← Ch.0544 | Ch.0546 → |
Bạch Ngạn Phương cũng mỉm cười, gật đầu nói với nam tử họ Trương:
- Nếu đã như vậy, vậy ta cũng không khách khí với Trương lão bản ngài... Tiểu Vương.
- Mai tỷ.
Nam tử tên là Tiểu Vương tiến lên một bước, đáp ứng.
- Ngươi và Tiểu Hải, cùng Trương lão bản đi lấy tiền đi.
Bạch Ngạn Phương cười nói:
- Ta cũng phải an bài một chút, Trương lão bản đúng là người cha tốt, tính mạng của nhi tử hắn, chúng ta cũng phải làm hết sức đoạt lại từ trên tay Diêm vương gia.
- Ha ha, Mai tỷ nói rất đúng.
Tiểu Vương cười gật đầu, tiếp theo đưa mắt ra hiệu cho một nam tử thanh niên khác, tiện đà đưa tay dẫn:
- Trương lão bản, mời...
Nam tử Họ Trương đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể lắc đầu thở dài, khuôn mặt tươi cười cùng Tiểu Vương và Tiểu Hải rời khỏi phòng, đến chỗ hắn dừng xe, lấy bảy mươi lăm vạn chi phí còn lại.
Cùng lúc đó, ở trong phòng Bạch Ngạn Phương quay đầu nhìn tiểu Ái, hỏi:
- Đã liên lạc xong với phòng giải phẫu chưa?
- Đã liên lạc xong, vẫn là vị trí cũ.
Tiểu Ái gật đầu, nhướng mày:
- Nhưng, tên khốn Trần Như Châu làm việc cũng quá đáng, hiện tại đã tăng chi phí lên tới hai mươi tám vạn...
- Lần trước không phải đã tăng tới hai mươi lăm vạn sao?
Bạch Ngạn Phương nhấc khóe miệng khẽ hừ một tiếng, cũng không nhìn ra là mừng hay giận, giọng nói lộ ra vẻ rất bình tĩnh:
- Thêm ba vạn nữa thì thế nào? Ba vạn này, thật sự có chút bỏng tay.
Tiểu Ái sửng sốt, sau khi cười cười cũng không tiếp tục dây dưa nữa, thủ đoạn của Bạch Ngạn Phương nàng rất rõ ràng, tên khốn Trần Như Châu muốn nhân lúc cháy nhà hôi của, lần một lần hai còn có thể tiếp nhận, nếu lòng tham chưa đầy... Bạch Ngạn Phương cũng không phải ngồi không.
Hơn mười phút sau, nam tử họ Trương cùng Tiểu Vương và Tiểu Hải cầm theo một chiếc túi trở lại trong phòng, sau khi kiểm kê bảy mươi lăm vạn chi phí còn lại, Bạch Ngạn Phương liền cầm chiếc túi du lịch, cùng Tiểu Vương, Tiểu Hải, tiểu Ái và một nữ nhân khác rời khỏi tiệm uốn tóc.
Hơn một giờ sau, nam tử họ Trương đưa nhi tử đang bệnh tình nguy kịch đến trước mặt Bạch Ngạn Phương, thỉnh cầu Bạch Ngạn Phương nhất định phải trị hết bệnh cho nhi tử của hắn.
Nhưng trong toàn bộ quá trình, Bạch Ngạn Phương chỉ cười chứ không nói lời nào, cho đến khi nhi tử của nam tử họ Trương lên xe với nàng, nàng mới ló đầu ra cửa sổ xe, nói với nam tử họ Trương:
- Giải phẫu có nguy hiểm rất lớn, chúng ta chỉ có thể làm hết sức mình, nếu cuối cùng xuất hiện sai lầm, cũng không trả lại đồng nào cả.
- Sao?
Nam tử họ Trương đang tràn đầy hi vọng, nhất thời như bị điện giựt, sửng sờ đứng ở đó...
