Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0561

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0561: Mất mạng, cũng có thể không tìm lại được
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Nói cách khác, trong vòng ba ngày, đảo Okinawa có lẽ sẽ trăm phần trăm không mưa mới đúng. Ba ngày không mưa, đủ cho hắn rải đầy Diệt Sát Linh số bảy lên khắp đảo Okinawa. Sau khi thiêu cháy rừng cây, kiến trúc, cỏ khô...lại vẩy lên Diệt Sát Linh số bảy... Đám côn trùng có độc khiến người Mỹ bể đầu sứt trán, tổn thất thảm trọng, chắc chắn sẽ rất sợ hãi.

Nghĩ tới đây, Matsuzaka Keitarō khẽ gật đầu, giơ hai tay sửa sang lại cổ áo của mình, sau đó nghiêm nghị mở miệng nói:

- Truyền lệnh của ta...

- Xoạch...

Một giọt nước bất chợt rơi xuống trên chóp mũi Matsuzaka Keitarō, xuất hiện vô cùng đột nhiên, rơi xuống vị trí cũng hết sức chính xác, đập vào chóp mũi của hắn.

Bị giọt nước này cắt ngang lời, Matsuzaka Keitarō có chút mê mang ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời...

- Rào rào...

Bầu trời bao la không hề có dấu hiệu báo trước, lúc trước ngẩng đầu nhìn vẫn là trời quang vạn dặm, không biết từ lúc nào đã tụ tập đông nghịt tầng mây, sau một giây Matsuzaka Keitarō ngẩng đầu nhìn lên, mưa to tầm tã nhất thời giống như lũ cuốn bất ngờ bộc phát, trong nháy mắt, Matsuzaka Keitarō đã bị trận mưa đột nhiên xuất hiện xối thành ướt sũng.

Hắn ngây người đứng trong mưa, nhìn tầng mây nặng nề trên bầu trời, trong đầu nhất thời có chút choáng váng.

Tên binh lính trẻ tuổi vừa đến báo cáo tin tức, lúc này cũng trợn tròn mắt, bên bộ tổng chỉ huy mới vừa truyền đến tin tức, nói là trong vòng 3 ngày gần nhất xác suất có mưa chỉ có năm phần trăm... Cho dù vận khí không tốt đụng phải xác suất năm phần trăm này, cũng không nên tới nhanh như vậy chứ?

Một loại cảm giác bất an loáng thoáng nổi lên trong lòng, Matsuzaka Keitarō mạnh mẽ đưa tay túm lấy cổ áo tên linh đến đây hồi báo tin tức, gần như phát điên gầm hét:

- Đây mà là không mưa sao? Khốn kiếp.

- Trưởng quan...

Tên lính trẻ tuổi bị hù dọa ngây người, nhìn khuôn mặt tức giận của Matsuzaka Keitarō, hắn rùng mình một cái, nơm nớp lo sợ muốn thanh minh gì đó, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào.

Chỉ có thể yếu ớt nhìn Matsuzaka Keitarō, theo bản năng muốn dời lực chú ý của Matsuzaka Keitarō, hắn chỉ về phía những người dân bản địa đảo Okinawa tụ tập dưới đài cao, khó khăn nuốt ngụm nước miếng, khô khốc nói:

- Bọn họ... Bọn họ không có công cụ tránh mưa... Cứ đứng như vậy sẽ bị bệnh...

- Khốn kiếp, sống chết của bọn hắn có quan hệ gì đến ta?

Matsuzaka Keitarō trực tiếp bùng nổ lên, đá một cước vào bụng tên lính này, đạp hắn ra xa hơn hai thước, sau khi nhìn thấy tên lính thống khổ kêu rên, hắn mới xoay người gào lên:

- Các binh lính chú ý phòng...

- A...

