← Ch.0057 | Ch.0059 → |
Khác với Lục Bính Khang, Lục Thế Minh xem như tâm phúc của Lục Vĩnh Huy, đi theo hắn nhiều năm, quan hệ rất thân thiết, cho nên dù hắn chỉ mới hai mươi tuổi, cũng đã được Lục Vĩnh Huy an bài đến sòng bạc “trấn thủ một phương”.
Thậm chí hai nữ nhân mà Lục Hồng Quân lưu lại cũng cùng Lục Vĩnh Huy chơi trò bốn người, bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa hắn cùng Lục Vĩnh Huy hòa hợp tới mức nào.
Cho nên vừa tiếp được điện thoại bảo tiêu Lục Vĩnh Huy, Lục Thế Minh lập tức chạy thẳng tới, có thể nói tâm tình vô cùng hoảng hốt.
Nhưng nỗi khẩn trương của Lục Thế Minh cũng không được hòa dịu, bởi vì vừa tới bệnh viện hắn đã nhận được giấy báo bệnh tình nguy kịch của Lục Vĩnh Huy, làm hắn ngây người tại chỗ, thật lâu nói không nên lời.
Hàng Châu, bên Tây Hồ.
Một nam tử mặc âu phục màu xám bạc, đeo kính râm, hai tay chống lên lan can bờ hồ, thần sắc trên mặt có chút tối tăm.
Hắn nhìn chằm chằm xuống mặt hồ nhộn nhạo, không biết đang suy nghĩ gì.
- Ngươi cho rằng thay bộ quần áo, đeo kính mắt là có thể che giấu được sao?
Một thanh âm trẻ tuổi lạnh lùng đột ngột vang lên bên tai nam tử trung niên, vừa nghe được thanh âm kia, người nọ nhấc chân muốn chạy, nhưng rất nhanh nhận ra tình trạng của mình giờ phút này.
Ngoại trừ Tây Hồ sau lưng, cả ba phương hướng khác đều có vài nam nữ trẻ tuổi vây quanh hắn, hai thanh niên cùng một cô gái đều dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào hắn, khiến trong lòng hắn sợ hãi.
- Các anh nhận lầm người…
Người nọ mấp máy môi khô khốc, nói ra lời mà chính hắn cũng không tin.
- Chính mình ngu xuẩn không sao, ngàn vạn lần đừng cho rằng toàn bộ mọi người trên thế giới đều ngu xuẩn.
Một thanh niên nhếch môi cười lạnh, sau đó làm như thật tùy ý lắc nhẹ cánh tay, nói:
- Theo chúng tôi đi một chuyến?
Câu hỏi, nhưng không có cơ hội thương lượng nào.
Người kia sắc mặt trắng bệch nhìn ba nam nữ, vẻ mặt suy sút gật gật đầu, như một con gà trống bại trận.
Nửa giờ sau, bên trong một biệt thự thuộc khu Tây Hồ Hàng Châu, nam tử trung niên như một con chó chết không nhúc nhích quỳ rạp trên mặt đất, trước mặt hắn là một thanh niên chừng hai mươi lăm hai mươi sáu vẻ mặt âm trầm đứng thẳng, vô số băng châm như lông trâu nằm trên lòng bàn tay của hắn không ngừng bay múa, trong đôi mắt lóe hàn quang khiến người rùng mình.
- Tường ca, xử lý như thế nào?
Cô gái đá đá trung niên nam tử đã hôn mê bất tỉnh, quay đầu hỏi.
- Băm cho chó ăn.
Hung hăng vung tay lên, băng châm bắn ra, Diêm Chí Tường hít sâu một hơi, âm thanh lạnh lùng nói:
- Sau đó theo tôi cùng đến huyện Ôn Nhạc một chuyến, đồ không biết sống chết…
…
- Dương Thành, đã mấy giờ rồi, con muốn đi đâu?
Ngô Ngọc Phương nhìn con trai đang vội vàng đi xuống lầu, vẻ mặt kỳ quái hỏi:
- Đến tiệm sao?
- Mẹ, đêm nay con sẽ không về ăn cơm.
Nghe mẹ hỏi, Diệp Dương Thành dừng bước quay đầu vuốt vuốt tóc nói:
- Thiếu Thanh xuất viện, con phải đi qua chúc mừng hắn một chút.
- Thiếu Thanh?
Ngô Ngọc Phương khó hiểu, hiển nhiên nhớ không được là ai, Diệp Hải Trung xen lời nói:
- Chính là người bạn công an bắt được hung thủ vụ án giết người ở thôn Cửu Phường mà con nói mấy hôm trước?