Đợi đến khi hắn phục hồi tinh thần, muốn quát mắng Bạch Ngạn Phương, chiếc xe chở Bạch Ngạn Phương đã sớm lăn bánh, rời khỏi vị trí ban đầu...
Giữa không trung, Diệp Dương Thành quan sát tất cả tình huống phát sinh hết thảy, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.
Vì để nhổ tận gốc đoàn đội của Bạch Ngạn Phương, một lưới bắt hết, Diệp Dương Thành vẫn nhẫn nại đợi đến hiện tại.
Chỉ chờ bọn người Bạch Ngạn Phương đi đến bệnh viện bọn họ làm giải phẩu, Diệp Dương Thành cũng có thể bắt đầu chuẩn bị thu lưới...
Theo sự xuất hiện của từng thành viên trong đội buôn bán bộ phận thân thể con người của Bạch Ngạn Phương, Diệp Dương Thành dĩ nhiên cũng có chuẩn bị và kế hoạch tương ứng, trước mắt có sáu thành viên bại lộ trước mắt Diệp Dương Thành, bao gồm Bạch Ngạn Phương.
Bạch Ngạn Phương chắc chắn chính là nhân vật đầu não của đội này, thuộc về loại nữ nhân cực kỳ giỏi về ngụy trang và thủ đoạn đùa bỡn, dưới tay nàng, một đội buôn bán bộ phận thân thể con người nhỏ như vậy, khó trách có thể thoải mái lăn lộn nhiều năm như vậy, không biết đã giết hại bao nhiêu người vô tội.
Ngoại trừ Bạch Ngạn Phương, nam tử lái chiếc BMW màu trắng có lẽ chịu trách nhiệm đưa đón và một số công việc ở phương diện khác, tỷ như giết người diệt khẩu, đồng dạng cũng là kẻ cực kỳ độc ác.
Kế tiếp chính là nữ nhân tên là tiểu Ái, đừng thấy nàng còn trẻ tuổi, dáng người cũng có mấy phần thùy mị, nhưng nàng cũng là nhân vật trọng yếu, giống như tổng quản các việc bên trong của đội, chịu trách nhiệm vận hành công việc, liên lạc, tất cả đều do nàng phụ trách an bài, từ điểm này có thể thấy nàng đồng dạng là một người đáng chết muôn lần.
Về phần ba người cuối cùng, cũng chính là hai nam một nữ Tiểu Hải, Tiểu Vương, mặc dù Diệp Dương Thành tạm thời không cách nào đưa ra phán đoán chính xác, nhưng chỉ nhìn bọn họ cấp bậc trừng phạt cao nhất của bọn họ là xóa bỏ, ba người này đồng dạng cũng đáng bị treo ngược lên mà đốt.
Nói một cách khác, tất cả thành viên trong đội buôn bán bộ phận thân thể con người này, không quan tâm ở trong đội sắm vai như thế nào, tất cả đều là những kẻ đáng bị bằm thây vạn đoạn, Diệp Dương Thành cũng sẽ không vì Bạch Ngạn Phương, tiểu Ái là nữ nhân mà hạ thủ lưu tình với các nàng.
Sau khi điều tra những người này, Diệp Dương Thành không còn áp lực tâm lý, dù sao, nghiêm khắc mà nói, hắn mới là trật tự chân chính, luật pháp chân chính, bởi vì hắn là thần, hắn là đại biểu cho thiên đạo.
Chiếc xe BMW màu trắng của đám người Bạch Ngạn Phương cùng với một cỗ xe Audi màu đen xuyên qua nội khu bên trong thành phố Đông Hoàn, thậm chí còn đi vòng mấy lần, đi qua mấy con đường lúc trước đã đi qua, cuối cùng mới đến trước một bệnh viện.
Nhìn điểm này cũng không khó nhìn ra, Bạch Ngạn Phương không chỉ giỏi về ngụy trang và thủ đoạn trêu đùa, còn vô cùng cẩn thận chặt chẽ, nếu như không phải đụng vào Diệp Dương Thành, sợ rằng đội ngũ này còn có thể tiếp tục cắm rễ phát triển ở nơi này, nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.
