Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0296

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0296: Để quỷ đến mở máy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Diệp Dương Thành nói:

- Trong tủ lạnh chắc có thịt bò tươi, tự lấy đi.

Diệp Dương Thành nói xong mặc kệ Nhung Cầu xoe tròn tròng mắt đen láy trừng hắn. Diệp Dương Thành chạy vào nhà vệ sinh, chốc lát sau vang tiếng nước chảy.

Gặp chủ nhân vô trách nhiệm, Diệp Dương Thành chán nản buồn rầu nhanh chân chạy hướng tủ lạnh trong nhà bếp. Nhung Cầu đứng thẳng hai chân mở cửa trên tủ lạnh, thò đầu to vào ngậm một khối thịt bò tươi. Nhung Cầu cứ nằm sấp bên cửa tủ lạnh tự ăn sáng.

Bình thường Diệp Dương Thành ngồi trên sofa hay được Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử xoa vai bóp chân cho, đói hay khát kêu một tiếng là có ăn uống dâng tận họng. Lúc này bên cạnh Diệp Dương Thành không có ai, chuyện gì đều phải tự mình làm.

May mắn trên đời này có thứ gọi là nhà hàng, nếu không Diệp Dương Thành nghi ngờ hắn sẽ phải mời bảo mẫu. Với tay nghề của Diệp Dương Thành, tự mình nấu ăn có tạo ra thuốc độc hay không thật là vấn đề cần nghiên cứu.

Diệp Dương Thành dắt Nhung Cầu đi ra cửa, một tay cầm dây xích chó, tay kia bưng cái hộp màu xám bạc. Diệp Dương Thành đến bãi đổ xe, mở cửa xe cho Nhung Cầu leo lên ghế sau. Diệp Dương Thành ném cái hộp xám bạc vào ghế phụ lái, hắn ngồi xuống ghế tài xế, khởi động xe lái đi tòa nhà văn phòng đường Hoàn Thành Tây.

Cùng lúc đó, phân xưởng số hai của công ty trách nhiệm hữu hạn đồng sáng công nghiệp viên Dương Thành hội quỹ từ thiện, tức là nhà xưởng phía đối diện gần đây mới ký hợp đồng. Lúc này khu vực sản xuất trống trải đang có một đoàn công nhân bận rộn lột bao bọc hộp gỗ chứa các thiết bị máy móc ra, đặt ở vị trí đã định sẵn.

Nhân viên kỹ thuật sẽ đến thử thiết bị, có đông người nhưng ai làm việc nấy, tiến triển suôn sẻ.

Đỗ Nhuận Sinh đứng trước thiết bị sản xuất dây chuyền mới chỉnh xong đang vận động. Các công nhận bận rộn, tuy đã là mùa đông lạnh nhưng trên trán Đỗ Nhuận Sinh toát mồ hôi hột.

Đã gần một tháng từ lần trước Diệp Dương Thành sắp xếp ra lệnh. Đỗ Nhuận Sinh mượn danh nghĩa thân bằng bạn tốt đặt hàng số lượng nhiều với nhiều công ty sản xuất điện gia dụng, lục tục nhận được sản phẩm hợp cách. Tuy rằng lợi nhuận gần như bằng không nhưng ít ra bảo đảm hợp đồng đơn đặt hàng thuận lợi hoàn thành.

Đỗ Nhuận Sinh cho rằng dễ dàng giải quyết công việc, chỉ chờ đầu xuân sẽ duỗi tay duỗi chân tiếp tục phát triển. Đỗ Nhuận Sinh không bao giờ ngờ ngay lúc mọi chuyện sẵn sàng thì sáng hôm nay, gã mới đi làm không bao lâu liên tục nhận mấy chục cú điện thoại, toàn do giám đốc công ty điện khí tự mình gọi. Tất cả tìm Đỗ Nhuận Sinh chỉ để đặt hàng.

