Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0598

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0598: Tấn chức
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


- Cái gì?

Mạnh Kiến Hoa khó tránh khỏi ngây ngẩn cả người, còn tưởng lỗ tai mình xảy ra vấn đề, trợn to hai mắt nói:

- Tại sao không điều tra? Lão Hàn, ngươi mau nói cho ta biết, có phải ngươi biết thần ngục là cái gì hay không?

- Thần ngục không phải là mấu chốt, mấu chốt là người đứng phía sau thần ngục.

Hàn Thừa Bình do dự chốc lát, nói:

- Lão Mạnh, thân phận của người kia bây giờ ngươi còn chưa có quyền hạn biết, điều duy nhất ta có thể nói cho ngươi là, người kia là người tốt.

Diệp Dương Thành đã nói trước, thân phận của hắn chỉ giới hạn cho mấy thường ủy biết, quyết không thể tiết lộ bí mật thân phận của hắn với người khác, mặc dù Hàn Thừa Bình là thường ủy cục chính trị, tổng lý quốc vụ viện, nhưng đối với yêu cầu lúc ấy của Diệp Dương Thành, hắn vẫn cẩn thận chấp hành.

Cho nên, mặc dù quan hệ giữa hắn và Mạnh Kiến Hoa không tệ, nhưng cũng không thể tiết lộ thân phận của Diệp Dương Thành.

- Người tốt?

Mạnh Kiến Hoa hoàn toàn phát mộng, Hàn Thừa Bình lại... cho hắn một đáp án như vậy? Cái này là cái gì? Người tốt? Chỉ dựa vào hai chữ người tốt này, là có thể kêu hắn buông tha truy xét thần ngục sao?

Còn nữa, điều khiến hắn cảm thấy kinh hãi chính là, Hàn Thừa Bình nói bây giờ hắn còn chưa có quyền hạn biết người kia là ai... Hắn là bộ trưởng công an, ủy viên cục chính trị, ngoại trừ mấy thường ủy ở trên, có lẽ cũng đứng trên kim tự tháp quan trường của Trung Quốc.

Ngay cả hắn cũng không có quyền hạn biết chuyện... Vậy người đó rút cuộc là người như thế nào?

Khi Hàn Thừa Bình rời đi, Mạnh Kiến Hoa vẫn còn ngơ ngác đứng ở chỗ cũ, trong đầu vô cùng rối rắm.

Đó là một người tốt?

Diệp Dương Thành vô cùng hưởng thụ cuộc sống hiện tại. Sáu bảy giờ sáng, dẫn theo Nhung Cầu và con chó Trung Hoa cường hóa, cùng Lâm Mạn Ny dạo bước trên con đường nhỏ huyện tự trị Tử Vân, vừa nói chuyện vừa cười đùa chạy tới một loại hiện trường thi công.

Sau khi kết thúc công tác xem xét tiến độ ở hiện trường, trở về khách sạn ngủ trưa, đến xế chiều lại sửa sang một số hoạt động hành thiện, đến buổi tối, cùng các nàng Trần An Thiến ra đường, mua một số đặc sản địa phương thưởng thức.

Tóm lại, trong vòng ba ngày, Diệp Dương Thành đã hoàn toàn buông lỏng chính mình, không thèm nghĩ tới tình huống tiến triển của nhiệm vụ sự kiện thiện ác trọng đại, cũng không thèm nghĩ tới thần cách lúc nào mới có thể tấn thăng đến cấp mười hai, tựa hồ có thể nói là hoàn toàn buông lỏng, đây cũng là thời gian trôi qua nhẹ nhàng nhất kể từ khi Diệp Dương Thành nhận được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay.

Lâm Mạn Ny cho rằng, Diệp Dương Thành suốt ngày chỉ ở bên cạnh nàng, mỗi lúc trời tối cũng nằm bên cạnh nàng không rời, nhưng trên thực tế, mỗi lúc trời tối sau khi Diệp Dương Thành vuốt ve nàng, đều yên lặng ngưng kết từng viên linh châu, vô thanh vô tức tản ra.

