Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0555

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0555: Đầu trâu mặt ngựa đều lên đài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Cống Giác Kiệt Bố là một gã cảnh sát ở đồn công an huyện Nyemo, hơn ba mươi tuổi, da ngăm đen.

Đối với Cống Giác Kiệt Bố, mỗi ngày ở trong sở công an đến hai giờ chiều, sau đó cởi bỏ cảnh phục trở về làm việc trên đất nhà mình, là một loại cuộc sống hắn vô cùng hưởng thụ, tiền lương mỗi tháng cũng đủ cho hắn chống đỡ chi tiêu của cả gia đình bình thường, đồng thời, đối với đệ đệ đang học bác sĩ ở Bắc Kinh, lại càng có một loại cảm giác tự hào.

Cống Giác Kiệt Bố cho rằng, sau khi đệ đệ học xong bác sĩ, tiền đồ của nhà hắn cũng bừng sáng, trong nhà có thê tử hiền lành lo liệu, phía ngoài còn có một đệ đệ bác sĩ làm việc, ở nhà lại có hắn làm cảnh sát chiếu cố, cái nhà này, còn chưa đủ hoàn mỹ hay sao?

Mỗi người đều nói Cống Giác Kiệt Bố làm tiếp hai năm, cũng sẽ được điều vào cục công an huyện, sau đó đi làm lãnh đạo, làm diễn giảng... Dù sao, mỗi lần nghe được đồng nghiệp bên cạnh hoặc là thân bằng hảo hữu nói đến chuyện này, Cống Giác Kiệt Bố cũng sẽ khiêm nhường mỉm cười, nhưng cũng không lên tiếng phản bác.

Có lẽ trong mắt hắn, hắn quả thật cũng có cơ hội làm lãnh đạo, làm diễn giảng, cho nên, mỗi ngày hắn đều ôm trọn nhiệt tình, đi giải quyết công việc. Ba ngày trước, Cống Giác Kiệt Bố nghe được một tin tức khiến cho hắn mừng rỡ như điên,

Một vị phó sở trưởng bị điều đến cương vị công tác của hắn, chỉ đạo viên của sở tìm hắn nói chuyện, loáng thoáng nhắc tới muốn cho hắn tiếp nhận vị trí phó sở trưởng này, điểm này khiến cho Cống Giác Kiệt Bố cảm giác cơ hội của mình đã đến, rút cuộc có thể làm một lãnh đạo nhỏ.

Cho nên, Cống Giác Kiệt Bố ngày thường không bao giờ ra ngoài tuần tra, lần này chủ động yêu cầu ra đường tuần tra, sau đó... Hắn đã chết.

Đúng vậy, hắn đã chết, chết dưới lưỡi búa của một người đàn ông, cái chết không giải thích được, thậm chí đến lúc chết Cống Giác Kiệt Bố cũng không biết tại sao mình phải chết, nam nhân giết hắn tại sao muốn tập kích hắn?

Hắn chỉ biết là, khi hắn bị một búa của nam nhân này chém vào ngực trái, nam nhân giết hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng điên cuồng, cũng vô cùng cuồng vọng. Trong tiếng cười không kiêng sợ của nam nhân này, Cống Giác Kiệt Bố ngã xuống đất, ngã xuống máu tươi của mình, vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

- Đan Ba, giết chết mấy tên cảnh sát.

Một gã dùng tấm vải màu trắng che cả khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt giơ cao thanh đao dính đầy máu tươi, chỉ về hướng mấy tên cảnh sát đang từ xa chạy tới, hai tròng mắt bắn ra tinh quang cuồng nhiệt, điên cuồng hô to:

- Mau mau mau.

- Biết rồi, Đạt Kiệt.

Ở vị trí cách tên nam tử này ước chừng mười mét, một nam nhân cao lớn, mập mạp, nghe được tiếng hô của Đạt Kiệt, sau khi dữ tợn cười một tiếng, giơ khẩu súng máy trong tay lên, bắn càn quét về phía mấy cảnh sát đang chạy tới.

- Tằng tằng...

Chiếc súng máy phát ra tiếng vang dày đặc, mấy chục phát đạn điên cuồng bắn ra, toàn bộ cảnh sát trúng thương, có bảy tám người đi đường tránh né không kịp, hoặc là chết hoặc bị thương

Nhìn thấy hiệu quả trước mặt, Đan Ba cười hắc hắc, hô to nói:

- Phật sống phù hộ, báo thù báo thù báo thù.

- Hoắc hoắc báo thù.

Tiếng hô của Đan Ba giống như là một viên thủy châu rơi vào trong nồi chảo nóng hổi, xoạt một tiếng, cả con đường trong phút chốc sôi trào, mười mấy tên nam tử vốn đứng bên cạnh hắn bất chợt cuồng nhiệt gầm thét, rút ra các loại vũ khí súng lục, đao côn, bom... xông lên đường cái

- Ùng ùng...

