Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0250

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0250: Tà niệm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Nam nhân hút mấy ngụm thuốc lá, cắn răng nói với Lý thị trưởng;

- Lý thị trưởng, Lưu Tồn Huy ta đã giao thiệp với người mấy năm. Ta không giấu gì người, trong hai người bị bắt có một là nhi tử của ta.

Lý thị trưởng ngước lên:

- A?

Lý thị trưởng kinh ngạc hỏi:

- Chẳng phải ngươi chỉ có một nhi tử sao?

- Người đó là... Là sau này ta tìm một nữ nhân sinh ra.

Lưu Tồn Huy ngần ngừ giây lát, nói:

- Xin Lý thị trưởng giúp đỡ cho, nhanh chóng đưa hắn ra khỏi nhà giam, nếu như...

Lý thị trưởng nheo mắt nói:

- Nếu như cái gì?

Mặt Lý thị trưởng không biểu tình, rất khó đoán.

- Nếu trước... Chiều mai mà bên Lý thị trưởng không có cách nào đưa hắn ra thì...

Lưu Tồn Huy căn răng nói:

- Hắn biết quá nhiều chuyện, đêm dài lắm mộng.

Nghe Lưu Tồn Huy nói, Lý thị trưởng biến sắc mặt:

-...

Lý thị trưởng tỏ vẻ vô tình hỏi:

- Biết bao nhiêu?

Lưu Tồn Huy rít qua kẽ răng:

- Hàng chưa nộp thuế, hàng lậu.

Lưu Tồn Huy tạm dừng giây lát, bổ sung nói:

- Còn có chuyện giữa ta và người...

Lưu Tồn Huy nói xong ngước nhìn Lý thị trưởng:

- Lỡ như hắn bị cạy miệng thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Lý thị trưởng hít sâu, chậm rãi gật đầu, nói:

- Đã biết.

Lưu Tồn Huy thấy vậy gã hiểu rằng chuyện của mình đã xong, gã đứng dậy khom lưng chào Lý thị trưởng. Lưu Tồn Huy xoay người rời khỏi phòng khách, nhẹ nhàng đóng cửa phòng, bước xuống lầu.

Lưu Tồn Huy vừa đi, nét mặt Lý thị trưởng hoàn toàn thay đổi, chất chứa khinh thường.

Lý thị trưởng đứng lên khỏi sofa:

- Lưu Tồn Huy, Phủ Thủ bang...

- Còn có nhi tử của ngươi, ha ha... Tất cả đều không phải thứ tốt làm gì!

Lý thị trưởng?

Dường như thị trưởng Khánh Châu thị là một nữ nhân, tên của nàng gọi là... Lý Đan Hồng.

Lâm Mạn Ny đến quán bar Hải Đế đường Triêu Hồng lộ Âu Dương khu thì Diệp Dương Thành chỉ vừa lái xe rời khỏi Ôn Nhạc huyện.

Lâm Mạn Ny bước ra khỏi xe taxi đậu trước cửa quán bar Hải Đế, tiếng nhạc xập xình chát chúa, các nam nữ trẻ tuổi rít gào xuyên qua cửa cái vang vọng trên đường Triêu Hồng. Một con phố tụ tập hơn mười quán bar, hai mươi mấy tiệm karaoke, quy mô như vậy chỉ có duy nhất trong toàn Khánh Châu thị.

Lâm Mạn Ny bước xuống xe taxi, nàng bị ấn tượng đầu tiếng là tiếng rú sói tru. Đứng trên đường cái Triêu Hồng lại như đã ở trong quán bar, đưa người vào thế giới gần như điên cuồng.

Lâm Mạn Ny không phải loại thiếu nữ có rượu thì uống ừng ực, có karaoke thì hát như điên, nên sau khi xuống taxi nàng nhíu chặt mày.

Lâm Mạn Ny ngước nhìn tấm biển quán bar Hải Đế, nhỏ giọng nói:

- Chút nữa phải khuyên Đại Đông Qua ít đi chỗ như vậy.

