Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0504

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0504: Ân điển của thần, vô hạn vô biên
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Hơn một lần hình ảnh từ vệ tinh lưu lại ở Nam Hải vẫn còn rõ mồn một trước mắt, cảnh tượng nhìn qua chẳng khác gì ngày tận thế lưu lại thật nhiều bóng ma trong lòng mọi người, mà tình huống hiện tại, nam nhân mặc ngân giáp thần bí chẳng những có thể bày vân bố mưa, còn có thể gợi lên sấm sét thiên lôi!

Đem hết thảy chuyện này toàn bộ liên hệ tới, hành vân bố mưa, sấm sét vang dội...đây...chẳng lẽ chính là thần tiên?

Trọng yếu hơn chính là, hắn chẳng những có thể hành vân bố mưa, còn có thể khống chế quái vật biển, loài chim, côn trùng, ngay cả những cường quốc quân đội còn liên tục thất bại trong tay hắn, bị đánh tơi bời...cả Hoa Hạ còn có ai là đối thủ của hắn?

Hiện tại điều duy nhất đáng mừng chính là nhóm dị nhân kia không làm ra hành động gì trái nghịch cùng quốc gia, vô luận là làm ra hành động chấn kinh thế nào, nhưng vẫn chỉ là bảo hộ cho Hoa Hạ...

Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, nhóm người kia còn lòng yêu nước, ít nhất không làm ra chuyện gì vượt điểm mấu chốt, đây là một tin tốt lành, nhưng nhóm người Đường Quốc Nghiệp lại cười không nổi, bởi vì đối phương cường đại, bởi vì thủ đoạn quỷ thần khó lường của đối phương đều giống như một con dao sắc bén treo lên trong lòng bọn họ, tùy thời làm bọn họ lo lắng đề phòng!

Phòng họp lâm vào trong yên lặng, nhưng Phó Diệc Chi cũng không cho họ thời gian nghĩ kỹ, nói tiếp:

- Nhưng bọn họ làm hết thảy chuyện này, cũng không phải hoàn toàn không có điều kiện.

- Lộp bộp...

Vừa nghe lời của Phó Diệc Chi, trong lòng mọi người không khỏi trầm xuống, thế giới này không có bữa ăn không trả tiền, bọn họ hành vân bố mưa cứu tế cứu nạn, cũng không phải hoàn toàn là miễn phí.

Nghĩ đến đây, thủ trưởng số một, Đường Quốc Nghiệp dằn xuống tâm tình dao động của mình, hít sâu một hơi, nhẹ giọng hỏi:

- Mời Phó lão cứ nói rõ.

Có điều kiện đại biểu còn cơ hội thương lượng, có khả năng chu toàn, chỉ bằng hành vi của đối phương, bằng vào thực lực quỷ thần khó lường, nếu cần thỏa hiệp hắn cũng tuyệt không chút nào do dự, làm người lãnh đạo quốc gia, nên tới lúc quyết đoán hắn cũng không có chút kéo dài.

- Kỳ thật bọn họ đã sớm biết tôi đang âm thầm điều tra bọn họ.

Phó Diệc Chi nhìn lướt qua mọi người, làm ra bộ dáng nghiêm trang, nói:

- Nhưng họ cũng không hề có chút ý tứ cảnh cáo, từ điểm này có thể biết, họ cũng không muốn trở mặt với chúng ta, dù sao cùng là người Hoa Hạ, nếu trở mặt đôi bên đều không ưu đãi.

Nhìn thấy mọi người gật đầu đồng ý, Phó Diệc Chi dừng một chút nói tiếp:

- Lần này điều kiện của họ kỳ thật đơn giản, sau này trong phạm vi cho phép, họ cam đoan thời tiết trong nước mưa thuận gió hòa, tránh gặp phải thiên tai đại nạn, nếu cần họ sẽ ra tay đả kích địch nhân, bảo hộ an toàn cùng hưng thịnh cho quốc gia chúng ta.

