← Ch.0119 | Ch.0121 → |
Trong bãi cỏ lau xanh nhạt, một mập một gầy một già một trẻ đứng kế nhau. Bốn phía là cỏ lau rậm rạp che giấu hai thật sự. Bên phải một già một trẻ là Lục Đức Tường hôn mê nằm bơ vơ, giống như con chó.
- Dương thúc nói xem người kia có đến không?
Nghe thanh niên hỏi, lão nhân được gọi là Dương thúc lắc đầu, mắt lóe tia phân vân.
- Chưa chắc.
Dương thúc trả lời:
- Bốn tên Yêu Ma Quỷ Quái bặt vô âm tín, tay sai Lục gia đột nhiên xảy ra biến động, ta không chắc đám Bạch Ma đã thành công hay chưa.
Thanh niên ngạc nhiên nhìn lão nhân:
- Vậy chúng ta còn chờ ở đây làm gì?
Thanh niên quay đầu liếc Lục Đức Tường hôn mê, nói:
- Giết phế vật này rồi rời đi, ta cứ cảm thấy không khí chỗ này là lạ. Sợ là chúng ta không phải đối thủ của người kia.
Lão nhân mỉm cười hỏi:
- Ngươi đi theo ta đã sáu năm đúng không?
Dương thúc nheo mắt bắn ra tia sáng lạnh:
- Đã boa giờ thấy ta chưa gặp mục tiêu liền đánh trống rút lui không?
- Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ chờ đợi mòn mỏi thế này?
Thanh niên cười khổ nói:
- Đây không phải là cách.
Khóe môi lão nhân cong lên:
- Làm một sát thủ, kiên nhẫn là nhân tố chủ yếu nhất.
Nụ cười không hề thân thiện, cho người cảm giác âm hiểm.
- Chắc bây giờ bốn người Bạch Ma đang đánh nhau cùng người kia. Dựa theo năng lực của bốn người Bạch Ma dù không thể giết chết hắn cũng sẽ tạo tổn thương rất lớn. Con lệ quỷ lúc trước có lẽ là đồ chơi của người đó, vào lúc này hắn vẫn không quên Lục Đức Tường chứng minh Lục Đức Tường có ích cho hắn.
- Lỡ như bốn người Bạch Ma thành công thì sao?
Thanh niên kinh kêu:
- Vậy chẳng phải chúng ta uổng công sao?
- A! Dù bốn người Bạch Ma thành công cũng phải trả giá đắt.
Lão nhân bật cười:
- Nếu trước năm giờ chiều người kia chưa xuất hiện thì chúng ta đi tìm Yêu Ma Quỷ Quái. Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là xong, giết ai chẳng được?
Một câu nhẹ hẫng nói ra tiếng lòng của Dương thúc, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn. Tim thanh niên rớt cái bịch, nhẹ gật đầu, mím môi im lặng.
Một già một trẻ ngừng thảo luận. Lão nhân híp mắt nửa ngủ nửa tỉnh. Thanh niên đứng lặng, đăm chiêu.
Thời gian trôi qua từng giây, mặt trời ngày càng nóng nực hơn, nhiệt độ bãi cỏ lau cao kinh khủng. Lão nhân mặt không biểu tình, thanh niên thì khó thể chịu đựng. Thanh niên nóng nảy cựa người, như thể làm thế giúp gã xua tan cái nóng.
Lục Đức Tường nằm một bên tuy đã xỉu nhưng bị nhiệt độ cao nướng làm mặt gã ửng đỏ.
Một con ruồi trâu bình thường, một con côn trùng nhỏ bay rất bình thường đang tới gần bãi cỏ lau, lao nhanh hướng một già một trẻ.
Thanh niên không bình tĩnh bằng lão nhân, gã cựa người xong duỗi tay duỗi chân, mắt nhìn tới nhìn trong bãi cỏ lau.
Lão nhân thấy thanh niên xao động, lão nhíu mày nhưng không nói gì. Bỗng nhiên lão nhân biến sắc mặt, ánh mắt sắc bén liếc hướng bụi cỏ lau bên phải đằng trước.
Lão nhân nhìn bụi cỏ lau đó mười giây, biểu tình nghi ngờ thu tầm mắt về.
Dương thúc quay đầu nói với thanh niên:
- Đằng trước, bên phải, đi thăm dò.