Vào lúc này, lời nói của Matsuzaka Keitarō còn chưa hoàn toàn ra khỏi miệng, trong đội ngũ binh sĩ chịu trách nhiệm trông coi dân bản địa đảo Okinawa phía dưới truyền ra một tiếng kêu thảm thiết, đủ khiến người ta sợ hãi đến hồn xiêu phách lạc.

Mưa to tầm tã, tiếng kêu thảm thiết thê lương nhất thời xé toang đêm tối yên lặng, tiếng kêu này vô cùng thê thảm, vô cùng thống khổ, cũng giống như biểu thị...

Một cuộc thịnh yến tử vong bắt đầu.

Sắc mặt Matsuzaka Keitarō trong nháy mắt suy sụp, tiếng kêu thảm thiết bén nhọn giống như một cái dùi, hung hăng đâm vào trong lòng hắn, khiến cho đầu hắn hoàn toàn phát mộng.

Chuyện đã xảy ra trên đảo Okinawa hắn cũng không phải không nghe nói, ngược lại, trước khi được bổ nhiệm làm tổng chỉ huy của hành động đổ bộ lần này, hắn còn vận dụng quan hệ, điều tra kỹ càng mọi thứ trên đảo Okinawa, hơn nữa còn được đoàn cố vấn trong gia tộc phân tích nhân tố thảm bại mấu chốt của quân Mỹ.

Chính là hiểu rõ những tình huống này, Matsuzaka Keitarō mới lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ này, từ đó đổ bộ lên đảo Okinawa, phối hợp với một nhóm người khác tiến hành hành động ngay cả hắn cũng có chút không hiểu rõ lắm.

Chính vì có một nhóm người này, cùng với chuẩn bị chu đáo trước khi đổ bộ lên đất liền, khiến Matsuzaka Keitarō cho rằng nhiệm vụ lần này chính là cơ hội lập công từ trên trời giáng, không nghĩ rằng...

Trời mưa, tại sao trời lại mưa? Bầu trời mới vừa rồi còn vô cùng quang đãng, bộ tổng chỉ huy cũng đã nói trong vòng 3 tới xác suất có mưa chưa đầy năm phần trăm...

Chẳng lẽ nói, xác suất năm phần trăm này cũng không phải bịa đặt, mà là tồn tại thực tế hay sao? Sau đó, hắn hết sức bi ai đụng vào xác suất năm phần trăm nhỏ bé này, tiếp theo... trên bầu trời đã đổ xuống trận mưa to tầm tã?

- Không... Không phải như thế.

Nghe bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tinh thần của Matsuzaka Keitarō đã hoàn toàn hoảng hốt, hắn theo bản năng lui về phía sau mấy bước, tựa vào rào chắn phía sau, loạng choạng thất thanh nói:

- Làm sao trời lại mưa? Làm sao trời lại mưa chứ?

- A...

Đồng thời với tiếng kinh hô thất thanh, Matsuzaka Keitarō giống như chợt nhớ tới cái gì, sau khi a lên một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc vô cùng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen nhánh:

- Là hắn, là hắn tới, nhất định là hắn tới.

Diệp Dương Thành thi triển tự nhiên chi đạo lơ lửng giữa không trung, nhìn lão đại Ruồi Trâu mang theo hơn một ngàn năm trăm con ong vàng cường hóa xuyên qua đám người phản phục, tập kích những binh lính mặc quân trang của đội tự vệ Nhật Bản, điều làm hắn cảm thấy vui mừng chính là, những người dân thường cũng không ai gặp phải bất kỳ thương tổn nào.

Đàn ong vàng cường hóa dưới sự khống chế của lão đại Ruồi Trâu, tổ chức tiến hành tập kích, có kinh nghiệm nhiều lần tập kích lúc trước, cho dù không có Tiểu Ô chỉ huy, đàn ong vàng cũng có thể thi hành mệnh lệnh của Diệp Dương Thành tương đối hoàn mỹ, nhưng sau khi có Tiểu Ô, quá trình này càng rút ngắn thời gian, càng gần như hoàn mỹ.