- Mà chúng ta phải cung cấp đầy đủ lòng tín nhiệm cùng ủng hộ, ở một mức độ nhất định phải tiến hành kết thúc chuyện họ đã làm, giữ bí mật thân phận của họ cùng hiện hữu của họ, thậm chí làm cần thiết, còn phải giúp họ quýt làm cam chịu, nói thẳng một câu là, chùi sạch mông, giải quyết hậu quả!

- Ách...

Nhóm người Đường Quốc Nghiệp nhìn nhau, làm sao cũng không nghĩ tới đối phương khai ra điều kiện chính là như vậy.

Nghe điều kiện mà Phó Diệc Chi nói ra, phòng họp lâm vào trong trầm mặc, cân nhắc một phen, Đường Quốc Nghiệp đứng dậy nói:

- Chỉ cần họ không làm chuyện gì có lỗi với quốc gia, chúng ta có thể thỏa mãn bất kỳ điều kiện nào của họ.

- Điều kiện tiên quyết là họ có thể làm được hết thảy những gì họ đã hứa, hơn nữa không được làm xằng làm bậy trong quốc nội.

Hàn Thừa Bình cũng đứng dậy, bổ sung lời của Đường Quốc Nghiệp.

Nhưng mặc cho họ bổ sung hoàn thiện thế nào, kỳ thật kết quả cùng thái độ cuối cùng đều hoàn toàn nhất trí, đáp ứng điều kiện đối phương đưa ra.

- Thành!

Nghe được mọi người tỏ thái độ, trong lòng Phó Diệc Chi vui vẻ, chỉ cần họ có thái độ minh xác, kế hoạch của hắn xem như triệt để thành công, nghĩ tới đây Phó Diệc Chi đứng dậy nghiêm mặt nói:

- Nếu ý kiến của chư vị đều là như thế, như vậy tôi sẽ nghĩ biện pháp đem quyết định của chúng ta trả lời với bọn họ.

- Phiền toái Phó lão.

Đường Quốc Nghiệp cười khổ gật đầu, chuyện cho tới bây giờ hắn chỉ có thể thỏa hiệp, nếu đối phương đã có năng lực giải trừ thiên tai đại hạn, đổi lại mà nói, đối phương cũng có năng lực chế tạo đại thiên tai, một thanh kiếm hai lưỡi như vậy, phải thật cẩn thận mà sử dụng, tựa hồ đây chính là biện pháp giải quyết duy nhất trước mắt.

Bất kể nói như thế nào, Diệp Dương Thành đã đạt tới nhất trí cùng cao tầng quốc gia, Phó Diệc Chi làm cầu nối giữa song phương, làm ra tác dụng thúc đẩy không nhỏ, những người lãnh đạo cảm thấy được, Phó Diệc Chi đứng bên phía bọn họ, mà trên thực tế hắn lại là người của họ Diệp!

Khi Diệp Dương Thành hoàn thành xong cứu tế cho Quý Châu cùng Phúc Kiến, nhận được điện thoại hội báo của Phó Diệc Chi, cũng chỉ cười nhẹ một tiếng, tuy hiện tại thần sử dưới tay hắn còn chưa đủ trải rộng toàn bộ khu trực thuộc, nhưng hắn tin tưởng không được bao lâu, thần sử dưới tay hắn sẽ được phân tán đến mỗi tỉnh thành đảm nhiệm chức vị quan trọng.

Đến khi đó, trung ương có ủng hộ hắn hay không kỳ thật đã không còn trọng yếu, quan trọng là...quyền thế của hắn đã đủ làm trung ương kiêng kỵ, không ủng hộ cũng phải làm.

Huống hồ Diệp Dương Thành đang suy nghĩ, nếu thần sử có đủ, hắn có nên nhúng tay vào quân đội hay không? Trực tiếp bắt lấy cao tầng quân đội, nắm binh quyền cùng chính quyền, hắn còn phải băn khoăn chuyện gì nữa đây?

