← Ch.0011 | Ch.0013 → |
- Đơn giản trừng phạt ác nhân, không ngừng cố gắng, thanh trừ ác nhân!
Lục Hồng Quân trong sòng bạc bị dọa sợ tới cả người run rẩy, Diệp Dương Thành ở trong khách sạn cũng đã giải trừ phụ thân trên người ruồi trâu, để nó quay trở về đi ngủ.
Tựa lưng ở trên giường, trong đầu của Diệp Dương Thành cũng đang không ngừng hồi tưởng điểm liên quan tới mấy người được nhắc đến trong đoạn văn tự lúc trước. Đầu tiên là trừng phạt nhẹ ác nhân, như vậy là không phải có nghĩa là trừng phạt nhẹ, sau cấp bậc trừng phạt này còn có trừng phạt càng thêm nghiêm khắc hơn sao? Mà trừng phạt càng thêm nghiêm khắc hơn, lấy được công đức huyền điểm cũng sẽ càng nhiều hơn?
Điểm quan trọng thứ hai là không ngừng cố gắng, bốn chữ này có thể lý giải thành trừng hạt kẻ xấu, cũng có thể lý giải thành tiếp tục trừng phạt Lục Hồng Quân. Nếu như dựa theo khái niệm trừng phạt nhẹ đầu tiên để lý giải, chắc là cái sau khả năng khá lớn là tuyệt tâm lãnh hậu.
Điểm quan trọng thứ ba cũng là điểm quan trọng mà Diệp Dương Thành không dám xác định nhất, thanh trừ ác nhân! Thanh trừ liền ý nghĩa như loại bỏ, chẳng lẽ phải giết những ác nhân này mới có thể đạt được phần thưởng công đức huyền điểm cấp bậc cao nhất?
Diệp Dương Thành không dám xác định, cũng không dám nếm thử, vạn nhất nếu là lý giải lệch lạc, cuối cùng thoáng cái đem công đức huyền điểm trừ sạch, cửu tiêu thần cách tiêu thất, như vậy ngay cả chỗ để kêu khóc cũng đều không tìm được.
Huống hồ, thông qua phản ứng của Lục Hồng Quân lúc trước nhìn thấy mà xem, tiểu tử này phỏng chừng cũng đã bị sợ hãi. Nếu như vậy cũng chỉ là trừng phạt nhẹ mà nói, thế thì lẽ nào trực tiếp phải đem hắn dọa điên rồi mới có thể xem như trừng phạt nghiêm khắc sao?
Diệp Dương Thành thoáng có chút ngây ngốc trong đầu, ngay sau đó liền nghĩ tới một việc....
- Bây giờ là nhất cấp thần cách, khu vực quản hạt trong vòng năm ki lô mét vuông, có thể sai sử công trùng, từ số trang cửu tiêu mà xem, hẳn là cấp bậc cao nhất là cấp mười tám, như vậy...
Diệp Dương Thành thở ra một tiếng, ngồi thẳng người dậy, hô hấp trở nên có chút dồn dập:
- Như vậy, cấp thứ hai mình có thể thu được loại thần quyền gì? Diện tích khu vực quản hạt sẽ tăng lên bao nhiêu? Thứ ba, thứ tư, thứ năm, thậm chí cấp thứ mười tám thì sao? Mình có thể đạt được cái gì?
Chỉ cần là thần cách cấp một cũng đã để Diệp Dương Thành nếm được ngon ngọt to lớn. Như vậy, thần cách khác cao cấp hơn có phải hay không cũng đồng dạng đãi ngộ càng cao hơn đây?
- Nhất định là như vậy!
Diệp Dương Thành nắm tay thật chặt, cảm xúc dâng trào.
Hắn hiện tại ở trong phạm vi năm ki lô mét vuông đã là đầu lĩnh của đám côn trùng này, chiều hôm qua còn dựa vào con ruồi đậu xanh hát hiện chỗ giấu mười vạn đồng tiền....
Nếu như cấp bậc tăng lên, quyền lực khuếch đại hơn, thần quyền gia tăng rồi... như vậy, cuối cùng bản thân sẽ biến thành cái gì?