Dưới tình huống lãng phí linh lực này, thần sắc tiều tụy của Lâm Mạn Ny hơn một tháng qua nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, sắc mặt hồng hào trở lại, nhưng đám người Trần An Thiến lại cho rằng vì nàng đang chìm đắm trong tình yêu hạnh phúc.

Nhưng, Lâm Mạn Ny lại không biết, mỗi khi đêm khuya thanh vắng, khi nàng chìm vào giấc ngủ say, Diệp Dương Thành đều rón rén rời giường, ngồi xếp bằng bên giường, cẩn thận vận hành lộ tuyến hành công của Cửu Tiêu thần quyết tầng thứ hai.

Trải qua ba ngày tĩnh tâm tu luyện, cộng thêm linh lực cùng thần nguyên vô cùng giàu có, Diệp Dương Thành đã dễ dàng tu luyện đến trạng thái đỉnh cao của Cửu Tiêu thần quyết tầng thứ hai, chỉ cần bắt được công pháp tu luyện tầng thứ ba, là có thể không tốn sức đột phá cảnh giới tầng thứ hai.

Diệp Dương Thành có thể rõ ràng cảm nhận được, mấy ngày qua cảm xúc của Lâm Mạn Ny vô cùng vui vẻ, phần lớn nguyên nhân dĩ nhiên là vì hắn tới Quý Châu, tới bên cạnh nàng.

Nhưng Diệp Dương Thành đồng dạng cũng hiểu được bây giờ còn chưa phải thời điểm mình có thể hoàn toàn buông lỏng hưởng thụ cuộc sống, khi hắn nhận được đề kỳ đến từ Cửu Tiêu Thần Cách, là hắn biết, thời gian mình rời khỏi huyện tự trị Tử Vân đã đến.

- Hiện tại ngươi phải đi sao?

Lâm Mạn Ny ngây người nhìn Diệp Dương Thành, thời gian ba ngày vui vẻ đối với nàng mà nói thật sự là quá ngắn ngủi, mặc dù biết rõ Diệp Dương Thành không thể nào ở lại Quý Châu thời gian quá dài, nhưng không ngờ Diệp Dương Thành lại phải đi nhanh như vậy.

Khi Diệp Dương Thành nói với nàng chuyện hắn phải rời đi, nụ cười trên mặt Lâm Mạn Ny khẽ cứng nhắc trong chốc lát, nhưng không nói lời phản đối, tay giơ lên lau mồ hôi trên trán mình, cười hết sức tự nhiên:

- Hiện tại cũng không tới công trường nữa, ta đưa ngươi lên xe đi.

Biểu hiện của Lâm Mạn Ny khiến cho Diệp Dương Thành có chút kinh ngạc, hắn chần chờ hỏi:

- Ngươi không muốn biết tại sao ta phải đi sao?

- Tại sao phải biết?

Lâm Mạn Ny cười, nói:

- Ta tin tưởng ngươi.

Bốn chữ ngắn gọn khiến cho trong lòng Diệp Dương Thành run lên, nhìn cô bé trước mặt chỉ hơn một tháng đã hoàn toàn lột xác, thê tử tương lai của mình. Một cảm giác tiếc nuối dâng tràn trong lòng, đưa tay lên sờ sờ chóp mũi Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành cũng cười.

Chín giờ sáng, Diệp Dương Thành dẫn theo Nhung Cầu lái ô-tô rời khỏi huyện tự trị Tử Vân, khi xe đi xa một đoạn, Triệu Dong Dong đi theo Diệp Dương Thành đến Quý Châu đột nhiên nói:

- Chủ nhân, chủ... Chủ mẫu hình như rất không muốn chủ nhân rời đi nhanh như vậy...

