Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0562

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0562: Ai dám động đến?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cho nên... Lưu Tuyết Doanh mới hợp tác với chính phủ Nhật Bản, nàng cố gắng thông qua phương thức này để dẫn dụ mình, sau đó cướp đi thần cách trên quần đảo Okinawa...

Đây là một âm mưu, cũng là một dương mưu, cho dù Diệp Dương Thành biết Lưu Tuyết Doanh đã bày ra thiên la địa võng trên đảo Okinawa, hắn cũng tuyệt đối không cho phép chính phủ Nhật Bản chiếm cứ Okinawa, nói cách khác, đó là một cạm bẫy, bất luận là bẫy ngầm, hay là bên ngoài, Diệp Dương Thành hắn cũng sẽ nhảy đến bên này.

Nữ nhân này quả nhiên là giỏi tính toán, nghĩ đến cái chết của lão đại Ruồi Trâu, nghĩ đến hành vi của Lưu Tuyết Doanh sau khi trở thành chó săn của thần tù giả... Diệp Dương Thành nhìn nàng, phá lên cười ha ha, trong tiếng cười mang theo lửa giận và sát ý vô cùng, hắn cười to nói:

- Thì ra là ngươi ở phía sau giở trò, ngươi quả nhiên không biết phải trái.

Diệp Dương Thành đứng thẳng trên đài cao, mái tóc dài màu trắng phấp phới theo gió, tay phải cầm Bàn Long ngân thương, tay trái chỉ hướng nữ nhân xuất hiện giữa không trung, tiếng cười cuồn cuộn như sấm vang dội thiên địa.

Nghe thấy tiếng cười hùng hồn trầm muộn của Diệp Dương Thành, Lưu Tuyết Doanh không khỏi biến sắc, âm tình bất định nhìn Diệp Dương Thành:

- Ngươi không phải bị thương rồi sao?

- Bị thương, vẫn có thể khôi phục.

Lưu Tuyết Doanh theo bản năng hỏi thăm khiến cho một tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng Diệp Dương Thành tan thành mây khói, khó trách, nữ nhân cẩn thận như thế, lại cũng dám bày trận thế chờ mình đến.

Thì ra... lần trước hắn lợi dụng trung cấp Tu Di ảo cảnh tạo thành kết quả lừa gạt Lưu Tuyết Doanh, nàng cho rằng hiện tại mình đang bị thương nặng, thừa dịp mình bị thương, đến đốt nhà hôi của. Nghĩ đến đây, Diệp Dương Thành trầm giọng nói:

- Nhưng mất mạng thì không thể tìm trở lại...

Diệp Dương Thành đứng ngạo nghễ trên đài cao, thân hình chợt lóe, biến mất.

Tận mắt nhìn thấy một loạt biến cố này, Matsuzaka Keitarō núp ở một góc trên đài cao, căn bản không dám thở gấp.

Nhất là sau khi Diệp Dương Thành xuất hiện trước mặt hắn, loại áp lực mơ hồ thiếu chút nữa khiến hắn không chịu nổi.

Hiện tại, Diệp Dương Thành rời khỏi đài cao, rõ ràng là muốn đuổi theo nữ nhân kia...

Matsuzaka Keitarō giơ tay phải lau mồ hôi rỉ trên trái mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, rù rì nói:

- Người kia chết chắc...

- Phụt...

Một thanh trường thương bỗng nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đâm xuyên qua cổ Matsuzaka Keitarō...

Diệp Dương Thành lạnh lẽo nói:

- Là ngươi chết chắc.

Matsuzaka Keitarō tái mặt nhìn Diệp Dương Thành lại xuất hiện lần nữa, vẻ hối hận nồng đậm hiện lên trong đôi mắt hắn...

- Ầm.

Thi thể té xuống, Diệp Dương Thành lại biến mất.

- Bất kể ngươi mạnh thế nào, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi.