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cao tầng quân đội cũng có kẻ cặn bã, đối với quan quân chân chính vì dân vì nước hắn tuyệt đối sẽ không tổn hại đến họ chút nào. Dù sao hắn cũng không có hứng thú nắm lấy quyền lực kiểu này.

Tạm thời đem ý niệm gạt qua một bên, hắn tiếp tục khống chế thủy nguyên tố tại Giang Tây thẳng tiến tới Vân Nam.

- Bí thư, vừa mới nhận được hội báo, tỉnh Phúc Kiến đã ngừng mưa, mà những nơi hạn hán tại Quý Châu cũng đã có mưa hòa dịu.

Hội nghị vừa mới chấm dứt chưa bao lâu, thư ký Lưu Khải Chương bước nhanh đến bên cạnh Đường Quốc Nghiệp báo cáo, khó thể ức chế tâm tình, kích động nói:

- Hơn nữa một huyện tại Vân Nam hai phút trước đã có mưa xuống, cường độ rất lớn, phỏng chừng sắp đầy đập chứa nước.

- Ha ha...

Nghe được thư ký hội báo, trong lòng đã sớm có đoán trước Đường Quốc Nghiệp cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ mỉm cười gật đầu, nói:

- Hoa Đông lũ lụt, Tây Nam đại hạn, rất nhanh sẽ được giải quyết toàn diện.

Ngữ khí rất nhẹ, nhưng lộ ra niềm tin chặt chẽ, nghe được lời nói của Đường Quốc Nghiệp, Lưu Khải Chương không khỏi có chút nghi hoặc, nhưng nếu bí thư không nói, hắn cũng không tiện mở miệng hỏi điều gì.

Nhưng làm cho hắn cảm thấy quỷ dị chính là, vô luận là mưa tại Tứ Xuyên, hay là Quý Châu, thậm chí là Vân Nam, những trận mưa chỉ tập trung tại đập chứa nước trong các tỉnh, đợi sau khi đập chứa nước tràn đầy, vô luận là mưa lớn bao nhiêu nhưng chỉ trong vài phút đã ngừng lại, cũng lại tiếp tục mặt trời chói chang chiếu xuống.

Lưu Khải Chương không phải người ngu ngốc, nhìn tình huống quỷ dị như thế, hắn đã có suy đoán đại khái, nhưng suy đoán này dù chính bản thân hắn cũng không thể tin được.

Hoa Hạ, có một vị thần tiên trấn thủ sao...trời ạ, sao mình lại có ý niệm hoang đường như vậy trong đầu? Thần tiên...có thể tồn tại sao? Hắn đi theo sau Đường Quốc Nghiệp, có chút bối rối ngẫm nghĩ.

- Phúc trạch muôn dân vạn vật Hoa Hạ, ân điển thần minh vô hạn vô biên, chúc mừng người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách hoàn thành một vòng hành động thần quyến, dương thiện thần quốc, phúc trạch thần dân, đạt được công đức huyền điểm +60000000, thần nguyên +500000, thỉnh người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách không ngừng cố gắng, giải quyết thiên tai, phúc trạch thần quốc muôn dân.

Ngay khi Diệp Dương Thành hoàn thành xong một vòng mưa cuối cùng tại Vân Nam, hoàn toàn giải quyết xong đại thiên tai ở tây nam cùng hoa đông, một giây sau lại một dòng nêu lên hiện ra trong đầu của hắn.

Làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc chính là, tuy ban đầu hắn đã dự liệu mình giải quyết đại thiên tai cho cả trăm triệu người, sẽ nhận được công đức huyền điểm xa xỉ, nhưng đánh chết hắn cũng không tưởng được chỉ nỗ lực chưa đầy nửa ngày thời gian, lại đổi về tròn sáu ngàn vạn công đức huyền điểm.

Muốn thăng lên thần cách cấp mười một, cần tới 436000000 công đức huyền điểm, khấu trừ số điểm hắn đã có, hắn còn cần hơn hai trăm triệu công đức huyền điểm mới có thể hoàn thành thăng chức, mà bây giờ chỉ mới nửa ngày thời gian ngắn ngủi...