Trong lòng của Diệp Dương Thành quả tim đang không ngừng gia tốc đập, lẩm bẩm:
- Thăm dò thần cách, bao trùm cửu tiêu, cửu tiêu là đại biểu cho trời, bao trùm cửu tiêu... Lão thiên gia... kháo!
Con ngươi mạnh mẽ co rụt lại, trong lòng của Diệp Dương Thành đột nhiên toát ra một suy nghĩ khiến hắn hầu như khó có thể tự khống chế, lẽ nào... nếu bản thân thực sự đạt đến trình độ có thể bao trùm cửu tiêu, sẽ trở thành tồn tại giống như lão thần tiên kia, hoặc giả.... thay thế được sự tồn tại của hắn?
Diệp Dương Thành không dám xác định, nhưng suy nghĩ trong lòng lại phảng phất như con mãnh thú và dòng nước lũ vậy đem dã tâm của hắn phóng đại vô hạn, thay thế được lão thiên gia?
Tựa hồ là một suy nghĩ tốt đấy....
Thời gian một buổi tối ở trong loại trạng thái ngây ngốc đần đồn này vượt qua, thẳng đến khi sáng sớm hơn sáu giờ, Diệp Dương Thành mới tạm thời đè xuống dã tâm hầu như không có khả năng của bản thân, mà ngủ thật say.
- Rải xuống chỗ này, cả chỗ này nữa, rải hết xuống... !
Tuy rằng đã qua một đêm, nhưng sắc mặt của Lục Hồng Quân vẫn khó coi như cũ, mặc một cái quần lót màu đen, chân trần đứng ở trên sàn nhà, chỉ huy đám côn đồ lưu manh dưới tay đem từng bao thuốc diệt gián rải ra, thẳng đến cả phòng từng góc nhỏ một đều bị rải đầy thuốc diệt gián, sau đó, sắc mặt của Lục Hồng Quân lúc này mới hơi chút tốt hơn, khoát khoát tay nói:
- Đi ra ngoài!
- Quân ca, ngài nghỉ ngơi trước đi, ta đứng ngay ở ngoài cửa, có việc gì ngài cứ gọi một tiếng.
Một người thanh niên hai mươi bảy hai mươi tám tuổi cúi đầu khom lưng lui về phía sau mấy bước, lúc này mới xoay người rời khỏi căn phòng của Lục Hồng Quân, rồi đóng cửa phòng lại.
- Phù...
Đám côn đồ tay chân rời khỏi, Lục Hồng Quân mới thở ra một hơi thật dài, đặt mông ngồi ở trên giường, thần tình vẫn như cũ nghĩ mà sợ hãi, nhìn lướt qua căn phòng của mình đã được quét tước, dọn dẹp sạch sẽ. Cơ thịt trên mặt hơi trừu động.
Tao ngộ tối hôm qua đến bây giờ vẫn còn rõ ràng ở trước mắt, hình ảnh trên người mình bò đầy những con gián thỉnh thoảng lại thoáng hiện ở trong đầu. Lục Hồng Quân hít một hơi thật sâu, ngược lại dị thường chán ghét nhíu mày. Dù cho lúc này trong phòng đã xịt thuốc làm thanh sạch không khí, hắn tựa hồ vẫn như cũ có thể ngửi được loại mùi của con gián ở trên người khiến kẻ khác buồn nôn ấy.
Chuyện này Lục Hồng Quân căn bản sẽ không tuyên dương ra ngoài, đồng thời cũng đối với thủ hạ biết được chuyện này hạ lệnh giữ miệng. Bất luận kẻ nào dám đem chuyện này lan rộng ra ngoài, đều sẽ gặp hải Lục Hồng Quân điên cuồng trừng phạt, làm ra tai nạn chết người cũng là bình thường.
Dù sao cũng là người đứng đầu thế lực ngầm của Bảo Kinh trấn, nếu như bị người biết được chuyện này, sau đây, Lục Hồng Quân rất khó tưởng tượng sẽ phát sinh tình huống gì. Đường đường Quân ca lại bị con gián hù dọa đến liên tục la hét chói tai? Như vậy còn để hắn sau này làm sao lăn lộn ở trên đường?