Sau giây phút giật mình ngắn ngủi, Lưu Tuyết Doanh nhanh chóng ổn định tinh thần, thoáng một cái tránh khỏi mũi thương Bàn Long ngân thương Diệp Dương Thành đâm tới, nàng nhìn ba phần tư gương mặt Diệp Dương Thành tựa hồ đều bị mặt nạ màu bạc che khuất, bất luận là thần thái hay là giọng nói, đều vô cùng tự tin:

- Trừ phi, ngươi giao cuốn kinh thư màu đen ngươi cướp được từ trong tay người Nhật Bản ra đây, ta có thể suy nghĩ tha cho ngươi khỏi chết.

- Hừ, ngươi nằm mộng giữa ban ngày sao.

Nghe được lời nói tự tin của Lưu Tuyết Doanh, Diệp Dương Thành chỉ cười lạnh một tiếng, khống chế cổ họng của mình phát ra thanh âm của một nam nhân hơn ba mươi tuổi, trong giọng nói khàn khàn mang theo từ tính, sau khi hừ lạnh một tiếng, Diệp Dương Thành lại xách thương lên, đâm thẳng về hướng Lưu Tuyết Doanh.

Nhưng Lưu Tuyết Doanh cũng không biết trong lòng có băn khoăn hay là nguyên nhân gì khác, căn bản không có ý tứ giao thủ chính diện với Diệp Dương Thành, hai người đuổi theo nhau giữa không trung, làm cho người ta cảm thấy có chút khó hiểu.

Diệp Dương Thành cũng không phải không có biện pháp bức bách Lưu Tuyết Doanh dừng lại, nhưng cần vận dụng số lượng lớn nguyên tố năng lượng mới có thể làm được, hai người truy đuổi hơn sáu phút, kết quả cuối cùng lại là không ai đụng được ai.

Tình huống rõ ràng chính là, Lưu Tuyết Doanh căn bản không có lòng ham chiến, thậm chí ngay cả ý tứ động thủ với Diệp Dương Thành cũng không có. Từ sau khi hiển lộ thân hình giữa không trung, vẫn lợi dụng năng lực di động trong chớp mắt né tránh, còn Diệp Dương Thành lại không muốn thương tổn gần trăm vạn dân bản địa đảo Okinawa phía dưới, chỉ có thể bị Lưu Tuyết Doanh nắm lỗ mũi, chơi trò trốn tìm với nàng giữa không trung.

Thời gian dần qua, bởi vì chuyện của lão đại Ruồi Trâu mà Diệp Dương Thành cố gắng đè áp vọng động trong lòng mình, cảm giác có cái gì không đúng. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Lưu Tuyết Doanh, nếu nữ nhân này không tuyệt đối nắm chắc, sẽ không thể lớn mật như thế.

Cho dù khiến cho nàng hiểu lầm mình bị thương nặng, nàng cũng không thể không có một lá bài tẩy? Hơn hai phút trước Diệp Dương Thành đã nhận ra có gì không đúng, cũng nhận được thỉnh cầu yêu cầu gia nhập của đám người Triệu Dong Dong, nhưng bị hắn trực tiếp bác bỏ.

Nếu như nói Lưu Tuyết Doanh còn giữ lá bài tẩy, như vậy, đám người Triệu Dong Dong đang âm thầm ẩn nấp, cũng chính là lá bài tẩy cuối cùng của Diệp Dương Thành, chẳng qua Diệp Dương Thành đến hiện tại vẫn không biết, lá bài tẩy của Lưu Tuyết Doanh rút cuộc là cái gì, lại có thể làm cho nàng tự tin xuất hiện trước mặt mình như thế?

Sau khi có băn khoăn này, Diệp Dương Thành cũng không giống như vừa bắt đầu, tập trung toàn bộ lực chú ý vào trên người Lưu Tuyết Doanh, mà phân ra một phần lực chú ý, cẩn thận quan sát tất cả biến hóa xung quanh...