- Vào đi.
Chiếc xe chậm rãi dừng lại cửa sau của bệnh viện, Bạch Ngạn Phương dẫn đầu đẩy cửa xe bước xuống, sau khi khẽ ngẩng đầu thoáng nhìn qua tấm biển treo trên cánh cửa phía sau bệnh viện, mới xoay người nói với đám người Tiểu Vương bên trong xe:
- Tiểu Hải, A Lệ ở bên ngoài canh chừng, Tiểu Vương các ngươi đi theo ta.
- Biết rồi, Phương tỷ.
Đám người Tiểu Hải lần lượt gật đầu đáp ứng, sau đó từng mình phân công triển khai hành động, tất cả đều tiến hành dưới sự chỉ huy an bài đâu vào đấy của Bạch Ngạn Phương.
Cùng lúc đó, Diệp Dương Thành thi triển hành không thuật và tự nhiên chi đạo, lơ lửng trên không trung cách bệnh viện ước chừng 200m, nhìn tấm bảng của bệnh viện, cau mày không dứt.
Bệnh viện Nhân Ái Trần thị, từ sáu chữ này không khó lý giải, bệnh viện này là bệnh viện tư nhân, hơn nữa tất cả mọi người trong bệnh viện có lẽ đều thuộc gia tộc họ Trần hoặc là của một người họ Trần, khó trách đám người Bạch Ngạn Phương có thể tiến hành giải phẫu cấy ghép trái tim, đối với bệnh viện tư nhân mà nói, lợi nhuận mới là mục đích cuối cùng của đa số bệnh viện tư nhân, chỉ cần có thể kiếm được nhiều lợi nhuận, chuyện gì là không thể không làm?
Điều chân chính khiến Diệp Dương Thành nhíu mày, không phải là Trần thị, cũng không phải là tấm biển Nhân Ái treo da dê bán thịt chó, mà là bệnh viện này rõ ràng trang bị rất nhiều máy móc giám sát, mặc dù tự nhiên chi đạo không khác gì ẩn thân thuật, nhưng vẫn có cảm giác bại lộ dưới số máy móc giám sát này.
Trừ phi Diệp Dương Thành lựa chọn sử dụng côn trùng hoặc là con chuột tái diễn thảm án tru diệt... Nhưng đối với Diệp Dương Thành, những kẻ tội ác tày trời tương tự Bạch Ngạn Phương, dùng côn trùng tiêu diệt là còn quá nhẹ, nên để bọn chúng nhận thức một chút cảm giác sống không bằng chết, hoặc là...
Trong giây phút chần chờ ngắn ngủi, linh quang xuất hiện lúc trước lại một lần nữa hiện ra trong đầu hắn, lần này linh quang bị Diệp Dương Thành vừa vặn bắt được, tạo thành hình thức ban đầu trong đầu Diệp Dương Thành...
Bất luận là trừng phạt, nghiêm trị hay là xóa bỏ, cũng không thoát khỏi quá mức trực tiếp, thậm chí Diệp Dương Thành cũng không thể để đám người này biết được vì sao mình phải chịu trừng phạt như vậy.
Nói một cách khác, bất luận là loại trừng phạt cấp bậc nào, cũng không thể khiến người chịu hình phạt hối cải để làm một con người mới hoặc là sám hối những sai lầm mình đã phạm phải trước kia, có thể xóa bỏ còn dễ nói một chút, dù sao trực tiếp biến mất trên cái thế giới này, làm nhiều việc ác còn có thể bị Diệp Dương Thành phán quyết làm thú vật vào kiếp sau.
Nhưng đối với loại người cấp một, phạt nhẹ hay là nghiêm trị đây? Sau khi trừng phạt, người bị trừng phạt có thể hoàn toàn tỉnh ngộ sai lầm mình đã phạm phải, hơn nữa từ đó hối cải làm người mới hay không? Đáp án hiển nhiên là phủ định.