Diệp Dương Thành đang lơ lửng trên không trung nhìn chăm chú động tĩnh phát sinh phía dưới, đột nhiên hắn phát hiện ra Matsuzaka Keitarō, giả dạng làm một quan quân, đứng trên đài cao bằng gỗ, trên mặt lộ ra nụ cười, nói với lão đại Ruồi Trâu:

- Vị trí trung ương trên đài cao, tựa hồ là một con cá lớn.

Lão đại Ruồi Trâu đang xuyên qua đám người, không ngừng dùng kịch độc tập kích binh lính đội tự vệ nhận được lời nói của Diệp Dương Thành, lập tức vỗ cánh phóng lên cao, khi tới vị trí cách phương hướng trung ương ước chừng ba mươi thước, liếc mắt nhìn thấy con cái lớn Diệp Dương Thành.

Sau khi phát hiện ra Matsuzaka Keitarō, Lão đại Ruồi Trâu không nói nhiều, trực tiếp vỗ hai cánh, mau chóng đuổi theo Matsuzaka Keitarō. Diệp Dương Thành không có ý nghĩ hành hạ đến chết, Lão đại Ruồi Trâu cũng đồng dạng không có ý tứ đó, nếu đàn ong vàng buông thả độc tố, không có người bình thường nào có thể chịu được.

Sau khi đàn ong vàng được cường hóa sau, người bị đốt thường sẽ cảm thấy đau nhức quằn quại, sau đó, người được tập kích nhiều lắm là phát ra một tiếng hét thảm, cả người tê dại, cuối cùng sắc mặt biến thành màu đen, ngã xuống đất không dậy nổi.

Cho nên, nói tóm lại, 1500 con ong vàng cường hóa dưới sự suất lĩnh của lão đại Ruồi Trâu, đánh chết mấy vạn tên binh lính đội tự vệ, căn bản không mất bao nhiêu thời gian, nếu không phải vì những binh lính này phân tán khắp nơi trên đảo, Diệp Dương Thành thậm chí có lý do tin tưởng, thời gian hành động tuyệt đối sẽ không vượt qua ba phút.

Nhìn Matsuzaka Keitarō còn đang đứng trên đài cao, Diệp Dương Thành lập tức đưa ánh mắt từ trên người của hắn chuyển dời đến nơi khác, đối với Diệp Dương Thành mà nói, lão đại Ruồi Trâu mới thật sự là độc vương, người nào bị hắn chú ý đến, cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cho dù là tiên sinh vạm vỡ tráng kiện, cũng đừng nghĩ đến chuyện sống quá một giây.

Đây là một cuộc chiến tranh, nhưng cuộc chiến tranh này hoàn toàn không cân bằng, thế cục hiện trường tựa hồ nghiêng về một bên, nhưng Diệp Dương Thành cũng không vì vậy mà sinh ra gánh nặng trong lòng, bởi vì đây là chiến tranh, bất kể thực lực của hai bên như thế nào, chiến tranh luôn kèm theo tử vong.

Diệp Dương Thành hạ lệnh trong thời gian ngắn nhất phải giết chết tất cả binh lính đội tự vệ, cũng không vì phát tiết lửa giận ở Tây Tạng hoặc Đài Loan trên người những binh lính này, đối với phương thức hành hạ đến chết của bọn họ với người vô tội... đây chính là thiện lương lớn nhất.

Ít nhất trên chiến trường, hơn nữa còn là trên chiến trường chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, mệnh lệnh của Diệp Dương Thành quả thực chính là khai ân đối với bên yếu thế.

Đám ong vàng cường hóa không ngừng xuyên qua đám người, tập kích binh sĩ đội tự vệ Nhật Bản, khi hắn đang tự hỏi làm như thế nào an trí những dân thường phía dưới... Dị biến nổi lên.

