Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0571

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0571: Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cách Liệt bị nam tử hắc y tát cho một cái, rụng mấy cái răng, đầu óc phát mộng...

Nam tử hắc y níu lấy cổ áo Cách Liệt, giống như túm một con gà con.

Xoay người sang chỗ khác, mắt lạnh liếc nhìn Vương ca một cái, một lần nữa nói:

- Thần ngục làm việc, cút.

Vương ca từ đầu đã rất tức giận, nhất là lại bị làm nhục trước mặt nhiều tiểu đệ như vậy.

Hắn không tránh ra, cũng không đi tới, mà xoay người rút ra một ống tuýp trên tay một tên côn đồ đi sau.

- Tiểu tử, hôm nay ngươi gặp nạn rồi.

Vương ca cười lạnh...

Nghe thấy tiếng cười lạnh của Vương ca, nam tử hắc y cũng không thèm để ý, một tay nhấc Cách Liệt, một tay cầm lệnh bắt, sắc mặt hờ hững bước tới chỗ Vương ca, cử chỉ bình tĩnh, khí chất thong dong, phảng phất ngăn cản phía trước hắn không phải là một đám côn đồ đả thủ, mà là từng đoàn không khí.

Chú ý tới cử động của nam tử hắc y, trong lòng Vương ca thật ra cũng có chút chột dạ, nhìn nam tử hắc y lộ vẻ không hề sợ hãi, lại càng khiến hắn cảm thấy áp lực cực lớn.

Nhưng, lúc trước trong tự thuật của tên an ninh báo tin, Vương ca cũng biết tên nam tử hắc y này cũng không có ý tứ động thủ với các nhân viên an ninh, trong quá trình cũng chỉ né tránh mà thôi...

Nhưng, bất kể như thế nào, trước mặt bọn tiểu đệ, hắn cũng không thể làm mất uy phong đại ca của mình.

Nghĩ tới đây, lại liếc mắt nhìn thấy tên nam tử hắc y đã cách mình chưa đầy ba thước, Vương ca lập tức quơ ống tuýp trong tay, lớn tiếng nói:

- Các huynh đệ, hắn không nể mặt chúng ta, ta phải cho hắn biết, Vương ca ta cũng không phải ngày đầu tiên làm lưu manh.

- Rõ.

Hơn mười tên lưu manh đứng phía sau Vương ca cũng không nghĩ quá nhiều, hơn mười người đối phó một người, trong mắt bọn hắn đó chính là quần đấu, chính là chuyện bọn họ thích nhất.

Hơn mười tên lưu manh bao vây nam tử hắc y, nhưng tên nam tử hắc y này vẫn không có dấu hiệu tức giận, sắc mặt vẫn lạnh lùng, khẽ ngẩng đầu nhìn Vương ca, trong hai tròng mắt xẹt qua vẻ đùa cợt, bình thản mở miệng nói:

- Ngăn trở thần ngục chấp pháp, tự gánh lấy hậu quả.

- Ta mặc kệ thần ngục của ngươi, các huynh đệ, đánh hắn.

Lúc này Vương ca cũng không nhịn được nữa, lửa giận trong lòng bùng phát, vung tay lên tức giận nói:

- Đánh chết cứ tính cho ta.

- Hừ.

Không đợi đám lưu manh có bất kỳ cử động nào, nam tử hắc y bất chợt dẫn Cách Liệt bước về phía trước, một luồng khí thế tuyệt đối kinh người từ trên người của hắn đột nhiên bộc phát ra, giống như nước lũ cuồn cuộn, trong nháy mắt khiến cho đám người Vương ca đứng nguyên tại chỗ.

Nam tử hắc y cũng không lập tức rời đi, mà đưa tay túm lấy cổ áo Vương ca, một tay khác buông lỏng Cách Liệt, kéo chiếc kính đen của mình xuống, liếc nhìn Vương ca.

Trời ạ, đây là tròng mắt của loài người sao? Toàn bộ con ngươi đều màu đen, căn bản không nhìn thấy màu trắng... Đây là người sao?

Nhìn trên mặt Vương ca lộ ra vẻ hoảng sợ, nam tử hắc y cũng tiện tay đeo kính đen lại, tiện đà thổi một hơi, khiến Vương ca đầu óc choáng váng, khi Vương ca có chút không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, lời nói của nam tử hắc y lại truyền vào trong tai của hắn:

- Về nhà thu thập một chút, ba ngày sau ngươi cũng đi theo ta một chuyến.

- Ầm...

Sấm sét giữa trời quang, vừa nghe thấy lời nói của tên nam tử hắc y... , Vương ca nhất thời ngây ngẩn cả người.