Cùng lúc đó, trên dãy ghế gần sân nhảy quán bar Hải Đế có sáu nam nhân tụ tập lại. Bốn nam nhân ngồi, hai người đứng.

Trên sofa gần sân nhảy, một nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi biểu tình căng thẳng ngồi, thường nghiêng đầu nhìn hướng cửa cái quán bar Hải Đế như đang tìm kiếm điều gì.

Sau lưng thanh niên có hai người trẻ tuổi khác nhuộm tóc vàng, miệng ngậm điếu thuốc một trái một phải ấn vai nam nhân trẻ ngồi trên sofa, dường như trông chừng gã.

Còn ba nam nhân đang ngồi khác thì chia ra ba hướng, nhìn như tùy ý ngồi, uống bia nhưng mắt luôn liếc hướng nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi, có vẻ vui sướng khi người gặp họa.

Ngồi bên tay phải nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi là một nam nhân đầu đinh, từ bên trái trán dọc xuống tai phải xăm một hình con nhền nhện, ánh đèn mờ tối của quán bar tăng phần âm trầm.

- Đã bảy giờ bốn mươi lăm phút đồng hồ.

Nam nhân đầu đinh móc điện thoại di động ra xem giờ giấc, ngước lên nói với nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi:

- Nữ nhân trả nợ cho ngươi đâu?

Nghe nam nhân đầu đinh hỏi, nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi càng cục xúc bất an nhìn cửa lớn.

- Minh ca, xin hãy chờ thêm một chút.

Nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi cười nịnh nói với nam nhân đầu đinh:

- Chắc chắn nàng sẽ tới.

- Ngươi theo ta cũng cỡ hai năm đúng không?

Nam nhân đầu đinh hờ hứng liếc nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi, thản nhiên nói:

- Đừng nói Minh Tử ta không lo cho ngươi, thật sự là vì ngươi không có mắt. Vào chỗ này hai năm vẫn không rõ ràng quy tắc, dám mượn tiền vay nặng lãi của Huy ca?

Cổ họng nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi khô khốc, chỉ có thể phát ra tiếng nuốt ừng ừng, không biết nên trả lời thế nào:

- Ta...

Minh ca rút bao thuốc lá trong túi ra, mồi lửa một điếu.

- Triêu ca chính miệng nói món nợ hai trăm mười bảy vạn của ngươi đổi lại nữ nhân ngươi kêu đến phải làm ở đây bốn năm.

Minh ca nói với nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi:

- Nhưng tiền bán thịt không dễ lấy, nếu cuối cùng xảy ra vấn đề gì...

- Minh ca yên tâm!

Không đợi Minh ca nói xong, nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi vỗ ngực bảo đảm:

- Nàng ta là cô nhi, từ nhỏ lớn lên trong cô nhi viện, tuyệt đối sẽ không gây ra bất cứ rắc rối nào cho Triêu ca. Khi nàng đi ra bán ta có thể phụ trách trông chừng.

- Hy vọng ngươi nói thật.

Minh ca hút thuốc phì phèo trên sofa, ánh mắt khinh thường nhìn nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi. Tuy Minh ca phụ trách xử lý chuyện này nhưng không nhịn được coi thường nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi.

- Chắc chắn là thật!

Nam nhân trẻ hai mươi ba, bốn tuổi vỗ ngực bồm bộp nói:

- Lâm Hải Đông ta đi theo Minh ca hai năm, chẳng lẽ Minh ca không biết rõ ta là loại người gì sao?

Người không biết nghe Lâm Hải Đông nói câu này còn tưởng đâu gã là người tốt, nhưng Minh ca nghe xong thì nhếch mép, cực kỳ khinh thường.

Đúng là Lâm Hải Đông đi theo Minh ca hai năm, nhưng trong thời gian đó gã toàn làm việc vặt. Nếu bảo hiểu biết thì là qua chuyện lần này khiến Minh ca nhìn rõ Lâm Hải Đông là loại người gì.

