Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0191

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0191: Quỷ vật quấy phá
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


- Chủ nhân, quả nhiên không ngoài sở liệu, Dực Yêu đã triệu tập năm dị nhân A cấp, hiện tại đã đi tìm hai người Tống Lâm Lập.

Điện thoại vừa kết nối, Hình Tuấn Phi đã hồi báo:

- Lão bộc sẽ cùng Trương Ngọc Thiến ngăn chặn Dực Yêu, còn lại năm dị nhân A cấp lão bộc đã an bài Tống Lâm Lập cùng Ngô Chấn Cương, Sở Minh Hiên, Vương Minh Khi, Đường Thái Nguyên dẫn dụ bọn hắn đi tới đoạn sông Tam Hoài ở quốc lộ 104 tây giao, hiện tại chủ nhân có thể đi qua nơi đó chờ sẵn là được.

- Ân, tốt.

Diệp Dương Thành không chút do dự gật đầu đáp ứng, năng lực mưu đồ của Hình Tuấn Phi đã sớm nhận được khen ngợi của hắn, nếu đã có an bài như vậy, nói rõ kế hoạch đã tính toán cặn kẽ.

Linh bộc không giống như cấp dưới có máu thịt, đối với linh bộc hắn hoàn toàn tín nhiệm, dưới thần quyền chế ước, Diệp Dương Thành tuyệt không lo lắng nhóm người Hình Tuấn Phi sẽ làm ra chuyện có lỗi với hắn, không phải hắn tự tin đối với nhân phẩm của mình, mà là tự tin đối với Cửu Tiêu Thần Cách, tự tin đối với hai chữ thần minh!

Bỏ di động vào trong túi, Diệp Dương Thành đứng dậy, khẽ vươn vai nói:

- Bên công ty xảy ra chút việc, tôi phải chạy về xử lý một chút, chuyện hoạt động từ thiện nhờ Lâm viện trưởng cùng Man Ny muội tử để bụng nhiều hơn, nếu như có thể ngày hoạt động tôi sẽ đến.

- Được.

Lâm Đông Mai mỉm cười gật đầu, đứng lên nói:

- Diệp tiên sinh đã có việc, chuyện này tôi sẽ an bài thỏa đáng, chờ sau khi đưa ra phương án, tôi làm sao gởi qua cho ngài?

- Ngô, tân công ty của tôi nằm ở tây giao cùng công nghiệp viên Đồng Sang, nhưng mấy ngày nay vừa mới thu mua, đang trang hoàng xây lại.

Diệp Dương Thành thoáng trầm ngâm, nói:

- Như vậy đi, sau khi có kế hoạch thư, trong viện gọi điện cho tôi, nhìn xem đến lúc đó đang ở nơi nào, nếu cách bắc giao gần một chút sẽ tự mình chạy qua lấy.

- Cũng được.

Lâm Đông Mai mỉm cười gật đầu, tiếp theo cùng Lâm Mạn Ny tiễn Diệp Dương Thành ra khỏi văn phòng, đưa mắt nhìn hắn lên xe rời đi, lại cảm khái một câu:

- Người tốt ah...

- Phải đó.

Lâm Mạn Ny tràn đầy đồng cảm gật gật đầu, bổ sung:

- Người tốt ah...

- Thủy Mẫu, Thạch Quái, hai người các ngươi bọc đánh hai bên, chặt đứt đường rút quân của hai tên khốn kiếp kia!

Ở trong một quán rượu tây giao tìm được hai tiểu lưu manh bị Ngô Chấn Cương cùng Tống Lâm Lập ám ảnh, một đường ngươi truy ta chạy, bất tri bất giác rời khỏi khu dân nghèo tây giao ồn ào, dần dần đi tới bờ ruộng vắng vẻ ít người lui tới.

Nhìn hai tiểu lưu manh vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn xem, sắc mặt Ngô Húc Đông hoàn toàn xanh mét, cơ hồ rít gào rống lên một tiếng ra lệnh:

- Hắc Quỷ, Điện Vương, Ma Luân, ba người các ngươi từ phía sau đuổi lên, tiếp tục để hai tên khốn kiếp kia chạy thoát, ta hỏi tội các ngươi!

- Thuộc hạ hiểu được!