- Dạ phải.
Diệp Dương Thành nhếch môi cười:
- Vừa rồi hắn gọi điện cho con, chiều nay xuất viện, cha mẹ hắn đều đã về, đang ở nhà chờ con đâu.
- Đêm nay con về không?
Mẹ hắn hiểu ra gật đầu, thuận tiện hỏi thăm.
- Hơn phân nửa là không về được.
Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ đáp:
- Tửu lượng cha của hắn rất cao, con trai lại chuyển chính thức trở thành nhân viên công vụ, đêm nay phỏng chừng sẽ uống không ít, con sẽ ngủ lại đó, cha mẹ ăn cơm xong cứ đóng cửa ngủ, ngày mai con sẽ đến tiệm luôn.
- Được, trên đường cẩn thận một chút, đừng uống quá nhiều, ngày mai nhớ đi mở tiệm, đừng chậm trễ công việc đó!
Diệp Hải Trung gật đầu dặn dò.
Ra khỏi nhà, Diệp Dương Thành theo bản năng quay đầu nhìn mặt trời, cảm khái trời chiều thật đẹp, sau đó đưa tay vẫy xe, nói:
- Sư phụ, phiền toái đến ngõ nhỏ Nhị Lưu.
Xe ba bánh chạy đi, chạy thẳng về nhà Trần Thiếu Thanh, Diệp Dương Thành cũng không chú ý tới trên bờ đê cách đó không xa có một nam nhân ục ịch đang dẫn theo một con chó Tây Tạng hấp hối, vẻ mặt tối tăm xui xẻo đang đi về hướng nhà hắn.
Nói thật, Diệp Dương Thành tính toán trực tiếp đến bệnh viện giải quyết Lục Vĩnh Huy, chấm dứt hậu hoạn, miễn sẽ xảy ra thêm biến cố.
Nhưng hắn còn chưa rời giường, Trần Thiếu Thanh đã gọi điện tới, nói cha mẹ mình đều đã về, hắn cũng xuất viện, còn đem mọi việc phá án kể cho cha mẹ nghe qua, vừa nghe nhờ có Diệp Dương Thành nhắc nhở con mình mới lập công, cha mẹ hắn nói thế nào cũng muốn mời Diệp Dương Thành qua nhà, muốn cảm tạ hắn, nghe nói chỉ mua rượu cùng thức ăn đã hơn ngàn đồng, thật phong phú!
Diệp Dương Thành thật không muốn đi, nhưng Trần Thiếu Thanh nói nếu hắn không đến sẽ kéo theo cha mẹ mình qua nhà Diệp Dương Thành!
Vì vậy Diệp Dương Thành không cách nào cự tuyệt, chỉ đành ỡm ờ đáp ứng, sau đó mới rời khỏi nhà.
Về phần Lục Vĩnh Huy đang nằm trong bệnh viện, dù sao cũng không chạy được, sớm muộn gì cũng thu thập, cần gì nóng lòng nhất thời đây?
Lấy một lý do sứt sẹo cho mình, Diệp Dương Thành lấy ra di động xem đồng hồ, thoáng cân nhắc một phen, bĩu môi đem chuyện của Lục Vĩnh Huy tạm thời ném ra sau đầu.
Từ nhà hắn ngồi xe đến ngõ Nhị Lưu chừng bảy phút, Diệp Dương Thành bước xuống xe, không nhịn được quay đầu nhìn tiệm thời trang đối diện, ho khan vài tiếng xoay người đi về hướng đầu ngõ.
Đi vào ngõ hẻm hơn một phút, rẽ qua góc liền thấy Trần Thiếu Thanh đang đợi mình, trên mặt lộ ra ý cười tràn đầy, câu nói đầu tiên làm Diệp Dương Thành muốn té sấp:
- Rốt cục đã tới, ngày mai tiệm của cậu khai trương phải không? Tôi có thể qua ký sổ không?
- …
Diệp Dương Thành trầm mặc một lát, đợi khi Trần Thiếu Thanh đến gần mới nhấc chân đá vào mông hắn một cước, cười mắng:
- Kháo, khai trương ngày đầu tiên đòi ký sổ, vậy đêm động phòng của cậu tôi có thể ở lại phòng ngủ một đêm không?
- Hắc hắc, có phúc cùng hưởng, đương nhiên có thể!
Da mặt Trần Thiếu Thanh thật dày, ôm vai Diệp Dương Thành, có loại khí chất nghĩa bạt vân thiên…
← Ch. 0057 | Ch. 0059 → |