Trời ơi đất hỡi, giờ phải làm sao đây? Đỗ Nhuận Sinh không biết. Nếu là trước khi công xưởng mở rộng chắc chắn Đỗ Nhuận Sinh từ chối ngay. Dù Đỗ Nhuận Sinh biết đây là các khách hàng Diệp Dương Thành, Diệp tổng thông qua các loại thủ đoạn kéo tới thì gã vẫn sẽ từ chối. Bởi vì công xưởng không có quy mô sản xuất lớn như vậy, nhận đơn hàng chẳng khác nào tìm đường chết.

Nhưng bây giờ công xưởng vừa mới mở rộng, mắt thấy năng lực sản xuất gấp hai trăm phần trăm ban đầu, những giám đốc gọi điện thoại tới. Quan trọng hơn bọn họ muốn ký hợp đồng cung ứng, thời gian ngắn nhất là năm năm, cung ứng đơn một nhà.

Đỗ Nhuận Sinh không biết Diệp Dương Thành chuốc thuốc mê gì cho mấy giám đốc này, gã biết một điều là nếu công ty nhận những đơn đặt hàng, năm sau công xưởng có mở rộng gấp đôi cũng không cần lo cục diện cung lớn hơn cầu, lãng phí tài nguyên.

Vấn đề ở chỗ bây giờ sắp hết năm, thiết bị giữa xe mới chỉ vừa gom đủ, thậm chí không điều chỉnh thử. Có thiết bị, có nguyên liệu nhưng không có công nhân thì phải làm sao?

Bởi vì vấn đề này làm Đỗ Nhuận Sinh rối rắm, nhức óc. Nếu Đỗ Nhuận Sinh nhận đơn hàng, công ty ứng đối qua đợt cung hàng ban đầu, việc tiếp theo chỉ ngồi chờ thu tiền. Nhưng một khi nhận hàng mà không thể cung cấp sản phẩm, điều này chẳng những làm ảnh hưởng lớn đến danh dự công ty, số tiền bồi thường cũng không nhỏ.

Nếu không nhận? Lần này là mấy chục giám đốc liên lạc với Đỗ Nhuận Sinh, nhân vật có uy tín danh dự trong ngành điện khí Ôn Nhạc huyện. Đỗ Nhuận Sinh không biết Diệp Dương Thành làm sao móc nối được với bọn họ, gã chỉ biết một khi từ chối, sau này muốn có cơ hội như vậy sẽ khó hơn lên trời.

Một bên là kế hoạch bước nhảy xa chịu mạo hiểm lấy bánh lớn. Một bên là không phiêu lưu nhưng năm sau không đủ đơn đặt hàng. Lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, đặc biệt trước góc ngoặt, dù là ai đều sẽ trù trừ, rối rắm khi quyết định.

Lúc này Đỗ Nhuận Sinh vừa yêu vừa hận Diệp Dương Thành. Yêu hiệu suất kiếm đơn hàng nhiều kinh khủng của Diệp Dương Thành, hận hắn ở chỗ không biết rõ tình trạng công ty thế nào mà kéo nhiều đơn hàng như thế, làm Đỗ Nhuận Sinh phát điên.

Trong khi Đỗ Nhuận Sinh một mình thẫn thờ trước thiết bị sản xuất dây chuyền, một kỹ thuật viên trong nhà máy vừa cởi bao tay vừa đến gần gã.

- Đỗ tổng, đêm nay sẽ chỉnh thử xong hết các thiết bị.

Kỹ thuật viên nói:

- Nếu mọi chuyện thuận lợi ngày mai phân xưởng có thể thuận lợi bắt đầu sản xuất.

Đỗ Nhuận Sinh ngây người nghe:

- A!

Đỗ Nhuận Sinh cười khổ nói:

- Bắt đầu sản xuất khỉ gì? Thiếu công nhân xưởng trầm trọng thì làm sao hoạt động? Kêu quỷ đến mở máy à?

Nghe Đỗ Nhuận Sinh thuận miệng than vãn, kỹ thuật viên kinh ngạc hỏi:

- Thiếu công nhân?

Kỹ thuật viên cười an ủi:

- Gần cuối năm đa số công xưởng đều gặp tình huống này, có thiết bị không công nhân. Nhưng ta nghe nói có một nghề có lẽ sẽ giúp được công ty, mặc dù, ừm, giá tiền sẽ cao.