- Hừ, muốn chết.

Một tiếng hừ lạnh như sấm bất chợt nổ vang bên tai Diệp Dương Thành, hắn theo bản năng quay đầu nhìn lại, lại thấy trên đài cao không biết từ lúc nào đã xuất hiện một người mặc trang phục nam tử màu đen, lúc này sắc mặt lạnh như băng chắn trước người Matsuzaka Keitarō, tay phải túm lấy, nắm thành quả đấm.

- Chủ nhân, Lão đại gặp nguy hiểm rồi.

Khi Diệp Dương Thành đang ngây người, đại vương Ô tặc Tiểu Ô đang tiềm phục dưới đáy biển bất chợt phát ra liên lạc tinh thần với Diệp Dương Thành, gấp giọng nói:

- Mau cứu lão Đại, chủ nhân.

Nhận được liên lạc tinh thần Tiểu Ô phát tới, Diệp Dương Thành không chần chờ, khẽ quát một tiếng, tiến vào hình thái chiến đấu, đồng thời giải trừ tự nhiên chi đạo.

Ở vị trí cách mặt đất ước chừng bốn trăm thước, bất chợt ngân quang tăng vọt, cả người Diệp Dương Thành bao phủ trong ngân giáp ngưng kết ra Bàn Long ngân thương, gào to một tiếng, đánh về phía vị trí chính giữa đài cao.

Lão đại Ruồi Trâu là sinh vật cường hóa đầu tiên của Diệp Dương Thành, cũng là côn trùng cường hóa đi cùng hắn thời gian dài nhất, nhất là sau khi lão đại Ruồi Trâu cường hóa, lại một lần nữa tiến cấp, có được trí thông minh tương đối cao, nói một cách khác, trong mắt Diệp Dương Thành, lão đại Ruồi Trâu không còn là một con ruồi trâu nữa, mà là một gã thủ hạ vô cùng đắc lực.

Mà hiện tại, thủ hạ đắc lực của hắn, đang bị một tên nam tử gắt gao nắm trong tay, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng. Trong tình huống này, Diệp Dương Thành căn bản không bình tĩnh được.

Vị trí này cách đài cao cũng chỉ bốn trăm thước, nhưng nghĩ đến lão đại Ruồi Trâu đang gặp nguy hiểm tính mạng, Diệp Dương Thành xông ra không tới ba thước, vù một tiếng liền trực tiếp vận dụng thuật di động.

- Đi chết đi.

Từ vị trí cách đó bốn trăm thước, trong nháy mắt xuất hiện trên đài cao, tên nam tử hắc y khống chế lão đại Ruồi Trâu thậm chí không có thời gian phản ứng, liền nghe thấy phía sau bất chợt vang lên một tiếng quát, ngay sau đó cảm giác sau lưng mình chợt lạnh...

- Phụt...

Một tiếng kêu rất nhỏ vang lên, Bàn Long ngân thương thuận thế đâm vào chỗ trái tim của nam tử hắc y, xuyên ra trước ngực.

Tất cả mọi chuyện đều phát sinh trong thời gian cực ngắn, trong mắt Matsuzaka Keitarō, chính là trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện nam tử hắc y, đưa tay bắt lấy một con côn trùng hắn chưa từng thấy, sau đó không tới ba giây sau, tên này đột nhiên xuất hiện, nhìn qua giống như nam tử hắc y vô cùng cường đại, đã bị nam tử ngân giáp đột nhiên xuất hiện, đâm xuyên thương qua trái tim...

Matsuzaka Keitarō trợn tròn mắt, tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh, khiến hắn thật sự hoa cả mắt.

Nhưng khi Matsuzaka Keitarō cho rằng tất cả đã kết thúc, nam tử hắc y bị đâm xuyên tim lại cười ra tiếng:

- Ha ha ha ha... Ngươi rốt cuộc đã tới.