Tằng tịu với một nữ tiếp viên trong quán bar Hải Đế, nóng đầu tuyên bố mua kim cho nàng, tức là nhẫn vàng, khuyên tai vàng, dây chuyền vàng. Theo giá thị trường thì mỗi món dễ mua, nhưng muốn mua trọn bộ phải tốn một vạn khối tiền. Lâm Hải Đông chỉ là một tên du côn lôm côm, đừng nói một vạn khối tiền, xem như là một ngàn khối cũng khó lấy ra.

Con người Lâm Hải Đông muốn địa vị không có địa vị, muốn thân phận không có thân phận nhưng rất sĩ diện, lời nói ra như nước đổ đi. Vì giữ mặt mũi, Lâm Hải Đông suy đi nghĩ lại nhìn hướng sòng bạc mà đai ca của gã bảo kê.

Lâm Hải Đông không vội vã đi đánh bài, gã mượn tiện lợi thân phận lôi kéo tình cảm với một tay chia bài trong sòng bạc. Trong một tuần đó Lâm Hải Đông tốn mấy trăm khối tiền móc nối với tay chia bài, gã cho rằng đã có quan hệ chặt chẽ với tay chia bài.

Tháng này tiền lương phát cho Lâm Hải Đông, gã cầm một ngàn năm trăm khối tiền vào sòng bạc đánh bạc.

Lâm Hải Đông lựa chọn hai mươi mốt điểm nơi tay chia bài kia phụ trách. Lâm Hải Đông thật ngốc, rất ngây thơ, ban đầu tay chia bài cố ý thả cho gã ăn hai ván, để gã thắng hơn một ngàn khối. Vấn dề là Lâm Hải Đông muốn mua ba kim!

Làm người không biết tự hiểu sức mình, Lâm Hải Đông cầm tiền tiếp tục đánh bạc. Chmạ rãi Lâm Hải Đông thắng hơn bốn ngàn, nhưng tay chia bài hơi tức giận, lặng lẽ mài dao. Bốn ngàn khối tiền thắng chớp mắt mất đi.

Lúc này người có chút lý trí nên rời bỏ ngay, nhưng Lâm Hải Đông thì không. Chân Lâm Hải Đông như bị đóng đinh trước chiếu bạc hai mươi mốt điểm. Não Lâm Hải Đông nhũn cho rằng tay chia bài sợ bị người nhận ra nên mới làm gã thua.

Kết quả Lâm Hải Đông quăng hết số tiền còn lại lên bàn, định dùng cách này nói cho tay chia bài biết: Ta đã không có tiền, ngươi hãy để ta thắng đi

Hiển niên tay chia bài đang nổi nóng, huống chi gã có đạo đực nghề nghiệp. Mấy tiếng đại ca, vài bao thuốc lá chỉ là mây khói với tay chia bài. Thế là Lâm Hải Đông thua sạch vốn ban đầu.

Lúc này Lâm Hải Đông đã đỏ mắt, gã chạy ra khỏi chiếu bạc năm phút sau ôm mười vạn khối tiền vay nặng lãi quay trở về. Nửa tiếng sau Lâm Hải Đông có thua có thắng, nhưng mười vạn khối tiền chỉ còn lại gần bảy vạn khối.

Lâm Hải Đông muốn thắng lại, gã muốn thắng.

Lâm Hải Đông cắn răng tiếp tục, mười vạn khối tiền dần bị gã thua sạch không còn một đồng.

Đến lúc này Lâm Hải Đông hoàn toàn đánh mất lý trí, xoay người lại mượn tiền sau đó tiếp tục đánh.

Năm tiếng, Lâm Hải Đông thiếu sòng bạc dến tám mươi vạn. Người cho vay nặng lãi sớm chú ý đến Lâm Hải Đông, rất nhanh báo tin lên cấp trên. Sau đó Lâm Hải Đông bị tay sai như sói như hổ bắt.