Mắt Đỗ Nhuận Sinh sáng lên:

- A?

Đỗ Nhuận Sinh vội hỏi:

- Là nghề gì?

Kỹ thuật viên thốt ra danh trừ Đỗ Nhuận Sinh hoàn toàn xa lạ:

- Đội đặc công đơn hàng.

Chú ý đến vẻ mặt Đỗ Nhuận Sinh ngơ ngác, kỹ thuật viên bổ sung thêm:

- Tức là một đám người chuyên môn hợp thành đội vào cuối năm, chỗ nào cần người là bọn họ nhào vào nơi đó, vội vàng hoàn thành đơn hàng cho công xưởng. Nhưng giá không ít, mỗi ngày công tác nhiều nhất mười tiếng, bao cơm trưa và bữa tối. Tiền lương hàng ngày của đội trưởng đội đặc công trên năm trăm khối tiền, đội viên thì viên hai trăm một ngày, tiền lương tính theo ngày, có thể kêu bọn họ tùy thời rời đi.

- À, tức là đội nhận tiền làm hàng?

Nghe giải thích xong Đỗ Nhuận Sinh ngộ ra:

- Đội đặc công, nghe tên làm người ta tưởng tượng. Sao? Ngươi có thể liên lạc với đội nhận tiền làm hàng này sao?

- Vừa lúc một đồng hương của ta tháng này từ chức nhà máy cũ tham gai một đội đặc công.

Nhân viên kỹ thuật cười nói:

- Tối hôm qua lúc uống rượu nhắc đến chuyện này, nếu công ty cần thì ta liên lạc với hắn ngay, để xem có thể mời đội trưởng đến không?

Đỗ Nhuận Sinh trầm ngâm một lát sau gật đầu, nói:

- Cái này... Cũng được.

Đỗ Nhuận Sinh kêu nhân viên kỹ thuật đi liên lạc với đội trưởng đội đặc công.

Tuy xem tiêu chuẩn giá tiền lương của đội đặc công cuói cùng kết quả là lợi nhuận thấp nhất nhưng không đến mức bị lỗ vốn.

Chỉ cần giải quyết vấn đề công nhân, cắn răng vượt qua mùa xuân, năm sau có thể mở rộng tìm người, không cần lo vấn đề gì nữa.

Đỗ Nhuận Sinh suy nghĩ đến năm sau nên mới gật đầu tiền lương gần như là trấn lột. Tình huống cụ thể còn phải chờ đội trưởng đội đặc công đến chính thức nói chuyện.

Đỗ Nhuận Sinh nhìn các thiết bị trong phân xưởng lục tục chỉnh thử xong, tâm tình của gã tốt hơn nhiều.

Hiếm khi Đỗ Nhuận Sinh huýt sáo ra khỏi phân xưởng.

Trong văn phòn Dương Thành hội quỹ từ thiện, Lâm Mạn Ny đặt tờ danh sách xuống mặt bàn.

- Những hoạt động lần này là đợt cuối cùng.

Lâm Mạn Ny ngước lên, cười nói với mấy nhân viên:

- Chờ hết hôm nay làm xong hết bạn rồi buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm không? Mấy ngày nay bận quá.

Một thiếu nữ tuổi bằng Lâm Mạn Ny nháy mắt:

- Ha ha, hội trưởng đại nhân tự bỏ tiền túi sao?

Thiếu nữ cười khúc khích bảo:

- Nếu mỗi người tự trả tiền thì chúng ta không đi.

- Đồ thương tiền!

Lâm Mạn Ny cười mắng:

- Bỏ tiền thì bỏ, tối nay cho các người no chết!

Mấy ngày trước Lâm Đông Mai được Diệp Dương Thành cho phép giao chức vị hội trưởng Dương Thành hội quỹ từ thiện cho Lâm Mạn Ny. Lâm Đông Mai thì tập trung vào xây dựng lại Quang Minh cô nhi viện, dù gì nàng đã lớn tuổi, quản lý một hội quỹ từ thiện, một hội quỹ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn khién nàng bất lực.

