Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0424

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0424: Hẹn gặp lại? Ngươi đi được sao?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đối với trí thông minh của Nhung Cầu thì nó biết mình họ gì, cực kỳ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Dương Thành.

Nhung Cầu lười biếng nằm trên cỏ nghỉ trưa, một cô bé sáu, bảy tuổi ôm bóng da bẩn tới gần nó, vụng về nằm sấp trước mặt Nhung Cầu.

- Chó lớn, ngươi cõng ta đi chơi được không?

Đôi mắt to ngập nước nhìn Nhung Cầu, ánh mắt khao khát làm nó không cách nào từ chối được.

Thế là Nhung Cầu đứng dậy lắc lông dài, thò đầu cọ nhẹ vào mặt cô bé ra hiệu leo lên ngồi trên lưng mình.

Được Nhung Cầu cho phép, cô bé ôm bóng da hớn hở cười khúc khích bò dậy. Cô ném ném trái bóng da ra xa, níu lông Nhung Cầu, bò lên lưng nó. Cô bé hưng phấn mặt đỏ hồng.

Nghe tiếng cười vui vẻ của cô bé ngồi trên lưng mình, Nhung Cầu cong lưng lắc mình đi dạo trên sân thể dục. Đối với Nhung Cầu được cường hóa trung giai thì cõng mấy đứa nhỏ đơn giản như uống nước, không cảm giác nặng bao nhiêu.

Mỗi khi đám nchó chơi vui, bốn phía tràn ngập tiếng cười thì Nhung Cầu cảm thấy rất tự hào, vì cảm xúc này nên nó và đám nhóc chơi với nhau rất hợp.

Đám nhỏ muốn vui vẻ, Nhung Cầu muốn có thành tựu, đôi bên cùng có lợi.

Nhung Cầu cõng cô bé nhàn nhã đi dạo trên cỏ, nó chợt nghe tiếng bóng da xì hơi.

Xì!

Nhung Cầu dừng bước, quay người lại. Nhung Cầu trông thấy trái bóng da lúc trước được cô bé ôm nay xẹp xuống, một bàn chân đen thui đạp trên trái bóng. Từ bàn chân nhìn lên trên, Nhung Cầu thấy một người toàn thân bao phủ trong vải đen.

Người này cho Nhung Cầu cảm giác cực kỳ nguy hiểm, đặc biệt tay gã cầm chủy thủ lóe tia sáng lạnh làm nó thấy bất an.

Nhung Cầu quỳ rạp xuống ra hiệu cô bé leo xuống dưới, đây là hành động đặc biệt của riêng nó. Cô bé ngoan ngoãn bò xuống lưng Nhung Cầu, cô bé không nhìn trái bóng lúc trước mình vứt bó, nhảy nthó rời đi.

Sau khi cô bé đi, Nhung Cầu chậm rãi đứng dậy phát ra tiếng gầm gừ, dường như nó rất sợ hãi, suýt quỳ xuống trước người mặc áo đen.

Người mặc áo đen thấy phản ứng của Nhung Cầu, cúi đầu nhìn hình chụp trong tay, lẩm bẩm, thanh âm giống giọng nữ.

- Bọn chúng có thể không chết nhưng ngươi thì không được.

Người áo đen xé hình chụp Nhung Cầu thành mảnh vụn bay đầy trời, cầm chủy thủ từng bước đi tới gần nó.

- Ư ư...

Nhung Cầu chậm rãi thụt lùi, miệng phát ra tiếng gầm gừ. Nếu có ai hiểu loài chó có mặt tại đây sẽ thấy Nhung Cầu đang thụt lùi nhưng thật ra ra... Càng như tích súc lực lượng, chuẩn bị nhào lên cắn.

Người áo đen không chú ý đến chi tiết đó, đối với nàng thì giết một con chó không khó khăn. Đơn giản là cầm chủy thủ xẹt qua cổ nó, chặt đứt đầu con chó là nhiệm vụ của nàng đã hoàn thành hơn phân nửa.

Người áo đen hoàn toàn thả lỏng, giễu cợt đến gần Nhung Cầu, nói:

- Ngươi... Không thể không chết.