Lâm Hải Đông bị nhốt trong phòng tối đánh bầm dập, khi gã đi ra thì tám mươi vạn vay nặng lãi đã nhảy lên hai trăm vạn.

Lâm Hải Đông làm sao trả nổi số nợ lớn như thế? Nhiều lần xác nhận không trả được, Lâm Hải Đông còn tỏ thái độ muốn tiền không có chỉ còn mạng. Đối với hành động ngang như cua của Lâm Hải Đông, sòng bạc đáp lại rất đơn giản: Tiếp tục nhốt Lâm Hải Đông vào nhà tối, dùng nắp bia lót dưới đầu gối, bắt gã quỳ bên trên đầu nắp có nếp gấp.

Gần mười phút sau Lâm Hải Đông gào khóc nói mình có cách.

Lâm Hải Đông vắt óc nghĩ ra một cách là lừa Lâm Mạn Ny, người cùng gã lớn lên trong Quang Minh cô nhi viện, hai năm không gặp đến quán bar Hải Đế, giam lỏng, buộc nàng đi bán thân. Lâm Hải Đông sẽ dùng số tiền Lâm Mạn Ny bán thân xác để trả nợ.

Không phải ai đều có thể dùng cách này trả nợ bài bạc, lão bản đằng sau sòng bạc có năng lực lớn đến mấy cũng không dám làm quá đáng.

Muốn dùng thủ đoạn ép người lương thiện làm kỹ nữ để trả nợ bài bạc đầu tiên nữ nhân bị ép buộc đó không có người thân hay gì, ít ra không có người thân trại Khánh Châu thị.

Thứ hai, những kẻ dụ dỗ thiếu nữ vô tội vào miệng cọp phải là người trông chừng các nàng bán tân xác. Nghĩa là trông chừng khi các thiếu nữ vô tội đi khách, tránh cho nàng ta chạy trốn hoặc tự sát.

Thứ ba và cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất vì sao sòng bạc dám làm điều này? Thiếu nữ bị lừa bán thân xác hoặc trong thời gian trong quán bar xảy ra bất cứ điều gì ngoài ý muốn hoàn toàn không liên quan đến lão sòng bạc hoặc quán bar. Bởi vì kẻ buộc thiếu nữ bán xác thịt không phải bọn họ, kẻ chịu trách nhiệm đó là người canh chừng thiếu nữ, không có quan hệ phụ thuộc gì tới sòng bạc, quán bar Hải Đế, đây đơn giản là quan hệ thuê mướn.

Điều cuối cùng và khó khăn nhất, thiếu nữ bị lừa bán thân xác phải có mặt mũi, vóc dáng, không phải cứ là nữ thì có thể đi khách trả nợ.

Đương nhiên theo quy tắc ngầm, thiếu nữ bị ép bán xác thịt trả nợ đêm đầu tiên phải có quan hệ với người canh giữ, rồi tới nhân vật số một, số hai trong sòng bạc, tiếp tục qua tay với lão bản quản lý quán bar sau này.

Quá trình này bị gọi là, điều giáo.

Di động thật lâu không vang bỗng reo lên tiếng chuông lảnh lót.

- Đợt tuyết đầu tiên năm hai không trăm lẻ hai...

Lâm Hải Đông hồi hộp lấy di động ra khỏi túi, nhìn dãy số trên màn hình, vẻ mặt gã mừng rỡ nhanh chóng ấn nút nghe.

Giọng Lâm Mạn Ny trong trẻo từ loa truyền vào tai Lâm Hải Đông:

- Đại Đông Qua, ta đã đến nơi, ngươi ở đâu?

Giọng Lâm Hải Đông run run, không phải vì hồi hộp mà là hưng phấn nói:

- Nàng... Nàng đến quầy bar đi, ta thấy nàng liền qua gặp ngay.

Lâm Hải Đông có tà niệm với Lâm Mạn Ny xinh đẹp.