Thật ra Vương ca cũng không biết, tính tình của nam tử hắc y rất bốc lửa, nhưng thân là ngục tốt bắt giữ ở thần ngục, trong quá trình bắt tội phạm, phàm là không xuất hiện võ lực có thể uy hiếp hắn, hoặc là dưới tình huống khiến hắn có đầy đủ lý do xuất thủ, hắn cũng không thể tự tiện xuất thủ, làm hại người vô tội.

Nếu không, một khi trở lại thần ngục, hắn cũng sẽ chịu trừng phạt từ thần ngục, trừ phi giai vị của hắn từ ngục tốt bắt giữ bình thường tăng lên trình độ bộ đầu, sau khi đạt được quyền hạn lớn hơn, hắn có thể chủ động xuất thủ, đi trừng phạt những đối tượng đáng trừng phạt.

Tên nam tử hắc y bây giờ chỉ là một tên ngục tốt bình thường, muốn thăng cấp đến trình độ bộ đầu, ít nhất còn cần xuất thủ bắt ba trăm tên tội phạm, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm và làm quen với các loại nước quy trình, thần ngục mới có thể mở ra quyền hạn cấp bộ đầu cho ngục tốt, mà ở trên bộ đầu, còn có tuần bổ, tổng bộ, mỗi một cấp bậc cũng sẽ đạt được một số quyền hạn tương ứng.

Dưới tình huống như vậy, cho dù trong đầu nam tử hắc y muốn động thủ, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nhịn.

Nhưng sau khi Vương ca đến đây, nam tử hắc y cũng phát hiện, đây là một ác nhân đáng nghiêm trị, hơn nữa mặc dù đã có quá nhiều lần cảnh cáo, đối phương vẫn bỏ mặc... Mặc dù thần ngục chủ trì công chính, nhưng cũng sẽ không làm mất đi uy phong của thần ngục.

Cho nên, dưới an bài cố ý của nam tử hắc y, đám người Vương ca cuối cùng phá tan điểm giới hạn của thần ngục, đạt đến tiêu chuẩn nam tử hắc y có thể xuất thủ dạy dỗ bọn họ, cho nên, nam tử hắc y xuất thủ tát Vương ca một cái, đồng thời cho thấy, tiểu tử ngươi thảm rồi...

Nam tử hắc y chưa đạt tới trình độ tuần bổ, không cách nào không thông qua phán quan ra tay bắt người, cho nên, sau khi phát hiện trình độ trừng phạt Vương ca đã đạt tới cấp độ nghiêm trị, hắn chỉ cần trở lại thần ngục, hồi báo việc này cho phán quan, sau đó đợi phán quan ký tên vào lệnh bắt... Vương ca sẽ xui xẻo.

Ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, nhìn nam tử hắc y sắc mặt hờ hững, xoay người khom lưng nhấc Cách Liệt lên rời đi, Vương ca hung hăng lắc lư đầu, khôi phục thần trí, lạnh lùng nói:

- Giết hắn.

Thần ngục là cái gì, Vương ca không biết, nhưng hắn biết, nếu như đối phương quang minh chính đại dẫn người Tây Tạng đi, rõ ràng chính là đại biểu cho một chấp pháp giả nào đó, nếu như lúc này đuổi theo hắn... , Vương ca không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng hắn biết, nếu như hắn không để người kia chạy thoát, có lẽ chuyện này còn có thể xuất hiện chuyển cơ...

- Trở ngại thần ngục chấp pháp, dạy mãi không sửa, tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha.

Nghe được Vương ca gầm thét, nam tử hắc y lộ ra nụ cười lạnh, sau khi nói ra quy định đầu tiên của thần ngục, lại ném Cách Liệt xuống mặt đất, đón nhận những tên lưu manh vây quanh hắn.

Chỉ nghe được một trận tiếng vang bùm bùm cách cách, không đến nửa phút, Vương ca giống như bị điện giựt đứng yên ở chỗ cũ, còn đám lưu manh hắn mang theo, đều toàn bộ kêu thảm ngã trên mặt đất.

Nam tử hắc y vuốt hai tay, quay đầu lại, đưa tay vỗ nhẹ lên trên mặt Vương ca hai cái, nhẹ giọng nói:

- Về nhà thu thập đi, hai ngày nữa ta tới đón ngươi đi.

- Ta...

Vương ca ngơ ngác đứng ở đó, không nói được một câu hoàn chỉnh.

Đợi đến khi hắn hoàn hồn, nam tử hắc y không biết từ lúc nào đã mang theo Cách Liệt rời đi, hiện trường chỉ để lại hơn mười tên lưu manh té trên mặt đất, ôm bụng kêu rên và những người khác đang hiếu kỳ xung quanh.