Thanh niên rất vui vẻ góp sức làm việc, gã gật đầu ngay. Thanh niên chậm rãi giơ tay phải lên, mục tiêu chỉ hướng bụi cỏ lau bên tay phải trước mặt gã. Mắt thanh niên nhìn bụi cỏ lau chằm chằm.
Thanh niên chưa kịp hành động thì Diệp Dương Thành núp sau bụi cỏ lau đã điều khiển ruồi trâu bay ra, nhìn thẳng đôi mắt thanh niên.
Ánh mắt giao nhau, Diệp Dương Thành nằm trong nhà đã làm ra lựa chọn:
- Diện tích phủ lên là ba thước vuông, cấu tạo ảo cảnh tu di sơ giai!
Lúc này lão nhân, thanh niên cách nhau chưa tới một thước. Trừ Lục Đức Tường bị ném một bên là may mắn thoát khỏi ảo cảnh tu di, một già một trẻ bỗng chốc tinh thần hoảng hốt rơi vào ảo cảnh tu di Diệp Dương Thành chuyên môn thiết kế cho bọn họ.
Vẫn là bầu trời trong xanh, thời tiết ngột ngạt, trong bãi cỏ lau, Lục Đức Tường nằm im không nhúc nhích cách mấy thước.
Lão nhân quay cổ nhìn quanh, biểu tình đầy khó hiểu. Vừa rồi Dương thúc cảm giác có điều lạ sao bỗng nhiên không còn nữa?
Môi trường chỗ này... Là lạ.
Thanh niên đứng bên cạnh lão nhân:
- Sao Dương thúc có vẻ giật mình?
Thanh niên nhìn lão nhân lộ biểu tình khó hiểu, tò mò hỏi:
- Hay Dương thúc phát hiện được điều gì?
Lão nhân nhíu mày lẩm bẩm:
- Lạ lùng.
Lão nhân lắc đầu, nói:
- Có lẽ là to suy nghĩ nhiều.
Lão nhân dứt lời, chợt trong bụi cỏ lau truyền ra giọng thanh niên trẻ tuổi thản nhiên nói:
- Ngươi không suy nghĩ nhiều.
Thanh âm chất chứa khinh thường nói:
- Các ngươi hao tổn tâm cơ vì muốn tìm đến ta đúng không?
Thanh niên chưa nói hết câu thì lấy lão nhân làm trung tâm hai mươi thước vuông không còn cỏ lau nữa, một mảnh đất trống bằng phẳng.
Các lão nhân, thanh niên năm mươi thước, một thanh niên mặc áo thun màu lam, quần bò xám trắng, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt trêu chọc nhìn hai người.
Lão nhân nhìn thanh niên mặc áo thun màu lam thì biến sắc mặt nói:
- Ngươi... !
Lão nhân bày tư thế phòng ngự, trầm giọng hỏi:
- Các hạ là ai?
Diệp Dương Thành đứng xa năm mươi thước mỉm cười nheo mắt nói:
- Lại còn giả bộ?
Biểu tình Diệp Dương Thành bỗng trở nên giận dữ, tay chỉ vào thanh niên đứng bên cạnh lão nhân.
Diệp Dương Thành tức giận quát:
- Hai tên rác rưởi, các ngươi vào địa bàn của ta, đánh bị thương người của ta! Muốn chết thì nói trước một tiếng, ta tuyệt đối sẽ cho các ngươi vừa lòng!
Diệp Dương Thành đã vạch thẳng ra thì lão nhân không giả bộ ngu, sắc mặt âm trầm:
- Nói vậy nữ quỷ vừa rồi là ngươi nuôi?
Lão nhân nhìn Diệp Dương Thành chằm chằm, nói:
- Mượn dùng năng lực trời ban làm xằng làm bậy, làm chuyện ác thế gian, lão phu...
Lão nhân chưa nói hết bài diễn thuyết Diệp Dương Thành đã xì cười:
- Bố tiên sư cha nhà lão!
Diệp Dương Thành chỉ ên bầu trời xanh thẳm, nói:
- Có giỏi thì lảm nhảm thêm hai câu, nhìn xem ông trời có giáng sét đánh chết tên khốn miệng thối các ngươi không?
