Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0557

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0557: Ta chơi với các ngươi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Nhưng... Nếu Nhật Bản đã suy nghĩ đến quái vật biển, cũng suy nghĩ đến côn trùng, chẳng lẽ lại không phòng bị đàn quạ có biểu hiện chói sáng lần trước hay sao?

Lão đại Ruồi Trâu cũng không ngốc, sau khi lo lắng, nó phát hiện lực lượng mình có thể điều động tựa hồ hoàn toàn bị chế trụ, bị đè nén tựa hồ hộc máu.

Quanh quẩn trên trời cao vài trăm thước, lão đại Ruồi Trâu gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, nếu để những binh lính Nhật Bản này thong dong hoàn thành các loại bố trí quân sự... Nó còn mặt mũi nào đi gặp Diệp Dương Thành?

Đúng vào lúc này, Tiểu Ô rốt cục truyền đến tin tức tốt:

- Thật tốt quá, ta liên hệ được với chủ nhân rồi.

Diệp Dương Thành đắm chìm trong tu luyện, trong tình hình không có ngoại vật quấy nhiễu, sẽ không dễ dàng thối lui khỏi trạng thái tu luyện. Hơn nữa, khi ở trong trạng thái tu luyện, bởi vì hết sức chăm chú khống chế Cửu Tiêu lực ở trong cơ thể mình vận hành dựa theo đường thẳng chế định, cho nên, một số phương thức của ngoại giới cần thông qua lực lượng tinh thần để đạt tới mục đích, cũng sẽ trực tiếp mất đi hiệu lực dưới tình huống như vậy.

Cho nên, Diệp Dương Thành cũng không phải bị làn sóng điện tinh thần của Tiểu Ô liên tục phát tới thức tỉnh, mà là bị tiếng vang bang bang ngoài phòng ngủ truyền ra làm giật mình tỉnh lại.

Hiển nhiên, đám người Dương Đằng Phi hiện tại đã hoàn thành tấn chức thần sử cấp ba, nhưng không đợi Diệp Dương Thành lộ ra nụ cười đứng dậy rời khỏi phòng ngủ, hắn đã nhận được làn sóng điện tinh thần đến từ Tiểu Ô.

Từ trong làn sóng điện tinh thần này, Diệp Dương Thành đã nhận ra hơi thở lo lắng của Tiểu Ô, tạm thời đè nén ý niệm ra cửa xem xét tình huống của đám người Dương Đằng Phi, hắn lập tức thành lập liên lạc tinh thần với Tiểu Ô...

- Cái gì?

Vừa nghe thấy hồi báo của Tiểu Ô, đôi mắt Diệp Dương Thành nhất thời to còn hơn đèn lồng, sau khi giật mình, hắn cũng không trả lời hồi báo của Tiểu Ô, mà lập tức mở ra Cửu Tiêu không gian, lấy chiếc điện thoại mình tiện tay ném vào bên trong.

Vừa nhìn, Diệp Dương Thành lập tức có chút phát mộng, Phó Diệc Chi tổng cộng gọi cho hắn 49 cuộc điện thoại, Takeda Yoshino gọi cho hắn 107 cuộc điện thoại.

Kiểm tra cẩn thận, cuộc điện thoại sớm nhất của Takeda Yoshino cho hắn là hơn sáu giờ sáng, cuộc điện thoại đầu tiên của Phó Diệc Chi là hơn tám giờ sáng, nói cách khác... thời gian căn bản không giống.

- Chẳng lẽ chỗ bọn họ cũng gặp chuyện không hay?

Thời gian Tiểu Ô hồi báo là hơn một giờ chiều, phi cơ chuyển vận Nhật Bản đáp xuống phi trường Okinawa, còn thời gian Takeda Yoshino và Phó Diệc Chi gọi điện thoại rõ ràng sớm hơn thời gian Nhật Bản đổ bộ lên đất liền Okinawa.