Chủy thủ giơ cao qua đầu, xuyên qua vải đen che mặt mơ hồ thấy biểu tình dữ tợn đến vặn vẹo của nữ nhân.

Nhung Cầu không có giác ngộ nhắm mắt chờ chết, nó chưa từng có suy nghĩ đó. Làm một con chó Ngao được cường hóa trung giai, làm động vật loài có vú duy nhất được Diệp Dương Thành cường hóa, Nhung Cầu cảm thấy nó nên lấy ra bản sắc vua chó.

Khi người áo đen giơ cao chủy thủ thì Nhung Cầu sủa dồn dập:

- Gâu gâu!

Nhung Cầu vừa sủa vừa hoàn thành tích súc lực lượng, nó nhảy cẫng lên, răng anh nhọn hoắc lộ ra trong không khí.

Nhung Cầu cường hóa trung giai, cơ bắp toàn thân một khi bị hoàn toàn điều động thì tốc độ chạy nhanh nhất là 150km/1h. Qua một đọn thời gian tích lũy lực lượng, tốc độ bộc phát của Nhung Cầu vượt qua 280km/1h.

Người áo đen sơ sẩy đến gần Nhung Cầu khoảng cách một thước, khoảng cách quá ngắn. Nhung Cầu đột nhiên nổi khùng lên, người áo đen bản năng đỡ nhưng nàng không thể an toàn lùi ra.

Xoẹt phập!

Chủy thủ vung lên dễ dàng đâm vào bên trái người Nhung Cầu, nó nhảy lên cao đè người áo đen té cái bịch xuống đất. Nhung Cầu bị đau, nó há to mồm máu, sức cắn 560kg đủ để nó cắn đứt cổ người áo đen.

- Gâu gâu!

- A!!!

Tiếng chó sủa vang vọng trên sân thể dục thật lâu. Tiếng người áo đen gào thét chói tai xen lẫn với tiếng sủa của Nhung Cầu bện thành khúc giao hưởng kỳ lạ.

Chủy thủ của người áo đen đâm thủng cơ thể Nhung Cầu, nó cũng cắn trúng cổ nàng. Trong quá trình người áo đen vùng vẫy, Nhung Cầu bị thương nặng mềm gục xuống. Vì mất máu quá nhiều nên Nhung Cầu chìm trong hôn mê. Chốc lát sau trán người áo đen lóe luồng sáng xanh mờ áo bắn thẳng lên trời.

Tàn hồn thoát thể xác xoay vòng trên người Nhung Cầu.

- Chó ngu, ngươi cho rằng cắn đứt cổ của nàng là ta sẽ chết sao? Ha ha ha ha ha ha!

Tàn hồn cười đắc ý:

- Giết ngươi xong nhiệm vụ của cô nãi nãi đã hoàn thành hơn phân nửa, thánh chủ thánh mẫu sẽ ban cho ta một thể xác vĩnh hằng. Từ hôm nay trở đi, cô nãi nãi chính là thánh nữ thứ hai của Giới...

- Vậy sao?

Trong lúc tàn hồn đắc y cười to thì sân thể dục trống trải bỗng vang lên giọng thanh niên trẻ hờ hững nói:

- Thế thì ta nên chúc mừng ngươi, đúng không?

Giọng nam đột nhiên vang lên làm tàn hồn giật nảy mình.

- Là ai?

Thanh âm chói tai như ngàn vạn cây kim đâm thủng màng tai, làm người nhức đầu như búa bổ. May mắn thanh âm của tàn hồn không thể lọt vào tai người bình thường, nếu không thì trong Quang Minh cô nhi viện có một đám con nít, Diệp Dương Thành sẽ giết chết nàng trước khi nàng há mồm nói chuyện.

Diệp Dương Thành nhẹ nhàng đẩy mở cánh cửa cô nhi viện, ngoái đầu cười nói với Lâm Mạn Ny, ánh mắt lạnh băng liéc vầng sáng xanh âm u người bình thường không trông thấy. Nhờ lực lượng Cửu Tiêu và Cửu Tiêu thần cách phối hợp, Diệp Dương Thành phát ra thanh âm chỉ mình tàn hồn nghe thấy.