Nhìn thấy tình huống này, sắc mặt Vương ca vô cùng khó coi, hắn trợn tròn hai mắt gầm hét:

- Xem các ngươi bất tài như thế nào? Lão tử đúng là nuôi các ngươi phí cơm.

Những người vây xem, đương nhiên không vì lòng hiếu kỳ mà đánh mất lý trí, nghe thấy Vương ca gầm thét nhanh chóng tản đi, nhưng nam tử hắc ý chắc chắn sẽ là chủ đề nghị luận của bọn họ trong thời gian dài, người nam nhân này, rút cuộc là người nào?

Dĩ nhiên, lúc này Vương ca căn bản sẽ không đi suy nghĩ vấn đề này, lòng tràn đầy sợ hãi, hắn nhấc chân đá vào một gã lưu manh, cả giận nói:

- Lão tử uổng công nuôi các ngươi.

- Vương mặt rỗ.

Khi Vương ca đang nổi giận, ngoài cửa khách sạn dừng lại một chiếc xe Benz màu đen, một gã nam tử tóc hoa râm, mặc đồ tây đen, từ trên xe bước xuống, trực tiếp tiến vào đại sảnh khách sạn, đứng cách cửa không tới một thước, âm trầm đưa mắt nhìn quét qua đại sảnh, sau đó đưa mắt nhìn Vương ca, trong thanh âm mang theo tức giận:

- Chuyện gì xảy ra?

- Mã... Mã lão đại.

Bất chợt nghe thấy có người gọi ngoại hiệu của mình, Vương mặt rỗ mạnh mẽ xoay người lại, đang định tức giận, nhưng sau khi nhìn thấy người này, nhất thời biến sắc, tức giận tựa hồ biến mất, thay vào đó, tràn đầy vẻ lấy lòng:

- Làm sao ngài lại tới đây...

- Ta không đến, chờ ngươi đóng cửa khách sạn của ta sao?

Nam tử trung niên sắc tiến lên mấy bước, túm lấy cổ áo Vương mặt rỗ, trầm giọng nói:

- Hai ngày nay tình thế rất khẩn trương, lại có một nhóm hàng sắp đến, vào lúc mấu chốt này ngươi lại gây chuyện, đừng tưởng rằng ngươi là đệ đệ của Vương Vĩ, lão tử không dám phế ngươi.

- Mã lão đại, ngài đừng hiểu lầm...

Bị nam tử trung niên hù dọa, Vương mặt rỗ lúc trước còn uy phong lẫm liệt lập tức biến sắc, hơi có chút cà lăm nói:

- Chuyện này cũng không phải do ta, ta cũng là tới đây thay ngài giữ trật tự.

Nói đến đây, Vương mặt rỗ mới nghĩ tới lời nói của tên nam tử hắc y trước khi rời đi, nhìn nam tử trung niên trước mặt, hắn lập tức giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vẻ mặt đưa đám nói:

- Mã ca, lần này ngài cũng không thể thấy chết mà không cứu.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Nam tử trung niên bị biểu hiện của Vương mặt rỗ khiến cho nóng nảy, buông lỏng cổ áo của Vương mặt rỗ, nói:

- Mau nói đi.

- Dạ dạ dạ...

Vương mặt rỗ xoa mồ hôi trên trán, giảm thấp thanh âm nói:

- Chuyện là như vậy...

Trong quá trình ngục tốt bắt giữ của thần ngục ra ngoài bắt tội phạm, Diệp Dương Thành ngồi ngay ngắn bên cạnh một chiếc bàn đá lộ thiên bên ngoài Diêm La đại điện, lấy ra một bình trà xanh từ trong không gian Cửu Tiêu, tự rót uống một mình.

Thần ngục Diêm La Hình Tuấn Phi và mười tên thần sử cấp ba đều đang lẳng lặng đứng phía sau Diệp Dương Thành, không nói tiếng nào phụng bồi, chờ đợi...

Bưng chén trà trên tràn, sau khi đưa tới khóe miệng nhấp một ngụm, Diệp Dương Thành đặt chén trà xuống bàn, ngồi trên ghế đá lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Khu vực quản lý đã mở rộng đến hơn hai ngàn vạn cây số vuông, được phân công cho hơn hai ngàn tên thần sử cấp một, thật ra cũng chỉ miễn cưỡng đạt đến yêu cầu thống trị khu trực thuộc, muốn triệt để quản lý khu trực thuộc của mình, Diệp Dương Thành tính toán đơn giản, ít nhất cũng cần sáu ngàn đến tám ngàn tên thần sử mới có thể làm được.

Mấy con số này, bây giờ đối với hắn mà nói, hiển nhiên là một nhiệm vụ không thể hoàn thành, nói cách khác, trong thời gian tương đối dài, việc quản lý khu trực thuộc cũng chỉ có thể dừng lại ở cục diện miễn cưỡng duy trì.