Nghĩ tới đây, ý thức được có thể đã xảy ra đại sự, Diệp Dương Thành không chần chờ nữa, lúc này liền dặn dò Tiểu Ô:

- Các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, Nhật Bản bố trí địa lôi hay đạn đạo cũng được, đều không cần quan tâm, chờ mệnh lệnh của ta.

- Vâng, chủ nhân.

Có liên lạc của Diệp Dương Thành, Tiểu Ô cũng như trút được gánh nặng, không nói nhiều, cắt đứt liên lạc tinh thần với Diệp Dương Thành.

Còn Diệp Dương Thành, sau khi kết thúc liên lạc với Tiểu Ô, liền tiện tay cầm máy điện thoại, nhanh chóng bấm số gọi cho Takeda Yoshino, trong quá trình đợi bên kia bắt máy, Diệp Dương Thành loáng thoáng cảm thấy một tia không ổn.

Người Nhật Bản không phải người ngu, Ōtsuka Ochi có thể trở thành Thủ tướng của nội các Nhật Bản, hiển nhiên cũng không phải người ngu, tin tưởng thông qua những sự việc lúc trước, đám người Ōtsuka Ochi tuyệt đối cũng đã hiểu thực lực của mình, nếu như không có nắm chắc...

Không đợi Diệp Dương Thành suy nghĩ kỹ càng, bên kia điện thoại đã truyền đến thanh âm nức nở hoảng loạn của Takeda Yoshino:

- Chủ nhân, ngài có thể gọi điện thoại cho lão bộc.

Nghe được thanh âm bối rối của Takeda Yoshino, Diệp Dương Thành cũng không tự chủ được nhíu mày:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Chủ nhân, chuyện là như vậy.

Takeda Yoshino cố gắng trấn định tâm tình của mình, sau khi hít mấy hơi thật sâu, hồi báo với Diệp Dương Thành:

- Hơn sáu giờ sáng nay lão bộc nhận được một tin tức đến từ nội các, hôm nay chính phủ Nhật Bản sẽ triển khai hành động với đảo Okinawa, trước mắt đã xác định tổng binh lực là năm vạn ba ngàn sáu trăm người, trong đó có chín mươi phần trăm là quan binh của đội tự vệ thứ tư, sư đoàn thứ năm...

Dùng hơn ba phút đồng hồ, Takeda Yoshino giới thiệu đơn giản một số hạng mục tài nguyên đầu tư vào hành động lần này của Nhật Bản cho Diệp Dương Thành, bao gồm binh lực cùng các loại vũ khí trang bị.

Sau khi giới thiệu xong những tình huống này, Takeda Yoshino mới nuốt ngụm nước miếng, nói ra chuyện khiến hắn gấp gáp hốt hoảng:

- Chủ nhân, lão bộc biết được, bên nội các vì đề phòng chủ nhân khi bọn hắn đổ bộ lên đất liền, dưới tình huống hoàn toàn không có phòng ngự, thi thố tập kích khiến kế hoạch thất bại, bọn họ đã phân công một số nhân viên đặc công liên hệ với các phần tử bạo động ở Đài Loan, Lạt Ma ở Tây Tạng phóng hỏa khắp nơi...

- Cái gì?

Nếu như nói quân đội Nhật Bản đổ bộ lên đất liền Okinawa, chỉ khiến Diệp Dương Thành tương đối khó giải quyết, như vậy, tình huống Takeda Yoshino hồi báo phía sau càng làm cho Diệp Dương Thành nhất thời giận dữ.

Lần trước là Đông Đột, lần này là Lạt Ma... Có thể, trong mắt những người này, Trung Quốc chính là một nước nhỏ có thể để bọn họ tùy ý nhào nặn, chẳng lẽ... trong mắt những người này, tính mạng của dân thường chỉ là một đống phế liệu hay sao?

