← Ch.0005 | Ch.0007 → |
- Nếu quả thật là người của sòng bạc kia đánh cậu, tôi khuyên cậu không nên ôm ý niệm trả thù trong lòng...
Thanh âm Trần Thiếu Thanh ép xuống thật thấp, thật vô lực nhìn Diệp Dương Thành, mang theo ý vị khuyến cáo, nói:
- Những lời này tôi nói cho cậu biết không sao, nhưng cậu ra ngoài không được nói lung tung.
- Tôi cũng không phải nhiều chuyện, cậu còn sợ tôi ra ngoài nói bậy?
Nhìn thần sắc cẩn thận của Trần Thiếu Thanh, vẻ mặt Diệp Dương Thành nghiêm túc lên, gật đầu nói:
- Chỉ là đột nhiên bị đánh một trận nên không thoải mái, cậu nói nghe một chút cho tôi tiêu tan ý niệm trả thù trong lòng đi.
- Sòng bạc kia chẳng những lai lịch rất lớn, hơn nữa kỹ năng ở trong huyện chúng ta còn thật cao nữa là.
Trần Thiếu Thanh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
- Nếu người đánh cậu là một tên côn đồ vô danh, tôi làm huynh đệ không nói lời nào xác định vững chắc giúp cậu giáo huấn bọn hắn một chút cho hả giận, nhưng sòng bạc kia sao...đành vậy thôi.
Trần Thiếu Thanh thoáng tạm dừng, tổ chức lại ngôn ngữ mới nói tiếp:
- Đừng nói tôi chỉ là một tiểu hiệp cảnh, cho dù là đồn trưởng đồn công an trong trấn cũng bế tắc với bọn hắn!
- Không khoa trương như vậy chứ?
Diệp Dương Thành hoảng sợ, thiếu chút nữa kinh hô lên:
- Ngay cả đồn trưởng cũng không làm gì được bọn hắn sao?
- Kháo, nhỏ giọng một chút!
Diệp Dương Thành nhất thời sơ sẩy hơi lớn tiếng, làm Trần Thiếu Thanh hoảng sợ quay đầu nhìn lướt qua, xác nhận không ai chú ý bên này, vẻ mặt cười khổ nói:
- Cậu muốn hại chết tôi sao? Nói chuyện đừng lớn tiếng như vậy, hai người chúng ta nghe được là tốt rồi.
- Được.
Diệp Dương Thành nhanh chóng nghiêm túc lại, thúc giục nói:
- Cậu nói mau đi, sòng bạc kia rốt cục lai lịch thế nào?
- Cậu có biết một người tên Phì Long trong huyện chúng ta không?
- Phì Long?
Diệp Dương Thành cau mày nghĩ nghĩ, mười mấy giây sau lắc đầu:
- Không biết.
- Ha ha, cậu không biết là bình thường.
Trần Thiếu Thanh khẽ cười, cũng không biết đang cảm khái hay châm chọc, nói:
- Phì Long chính là thổ hoàng đế trong huyện chúng ta, không dính độc(ma túy), nhưng kinh doanh hoàng, đổ (mại dâm, cờ bạc), là long đầu lão đại xã hội đen trong huyện chúng ta, mạng lưới quan hệ không chỉ lan khắp toàn huyện, thậm chí còn có chút liên lụy tới thành phố, ô dù nhiều tới mức làm người không đếm xuể! Nói tên Phì Long thì cậu không biết, nhưng nếu gọi tên thật của hắn thì cậu nhất định biết.
- Ai?
Lòng hiếu kỳ của Diệp Dương Thành bị triệt để vạch lên, lúc mới ban đầu hắn chỉ thuận miệng hỏi thăm, nhưng không nghĩ tới Trần Thiếu Thanh tựa hồ thật hiểu rõ việc này, cho nên nếu hiện tại không tìm hiểu rõ tình huống hắn thật không chịu nổi.
- Lục Vĩnh Huy.
Cười cười nhìn Diệp Dương Thành, trong miệng Trần Thiếu Thanh chậm rãi phun ra ba chữ.
- Lục Vĩnh Huy?
Diệp Dương Thành vô cùng kinh ngạc, ngây người nhìn Trần Thiếu Thanh thật lâu, ước chừng hồi lâu sau mới sụp đổ, cười khổ nói:
- Người đã quyên năm ngàn vạn trong dạ hội từ thiện thời gian trước, chủ tịch tập đoàn Tinh Diệu Lục Vĩnh Huy?
- Phải.
Trần Thiếu Thanh khẳng định suy đoán của Diệp Dương Thành, gật đầu nói:
- Ban đầu Lục Vĩnh Huy hỗn đen, người giang hồ xưng Phì Long, Long ca, tập đoàn Tinh Diệu làm nghề gì? Khai phát bất động sản! Những địa phương ăn chơi, sòng bạc của thủ hạ còn nuôi bảy tám trăm tay đấm, mỗi tên đều là lão binh từ trong quân đội xuất ngũ, xuống tay ác thật sự, người phụ trách sòng bạc trong trấn chúng ta là em họ của Lục Vĩnh Huy tên Lục Hồng Quân, lúc trước đi theo Lục Vĩnh Huy đánh thiên hạ, vết sẹo trên người nhiều vô số kể, nổi danh hung tàn.