- Đát đát đát...

Từng đợt tiếng súng nhất thời vang dội cả huyện thành, ước chừng có hơn sáu mươi tên côn đồ hoành hành đầu đường, có kẻ dùng đao côn giết người, đả thương người, có kẻ dùng bom nổ tung nhà cửa xung quanh.

Lửa cháy hừng hực, một quảng trường vốn coi như phồn hoa nhất thời tràn ngập tiếng thét chói tai, cảnh tượng giống như ngày tận thế khiến đám người đột nhiên gặp tập kích mất đi phương hướng, bọn họ cố gắng tránh né, chạy trốn....

- Ha ha ha... Đan Ba, nổ súng đi, có bao nhiêu mục tiêu như vậy.

Đạt Kiệt cầm tàng đao đuổi theo một thiếu nữ mười chín tuổi, vừa quay đầu lại kêu tay súng máy Đan Ba:

- Ngươi nhìn xem, đám phản đồ này cũng biết sợ, Đan Ba, bọn họ sợ.

- Hắc hắc... Sợ thì xuống địa ngục đi.

Lại một lần nữa nghe được chào hỏi của Đạt Kiệt, Đan Ba thuận thế nhìn về phương hướng tây nam, bên đó chính là một trong những lộ tuyến mọi người chạy trốn, cũng là phương hướng tập trung nhiều người nhất.

Nhìn thấy đoàn người vì hoảng sợ mà chen chúc lẫn nhau, Đan Ba nhếch miệng mỉm cười, mở khóa an toàn, giơ súng máy lên nhắm ngay vào đám người đang chạy trốn người, mạnh mẽ bóp cò:

- Đát đát đát...

Súng máy phun ra nuốt vào, vô tình thu gặt tính mạng của bao nhiêu người vô tội, những người chạy trốn ngã xuống như ngả rạ, đan ba nụ cười trên mặt Đan Ba cũng càng điên cuồng lên, hô to ' Phật sống phù hộ ', không ngừng càn quét, không ngừng cười lớn,

Lúc này Đạt Kiệt cũng đã đuổi kịp thiếu nữ liên tục hét chói tai, thậm chí ngay cả không cau mày, giơ tàng đao lên xoạt một tiếng, xẹt qua sau lưng thiếu nữ phía...

Thiếu nữ chết rồi, nàng đã chết dưới tàng đao của Đạt Kiệt, phía sau lưng bị Đạt Kiệt điên cuồng chém hơn mười đao, cho đến khi huyết nhục mơ hồ, đối với cái chết thảm của thiếu nữ, Đạt Kiệt hoàn toàn không có bất kỳ khó chịu, ngược lại dữ tợn cười một tiếng:

- Phản đồ, cũng nên xuống địa ngục đi.

Cùng lúc đó, phân cục công an ở gần đó gặp lửa đạn giày xéo, hoả tiễn, lựu đạn, bom tự chế, điên cuồng đánh về tòa nhà của phân cục công an, trong từng đợt tiếng nổ mạnh, tòa nhà làm việc sụp đổ, tử thương vô số.

- Ha ha ha... đồ phản bội cũng đáng chết.

Nam tử khiêng hoả tiễn nhìn tòa nhà của phân cục công an ầm ầm sụp đổ, phá lên cười như điên như dại.

Lúc này, một chiếc xe Pika chậm rãi lái vào con đường của phân cục công an, ở phía sau xe, có một gã lạt ma mặc áo cà sa màu đỏ, đầu đội mũ mào gà, ở trên mũi xe còn bố trí một cái loa và cái mic.

Bên phải tên lạt ma, còn có một nam tử mặc trang phục màu đen, bên hông đeo một thanh trường đao, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng phía trước, tỏ ra thờ ơ với mọi thứ diễn ra xung quanh.

Có tên này đi theo hộ vệ, Lạt Ma tựa hồ cũng tâm thần đại định, trên mặt lộ ra nụ cười thong dong.

Chỉ nghe hắn hô:

- Các tín đồ, ta là sứ đồ Đa Cát của phật sống Đạt Ma, các ngươi không phải sợ cũng không cần lo lắng, Phật sống Đạt Ma đã từ Ấn Độ lên đường, trong vòng 3 ngày sẽ trở lại Tây Tạng, trở lại cố hương của chúng ta, dẫn dắt chúng ta tiến lên một con đường mới. Đảng Cộng Sản cố gắng diệt sạch văn hóa của chúng ta, cố gắng phá hủy tín ngưỡng của chúng ta, bọn họ là ác ma, là tội phạm, là...