Takeda Yoshino một phen hồi báo, lập tức khiến trong lòng Diệp Dương Thành như hừng hực lửa giận, hai mắt tựa hồ bốc lửa.

Nhưng, duới tình huống như thế, Diệp Dương Thành vẫn không mất đi lý trí, hít vào một hơi thật sâu, sau khi tạm thời đè ép lửa giận trong lòng, thanh âm của hắn lộ vẻ vô cùng trầm thấp:

- Lần này đổ bộ lên đất liền Đảo Okinawa, đội tự vệ Nhật Bản mang theo một loại vật chất phòng ngự côn trùng, bị bọn họ vẽ loạn trên lều, trên quần áo, trên mặt...

- Chủ nhân, loại vật chất này tên là Diệt Sát Linh số bảy, là một loại vật chất hóa học được một nhà máy hóa chất vô tình chế tạo sáu năm trước.

Không đợi Diệp Dương Thành cho nói hết lời, Takeda Yoshino cũng đã bừng tỉnh đại ngộ giải thích:

- Bởi vì tính đặc thù của loại vật chất này, do đó lâu nay vẫn chưa được sử dụng...

- Diệt Sát Linh số bảy?

Nghe được lời nói của Takeda Yoshino... , nhất thời trong lòng Diệp Dương Thành vừa động, hỏi:

- Loại vật chất này có đặc thù gì? Tại sao phải bị để đó không dùng?

- Chủ nhân, bởi vì Diệt Sát Linh số bảy không thể hòa tan nước.

Takeda Yoshino nói:

- Chỉ cần đụng phải nước sẽ sinh ra phản ứng, dược hiệu giết chết côn trùng sẽ biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lưu lại một tầng vết dán mà thôi, hơn nữa còn mất đi tính thoáng khí vốn có, bởi vì... loại tính chất đặc thù này, khiến cho Diệt Sát Linh số bảy bị quân đội để đó không dùng tới, cũng không sử dụng cho lĩnh vực dân sự...

- Thì ra là như vậy.

Nghe xong giải thích của Takeda Yoshino, Diệp Dương Thành vốn có chút lo lắng bận tâm côn trùng bị thương tổn, lập tức tiêu tán, gật đầu nói với Takeda Yoshinoi:

- Ngươi tiếp tục theo dõi cử động của chính phủ Nhật Bản, một khi có phát hiện mới, lập tức báo cho ta.

- Vâng, chủ nhân.

Takeda Yoshino lập tức gật đầu đáp ứng, một mực cung kính đáp một tiếng, lúc này mới cúp điện thoại, cẩn thận thu hồi chiếc điện thoại lần trước Diệp Dương Thành đưa cho hắn khi ở lại Nhật Bản, giơ tay lên xoa mồ hôi trên trán, rù rì nói:

- Cũng may... Chủ nhân không tức giận...

Trên thực tế Takeda Yoshino hoàn toàn tự hù dọa mình, mặc dù hắn chỉ là quỷ bộc bất nhập lưu, nhưng Diệp Dương Thành cũng sẽ không bụng dạ hẹp hòi tùy ý xử tử hắn.

Đối với phản ứng của Takeda Yoshino, Diệp Dương Thành không biết gì cả, cũng không muốn biết, sau khi xác định phương pháp giải quyết năng lực phòng ngự của binh lính Nhật Bản đối với côn trùng, hắn lập tức bấm một số điện thoại khác, trực tiếp gọi cho Phó Diệc Chi.

- Phụ thần, ngài rốt cục...

Vừa nhìn thấy Diệp Dương Thành gọi điện thoại tới, Phó Diệc Chi đang truy kích một gã nam tử mặc trang phục màu đen, lập tức dừng bước, khi đang định cảm khái hai tiếng, mới phát hiện được hiện tại mình đang làm gì.