Lão nhân hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Lão nhân giở giọng chính nghĩa:
- Theo lão phu biết thì người vô tội mất mạng trong tay ma đầu nhà người đã đến ngàn người, đồ ma đầu tai họa thế gian...
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm sét giữa trời quang.
Một tia chớp thô cỡ chân người lớn từ chín tầng trời giáng xuống trán lão nhân.
Diệp Dương Thành lộ biểu tình cực kỳ kinh ngạc nói:
- A! Thật sự giáng xuống!
Diệp Dương Thành nhìn lão nhân mặt xám mày tro, ngây thơ nói:
- Rác rưởi kia, lão còn muốn nói lời nào hoa hòe không?
Lão nhân bị sét đánh ngây người. Diệp Dương Thành chẳng thèm che giấu lộ vẻ giễu cợt như nói rõ cho lão nhân biết ai là người làm chuyện này. Vừa thấy mặt đã giáng sét đánh người, lão nhân tức điên.
Lão nhân chỉ vào Diệp Dương Thành, không nói nên lời:
- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi...
- Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi... Ngươi cái con khỉ!
Diệp Dương Thành bĩu môi nói:
- Xem ra một tia chớp chưa đủ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Sấm chớp lại nổ vang, tia chớp thứ hai chính xác đập vào trán lão nhân, lần này khiến người sợ hãi hơn lần trước. Miệng mũi lão nhân chảy máu.
Diệp Dương Thành nheo mắt nói:
- Còn muốn nói thêm gì không?
- Ta...
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tia chớp thứ ba.
- Mới rồi lão nói gì?
Diệp Dương Thành lấy làm lạ gãi tóc hỏi:
- Nói lớn tiếng chút được không?
- Ngươi...
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tia chớp thứ bốn rơi xuống ngay khi lão nhân há mồm.
- Ài, toàn làm chuyện xấu đúng không?
Diệp Dương Thành nhìn lão nhân bị sét đánh cháy đen, khẽ thở dài:
- Hai người trêu vào ai chẳng được, sao cứ phải đến chọc ta?
Thanh niên đứng bên cạnh không nhịn được nữa:
- Ngươi đừng quá kiêu...
Diệp Dương Thành ăn hiếp già yếu làm thanh niên khó chịu, cho nên gã đứng ra lên tiếng.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thanh niên chưa nói xong tia chớp thứ sáu đã ưu tiên tặng cho gã.
Diệp Dương Thành nhìn một già một trẻ bị sét đánh đen như cục than, hắn lấy một chiếc đồng hồ từ đâu ra, xem giờ.
Diệp Dương Thành cười gian:
- Cho các ngươi một phút trốn, né được thì chúc mừng các ngươi phúc lớn mạng lớn, ta không giết các ngươi. Nếu không né thoát... Ha, vậy hãy hưởng thụ đi!
Diệp Dương Thành lắc người biến mất tại chỗ, hắn hưởng thụ mùi vị dịch chuyển tức thời.
Trong bãi cỏ lau chỉ còn lại một già một trẻ biểu tình hãi hùng và Lục Đức Tường ngất xỉu.
Giọng Diệp Dương Thành như cái chuông từ bốn phương tám hướng cuồn cuộn văng vẳng, chấn linh hồn một già một trẻ sắp bay ra ngoài.
- Này, đã chuẩn bị xong chưa? Nếu sẵn sàng thì chúng ta hãy bắt đầu, không có nhiều thời gian.
Một già một trẻ liếc nhau, thấy cay đắng trong mắt đối phương. Thành con chuột như mèo vờn, cảm giác này...
Một già một trẻ gật đầu, hai người đã sẵn sàng trốn tránh, chỉ hy vọng Diệp Dương Thành giữ lời hứa.
Giọng Diệp Dương Thành vang bên tai một già một trẻ:
- Chuẩn bị xong? Vậy bắt đầu đi.
Ngay sau đó, trên bầu trời bỗng xuất hiện mây đen dày đặc, hàng vạn tia chớp xuyên toa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trăm tia chớp giáng xuống, ai trốn được?
Một già một trẻ bị đợt tia chớp thứ nhất chém thành vịt nướng.
Lão nhân khóc sướt mướt, ngửa đầu gào thét:
- Ngươi... Ngươi vô sỉ... !
← Ch. 0119 | Ch. 0121 → |