Trần Thiếu Thanh lộ ra thần sắc lực bất tòng tâm, than thở:
- Cho nên cậu bị đánh...đừng nói tôi chỉ là hiệp cảnh, dù là đồn trưởng tôi cũng không khả năng ah.
- Lục Vĩnh Huy kiêu ngạo như vậy, vay nặng lãi cũng dám trực tiếp đánh chủ ý lên người học sinh trung học, còn dám trực tiếp gọi điện thoại đến cửa uy hiếp đòi nợ, chẳng lẽ không có người quản lý sao?
Hiểu biết tình huống của Phì Long, trong lòng Diệp Dương Thành hít sâu hơi lạnh, đồng thời mơ hồ sản sinh cảm giác tức giận, hiển nhiên còn căm tức vì chuyện của em trai mình.
- Quản lý? Ai dám quản?
Nghe được câu nói của Diệp Dương Thành, Trần Thiếu Thanh than thở:
- Đừng nói là chỉ gọi điện thoại tới cửa đòi nợ, mà dân cờ bạc không trả nổi tiền bị đánh tàn thật không ít! Nhân mạch của Lục Vĩnh Huy cực lớn, ba vị đại lão trong huyện đều có quan hệ sâu xa với hắn, càng khỏi nói tới thị trấn chúng ta, nơi nơi đều là người từng mặc chung quần cộc với hắn, ai sẽ đi quản hắn?
- Chẳng lẽ những kẻ làm quan lại vui vẻ làm chó săn cho Lục Vĩnh Huy, thay hắn bán mạng? Một người nguyện ý ra mặt khiển trách đều không có?
Trong giọng nói Diệp Dương Thành mang theo ý vị như giãy dụa.
- Nói đến cùng chỉ vì một chữ lợi.
Trần Thiếu Thanh nhún nhún vai nói:
- Ngay cả tiểu hiệp cảnh như chúng tôi đây một tháng cũng được chia một ngàn đồng tiền thuốc lá, cậu nói trưởng trấn, chủ tịch huyện một năm lấy được bao nhiêu?
- Cậu cũng được chia tiền?
- Vô nghĩa, tiền đưa tới vì sao không lấy? Huống chi nếu cậu không cầm số tiền này, hôm sau là có thể đem cậu khai trừ rồi!
Trong giọng nói Trần Thiếu Thanh tràn đầy bất đắc dĩ:
- Quan trên đều quan hệ mật thiết với hắn, những thủ hạ như chúng tôi ngoại trừ thông đồng làm bậy còn có biện pháp gì? Thời đại này, muốn ở trong nước bùn mà không nhiễm, không phải người ngu chính là kẻ điên.
Nói đến đây, Trần Thiếu Thanh đưa tay vỗ vỗ vai Diệp Dương Thành, mang theo ý xin lỗi nói:
- Đừng nói huynh đệ bị sa đọa, mà là sự thật xã hội không thể không buộc tôi sa đọa, lần này chuyện sòng bạc đánh cậu, nhịn một chút đã trôi qua rồi, đừng xúc động.
- Ân, không có việc gì.
Diệp Dương Thành chỉ trầm ngâm chốc lát liền cười lắc đầu, vốn hắn hỏi thăm việc này chỉ là thuận miệng nhắc tới, căn bản không nghĩ yêu cầu Trần Thiếu Thanh ra mặt thay cho mình, dù sao hiện tại đã ra xã hội, không phải còn ở trong trường học vô ưu vô lự.
Nếu tình huống mà Trần Thiếu Thanh đã nói đều là sự thật, đừng nói hắn chỉ là con trai của chủ nhiệm văn phòng, cho dù cha hắn là trưởng trấn Bảo Kinh, tựa hồ cũng chỉ có thể nén giận.
Vốn đã không ôm ý tưởng, làm sao có chuyện trách móc?
Bữa cơm trưa qua loa giải quyết, đi ra ngoài đứng ở cửa quán, Trần Thiếu Thành sửa lại cổ áo của mình, lấy ra chuỗi chìa khóa đưa cho Diệp Dương Thành, vỗ vỗ vai hắn nói:
- Cậu vào phòng tôi ngủ một lát, bảy tám giờ tối tôi mới về, chờ tôi về chúng ta đi ăn thịt nướng, uống chút rượu?
- Ha ha, tiểu tử cậu nổi danh một bình lật, khiêng cậu về còn phí sức lực của tôi đâu.
Diệp Dương Thành cười nói:
- Cậu nên đi uống Vương Lão Cát đi, ha ha...
Nhìn thấy Trần Thiếu Thanh cười cười rời đi, nụ cười trên mặt Diệp Thương Thành đọng lại, hắn không phải loại người nếm thiệt thòi sẽ dễ dàng quên, một vạn năm ngàn đồng hắn phải chắp vá lung tung mới gom tới, vì chuyện em trai khiến bản thân không còn đồng nào, còn bị người trong sòng bạc đánh một trận, cơn tức này làm sao có thể nuốt xuống?
Phì Long cũng tốt, Lục Hồng Quân cũng vậy, Diệp Dương Thành sẽ nhớ kỹ bọn hắn...
← Ch. 0005 | Ch. 0007 → |