Sáu ngàn vạn công đức huyền điểm đã vào túi, trực tiếp tiến càng gần giới hạn thăng cấp.

Tại Hoa Hạ hàng năm đều có các loại thiên tai lớn nhỏ phát sinh, lần này chỉ là một lần đại hạn hán cùng nạn lụt, nếu tiếp theo diện tích thiên tai càng lớn hơn một chút, tình huống nghiêm trọng hơn một chút...chẳng phải hắn sẽ thu được càng nhiều công đức huyền điểm sao?

Trong đầu suy nghĩ vấn đề này, tâm tình Diệp Dương Thành phức tạp tới cực hạn.

Một mặt hắn quả thật không muốn nhìn thấy địa phương nào phát sinh tai họa, nhưng một mặt khác đáy lòng hắn như có một thanh âm của ma quỷ đang cầu nguyện, tai nạn nhanh chóng buông xuống đi...

Loại ý tưởng mâu thuẫn này làm Diệp Dương Thành không nhịn được nhíu mày, vừa vặn lúc này một cỗ chân khí thanh lương từ trái tim truyền ra, lao thẳng tới đại não Diệp Dương Thành.

Bị cỗ chân khí thanh lương tràn qua não bộ, thân hình Diệp Dương Thành lâm vào rung lên...

- Thanh trừ tâm chướng của người nắm giữ Cửu Tiêu Thần Cách, tiêu hao công đức huyền điểm...

Cửu Tiêu Thần Cách không chút khách khí nêu lên.

Nhìn thấy nêu lên, Diệp Dương Thành theo bản năng đưa tay sờ sờ chóp mũi của mình, bật cười lớn, là chính bản thân hắn tự chui vào ngõ cụt, hết thảy...thuận theo tự nhiên đi!

Suốt nửa ngày thời gian dùng khống chế năng lượng nguyên tố nơi nơi cứu tế, hiện tại Diệp Dương Thành thật sự uể oải tinh thần, thoát khỏi tâm chướng, thần sắc thoải mái đứng dậy, vươn vai, sau đó mang dép xoay người vào phòng ngủ.

Nhưng trước khi nghỉ ngơi hắn cần liên hệ với Viên Đình Đình, xác định chuyện mình dặn nàng phải làm đã hoàn thành xong hay chưa.

Ngồi xuống giường, Diệp Dương Thành xây dựng tâm linh liên lạc, trực tiếp hỏi:

- Tìm được bao nhiêu nơi cửu âm?

Cửu Âm Địa là nơi lệ quỷ sinh ra, cũng là nhân tố mấu chốt quyết định số lượng thần sử của Diệp Dương Thành, đối với việc tìm kiếm nơi cửu âm, hắn thật sự dốc hết sức.

Từ khi Viên Đình Đình trở thành thần sử dưới tay hắn, một mình bôn ba tìm kiếm, chứng thật là vất vả.

Lúc này Viên Đình Đình đang đứng trên trời cao hơn bảy trăm thước nhìn xuống khu rừng bên dưới, đáp:

- Bẩm báo chủ nhân, Đình Đình đã tìm được ba nơi cửu âm, hiện tại...

Tạm dừng một lát, khẽ nhíu mày nhìn thoáng qua khu núi rừng âm trầm bên dưới, nàng nói tiếp:

- Đình Đình đang truy kích một con lệ quỷ tác loạn người đời, nơi này, hình như...

- Kiệt kiệt khặc...nữ oa thật khá!

Không đợi Viên Đình Đình nói hết lời, một trận tiếng cười quái dị âm trầm khủng bố cũng đã rơi vào trong tai của nàng.

Nghe tiếng cười quái dị kia, sắc mặt Viên Đình Đình khẽ biến, theo bản năng bày ra tư thế phòng ngự trên không trung...

Ngay một giây sau, hơn mười đạo khí thể u tối đột nhiên xuất hiện chung quanh Viên Đình Đình, trực tiếp phong tỏa toàn bộ đường lui của nàng, vô luận nàng muốn phá vây theo hướng nào cũng sẽ bị ba con lệ quỷ cùng tập kích.