Cánh tay phải nổi gân xanh, Bàn Long ngân thương dừng lại trong cơ thể hắn, Diệp Dương Thành rõ ràng nghe thấy một tiếng nổ vang rất nhỏ, nhưng khi đến trong tai hắn, lại giống như sấm chớp giữa trời quang.

Một đoàn huyết vụ hình thành giữa không trung, nam tử hắc y chậm rãi buông lỏng nắm tay, thi thể của lão đại Ruồi Trâu từ lòng bàn tay của hắn chảy xuống...

- Khốn kiếp, đi chết đi.

Nhìn thấy nam tử hắc y mạnh mẽ bóp nát lão đại Ruồi Trâu, Diệp Dương Thành cũng không cách nào khống chế được lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng mình, hai mắt đầy máu rống lớn một tiếng, hung hăng rút Bàn Long ngân thương ra khỏi cơ thể nam tử hắc y.

Diệp Dương Thành đã rơi vào trạng thái bạo tẩu, sau khi rút Bàn Long ngân thương ra ngoài, đã thi triển Bôn Lôi thương thuật, giống như phát điên đâm về phía nam tử hắc y trước mặt.

Bàn Long ngân thương trong nháy mắt huyễn hóa ra thương ảnh đầy trời, trong tiếng lôi minh ầm ầm, không ngừng đâm về phía nam tử hắc y, vô số lỗ máu xuất hiện trên người nam tử hắc y, khi một thương của Diệp Dương Thành đâm xuyên qua đầu hắn, đột nhiên trong đầu hiện ra một tiêu đề khiến hắn hắn sửng sốt...

- Thì ra là ngươi.

Diệp Dương Thành giơ chân phải, đá bay thi thể của nam tử hắc y khỏi đài cao, hai mắt đầy máu mạnh mẽ nhìn về bầu trời bao la phía trước, sát cơ đột nhiên không ngừng lan tràn trên người Diệp Dương Thành...

Lúc này Diệp Dương Thành cũng không chú ý tới, thi thể của lão Đại Ruồi Trâu bị nam tử hắc y bóp vỡ, nhìn qua tựa như đã vô cùng khô quắt, tuyệt đối không thể còn sống, đang cực kỳ chậm chạp phồng lên... Đúng vậy, thân thể của lão đại Ruồi Trâu đang hấp thu máu của tên nam tử hắc y từ trên đài cao chảy tới, thi thể vốn đang trắng bệch, dần dần trở nên đỏ hồng...

Nhưng màn này cũng không được Diệp Dương Thành chú ý tới, hiện tại lực chú ý của hắn đã hoàn toàn chuyển dời đến người đàn bà đột nhiên xuất hiện giữa không trung.

Khi Diệp Dương Thành nhận được nhắc nhở của mạt sát tàn hồn Cửu Tiêu Thần Cách, hắn đã biết được tất cả, chân tướng sự việc vốn chìm khuất trong sương mù, cũng hoàn toàn bại lộ dưới mắt hắn.

Khó trách chính phủ Nhật Bản dám cả gan làm loạn như thế, không chỉ vì hành động lần này điều động đến binh lực của hai sư đoàn bộ binh, còn điều động hơn trăm chiếc chiến đấu cơ tham dự hành động, khó trách chính phủ Nhật Bản dám to gan lớn mật như thế, vì hành động lần này thậm chí quạt gió thổi lửa trong cảnh nội Trung Quốc...

Tất cả mọi việc, khi Lưu Tuyết Doanh xuất hiện đã được giải đáp, chính phủ Nhật Bản muốn đoạt lại quần đảo Okinawa, Lưu Tuyết Doanh thì hi vọng thông qua thủ đoạn này dẫn dụ Diệp Dương Thành xuất hiện, mục đích của song phương hoàn toàn bất đồng, nhưng quá trình này lại có thể chồng lên nhau.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1103)