Ba nam hai nữ cùng kêu lên, lập tức dựa theo an bài của Ngô Húc Đông phân tán ra, Thủy Mẫu, Thạch Quái chính là một nam một nữ, chia nhau tách ra hai bên trái phải đuổi theo Tống Lâm Lập cùng Ngô Chấn Cương, hoàn toàn buông ra tốc độ, hai người như hai mũi tên nhanh đến mắt thường khó thể nhìn thấy!

Mà ba người Hắc Quỷ thoáng điều chỉnh lại đội hình, dàn thành hàng ngang gắt gao đuổi theo sau.

Một phen an bài, hai người Tống Lâm Lập giống như có cảm giác chạy đằng trời, Ngô Húc Đông triển khai đôi cánh, chân trái gấp khúc, thân hình phóng lên cao, từ trên cao nhìn chăm chú vào hai người chạy như điên phía trước, trên mặt toát ra vẻ cười lạnh dữ tợn:

- Chạy đi...tiếp tục chạy đi!

- Hừ, quả thật khinh người quá đáng!

Ngay khi Ngô Húc Đông xoay quanh giữa không trung cười lạnh, hai thanh âm một nam một nữ trước sau truyền vào tai hắn:

- Đừng cho rằng trong huyện Ôn Nhạc chúng ta không có người!

Hình Tuấn Phi cùng Trương Ngọc Thiến trống rỗng xuất hiện giữa không trung, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Ngô Húc Đông, trên mặt tràn đầy sát khí

- Ha ha ha ha...

Ai biết Ngô Húc Đông vừa nhìn thấy hai người, liền ngửa mặt ha ha phá lên cười, mang theo ý khinh thường:

- Ta còn tưởng là chuyện gì, một huyện Ôn Nhạc nho nhỏ lại có nhiều dị nhân như vậy, nguyên lai...lại chỉ là một đám quỷ vật quấy phá!

Nói tới đây, sắc mặt Ngô Húc Đông trầm xuống, hừ lạnh nói:

- Các ngươi ăn gan hùm mật gấu sao? Ngay cả người của tổ chức Dị Sát mà cũng dám đụng vào?

- Lần trước chúng ta không giết ngươi.

Trên người Hình Tuấn Phi bộc phát ra chân khí đại khái tương đương như dị nhân mới thăng lên S cấp, chẳng qua lúc này hắn không che giấu chân khí linh thể trong người, hoàn toàn buông ra, âm khí lạnh lẽo lan tràn khắp không trung.

Nhìn chăm chú vào Ngô Húc Đông, Hình Tuấn Phi gằn từng chữ:

- Ngươi chẳng những không biết cảm kích, ngược lại còn tụ tập càng nhiều dị nhân đến tìm phiền toái, lần này...ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Ha ha ha...không sợ gió lớn đau đầu lưỡi!

Ngô Húc Đông không chút sợ hãi uy hiếp của Hình Tuấn Phi, cười ha ha, sau đó sắc mặt lạnh lùng:

- Muốn mạng của ta, trước hết giao ra chính ba hồn bảy vía của các ngươi!

- Con mẹ nó!

Trương Ngọc Thiến phun ra một câu nói tục, nâng tay, năm đạo sương mù màu xám mông lung từ trong đầu ngón tay nàng bắn ra, thẳng tắp bắn về hướng Ngô Húc Đông, một cuộc đại chiến đã tỉ mỉ thiết kế lập tức mở màn...

- Hai tên khốn kiếp kia chẳng lẽ là dị nhân tốc độ hình?

Trên đỉnh đầu có Trương Ngọc Thiến, Hình Tuấn Phi đại chiến cùng Ngô Húc Đông, ở bên dưới ruộng năm người do Ngô Húc Đông điều tới cũng đã tức giận sắp bạo tẩu.

Hai tiểu lưu manh chạy như điên phía trước quả thật giống như có sức lực vô cùng vô tận, vẫn luôn duy trì khoảng cách chừng 150m, ngươi nhanh họ nhanh, ngươi chậm...họ nhanh hơn!

Rơi vào đường cùng, năm người cũng chỉ có thể xuất hết khả năng không ngừng gia tốc, gia tốc lại gia tốc.