Về Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành kiên trì nâng tiền lương từ ban đầu một tháng hai ngàn đến bốn ngàn cho nàng. Nói đến đây phải nhắc tới chuyện Diệp Dương Thành dốc sức ủng hộ Dương Thành hội quỹ từ thiện thành lập nhanh chóng, nên trên danh nghĩa nó thuộc Dương Thành hội quỹ từ thiện, người đại diện pháp thuật là Diệp Dương Thành. Mặc dù Diệp Dương Thành không có chức vụ gì trong hội quỹ, nhưng thân phận đại diện pháp luật cho hắn quyền lợi can thiệp Dương Thành hội quỹ từ thiện.

Cuối cùng nếu không phải Diệp Dương Thành kiên trì thì Lâm Mạn Ny kiên quyết không chấp nhận tăng lương. Diệp Dương Thành không có nặng bên này nhẹ bên kia, Lâm Mạn Ny tăng lương, sáu nhân viên khác trong Dương Thành hội quỹ từ thiện cũng được thống nhất lên lương.

Lâm Mạn Ny nhìn mấy thiếu nữ trẻ tuổi vây quanh mình, nàng suy nghĩ nếu bên ngoài biết Dương Thành hội quỹ từ thiện do một đám cô nương hai mươi mấy tuổi quản lý vận chuyển có khi nào ngạc nhiên đến rớt cằm?

Lâm Mạn Ny buồn cười lắc đầu, nói:

- Chờ hoạt động lần này kết thúc chúng ta nên đặt văn phòng ở mấy khu huyện. Còn có các chức vụ bí thư trưởng, lý sự, giám sự, nên nhanh chóng quyết định đi.

- Trong huyện thì chúng ta có thành lập hay không cũng đâu sao?

Một thiếu nữ lấy làm lạ hỏi:

- Như bây giờ cũng tốt, cần gì thiết lập những chức vụ đó?

Trong thời gian này Lâm Mạn Ny tìm hiểu sâu, học hỏi về hội quỹ từ thiện, nên buồn cười nói:

- Bởi vì chúng ta nhận người xã hội quyên tiền, thuộc hội quỹ công, cho dù là hội quỹ tư thì phải có quy phạm thứ tự, một số chức vụ quan trọng.

- Huống chi hội quỹ chúng ta đăng ký tạo sách chỉ có hạng mục cứu trợ thiếu niên nhi đồng, bị hạn định trong một thị trấn Ôn Nhạc huyện. Muốn nhanh chóng thông qua thị lý xét duyệt bao trùm diện tích hội quỹ đến toàn Khánh Châu thị, dù chỉ là công tác mặt ngoài cũng phải làm đầy đủ.

Lâm Mạn Ny dứt lời, cửa văn phòng khép kín mở ra.

- Nói rất đúng.

Giọng Diệp Dương Thành chứa ý cười từ bên ngoài vọng vào phòng làm việc:

- Hội quỹ càng lớn càng tốt, cần có quy trình cần thiết, nếu không khó chặn miệng mọi người.

Mấy thiếu nữ quen thân với Diệp Dương Thành, nghe giọng hắn thì mặt mày hớn hở kêu lên:

- A! Là Diệp đại ca đến!

Bởi vì theo thường lệ mỗi lần Diệp Dương Thành đến sẽ được mời ăn tối.

Mấy thiếu nữ rất có hảo cảm với Diệp Dương Thành là đại diện pháp lý hội quỹ, là người siêu tốt. Huống chi hội quỹ từ thiện trên danh nghĩa thuộc Dương Thành hội quỹ từ thiện, Diệp Dương Thành là người chịu trách nhiệm Dương Thành hội quỹ từ thiện. Có tiền, mặt mày không xấu, lại có lòng tốt, quan trọng hơn nghe nói Diệp Dương Thành vẫn còn độc thân.

Tuy các thiếu nữ cảm giác hy vọng không lớn nhưng không ai muốn từ bỏ rùa vàng này. Cho nên mỗi khi Diệp Dương Thành đến khó tránh khỏi cười đùa với mấy thiếu nữ, đề tài thường là các nàng chủ động gợi chuyện.