Đột nhiên Diệp Dương Thành trợn tròn hai mắt, dừng truy kích, ngẩng đầu nhìn Lưu Tuyết Doanh chợt quát:

- Tiện nhân, ngươi muốn làm gì?

- Ha ha ha... Phát hiện rồi sao?

Lưu Tuyết Doanh vẫn một mực lợi dụng thuật di động trong nháy mắt tránh né công kích của Diệp Dương Thành, đứng lại giữa không trung, phát ra một tiếng cười khiến cho hai mắt Diệp Dương Thành tựa hồ bốc lửa, tiếp theo đã nghe nàng nói:

- Đáng tiếc, ngươi phát hiện quá muộn... Còn chưa động thủ?

- Á...

Lưu Tuyết Doanh còn chưa dứt lời, trong đám người bất chợt vang lên một trận tiếng hô dày đặc, không đợi Diệp Dương Thành có phản ứng, đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nổ mạnh chi chít...

- Ầm ầm.

Thanh âm kinh thiên động địa, đất rung núi chuyển, ánh lửa ngất trời nhất thời nhuộm đỏ cả bầu trời, vô số bom tựa hồ không đến mười giây lần lượt nổ tung, hiện trường... chất đầy huyết nhục.

Chín mươi tư vạn dân bản địa trên đảo Okinawa, có chín mươi tư vạn tiếng nổ vang giống như rang đậu, máu tươi lênh láng khắp mặt đất...

Cảnh tượng khủng khiếp khiến cho người can đảm cũng phải khiếp sợ.

Diệp Dương Thành có chút ngây người, nghe bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu rên thống khổ, nghe trong không khí nồng nặc mùi vị hỗn tạp của thuốc nổ và máu tươi... Hắn nhìn Lưu Tuyết Doanh, cổ họng có chút phát khô, sắc mặt đã xanh mét:

- Ngươi... Tại sao muốn giết bọn họ?

- Ha ha ha... Không ngờ ngươi lại cảm thấy tức giận cho những người phàm tục này, trời ạ, ngươi lại có thể tức giận vì đám kiến hôi đó sao.

Lưu Tuyết Doanh lơ lửng trên bầu trời phát ra một tràng cười khanh khách, chỉ nghe nàng nói:

- Ngươi cho rằng lần trước ngươi đánh chết ba mươi sáu tên Huyết Vệ là có bản lãnh sao? Ngươi biết tại sao bọn họ bị kêu là Huyết Vệ không?

Không đợi Diệp Dương Thành mở miệng, Lưu Tuyết Doanh tự cho là đã nắm giữ toàn cục đã mở miệng nói:

- Bởi vì lực lượng của bọn họ đến từ máu, lần trước ngươi đánh chết Huyết Vệ trên biển, căn bản không phát huy ra một phần tư lực lượng của bọn họ... Ha ha ha... Ta cho ngươi thử một chút, Huyết Vệ phát huy ra hai phần ba thực lực, rút cuộc cường đại đến cỡ nào.

- Gào...

Tựa hồ đáp lại lời của Lưu Tuyết Doanh, những nam tử hắc y dẫn động số bom chôn dấu dưới mặt đất, lần lượt phát ra một trận gào thét trầm thấp, tiếp theo, da, móng tay, ánh mắt, đầu tóc của bọn hắn... đều biến thành màu tinh hồng.

Cả quá trình biến thân nhanh đến kinh người, từ khi bọn họ phát ra tiếng gào thét đến hoàn thành biến thân, chỉ dùng không tới năm giây, tính mạng của chín mươi tư vạn dân bản địa đảo Okinawa, lại trở thành nguồn suối cho bọn họ thu hoạch lực lượng.

Nữ nhân Lưu Tuyết Doanh... vì nhận được miếng thần cách loại kém, lại dùng bom giết chết chín mươi tư vạn người vô tội.

Trong lòng Diệp Dương Thành nổi lên cảm xúc khó có thể nói nên lời...