Thế nhưng mặc dù sợ hãi, kinh hoảng đấy, Lục Hồng Quân lại cũng không phải là kẻ ngu ngốc chỉ số thông minh có sáu mươi bảy mươi. Chuyện này từ đầu tới đuôi đều lộ ra một loại khí tức khiến người ta lông tóc dựng ngược. Mấy trăm con gián đột nhiên tập kết, tình huống quỷ dị như vậy Lục Hồng Quân sao có thể đơn giản coi rằng đó chỉ là một hồi ngoài muốn được?
Thế nhưng, nếu như chuyện này là bởi vì... nói ra chỉ sợ ai cũng sẽ không tin tưởng đi, bởi vì sai khiến con gián phát động tập kích? Loại giải thích huyền ảo hư vô này thậm chí so với ngoài ý muốn còn khiến cho người ta khó có thể tiếp thu hơn. Do vậy, đầu óc Lục Hồng Quân mơ hồ phát trướng, cảm giác không rõ manh mối khiến hắn có chút như muốn phát điên.
Dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt, Lục Hồng Quân cũng chưa bao giờ là kẻ ngồi đợi đối thủ tới cửa. Dù cho chuyện này tạm thời còn không biết rõ nguyên do, lại không có nghĩa là Lục Hồng Quân sẽ ngồi chờ chết, lúc này ngẩng đầu hướng phía ngoài cửa gọi một tiếng:
- Người tới.
- Hắt xì....
- Quân ca...
Người thanh niên đứng bên ngoài đẩy cửa mà vào, hướng phía Lục Hồng Quân hơi khom người một chút, tỏ vẻ tôn trọng.
- Trong phạm vi toàn trấn hung hăng điều tra cho ta!
Trong con ngươi Lục Hồng Quân lóe ra lãnh mang khiến kẻ khác sợ hãi, hướng phía người thanh niên này lạnh lùng nói:
- Phát hiện bất luận tình huống nào khả nghi lập tức hội báo cho ta!
- Điều tra?
Người thanh niên không rõ nguyên do, thận trọng ngẩng đầu nhìn Lục Hồng Quân:
- Quân ca, điều tra cái gì?
- Con gián...
Khi nói ra hai chữ này, Lục Hồng Quân hầu như nghiến răng nghiến lợi.
- Điều tra con gián?
Người thanh niên vẻ mặt cổ quái cúi đầu, nhưng không có lại tiếp tục hỏi thêm điều gì, đáp ứng một tiếng sau đó rời khỏi phòng.
Không bao lâu, mấy chục tên tay chân nuôi dưỡng trong sòng bạc cùng với mười mấy tên côn đồ trà trộn ở bên ngoài bị tụ tập lại. Người thanh niên từ trong phòng Lục Hồng Quân đi ra ngoài chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước mặt những người này, nói:
- Quân ca giao phó, từ giờ trở đi, các ngươi phải tra rõ toàn bộ Bảo Kinh trấn... con gián!
- Điều tra con gián?
Nghe được lời của người trẻ tuổi này, mười mấy tên côn đồ vẻ mặt buồn bực, phản ứng so với lúc người thanh niên nghe được Lục Hồng Quân giao phó không khác biệt lắm. Một tên côn đồ niên kỷ chỉ có hai mươi mốt hai mươi hai tuổi lấy can đảm hỏi:
- Điều tra con gian, thì tra như thế nào?
- Cái này...
Người thanh niên ngẩn người ra, ngay sau đó nghiêm sắc mặt quát:
- Ta làm sao biết tra thế nào, Quân ca để các ngươi điều trà thì cứ điều tra là được rồi, không nên hỏi nhiều vấn đề chó má như vậy!
Một đám côn đồ hoảng sợ tựa như hàn lãnh, vâng vâng dạ dạ tứ tán rời khỏi sòng bạc, ừm, điều tra con gián.
← Ch. 0011 | Ch. 0013 → |