ở Vũ Không đại lục lại đều là võ giả thuần túy.
← Ch. 1008 | Ch. 1010 → |