- Đúng vậy, chủ nhân, vừa rồi khi ngài lên xe, ta còn nhìn thấy chủ mẫu khóc.

Tiểu Thương Ưu Tử gật đầu, luôn miệng phụ họa nói:

- Chủ nhân không thấy sao?

- Khóc?

Vừa nghe thấy lời nói của Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử... , Diệp Dương Thành cũng không khỏi có chút bần thần, lúc trước khi Lâm Mạn Ny đưa hắn lên xe, dọc theo đường đi vừa nói vừa cười, căn bản không nhìn thấy Lâm Mạn Ny khóc lúc nào.

Lúc này nghe thấy Triệu Dong Dong nhắc tới chuyện này, trong lòng Diệp Dương Thành mới hiện ra cảm xúc phức tạp, nhưng nhiều hơn là thương tiếc...

Rất hiển nhiên, trong thời gian hơn một tháng Lâm Mạn Ny cũng không phát sinh biến hóa cực lớn như Diệp Dương Thành phỏng đoán, loại biểu hiện thong dong lúc trước, có lẽ chỉ là cử động nàng không muốn cho Diệp Dương Thành lo lắng mà thôi.

Sau khi nghĩ thông suốt điều này, trong lòng Diệp Dương Thành bỗng chốc cảm thấy chua xót. Nhưng hắn cũng không thể quay đầu xe trở về huyện thành, chỉ có thể cất giấu tình cảm sâu trong lòng, hít vào một hơi thật sâu, nhìn Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử.

- Sau này, hai người các ngươi gọi nàng là tỷ tỷ là được rồi...

Diệp Dương Thành nhẹ giọng nói một câu, Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử cả người chấn động, một loại thần sắc vô cùng mừng rỡ mạnh mẽ bạo phát ra. Chủ mẫu, tỷ tỷ, hai cách gọi bất đồng đại diện cho hàm nghĩa bất đồng... Cho đến lúc này, Triệu Dong Dong mới rõ ràng cảm nhận được, Diệp Dương Thành cũng không vì chuyện lần trước mà lãnh đạm với nàng.

Nàng và Tiểu Thương Ưu Tử, vẫn là hai thủ hạ Diệp Dương Thành cưng chiều nhất. Nghĩ tới đây, Triệu Dong Dong và Tiểu Thương Ưu Tử đưa mắt nhìn nhau, mặc dù một mực cung kính, nhưng mang theo ý tứ vui sướng, dịu dàng nói:

- Vâng, chủ nhân.

...

- A, Mạn Ny, lão Diệp đâu rồi?

Đứng ở công trường đang thi công, Trần An Thiến kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâm Mạn Ny chỉ đi cùng con chó vàng về phía nàng, hết sức kinh ngạc hỏi:

- Không phải mấy ngày qua các ngươi như keo với sơn, như hình với bóng sao?

- Hắn có việc đi trước.

Nghe được hỏi thăm của Trần An Thiến, Lâm Mạn Ny lộ ra nụ cười sáng lạn, nói:

- Ta vừa mới tiễn hắn.

- Không phải chứ, đi rồi?

Trần An Thiến kinh ngạc nói:

- Làm sao ta không biết tin gì? Không phải hai người giận dỗi gì nhau chứ?

- Nào có.

Lâm Mạn Ny dở khóc dở cười:

- Trong công ty của hắn có chút việc, cần hắn trở về xử lý... Thật ra thì...

Khẽ cắn cắn đôi môi, Lâm Mạn Ny nói:

- Thật ra thì, hắn có thể đến đây, ta đã rất vui rồi.

- Ngươi thật là.

Trần An Thiến bất đắc dĩ nhún vai, thở dài nói:

- Cái gì cũng tốt, chính là quá thiện lương, rất dễ dàng bị ức hiếp, lão Diệp đúng là không tệ, nhưng... nam nhân mà, có đôi khi...

- Hắn sẽ không đâu.