Hắn theo bản năng lè lưỡi liếm đôi môi khô khốc của mình, trong cổ họng phát ra một tiếng hô trầm thấp:

- Các ngươi, cũng nên đi chết đi.

- Ha ha ha... người phải chết, chính là ngươi.

Lưu Tuyết Doanh tự tin đã nắm đại cục trong tay, căn bản không thèm để ý Diệp Dương Thành có phải đã tiến vào trạng thái bạo tẩu hay không, nhất là trong quá trình truy đuổi lúc trước, Diệp Dương Thành lại không sử dụng thủ đoạn trên biển lần trước, điều này làm cho Lưu Tuyết Doanh tựa hồ khẳng định, Diệp Dương Thành bị thương, tuyệt đối còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu không, tại sao hắn lại không thi triển?

Khẳng định điều này, Lưu Tuyết Doanh cũng không còn bất kỳ áp lực nào nữa, hai mắt đầy máu nhìn Diệp Dương Thành, cũng chỉ phát ra một trận cười như tiếng chuông, nhưng tiếng cười kia truyền đến trong tai Diệp Dương Thành, cũng làm cho người ta giận sôi.

- Rống.

Diệp Dương Thành ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gầm giận dữ, giơ tay lên trời, trên bầu trời sấm sét vang dội.

Lúc trước, hắn không muốn điều động nguyên tố thiên địa, chính là vì không muốn xúc phạm tới những người dân bản địa đảo Okinawa bị binh lính đội tự vệ Nhật Bản xua đuổi lại một chỗ, nhưng hiện tại, hắn đã không còn bất kỳ cố kỵ nào nữa, những dân thường khiến hắn có chút kiêng kỵ đã bị Lưu Tuyết Doanh tàn nhẫn giết chết rồi, như vậy...

- Ngươi đi chết đi.

Trong lòng bàn tay trái mạnh mẽ sáng lên một đạo ánh sáng màu xám bạc, trên bầu trời vốn giăng đầy tầng mây, trong nháy mắt truyền ra trận trận tiếng sấm.

Nhìn cảnh tượng lật đổ tất cả suy đoán của mình, Lưu Tuyết Doanh đầu tiên là sửng sốt, sau đó giơ tay chỉ vào Diệp Dương Thành, quát mắng:

- Mau giết hắn cho ta.

- Ai dám động đến?

Cùng lúc đó, đám người Triệu Dong Dong đang âm thầm ẩn náu lần lượt hiện ra thân hình trên không trung, mười người vững vàng che chắn xung quanh Diệp Dương Thành.

Nhìn thấy đám người Triệu Dong Dong xuất hiện, nụ cười trên mặt Lưu Tuyết Doanh lập tức biến mất, lạnh lùng hạ lệnh:

- Giết.

- Gào.

Hơn tám mươi tên Huyết Vệ đã hoàn thành biến thân, nhận được mệnh lệnh của Lưu Tuyết Doanh, lập tức phóng lên cao hơn tám mươi thước, thân ảnh màu hồng sắc, nhào thẳng tới hướng Diệp Dương Thành.

Đối mặt với hơn tám mươi tên Huyết Vệ đồng loạt xông đến, sắc mặt đám người Triệu Dong Dong đều ngưng trọng, mỗi người điều động bản lĩnh xuất chúng của mình, chuẩn bị triển khai công kích với tám mươi tên Huyết Vệ.

Cũng chính vào lúc này, Diệp Dương Thành bị đám người Triệu Dong Dong che chắn ở giữa bất chợt động đậy, thanh âm trầm thấp giống như sấm sét nổ vang bên tai mọi người.

- Hôm nay, ta chính là đại biểu cho thiên đạo, tru diệt bọn cẩu tặc các ngươi. Dong Dong, các ngươi lui ra.

- Vâng, chủ nhân.