Sau khi cười một tiếng, hắn tiếp tục truy kích tên nam tử mặc trang phục màu đen, đồng thời một tay giơ máy điện thoại, nói với Diệp Dương Thành:

- Phụ thần, phía bên Đài Loan xuất hiện một số lượng lớn người cặn bã náo động, muốn đòi độc lập, phía bên Tây Tạng đồng thời cũng xuất hiện tín đồ Lạt Ma đốt giết, đánh cướp khắp nơi... Bọn họ nói quốc gia cố ý hủy diệt văn hóa Tây Tạng, tóm lại là đầu độc dân chúng, Nhưng, Diệc Chi hoài nghi sau lưng chuyện này có bàn tay nào đó đang âm thầm thao túng...

- Bàn tay đó chính là chính phủ Nhật Bản.

Không đợi Phó Diệc Chi nói hết, sau khi Diệp Dương Thành nghe được mấy tiếng đốt giết đánh cướp, lập tức sắc mặt lạnh lẽo, nói:

- Bây giờ ngươi đang ở đâu?

- Diệc Chi đang ở Tây Tạng.

Giọng nói Phó Diệc Chi trở nên ngưng trọng, nhanh chóng hồi đáp:

- Thì ra là Nhật Bản giở trò quỷ, khó trách có những người cầm đao võ sĩ Đông Dương bảo vệ những người này, xem ra những người cầm đao võ sĩ là ảnh vệ Nhật Bản rồi.

- Ở Tây Tạng.

Nghe được trả lời của Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng hít vào một hơi, hỏi:

- Tình huống Tây Tạng thế nào?

- Rất nát bét.

Phó Diệc Chi cười khổ một tiếng, nói:

- Toàn bộ mấy khu huyện ở thành phố Lhasa đều bị nhóm phần tử tập kích, các tòa nhà làm việc của chính phủ bị oanh tạc, cảnh sát bị giết, còn có rất đông dân thường bị chết hoặc bị thương... Nhưng, hiện tại phần lớn diện tích bạo loạn đã bị đè áp, chẳng qua những tên Lạt Ma nhảy ra tuyên truyền thấy sự không ổn, dưới sự bảo vệ của đám ảnh vệ Nhật Bản đã thoát khỏi hiện trường, sợ rằng trong thời gian tới...

- Có hình ảnh của những tên Lạt Ma này không?

Nếu như nói hồi báo của Takeda Yoshino chỉ là một đống lửa trong lòng Diệp Dương Thành, như vậy, tình huống theo lời Phó Diệc Chi, còn là xối lên một thùng xăng trên đống lửa đã bốc cháy trong lòng Diệp Dương Thành.

Diệp Dương Thành tựa hồ đã không còn kiểm soát, hai mắt đầy máu nhìn Phó Diệc Chi hỏi:

- Chỉ cần có thể nhìn thấy rõ ràng dung mạo là được.

- Hình ảnh?

Phó Diệc Chi sửng sốt, tiện đà gật đầu:

- Phụ thần, ảnh chụp từ màn hình giám sát có được không?

- Dĩ nhiên là được.

-

Diệp Dương Thành cười dữ tợn:

- Ngươi dẫn người đi giải quyết đám ảnh vệ Nhật Bản, những tên cặn bã còn lại... đừng tên nào chạy thoát.

- Vâng.

Phó Diệc Chi nặng nề gật đầu đáp ứng.

Đối với Phó Diệc Chi... , hắn chưa bao giờ hoài nghi, cũng không dám hoài nghi nếu Diệp Dương Thành nói đừng hòng chạy thoát... Vậy bọn họ có thật sự không chạy thoát hay không?

Sau khi cắt đứt liên lạc với Phó Diệc Chi, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng buông máy điện thoại xuống, xoa nắn hai bàn tay, thấp giọng nói:

- Các ngươi đã muốn chơi như vậy, vậy ta sẽ chơi đến cùng với các ngươi...