Diệp Dương Thành nói:

- Lưu Tuyết Doanh, ngươi còn muốn chơi đén khi nào?

- Lưu Tuyết Doanh?

Tàn hồn ở giữa không trung ngây ra rồi cười chói tai:

- Ha ha ha ha ha ha? Ta nhận ra ngươi, ngươi là người thứ hai trong danh sách, xếp sau chó ngu. Nhưng cô nãi nãi không phải Lưu Tuyết Doanh, hôm nay cô nãi nãi không tâm tình chơi với ngươi, hẹn gặp lại.

- Hẹn gặp lại?

Diệp Dương Thành cười trào phúng nói:

- Ngươi đi được sao?

Diệp Dương Thành vừa dứt lời, giữa không trung vang tiếng hét thảm.

- A!!!

Tàn hồn kinh hoàng hét thất thanh:

- Diệp Dương Thành, ngươi làm gì với ta?

Diệp Dương Thành nheo mắt nói:

- Chẳng qua không để ngươi nhanh chóng chạy đi.

Đáy mắt Diệp Dương Thành lóe tia sát khí lạnh lẽo nhưng hắn che giấu rất kỹ, Lâm Mạn Ny đi bên cạnh hắn không nhìn thấy sát niệm lóe qua trong mắt Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành phớt lờ tàn hồn hét chói tai, hắn nhân dịp Lâm Mạn Ny đi bên cạnh không chú ý đến tình huống trong sân thể dục, thì thầm:

- Phân giải thuật, đốt!

- A?

Lâm Mạn Ny sững sổ nhìn hướng Diệp Dương Thành:

- A Thành mới nói gì sao?

- À, ta nói đêm nay chúng ta đừng đi ra ngoài ăn.

Vẻ mặt Diệp Dương Thành bình tĩnh cười nói:

- Thời tiết hôm nay rất tốt, hay chúng ta ăn tối bên đống lửa trong sân? Cho bọn nhỏ cùng chơi vui luôn. Mạn Ny, nhìn bên kia đi.

Diệp Dương Thành đang nói chuyện bỗng chỉ hướng ngược lại sân thể dục, biểu tình như thể trông thấy thứ không nên nhìn.

Bị Diệp Dương Thành kêu làm Lâm Mạn Ny phản xạ nhìn hướng hắn chỉ, mở miệng hỏi:

- Cái gì?

Vù vù vù vù vù!

Thanh âm rất nhẹ, Diệp Dương Thành chạy tới gần Nhung Cầu nằm trên cỏ cách hơn ba mươi thước, rút chủy thủ đâm trong cơ thể nó ra cất vào Cửu Tiêu không gian. Diệp Dương Thành dùng tốc độ nhanh nhất ngưng kết ba viên linh châu, một viên bóp nát rắc trnêm iệng vết thương để linh lực tẩm bổ cho mau lành. Diệp Dương Thành nhét hai viên linh châu khác vào miệng Nhung Cầu, giúp nó nuốt xuống.

Làm xong tất cả Diệp Dương Thành chạy về vị trí ban đầu như thể chưa từng rời đi, nói:

- A, có lẽ ta nhìn lầm. Mới rồi ta thấy có sao băng.

Lâm Mạn Ny kinh ngạc nói:

- Sao băng? Có đâu?

Lâm Mạn Ny xoay người nhẹ vuốt mặt Diệp Dương Thành, đau lòng nói:

- A Thành, có phải ngươi rất mệt?

- Cắc hơi mệt thật.

Diệp Dương Thành không ngờ Lâm Mạn Ny suy nghĩ nhiều như thế, tròng mắt hắn xoay tròn đáp ngay:

- Eo mỏi muốn cụp xương sống, doạn thời gian trước chạy đôn chạy đáo không thể chăm sóc cơ thể mình.

- Mỏi eo?

Lâm Mạn Ny cắn môi, nhẹ ấn vuốt eo lưng Diệp Dương Thành:

- Là chỗ này sao?

- Ừm ừ! Đúng là chỗ này...