Đúng vậy, từ mười mấy đạo khí thể u tối bắt đầu xuất hiện, Viên Đình Đình đã nhìn ra chân tướng, hơn mười con lệ quỷ, hơn nữa còn là lệ quỷ thật cường đại.

Vẻ mặt biến thành ngưng trọng, Viên Đình Đình cũng không phát hiện con lệ quỷ làm loạn thế tục ở trong này, nói cách khác, hơn mười con lệ quỷ trước mắt cũng không phải toàn bộ thực lực của đối phương.

Phát hiện này làm cho Viên Đình Đình có chút kinh hãi, ở trong rừng rậm xa rời thế tục, không ngờ còn có nhiều lệ quỷ như thế? Hay là, nơi này là nơi ẩn nấp của các lệ quỷ?

Phải biết rằng, tuy điều kiện sinh ra lệ quỷ thập phần hà khắc, nhưng trong một trăm oan quỷ chỉ có một hai con lệ quỷ sinh ra đi? Ngoài ra còn có một lần năm mươi năm tai họa, năm mươi năm, cả Hoa Hạ lớn như vậy, suốt năm mươi năm lệ quỷ sinh ra đã đi đâu?

Giải thích duy nhất chính là sau khi lệ quỷ báo thù, đều tìm địa phương ẩn trốn, suốt năm mươi năm thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn, trong phạm vi cả nước sinh ra gần ngàn lệ quỷ, đây là chuyện thập phần bình thường, mà bây giờ Viên Đình Đình vì truy tung con lệ quỷ làm loạn kia, lại tìm được địa điểm mà lệ quỷ ẩn giấu...

Vừa nghĩ đến khả năng này, tâm tình Viên Đình Đình liền kích động khó thể ức chế, Diệp Dương Thành dặn dò nàng đi tìm nơi cửu âm, chẳng phải có mục đích tìm kiếm càng nhiều lệ quỷ sinh ra, sau đó gia tăng số lượng thần sử thủ hạ sao? Những lệ quỷ trước mắt đều là thần sử tương lai có sẵn ah!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt ngưng trọng của Viên Đình Đình đều biến mất, đổi lại vẻ mặt ý cười nghiền ngẫm, ngước mắt nhìn về hướng lệ quỷ phát ra tiếng cười quái dị, trên vầng trán lộ vẻ nhẹ nhàng.

Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là nhất giai thần sử, còn chưa đạt tới mức được xem trọng như nhóm người Dương Đằng Phi, nhưng nhất giai thần sử cũng không phải kẻ yếu, hơn mười con lệ quỷ trước mắt tuy thực lực không tầm thường, nhưng Viên Đình Đình không xem bọn hắn vào trong mắt.

Vươn vai một chút, Viên Đình Đình khoát tay nói:

- Chỉ bằng mấy người các ngươi còn chưa phải là đối thủ của ta, còn có bao nhiêu người giúp đỡ đều kêu đi ra.

- Nữ oa nho nhỏ tuổi không lớn, khẩu khí không nhỏ.

Một đạo sương mù màu xám đậm đột nhiên từ dưới rừng rậm nhảy lên, chỉ trong nháy mắt một gã lệ quỷ hơn ba mươi tuổi đã ngưng hình gần như thực chất xuất hiện trong tầm mắt Viên Đình Đình.

Chỉ thấy hắn khoát tay cho nhóm lệ quỷ tản ra, sắc mặt âm trầm nhìn Viên Đình Đình, ngữ khí bất thiện:

- Không biết thủ hạ của ta rốt cục đã làm gì, lại làm cho ngươi một đường đuổi giết hơn trăm dặm, nếu không có âm nguyên hộ thân của bổn vương duy trì, hắn đã bị ngươi truy đến hồn phi phách tán, hôm nay nếu ngươi không cấp công đạo cho bổn vương, đừng trách bổn vương lạt thủ tồi hoa, không lưu mặt mũi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)