Nếu như có thể hoàn toàn thống trị khu trực thuộc hiện hữu, mỗi ngày Diệp Dương Thành ít nhất có thể có được hơn một trăm vạn, thậm chí mấy trăm vạn điểm công đức huyền điểm chứ không phải như bây giờ, mỗi ngày chỉ có vài chục vạn điểm công đức huyền điểm.

Nhưng, nói ra, thành lập thần ngục cũng có ý nghĩa hết sức trọng yếu, thần ngục các nơi chỉ cần đơn giản hoàn thành một số công việc, sau đó chuyển giao phần lớn tài liệu cho thần ngục... Diệp Dương Thành tính toán, chỉ cần tất cả thuận lợi... , trong tương lai không xa, mỗi ngày công đức huyền điểm thu vào ít nhất có thể đạt tới ba bốn trăm vạn điểm, thậm chí nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành bất giác lộ ra nụ cười thỏa mãn, hiển nhiên kết quả như vậy khiến cho hắn hết sức hài lòng.

Khi Diệp Dương Thành đang âm thầm suy tư việc cần phải làm, Hình Tuấn Phi đột nhiên bước về phía trước, nhẹ giọng nói:

- Chủ nhân, nhóm tội phạm đầu tiên đã được mang về...

- Nhanh như vậy sao?

Nghe thấy nhắc nhở của Hình Tuấn Phi, Diệp Dương Thành cũng sửng sốt một chút. Hắn tổng cộng ngồi không ở đây chưa tới nửa giờ, toàn bộ nhóm tội phạm đầu tiên đã được bắt về?

Có lẽ là nhìn thấu kinh ngạc của Diệp Dương Thành, Hình Tuấn Phi khẽ mỉm cười, giải thích:

- Chủ nhân có điều không biết, ngục tốt bắt giữ của thần ngục cầm lệnh bắt, xuất hiện bên trong địa điểm ở khu trực thuộc, chỉ cần xác định vị trí chỗ ở của tội phạm, ngay lập tức có thể đến trong phạm vi cách chỗ tội phạm trong vòng ba trăm cây số.

- Ồ...

Nghe được giải thích cặn kẽ của Hình Tuấn Phi, lúc này Diệp Dương Thành mới chợt hiểu gật đầu, trước đó mặc dù hắn đã biết chức năng đại khái của Xuất Nhập điện, nhưng không ngờ chức năng của Xuất Nhập điện lại mạnh mẻ tới mức như thế, ngay lập tức đã tới bất kỳ địa điểm nào bên trong khu trực thuộc?

Đây không phải là nhanh hơn thuật di động của hắn sao? Sau giây phút kinh ngạc ngắn ngủi, trên mặt Diệp Dương Thành xuất hiện nụ cười, tám mươi vạn điểm thần nguyên, thật là đáng giá.

Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành không khỏi có chút buồn cười, lắc đầu đứng dậy, khẽ mỉm cười với đám người Hình Tuấn Phi, khoát tay nói:

- Đi, đi xem một chút xem sao.

- Vâng, chủ nhân.

Đám người Hình Tuấn Phi nhất tề đáp ứng, mười người cứ như vậy đi theo phía sau Diệp Dương Thành, đi tới hướng Thẩm Phán điện cách đó không xa, đối với Diệp Dương Thành mà nói, đây là lần đầu tiên thẩm phán sau khi thần ngục kiến thành, cũng là cơ hội để hắn càng thêm hiểu rõ về cách vận hành thần ngục.

Huống chi, Diệp Dương Thành cũng muốn biết, thần ngục mà mình hao phí tám mươi vạn điểm thần nguyên xây dựng, rốt cuộc sẽ trừng phạt, xóa bỏ ác nhân như thế nào? Đồng thời, Diệp Dương Thành thật ra cũng nghĩ đến một vấn đề gặp phải khi xây dựng thần ngục.

Đó chính là giữ bí mật công việc, để có thể tiếp tục duy trì, nhưng tồn tại của thần ngục, nhất là quy trình ngục tốt bắt giữ phạm nhân, nhất định phải để lộ tin tức tồn tại của thần ngục trong tầm mắt của dân chúng.

Dù sao, địa điểm thần ngục thành lập là Okinawa, mà Okinawa lại là một trong những khu vực có giá trị chiến lược lớn nhất khu vực Đông Á, Okinawa bị đổi làm thần ngục, làm sao có thể không khiến mọi người chú ý? Hơn nữa... gần trăm vạn dân bản địa trên đảo Okinawa tử vong toàn bộ, còn không biết ngoại giới có vì chuyện này mà nhấc lên bao nhiêu gợn sóng?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)