Nghe được mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, đám người Triệu Dong Dong không chần chờ, thân ảnh lập tức chợt lóe, rời đến vị trí cách chỗ Diệp Dương Thành chưa đầy hai thước...

Diệp Dương Thành lơ lửng trên không trung, người mặc ngân giới, tay cầm ngân thương, mạnh mẽ giơ tay phải lên, nhắm mũi thương Bàn Long ngân thương vào một tầng mây dầy nặng đang phun ra nuốt vào tia chớp trên bầu trời, thanh âm vô cùng uy nghiêm phảng phất đến từ bên ngoài chín tầng mây.

- Chết.

- Ầm ầm...

Ở giữa thiên địa phút chốc trở nên sáng như ban ngày, mấy vạn đạo thiểm điện chui ra khỏi tầng mầy, cảnh tượng vạn lôi cùng phát, lại một lần nữa xuất hiện trên đảo Okinawa.

- Đáng chết...

Lưu Tuyết Doanh bị tràng diện này hù dọa hết hồn, trực tiếp mở hai cánh tay, bày ra một màn hào quang xung quanh người mình, không đợi nàng có bất cứ cử động gì nữa, tia chớp đã bắt đầu đánh xuống.

- Ầm ầm...

Tiếng sấm đinh tai nhức óc trở thành thanh âm duy nhất trên đảo Okinawa, trong cường quang chói mắt, Lưu Tuyết Doanh núp dưới màn hào quang màu xám tro cũng không nhịn được, nhắm hai mắt lại.

- Phụt...

Ba đạo thiểm điện đồng thời bổ vào màn hào quang, không đợi Lưu Tuyết Doanh tránh né hoặc tăng cường vòng bảo hộ, giống như nhận được lực hấp dẫn, trên trăm đạo tia chớp lại đồng thời bổ về phía nàng.

Độ công kích mạnh như thế, trong nháy mắt xé toang màn hào quang Lưu Tuyết Doanh vội vàng bày ra, thổi phù một tiếng, một ngụm máu tươi phun ra.

- Tại sao... Tại sao có thể như vậy?

Lưu Tuyết Doanh tự mình cảm nhận được tia chớp đã tăng cường uy lực gấp mấy lần lần trước, sắc mặt có chút ửng hồng khác thường, phun ra một ngụm máu tươi sợ ngây người...

Lần trước Diệp Dương Thành đánh thần tù giả, bất luận là trình độ thân thể cường hóa, hay là tiến độ tu luyện Cửu Tiêu thần quyết, cũng chỉ ở giai đoạn nhập môn, nói cách khác, lúc đó hắn nhiều lắm chỉ là một gã học đồ, các phương diện năng lực cũng không có được bao nhiêu.

Cuối cùng có thể thuận lợi đánh chết thần tù giả và hai tên thủ hạ của hắn phần lớn do may mắn. Nhưng hiện tại, Diệp Dương Thành không chỉ cường hóa thân thể của mình đến trình độ trung cấp cấp hai, đồng thời còn tiến vào Cửu Tiêu thần quyết tầng thứ hai.

Hơn nữa hiện tại hắn đã tiến vào hình thái chiến đấu, các phương diện năng lực cũng gia tăng rất lớn.

Cho nên nói, mặc dù thực lực hiện tại của Lưu Tuyết Doanh đã vượt xa lúc vừa mới rời khỏi không gian thần cấm, nhưng khi đối mặt với Diệp Dương Thành, nàng cũng có chút vô lực chống đỡ, huống chi còn là vội vàng bày ra màn hào quang phòng ngự?

Trong nháy mắt màn hào quang phòng ngự bị tia chớp xé nát, cũng chính là trong nháy mắt này, Lưu Tuyết Doanh bất chợt phát hiện cảnh tượng xung quanh mình thay đổi, tầng mây dày đặc trên bầu trời không biết từ lúc nào đã tản đi, thay vào đó là bầu trời xanh thăm thẳm, đám mây trắng phau...

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)