Nghe giọng Diệp Dương Thành, các thiếu nữ hưng phấn lên. Chỉ có Lâm Mạn Ny là cơ mặt căng cứng, trong ngực như có nai con nhảy, làm nàng hít thở dồn dập.

Diệp Dương Thành đẩy mở cửa phòng đi vào văn phòng của Lâm Mạn Ny, hắn để Nhung Cầu ở bên ngoài.

Diệp Dương Thành bưng cái hộp xám bạc vào văn phòng:

- Trong thời gian này hội quỹ làm việc rất tốt.

Diệp Dương Thành vừa đi vừa cười nói:

- Tần suất lên ti vi cao hơn trước nhiều, tới lúc chính quy cho hội quỹ.

Nói đến đây Diệp Dương Thành nhìn hướng Lâm Mạn Ny, khen ngợi gật đầu, nói:

- Cách nghĩ của Mạn Ny rất chính xác, nhưng bí thư trưởng, lý sự cần phải sàn chọn thật kỹ, đừng qua loa để bất cứ ai làm cũng được.

Lâm Mạn Ny gật đầu ý bảo đã biết. Diệp Dương Thành nói câu đó là ý chỉ những người lấy danh nghĩa từ thiện quyên tiền cho Dương Thành hội quỹ từ thiện, đánh bóng tên tuổi rồi buông tay mặc kệ, thậm chí mượn cơ hội đề cử người. Không chỉ Diệp Dương Thành gai mắt mà Lâm Mạn Ny cũng ghét loại người đó.

Tuy biết rằng trong xã hội này hiện thực nhưng Lâm Mạn Ny không muốn nhận nó. Tựa như ngày hôm qua Lâm Mạn Ny từ chối một chủ xí nghiệp quyên góp ba trăm vạn, bởi vì người đó yêu cầu khi quyên tiền phải có phóng viên đưa tin có mặt, phải nhắc đến công ty của gã trên năm lần.

Lâm Mạn Ny khinh thường làm chuyện bỏ tiền mua tiếng. Lâm Mạn Ny biết từ chối những người này là mất số tiền từ thiện lớn, tạo áp lực rất lớn cho Diệp Dương Thành. Đây là tâm lý rất mâu thuẫn, vì vậy lú nghe giọng của Diệp Dương Thành làm nàng bất giá căng thẳng, một lý do quan trọng khác thì không cần nói ra.

Giờ phút này, nghe Diệp Dương Thành ủng hộ, Lâm Mạn Ny giật mình phát hiện quan niệm của nàng và hắn là giống nhau. Nếu đã thống nhất trận tuyến thì Lâm Mạn Ny thả lỏng tinh thần.

Lâm Mạn Ny hỏi Diệp Dương Thành:

- Sao hôm nay Diệp đại ca có rảnh đến đây?

Diệp Dương Thành cười khẽ:

- Này, đưa tiền tới.

Diệp Dương Thành đặt cái hộp xám bạc xuống bàn của Lâm Mạn Ny, nói:

- Vẫn làm theo cách cũ đi.

Cách cũ tức là nặc danh quyên số tiền này.

Nghe Diệp Dương Thành nói, mấy thiếu nữ liếc nhau, lòng dâng lên cảm xúc kính nể. Các thiếu nữ lấy làm lạ là Dương Thành hội quỹ từ thiện thuộc Dương Thành công ty điện tử, Diệp Dương Thành làm như vậy có khác gì bật đèn giả bộ bí ẩn?

Nhưng Diệp Dương Thành không giải thích, bọn họ sẽ không tìm hiểu lý do. Chỉ cần hội quỹ có tiền bổ sung, để các nàng không thất nghiệp là tốt rồi, suy nghĩ nhiều chi cho mệt?

Lâm Mạn Ny đã thói quen cách làm của Diệp Dương Thành, nàng cười tủm tỉm gật đầu. Lâm Mạn Ny giao hộp cho một thiếu nữ kiểm kê nhập vào kho, cùng mấy thiếu nữ khác trò chuyện.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1103)