Không đợi Trần An Thiến nói hết lời, Lâm Mạn Ny đã lắc đầu cắt đứt lời nói của nàng, quả quyết nói:

- Ta tin tưởng hắn.

Những lời này đã ngăn Trần An Thiến một hồi lâu nói không ra lời, cho đến khi Lâm Mạn Ny mang theo con chó vàng đi về phía công trường cách đó không xa, nàng mới phục hồi tinh thần, giơ tay lên vuốt mũi, lẩm bẩm:

- Lão Diệp này, cũng không biết đời trước làm việc thiện gì...

Sau khi tự nói, Trần An Thiến mới ngẩng đầu, cười khổ kêu lên:

- Mạn Ny, ngươi không thể chờ ta một chút sao?

...

Từ huyện tự trị Tử Vân ở Quý Châu lái ô-tô trở về huyện Ôn Lạc, dọc theo đường đi Diệp Dương Thành chỉ dừng xe hai lần ở trạm xăng, sau khi đổ đầy xăng lại tiếp tục nhanh chóng chạy về huyện Ôn Lạc.

Chuyến đi vừa rồi tổng cộng gần một tuần lễ, trong thời gian một tuần lễ này, giai đoạn thứ nhất của nhiệm vụ hành thiện đã thuận lợi hoàn thành, nhiệm vụ cũng tiến vào giai đoạn thứ hai.

Điều khiến cho Diệp Dương Thành cảm thấy phấn chấn chính là, thần ngục lại có tư chất kích phát, thậm chí thi hành nhiệm vụ, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn, hai mươi tên ngục tốt bắt giữ đã bôn ba khắp Hoa Hạ thần quốc, bắt những tay buôn ma túy đầu sỏ, nhất cử phá hủy cả đội tội phạm.

Chỉ trong mấy ngày, nhiệm vụ tiến triển từ giai đoạn thứ nhất tiến vào giai đoạn thứ hai, sau đó tiến vào giai đoạn thứ ba, giai đoạn thứ tư... Hôm nay hơn tám giờ sáng, Diệp Dương Thành cũng đã nhận được tin tức nhiệm vụ của tầng thứ tư đã thuận lợi hoàn thành, đồng thời tin tức này cũng mang đến cho hắn kết quả là, công đức huyền điểm cần thiết để tấn chức thần cách cấp mười hai, đã tích lũy xong rồi.

Hơn nữa, trong mấy ngày trước, Diệp Dương Thành đồng thời cũng tu luyện tầng thứ hai của Cửu Tiêu thần quyết đến trạng thái đỉnh cao, bất luận là tấn chức thần cách, hoặc là thi triển thần chiến thuật tiến vào không gian của Thần Tộc chiến tu thuật, cũng cần một hoàn cảnh tương đối an tĩnh hơn nữa bí mật.

Huống chi, cấp bậc thần cách vừa tiến vào đến cấp mười hai, sau khi nhiệm vụ lần trước kết thúc, giai đoạn thứ năm của sự kiện thiện ác trọng đại, cùng với nhiệm vụ của giai đoạn thứ năm diệt trừ đội buôn ma túy, cũng cần hắn tự mình xuất thủ hoàn thành.

Nhưng dựa theo nguyên tắc thứ tự đến trước và sau, Diệp Dương Thành quyết định chủ ý, sau khi thuận lợi tấn chức thần cách cấp mười hai, lập tức liền bắt tay vào chuẩn bị thi hành nhiệm vụ của giai đoạn thứ năm, có lẽ sau khi hoàn thành nhiệm vụ của giai đoạn thứ năm... cấp bậc thần cách của hắn có thể lập tức tăng lên một cấp nữa.

Cho dù quá trình này sẽ có nhiều hạn chế, nhưng chỉ dựa vào phần thưởng nhiệm vụ khiến cho Diệp Dương Thành tựa hồ gầm thét, có thể hấp dẫn Diệp Dương Thành toàn tâm vùi đầu vào nhiệm vụ của giai đoạn thứ năm.