Chiếc xe Pika lái rất chậm, thời gian dần qua, xung quanh chiếc xe đã tụ tập mười mấy tên nam tử cầm vũ khí trong tay, bọn họ cuồng nhiệt đi theo chiếc xe, tiến hành đầu độc và diễn giảng ở huyện Nyemo, cảnh tượng đồng dạng cũng đã không ngừng trình diễn ở các các huyện khu thành phố Lhasa...

Trên một con đường ở thành phố Đài Bắc Đài Loan cũng có một cỗ xe Pika màu đen đang chậm chạp lăn bánh, một gã nam tử vóc người mập lùn, mặc đồ tây đen đứng ở sau xe, vẻ mặt kích động quơ hai cánh tay, hô:

- Đại lục đã hạ tối hậu thư cho chúng ta, yêu cầu chúng ta trong hai mươi bốn giờ tuyên thệ thần phục chính phủ đại lục, nếu không, chính phủ đại lục sẽ phái quân đội mạnh mẽ công chiếm Đài Loan...

Ở một con đường khác, phía trên một chiếc xe Pika màu đen, nữ nhân trung niên lại nói những lời hoàn toàn bất đồng với nam tử mập lùn, nàng hô:

- Đài Loan từ xưa tới nay có thể chế chia lìa với đại lục, hơn nữa, Đài Loan chúng ta là khu phát triển, đại lục chẳng qua là nước đang phát triển, bọn họ dựa vào cái gì yêu cầu chúng ta thừa nhận chính phủ đại lục? Tại sao trên bản đồ phải đánh dấu Đài Loan là tỉnh Đài Loan? Độc lập, chúng ta yêu cầu độc lập, khát vọng độc lập, độc lập vạn tuế.

Chỉ trong ba giờ ngắn ngủn, đông đảo huyện thành ở Tây Tạng, Đài Loan bất chợt nhảy ra một đoàn trâu quỷ xà thần, tuyên dương tư tưởng của bọn họ, đầu độc suy nghĩ của dân chúng.

Nhất là các huyện thành ở Tây Tạng, ngoài tên Lạt Ma tự xưng là sứ đồ của Phật sống nhảy ra nói ẩu nói tả, còn có rất nhiều phần tử giấu mình nhảy ra đốt giết đánh cướp, không chuyện ác nào không làm, trong lúc nhất thời, bất luận là Đài Loan hay là Tây Tạng, phảng phất đều tiến vào tình cảnh rung chuyển xã hội, càng ngày càng nhiều người bị dính líu vào.

Trong một thế cục phức tạp, chính phủ Trung quốc hiển nhiên không rảnh bận tâm đến những chuyện khác, mâu thuẫn nội bộ, trong lúc nhất thời khiến chính phủ Trung Quốc bể đầu sứt trán

Cũng chính vào lúc này, trong một gian phòng họp ở Đông Kinh Nhật Bản, Đại Trủng Việt Trí nhẹ nhàng đặt báo cáo từ khắp nơi chuyển về, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng mừng rỡ, đứng dậy nói:

- Kế hoạch đã áp dụng thuận lợi, hành động châm lửa viên mãn hoàn thành.

Các đại thần nội các khác trong phòng họp lộ ra sắc mặt vui mừng, lần lượt đứng dậy, một tên nam tử nói:

- Có thể tiến hành bước hành động thứ hai.

- Lập tức báo cho quân bộ, lập tức áp dụng kế hoạch lên đất liền.

Đại Trủng Việt Trí nheo mắt, nói:

- Phải rút bài học của người Mỹ, cần phải chú ý phi điểu, côn trùng trên đảo và quái vật ẩn náu dưới biển, sau khi lên đất liền lập tức tụ tập dân bản địa trên đảo, sau đó, lúc cần thiết cho phép vận dụng vũ khí nhất hào.

- Rõ.

Mọi người nhất tề đáp ứng, bắt đầu dựa theo kế hoạch định ra đi an bài công tác.

Sau khi bọn họ rời đi, Đại Trủng Việt Trí mới đứng dậy, lấy từ trong tủ chén phía sau ra một hộp băng ghi hình, sau đó nhét vào đầu thu hình.

Rất nhanh, những hình ảnh được quay chụp trên bầu trời Nam Hải lại một lần nữa hiện ra trong tầm mắt.

Nhìn đoạn phim nghe rợn cả người, nụ cười trên mặt hắn cũng càng nồng đậm, hắn nhìn hình ảnh rù rì nói:

- Tiên sinh siêu nhân Trung Quốc, lần này, ngươi còn có thể loay hoay tới đây sao?

Dựa theo luận chứng nghiên cứu của bọn họ, sau khi tiến hành phân tích các phương diện, nhất trí cho rằng hắc thủ đứng sau thao túng quái vật biển chính là nam tử ngân giáp trong hình ảnh.