Hai năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, có thể khiến một người xấu học tốt, cũng đủ để một người tốt học cái xấu. Đối với Lâm Hải Đông rời khỏi cô nhi viện ra ngoài phiêu bạt thì gã hoàn toàn là một tên cặn bã vì đạt được mục đích bất chấp tất cả.

Lâm Mạn Ny nhỏ hơn Lâm Hải Đông ba tuổi, ngay từ nhỏ trong cô nhi viện gã rất quan tâm chăm sóc nàng. Nhưng sâu bên trong Lâm Hải Đông không có tình huynh muội với Lâm Mạn Ny, bởi vì nàng... Quá đẹp.

Lâm Mạn Ny đúng là rất đẹp, trong hàng tá đám nhóc ở Quang Minh cô nhi viện thì nàng yêu kiều thướt tha, là một cô bé dễ hấp dẫn ánh mắt nhất. Lâm Hải Đông lớn hơn Lâm Mạn Ny ba tuổi, hiểu nhiều chuyện hơn nàng. Có thể nói từ ngày sinh nhật mười lăm tuổi của Lâm Mạn Ny thì Lâm Hải Đông đã để ý tới nàng.

Nhưng Lâm Mạn Ny rất dính người, mỗi ngày đi theo Lâm mụ mụ Lâm Đông Mai, không cho Lâm Hải Đông có cơ hội ra tay.

Mãi khi Lâm Hải Đông trưởng thành, rời khỏi Quang Minh cô nhi viện, bắt đầu thử độc lập nhưng vẫn nhớ Lâm Mạn Ny mãi không quên. Lâm Hải Đông thuê một căn hộ trong thị trấn Ôn Nhạc huyện ở ba, bốn năm. Mãi khi Lâm Mạn Ny lớn lên, Lâm mụ mụ Lâm Đông Mai nói thẳng với Lâm Hải Đông là không cho gã có ý đồ với Lâm Mạn Ny thì gã rời khỏi Ôn Nhạc huyện, đến Âu Dương khu. Lâm Hải Đông tham gia Phủ Thủ bang Âu Dương khu, làm một tên du côn.

Hai năm mưa dầm thấm đất khiến tư duy của Lâm Hải Đông vô hình trung thay đổi rất nhiều. Ban đầu Lâm Hải Đông muốn thông qua con đường bình thường theo đuổi Lâm Mạn Ny, nhưng bây giờ thì... Đói với Lâm Hải Đông, chỉ cần được lên giường với Lâm Mạn Ny, gã không quan tâm đó là cách gì.

Lâm Hải Đông mới buông di động chưa tới mười giây thì trước quầy bar quán bar Hải Đế quả nhiên có mặt Lâm Mạn Ny mặc váy ngắn đồ tây đen. Lâm Hải Đông nhìn Lâm Mạn Ny quen thuộc lại xa lạ, thiếu nữ thường cùng gã quấn quýt trong mơ, Lâm Hải Đông không còn suy nghĩ nào khác hơn là hai ý định. Thứ nhất, tiền nợ có người trả giùm, thứ hai, rốt cuộc gã có thể lên giường với Lâm Mạn Ny.

Hai ý nghĩ kích thích Lâm Hải Đông cười toe toét.

Lâm Hải Đông lên tiếng chào Minh ca:

- Nàng đến rồi.

Hai tên du côn trông chừng Lâm Hải Đông, gã đứng dậy đi hướng quầy bar quán bar Hải Đế.

- Mạn Ny!

- A?

Loáng thoáng nghe có người kêu tên mình, Lâm Mạn Ny sửng sốt, nhìn theo hướng phát ra thanh âm. Lâm Hải Đông bước nhanh đi hướng Lâm Mạn Ny, hai người bốn mắt nhìn nhau. Hai năm không gặp quán bar Hải Đế, trên mặt Lâm Mạn Ny nở nụ cười thật lòng.

Lâm Mạn Ny thật tự nhiên lên tiếng chào hỏi:


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1103)