Một đường yên lặng trở lại huyện Ôn Lạc, khi mới vừa trở lại khu dân cư Thủy Tinh Hoa Uyển, Triệu Dong Dong mang theo ba mươi viên linh châu Diệp Dương Thành mới đưa cho nàng biến mất bên trong xe, chạy thẳng tới bệnh viện nhân dân Bảo Kinh trấn.

Tình huống của Vương Tuệ Tuệ rất khả quan, đứa trẻ sinh non cũng vì lúc trước có ba mươi viên linh châu tẩm bổ mà hết thảy bình thường, lần này mang theo ba mươi viên linh châu, thật ra chính là muốn củng cố hiệu quả tẩm bổ lần trước, bảo đảm đứa bé này có thể lớn lên khỏe mạnh.

Sau khi Triệu Dong Dong rời đi, Diệp Dương Thành cũng xuống xe tiến vào thang máy, trở lại căn nhà mới ở lầu năm, bởi vì trong lòng nôn nóng tấn chức thần cách cấp mười hai, cũng không trì hoãn thêm nữa, tiến vào phòng khách, liền trực tiếp chui vào phòng ngủ của mình.

Sau khi đóng cửa kéo rèm cửa sổ, ngồi thẳng trên giường, hít vào một hơi thật sâu, Diệp Dương Thành điều tra đề kỳ tấn chức...

- Chúc mừng ngài, thông qua cố gắng duy trì của ngài đối với khu vực ngài quản lý và Hoa Hạ thần quốc, công đức huyền điểm của ngài đã đột phá một tỷ hai điểm, thần cách tấn thăng cấp mười hai thành công, hiện tại ngài có thể lựa chọn sử dụng thần quyền cấp mười hai trong khu vực ngài quản hạt, đồng thời ngài còn có thể lựa chọn phát triển phạm vi khu vực quản lý của mình..

Đề kỳ hiện ra, biểu thị Diệp Dương Thành sắp triển khai một khu trực thuộc mới.

Đối với phát triển khu trực thuộc, Diệp Dương Thành cũng không tính dùng hết diện tích đạt được lần trước trên lục địa, bởi vì trải qua nếm thử và nghiên cứu lần trước, Diệp Dương Thành phát hiện một hiện tượng vô cùng thú vị, đó chính là độ sinh động và độ dày của nguyên tố năng lượng.

Độ sinh động của nguyên tố năng lượng trên đất bằng ước chừng yếu hơn gấp đôi so với nguyên tố năng lượng trên đại dương, mà độ dày của nguyên tố năng lượng trên đất bằng, lại chỉ bằng một phần ba độ dày của nguyên tố năng lượng trên đại dương.

Phải biết rằng, hiện tại Diệp Dương Thành khẩn cấp muốn tấn chức cấp bậc thần cách, phát triển diện tích khu trực thuộc, nguyên nhân chủ yếu chính là vì nguyên tố năng lượng trong khu vực trực thuộc, chỉ dựa vào độ sinh động và độ dày của nguyên tố năng lượng trên biển, Diệp Dương Thành có đầy đủ lý do, lần này phát triển hạn mức cao nhất của khu trực thuộc trên đại dương, chứ không phải là lục địa.

Dù sao, phát triển lục khu trực thuộc, đối với Diệp Dương Thành mà nói mặc dù tăng thêm nhiều công đức huyền điểm, nhưng đồng thời cũng phải phái càng nhiều thần sử đi trấn thủ một phương, thay vì như vậy, chi bằng trước tiên mở rộng diện tích trên đại đương, có thể thao túng nguyên tố năng lượng nhiều hơn.

Tìm cách tăng lên thực lực của bản thân, đây mới là vương đạo.

So sánh như vậy, phát triển diện tích khu vực quản lý trên lục địa hiển nhiên có thể tạm thời để qua một bên.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)