Hơn nữa, nam tử ngân giáp này còn là một gã theo chủ nghĩa dân tộc cuồng nhiệt, vì phòng ngừa hắn ra mặt quấy nhiễu, đưa đến kế hoạch đổ bộ lên đất liền thất bại, Đại Trủng Việt Trí và các thành viên nội các của hắn đã chế định ra một loạt kế hoạch hành động, phóng hỏa trên đỉnh đầu Trung Quốc, chờ hắn dập tắt những ngọn lửa linh tinh, khi quay đầu lại... Nhật Bản đã chiếm được quần đảo Okinawa.

Nhìn hình ảnh trên màn hình, Ōtsuka Ochi hít vào một hơi thật sâu, đè nén sợ hãi trong lòng, tựa hồ giống như bức bách khiến cho mình xem xong cả đoạn phim.

Nhìn nam tử ngân giáp trên tấm hình giống như thiên thần, đứng ngạo nghễ giữa không trung, hô hấp của Ōtsuka Ochi khó tránh khỏi dồn dập, nhưng trong hai tròng mắt tóe bắn ra lại không phải thần sắc sợ hãi, mà là một loại thị huyết điên cuồng.

Ōtsuka Ochi quả thật sợ, hắn sợ hành động lần này thất bại, không nói trộm gà không được còn mất nắm gạo, còn có thể chọc giận tên nam tử ngân giáp này, cuối cùng dẫn lửa thiêu thân, tiền mất tật mang.

Dù sao, hắn không chắc chắn có thể dựa vào lực lượng quốc nội chống lại tên nam tử ngân giáp này, nhất là sau khi chứng kiến hắn dẫn động thiên lôi, nhìn thấy tràng diện vạn lôi cùng phát, lại càng sợ hãi đến mức nửa đêm cũng ngồi dậy thất thanh kinh hô.

Nhưng hắn không có lựa chọn, thánh điển truyền thừa trong đền thờ rõ ràng đã rơi vào trong tay tên nam tử ngân giáp này, hơn nữa, quần đảo Okinawa cũng đã rơi vào trong tay hắn, nếu như không thể lấy lại thánh điển, không thể lấy lại Okinawa... Chờ đợi hắn chắc chắn là kết cục vô cùng bi thương.

Mấu chốt khiến hắn cảm giác kế hoạch nhìn như vô cùng điên cuồng lần này có thể thành công là...

Tựa hồ là nghĩ tới điều gì, vẻ e ngại trên mặt lặng lẽ biến mất, nhìn tấm ảnh của Diệp Dương Thành nặng nề hừ lạnh một tiếng, Ōtsuka Ochi rù rì nói:

- Người kia, lần này không phải là ngươi chết thì chính là ta... Hắc hắc hắc...

Ōtsuka Ochi, bao gồm cả nội các Nhật Bản, không có người nào là người ngu, mặc dù đoạt lại thánh điển và Okinawa đối với bọn họ cũng vô cùng hấp dẫn, nhưng nếu biết rõ là hành động chịu chết, giống như kế hoạch điên cuồng hiện tại như vậy, hiển nhiên cũng không thể thông qua nghị quyết.

Như vậy, khả năng lưu lại duy nhất chính là trong tay bọn họ có một số lá bài chủ chốt mà người khác không biết, mà tấm bài tẩy nàng, mang cho bọn hắn lòng tin nhất định, không chỉ có thể thuận lợi hoàn thành kế hoạch lần này, hơn nữa còn có thể giành được thắng lợi cuối cùng.

Xem xong cả đoạn phim này, tâm tình của Ōtsuka Ochi cũng chầm chậm lắng xuống, hắn biết, hiện tại mình đã không còn đường lui, chỉ sợ biết rõ phía trước là ngõ cụt, cũng chỉ có thể cắn răng tiếp tục đi tới, giãy dụa một phen có lẽ còn có hi vọng thắng lợi, nhắm mắt chờ chết... hiển nhiên không phải điều hắn muốn.

Hơn mười phút sau, mấy chục chiếc máy bay chuyển vận cỡ lớn từ mấy trụ sở không quân phía nam Nhật Bản lần lượt cất cánh, trong những chiếc máy bay này, ngoại trừ số lượng lớn trang bị vũ khí, còn có binh sĩ của sư đoàn thứ tám, đội tự vệ thứ tư trên đất liền của Nhật Bản.

Cùng một thời gian, trên trăm chiếc chiến đấu cơ cũng ở các căn cứ không quân Nhật Bản bay lên, rút bài học cay đắng của người Mỹ, lần hành động này, Nhật Bản cắn răng sử dụng vận chuyển không trung, vứt bỏ chiến hạm có tốc độ tương đối chậm hơn nữa vô cùng nguy hiểm...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1103)