Cho dù Diệp Dương Thành vận dụng thiện ác thẩm phán, cũng chỉ là dưới tình huống mang tính cưỡng chế, để những người bị phán quyết không dám vượt qua lôi trì nửa bước.
Nếu đã như vậy, tại sao ta không thể tìm một phương pháp xử lí thăng bằng khuyết điểm này, chân chính làm được thẩm phán thiện ác, cũng cho người làm việc ác nhận trừng phạt tương ứng, để cho bọn họ trong quá trình bị tù chân chính sám hối hành vi của mình?
Một khi quy luật này được thành lập, những kẻ làm việc ác khiến thiên nhân công phẫn tương tự Bạch Ngạn Phương, mới có thể nhận được trừng phạt nghiêm khắc nhất, để bọn họ lộ ra bộ mặt thật sự trước mắt người đời, chỉ có như vậy, mới có thể chân chánh làm cho lòng người kinh sợ, khiến những phần tử phạm tội không dám vượt qua lôi trì.
Hoặc là...
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, trong đầu Diệp Dương Thành lập tức giống như núi lửa bộc phát, toát ra một đống phỏng đoán hoặc là phương pháp giải quyết vấn đề này, nhưng Diệp Dương Thành rất nhanh đè áp những ý niệm của mình, bởi vì hắn biết, hiện tại hắn có lẽ chưa có năng lực làm được điểm này, thay vì bây giờ ở đây suy nghĩ lung tung, chi bằng nghĩ biện pháp mau sớm tăng lên cấp bậc thần cách của mình, có lẽ, biện pháp giải quyết tốt nhất chính là trong lúc lơ đãng lộ ra manh mối, sau đó lại khỏe mạnh trưởng thành.
Nói một cách khác, cưỡng ép là vô dụng, chuyện này vẫn phải thuận theo tự nhiên thì tốt hơn.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành đang ở giữa không trung, hít vào một hơi thật sâu, xóa bỏ tất cả ý niệm hỗn loạn trong đầu, khiến cho tâm cảnh của mình trở nên bình tĩnh, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ...
Sắc mặt của hắn đột nhiên đại biến, thầm mắng một tiếng:
- Diệp Dương Thành, ngươi thật là ngu ngốc.
...
- Ô ô ô...
Hai tay hai chân của đứa trẻ ba tuổi bị cố định gắt gao trên bàn mổ, nằm bên trái chính là đứa trẻ ba tuổi, nằm bên phải chính là nhi tử của nam tử họ Trương, bởi vì có bệnh tim bẩn sinh, nhi tử của nam tử họ Trương lộ ra vẻ xanh xao vàng vọt, so với đứa trẻ ba tuổi mập mạp bên trái, đúng là vô cùng khó coi.
Bất luận là dung mạo, hay là thể trạng cường tráng, cũng khác khá xa, căn bản không cùng trình độ.
Đứa trẻ ba tuổi, mặc dù không rành thế sự, nhưng cũng tương đối hiểu chuyện, có lẽ đã nhận ra vận mệnh thê thảm của mình, cũng có thể là sắc mặt lạnh như băng của Bạch Ngạn Phương mang đến cho hắn cảm giác nguy cơ khổng lồ, khiến cho hắn không nhịn được khóc rống lên, thân thể điên cuồng giãy dụa trên bàn mổ...
- Đè nó lại.
Thấy đứa trẻ cố gắng giãy dụa, Bạch Ngạn Phương chẳng những không động lòng, ngược lại sắc mặt càng thêm lạnh như băng, nhìn Tiểu Vương và nam tử lái xe, Bạch Ngạn Phương hừ lạnh nói:
- Khí lực của tiểu tử mập này cũng không nhỏ, đợi lát nữa mở bụng, ta muốn nhìn xem trái tim của ngươi lớn thế nào.
- Đứa trẻ nhỏ như vậy có thể có trái tim lớn thế nào?