Diệp Dương Thành xác thực tức giận.... Hắn có thể tiếp nhận âm mưu, cũng có thể tiếp nhận khiêu khích, nhưng hắn tuyệt đối không cách nào tiếp nhận sự thật những tên cặn bã lấy tính mạng dân thường ra làm trò đùa.

Mặc dù sau khi Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu Thần Cách, hắn đã giết không ít người, nhưng hắn có thể vỗ ngực nói, những người bị giết đều là những kẻ đáng chết, vì vậy hắn không hổ thẹn với lương tâm.

Con đường thành thần gian khổ, cũng đầy máu tanh, nhưng Diệp Dương Thành đến nay cũng không đánh mất đi bản thân mình, hắn cũng có giới hạn của hắn, chỉ cần không chạm đến điểm giới hạn này, như vậy mọi sự đều dễ thương lượng, nếu có người nào mắt mù, làm ra một số chuyện chạm đến điểm giới hạn của hắn, vượt ra khỏi phạm vi hắn có thể tiếp nhận... Diệp Dương Thành cũng tuyệt đối không ngần ngại đại khai sát giới.

Đối với Diệp Dương Thành mà nói, tấn chức cấp bậc thần cách cố nhiên trọng yếu, nhưng nếu kêu hắn vì tấn chức mà bất chấp tính mạng con người... Tim của hắn còn chưa lạnh lùng đến trình độ này, hắn cũng biết tức giận, cũng biết cao hứng, còn hiện tại, hắn rất tức giận.

Sau khi tìm hiểu chân tướng sự việc, Diệp Dương Thành cũng không chần chờ nữa, đơn giản thu thập quần áo của mình, mở cửa rời khỏi phòng ngủ.

- Thần sử cấp ba Triệu Dong Dong (Dương Đằng Phi, Vương Minh Kỳ, Tống Lâm Lập, Ngô Chấn Cương, Tiểu Thương Ưu Tử... ) tham kiến chủ nhân, nguyện vì chủ nhân...

- Được rồi được rồi, tất cả đứng lên đi.

Không đợi đám người Triệu Dong Dong tái diễn những lời ca tụng, Diệp Dương Thành liền trực tiếp khoát tay cắt đứt lời của bọn hắn, sắc mặt lộ vẻ âm trầm, cũng có chút ngưng trọng.

Đám người Triệu Dong Dong đương nhiên cũng không phải ngu xuẩn, năng lực nhìn mặt đoán ý của bọn họ thật ra cũng không kém, vừa nhìn thấy thần sắc của Diệp Dương Thành bọn họ có thể đoán được có chuyện xảy ra, hơn nữa, còn không phải chuyện bình thường, nếu không... Diệp Dương Thành sẽ không dễ dàng tức giận như vậy?

Nghĩ tới đây, đám người Triệu Dong Dong mới vừa hoàn thành tấn chức thần sử cấp ba bất giác đưa mắt nhìn nhau, cùng kêu lên nói:

- Vâng, chủ nhân.

Mười người lần lượt đứng dậy, cung kính xếp thành một hàng trước mặt Diệp Dương Thành, bọn họ biết, nếu quả thật xảy ra chuyện đại sự, Diệp Dương Thành tuyệt đối sẽ hạ lệnh với bọn họ. Thay vì đợi Diệp Dương Thành mở miệng, chi bằng tự giác xếp thành hàng, chờ Diệp Dương Thành ra lệnh.

Nhưng, lần này đám người Triệu Dong Dong đã đoán sai, Diệp Dương Thành cũng không nhắc tới bất cứ chủ đề gì, nhìn thoáng qua mười tên thần sử cấp ba xếp thành một hàng, Diệp Dương Thành nhẹ nhàng hít vào một hơi, đi tới trước mặt Trương Ngọc Mỹ, nói:

- Buông lỏng ý thức của ngươi, đưa ngọn lửa linh hồn của ngươi từ trong hồn phách ra đây.

- Sao?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)