Nhưng hai tiểu lưu manh càng chạy càng xa, càng đuổi càng xa!

Nếu như nói hai tiểu lưu manh ngươi nhanh hắn nhanh, ngươi chậm hắn chậm, năm người cũng không phải kẻ ngốc, truy lâu như vậy sẽ phát giác dị thường, nhưng hai người đều duy trì tốc độ nhanh nhất, căn bản không hề quay nhìn về phía sau, chỉ cúi đầu mãnh liệt mà chạy!

Dần dần dọc theo bờ ruộng đuổi lên quốc lộ 104, ngay khi năm người cảm giác thể lực không còn chịu được nữa, lại nghe Điện Vương hô một tiếng:

- Chậm rồi...hai tên khốn kiếp kia chạy không nổi nữa!

Một tiếng hô như thuốc trợ tim, năm người cắn răng giậm chân lại gia tốc!

Gần...

Càng gần...

- Thu nhỏ vòng vây!

Thanh âm khàn khàn chói tai của Ma Luân truyền ra thật xa trong bầu trời đêm, trên mặt tràn đầy sát khí, còn mang theo vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Nghe được câu nói của Ma Luân, Thủy Mẫu cùng Thạch Quái nhanh chóng ép vào, chẳng qua năm người đều đem lực chú ý lên hai tiểu lưu manh, không hề chú ý tới cách đó hơn hai trăm thước bên cạnh quốc lộ đang ngừng lại một chiếc xe, đèn xe tắt lịm, lẳng lặng đỗ chỗ này...

- Hai tên hỗn đản, ngày chết của các ngươi đã tới!

Rốt cục Thủy Mẫu cùng Thạch Quái vượt qua hai tiểu lưu manh kia, vòng vây triệt để thành hình!

Thấy một màn như vậy, Ma Luân cười dữ tợn, nâng tay quát lớn:

- Sa Long!

Sa sa sa...cát bụi trên mặt đất nhanh chóng chấn động, giữa không trung cao hai thước tựa hồ tồn tại một khối nam châm thật lớn, đem hạt cát nhanh chóng hội tụ, chưa đầy hai giây đã hình thành một đầu đại xà cao gần ba thước hoàn toàn do cát vụn tạo thành!

- Đi!

Ma Luân vung tay tới trước, đại xà nhảy ra ngoài, thẳng tắp vọt tới hai tiểu lưu manh!

Nhưng ngay khi Ma Luân triển khai công kích, hai tiểu lưu manh đồng loạt dừng bước, dưới ánh đèn đường hôn ám xoay người nhìn Ma Luân nhếch miệng nở nụ cười, còn đưa tay vẫy vẫy hắn, tựa hồ đang nói "tạm biệt, không tiễn"...

Nhìn thấy một màn này, trong lòng Ma Luân chấn kinh, nhưng còn chưa đợi hắn kịp làm ra hành động, bỗng nhiên cảm giác không khí bốn phía đọng lại, ngay sau đó trước mắt tối sầm, mất đi toàn bộ tri giác...

- Bác đoạt năng lực dị biến của phản thần giả biến dị thành công...thu được 3200 điểm linh lực...

- Gạt bỏ phản thần giả biến dị, công đức huyền điểm +250...

Thu được Cửu Tiêu Thần Cách nêu lên, Diệp Dương Thành lẳng lặng ngồi trên xe nhẹ nhàng nhếch môi cười, đưa tay phát động xe, giẫm mạnh ga chạy tới...

Đầu đại xà thanh thế kinh người bỗng chốc tiêu tán, Ma Luân dù sao còn kịp vận dụng năng lực, nhưng bốn người Thủy Mẫu, Điện Vương, Thạch Quái cùng Hắc Quỷ thậm chí lúc chết còn không biết mình chết như thế nào.

Cứ như vậy không hiểu ra sao, thân hình cứng đờ...treo cổ.

Diệp Dương Thành hoàn thành xong bác đoạt gạt bỏ, trực tiếp lái xe rời đi, sau một giây, Sở Minh Hiên trống rỗng xuất hiện, đứng ngay trước thi thể nữ nhân tên Thủy Mẫu phát ra tiếng cười hắc hắc, chậm rãi vươn tay đưa tới...


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1103)