Tiểu Vương đồng dạng đã thay một bộ trang phục giải phẫu, tiến lên giữ chặt đứa trẻ đang cố gắng giãy dụa, quay đầu lại cười nói với Bạch Ngạn Phương:
- Nhưng, Phương tỷ, lần này chỉ lấy trái tim của hắn sao?
- Chẳng lẽ còn muốn thay cả gan cho hắn?
Bạch Ngạn Phương nhướng mày, nhìn đứa trẻ đang nằm bên phải bàn mổ, hừ lạnh nói:
- Trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy đâu.
Tiểu Vương ngẩn ngơ, tiếp theo chỉ hướng nhi tử của nam tử Trương, không nhịn được cười ra tiếng:
- Phương tỷ, ý của chị là, gan của tiểu tử này cũng có vấn đề.
- Ừ, đã bệnh nguy kịch rồi, cho dù cho hắn đổi trái tim, cho dù là Đại La Kim Tiên tới, cũng tuyệt đối sống không quá ba tháng.
Bạch Ngạn Phương tự đắc cười một tiếng:
- Nếu để cho họ Trương kia biết ruột thịt của hắn chắn chắn sẽ chết, dù sao đều là chữ chết, đừng nói là một trăm vạn, cho dù là một trăm đồng, sợ rằng hắn cũng không nỡ móc ra.
Bạch Ngạn Phương vừa nói như thế, Tiểu Vương có thể coi là toàn rõ, mọi người đều giơ ngón tay cái về phía Bạch Ngạn Phương, tiểu Ái lại càng cười nói:
- Lần này tới tay chừng năm mươi vạn, Phương tỷ ít nhất phải lấy đi một nửa, tất cả đều là Phương tỷ tranh thủ được.
- Đúng vậy đúng vậy...
Vừa nghe đến loại đề nghị nịnh nọt của tiểu Ái, trong lòng Tiểu Vương cũng co quắp, nhưng cũng không dám biểu lộ ra bất mãn, trên mặt nụ cười chân thành đáp ứng.
Nhưng, sau khi đáp ứng đề nghị của tiểu Ái, Tiểu Vương lại đưa ra một yêu cầu làm cho người ta kinh hãi:
- Phương tỷ, gần đây ta nghe người ta nói thận trẻ em là vật đại bổ, đợi lát nữa giải phẫu xong, thận của tiểu tử này có giữ lại cũng là lãng phí, chi bằng... để cho ta xách về nhắm rượu?
- Tùy ý.
Bạch Ngạn Phương bình thản liếc nhìn Tiểu Vương, đối với yêu cầu này của hắn thậm chí cũng không cau mày, đã gật đầu đáp ứng, phảng phất trong mắt của nàng, thứ Tiểu Vương muốn đòi không phải là thận của một đứa trẻ, mà chỉ là thận của một con heo.
Thấy Bạch Ngạn Phương gật đầu đáp ứng yêu cầu của mình, trên mặt Tiểu Vương nhất thời chất đầy nụ cười, tâm tình lúc trước bởi vì đề nghị của tiểu Ái mà có vẻ không vui lập tức tốt lên rất nhiều, xoa nắn hai tay nói:
- Cảm ơn Phương tỷ, như vậy... bây giờ chúng ta có phải nên bắt đầu rồi không?
- Ừ.
Bạch Ngạn Phương khẽ gật đầu, nhìn tiểu Ái đứng bên cạnh, nói với tiểu Ái:
- Lần này vẫn quy củ cũ, cho tiểu tử họ Trương thuốc mê, trực tiếp mổ bụng tiểu tử mập kia, đợi lát nữa chú ý động tác một chút, những gì phải làm vẫn phải làm, chúng ta cũng không thể đập vỡ chiêu bài của mình.
- Biết rồi, Phương tỷ.
Không chỉ tiểu Ái đáp ứng, bọn Tiểu Vương cũng đồng dạng gật đầu đáp ứng, loại chuyện này làm nhiều rồi, thật ra cũng không sợ giữa đường phát sinh cái gì ngoài ý muốn.
← Ch. 0544 | Ch. 0546 → |