Diệp Dương Thành gật mạnh đầu, lộ biểu tình hưởng thụ, rên rỉ nói:

- Thoải mái... Thật là thoải mái...

Lâm Mạn Ny nhỏ giọng nói:

- Thế... Trở về phòng đi.

- Về phòng?

Diệp Dương Thành lặng lẽ liếc Nhung Cầu đã lảo đảo đứng dậy, hắn nghiêng người sang bên cạnh một bước che sau lưng mình, cười nói với Lâm Mạn Ny:

- Còn đang ban ngày, không hợp...

- Con người của ngươi kỳ cục vậy?

Lâm Mạn Ny dở khóc dở cười giậm chân:

- Người... Người ta đang nói là xoa bóp lưng cho ngươi.

Thấy Lâm Mạn Ny đỏ mặt, Diệp Dương Thành vội cười khều mũi nàng:

- Được rồi được rồi, nha đầu ngốc, nàng nghĩ ta không đoán ra được sao?

Diệp Dương Thành khom lưng nhận lấy quần áo từ bệnh viện đem về giặt tẩy từ tay Lâm Mạn Ny, nói:

- Đùa với nàng. Đi đi, không biết đám nhóc đi đâu rồi. Nàng đi phòng học kiếm thử xem, còn ta đi sân bóng.

Nghe Diệp Dương Thành nhắc, Lâm Mạn Ny lấy lại tinh thần, chu môi trừng hắn. Lâm Mạn Ny biết việc gấp là nhanh chóng tìm ra đám nhỏ nên gật dầu khẽ ừ, đi hướng ngược lại sân thể dục. Đằng sau ký túc xá là phòng học mấy xây của Quang Minh cô nhi viện. Bình thường sẽ có năm lão sư thay phiên dạy học trong lớp, lúc này là tiết học cuối cùng.

Diệp Dương Thành đứng ở sân bóng rổ, đằng sau một cây liễu xéo qua sân thể dục, mái hiên to che nắng đơn giản, bên dưới là sân bóng rổ mới xây.

Diệp Dương Thành sớm nghe bên phòng học có thanh âm, chắc chắn đám nchó ở trong phòng học. Diệp Dương Thành kêu Lâm Mạn Ny đi tìm là để đuổi nàng đi, có một số việc hắn không muốn cho nàng biết, ít nhất trước khi thời cơ chín muồi nàng không thể biết những chuyện kỳ lạ này.

Diệp Dương Thành không ngờ mơi bước vào sân thể dục thì thấy một cô bé run cầm cập núp sau gốc cây liễu bên ngoài sân bóng rổ. Diệp Dương Thành ngây người nhìn cô bé.

Diệp Dương Thành mới đi đến bên cây liễu thì cô bé nhào tới trước cẳng chân hắn.

- Diệp ca ca...

Cô bé ôm hai chân Diệp Dương Thành, gào khóc:

- Chó... Chó to cắn người...

- Cái này...

Diệp Dương Thành nghe tiếng cô bé khóc là biết ngay rắc rối to. Tuy Diệp Dương Thành có thể nhanh chóng xóa hết dấu vết để lại hiện trường, nhưng cô bé tình cờ nhìn thấy vụ việc thì sao?

Trong đầu suy nghĩ nhiều điều, Diệp Dương Thành khom lưng bế cô bé lên, lau nước mắt dính trên gò má.

Diệp Dương Thành dịu dàng nói:

- Ngoan, chó to không cắn người, Bảo nhi ngoan, không sợ.

- Nhưng... Nhưng Bảo nhi nhìn thấy...

Cô bé nức nở nói:

- Chó to... Chó thật sự cắn người sợ... Bảo nhi rất sợ...

Diệp Dương Thành nhìn cô bé sợ hai run rẩy trong ngực mình, hắn im lặng một lúc sau thở dài thườn thượt:

- Ài...

Diệp Dương Thành giơ tay phải vuốt đầu Bảo nhi, khẽ nói:

- Tiêu trừ thuật, đốt!

Lâm Mạn Ny thấy Diệp Dương Thành ôm Bảo nhi xuất hiện trước mặt mình thì sợ hết hồn, nàng chạy tới gần sờ trán Bảo nhi.

Ánh mắt Lâm Mạn Ny dò hỏi nhìn Diệp Dương Thành:

- A Thành, Bảo nhi làm sao vậy?

- Có lẽ chơi mệt nên thiếp ngủ.

Diệp Dương Thành biết Bảo nhi hôn mê là vì bị hắn xóa mất ký ức, nhưng hắn không thể nói ra.

Diệp Dương Thành nhìn biểu Lâm Mạn Ny sốt ruột, cười nói:

- Khi ta trông thấy con bé thì đang ngáy ngủ.

Lâm Mạn Ny kinh ngạc hỏi:

- Bảo nhi ngáy ngủ?

Diệp Dương Thành suýt vả miệng mình, vẽ rắn thêm chân.

Diệp Dương Thành cố ý đánh trống lảng:

- Ha ha, đã tìm được bọn nhỏ chưa?

Lâm Mạn Ny bị đánh lạc hướng:

- Ừm! Đều ở trong phòng học.

Nhung Cầu không biết đi đâu tắm xóa sạch vết máu trên người, toàn thân nó ướt sũng lóc cóc chạy tới gần.

- Gâu gâu!

Diệp Dương Thành thầm toát mồ hôi trán. Hú hồn hú vía.

Diệp Dương Thành vốn định cùng Lâm Mạn Ny về Quang Minh cô nhi viện một chuyến thăm đám nhóc, hơn sau giờ tối chở nàng đi nhà hàng ăn bữa tối ánh nến. Diệp Dương Thành không ngờ xe mới lái đến Quang Minh cô nhi viện thì thính giác nhạy bén nghe tiếng vang từ bên trong truyền ra. Vì không để Lâm Mạn Ny biết gì, Diệp Dương Thành mượn cớ đậu xe một lúc, chờ thanh âm trên sân thể dục biến mất mới kéo Lâm Mạn Ny vào Quang Minh cô nhi viện ngay.

Sau khi thăng cấp thần cách cửu giai, Diệp Dương Thành nắm giữ vài loại pháp thuật trung giai, có kết giới thuật trung giai. Diệp Dương Thành thầm thi triển kết giới thuật giam cầm tàn hồn trong kết giới, hao phí linh lực giữ cho kết giới thuật kéo dài, thế là có cảnh tượng lúc trước.

Trong lúc vào Quang Minh cô nhi viện Diệp Dương Thành suy nghĩ rất nhiều, khiến hắn chú ý nhất là tàn hồn chọn xuống tay với Nhung Cầu.

Trong khoảnh khắc này Diệp Dương Thành nhìn thấy sự thật vụ án giết người liên hoàn. Lưu Tuyết Doanh mất tích trong tai nạn biển, chắc chắn chuyện này liên quan rất lớn đến nàng.

Ban đầu Diệp Dương Thành nghĩ mãi không hiểu tại sao thần tù giả cứ chăm chăm xuống tay với các bạn học cấp 3 của hắn, thậm chí vấn đề đào y quan trủng của Lưu Tuyết Doanh bị bỏ qua vì đám người Tiểu Điền Kê, Tiểu Bàn Tử gặp nạn.

Hiện giờ liên tưởng thi Diệp Dương Thành hiểu ra. Nhung Cầu là chó Ngao Lưu Tuyết Doanh cưng nhất, bạn học của Diệp Dương Thành có thân phận khác là bạn học của Lưu Tuyết Doanh. Tuy Diệp Dương Thành không hiểu tại sao Lưu Tuyết Doanh xuống tay với người, động vật từng có quan hệ với nàng, nhưng chắc chắn những điều này liên quan nhiều đến nàng.

Diệp Dương Thành lựa chọn giam cầm tàn hồn kia chứ không phải xóa sổ trút giận, nguyên nhân chủ yếu là hy vọng kiếm được manh mối từ người nó. Không nói rõ ràng tại sao Lưu Tuyết Doanh muốn giết những bạn học, vật nuôi trước kia của mình thì ít ra phải biết nàng hiện đang ở đâu, rốt cuộc có phải là... Con chó săn của thần tù giả không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)