Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0613

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0613: Trần bí thư, Trần bí thư nào?
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Diệp Dương Thành vui vẻ, nói:

- Chuyện quảng cáo cần đặc biệt phái người đi hiệp đàm, sau khi những người này đi về cũng phải có một Đại nguyên soái trù tính chung điều hành chỉ huy? Ngài chính là Đại nguyên soái trấn giữ chỉ huy.

Bị chụp cái mũ này lên đỉnh đầu, Lâm Đông Mai nhất thời mỉm cười, đừng thấy nàng bình thường hiền lành bình thản, nhưng ngay lúc này, nàng lại toát ra sức sống nhiệt huyết của một người trẻ tuổi, vỗ ngực, nói:

- A Thành, chuyện này cứ giao cho ta, bảo đảm tất cả người dân trong nước đều biết quảng cáo này.

- Chính là như vậy.

Diệp Dương Thành gật đầu, khẳng định...

- Còn ngươi thì sao? Lần này không phải lại muốn làm chưởng quỹ phủi tay sao.

Lâm Đông Mai hiển nhiên đã quen thuộc tác phong của Diệp Dương Thành, lập tức suy đoán.

Chỉ có điều lần này nàng đã đoán sai, có Kreis Baer đánh thức, Diệp Dương Thành sẽ tiếp tục lựa chọn khiêm tốn sao? Đáp án hiển nhiên là hủy bỏ, hắn cười nói với Lâm Đông Mai:

- Hôm nay ta chạy tới đây, thật ra có một việc cần Lâm viện trưởng thao tác một chút...

- Cái gì?

Lâm Đông Mai nhìn Diệp Dương Thành, trong đôi mắt lóe ra chút thần sắc hồ nghi...

Hơn nửa canh giờ sau, một cô gái hơn hai mươi lăm tuổi ôm một chồng thư tín xuất hiện ở cửa văn phòng làm việc mới của quỹ từ thiện Dương Thành, giao chồng thư tín cho một gã nhân viên bưu điện.

Thư tín giống như bông tuyết từ huyện Ôn Lạc phát ra, lao tới các trung tâm thành thị cả nước, rơi trên mặt bàn làm việc của những trưởng ban đài truyển hình cấp tỉnh...

Hoàng Trung Minh là trưởng ban đài truyền hình tỉnh Giang Tô, cũng là chủ tịch tập đoàn truyền hình Giang Tô, năm nay hơn bốn mươi tuổi, với tuổi của hắn có thể ngồi trên vị trí này, năng lực của hắn dĩ nhiên không thể nghi ngờ, nhưng quan hệ phía sau cũng không hề yếu.

Làm chủ tịch một tập đoàn truyền hình, công việc vô cùng bận rộn, cho nên tính tình của hắn cũng nổi tiếng khó hầu hạ.

Lúc này, hắn lại đang nổi giận...

- Tiểu Trương, ta mời cô tới đây làm cái gì?

Ngồi trong phòng làm việc, Hoàng Trung Minh nhìn chằm chằm một nữ nhân mặc đồng phục hơi có vẻ khẩn trương, ném ra vấn đề khiến nữ nhân này lo sợ.

- Thư... thư ký...

Nữ nhân này hơn hai mươi tuổi, dáng vóc cũng xinh đẹp, nhưng lúc này, sắc mặt nàng có chút trắng bệch, lời nói cũng có chút ca lăm, bởi vì nàng căn bản không biết mình rốt cuộc phạm sai lầm gì?

Nàng làm việc còn chưa được nửa tháng, nghe nói trước khi nàng tới, trong vòng nửa năm Hoàng Trung Minh đã đuổi việc hơn mười thư ký.

Cho nên, đối với chỉ trích của Hoàng Trung Minh nàng càng kinh hoảng, công việc này đối với nàng mà nói rất trọng yếu, nàng tự hỏi cũng thấy mình làm rất cẩn trọng, chẳng lẽ điều này cũng có sai sao?

- Thì ra cô còn biết mình là thư ký. Như vậy, mời cô nói cho tôi biết, làm sao một thư mời không biết từ đâu lại được đặt trên bàn làm việc của tôi?

Tiếng thét hỏi chói tai đột ngột vang lên trong phòng làm việc.

- Hoàng... Hoàng tổng...

Nữ thư ký bị tiếng thét hỏi của Hoàng Trung Minh hù dọa suýt nữa ngã xuống đất, nàng nhìn bức thư tín khiến Hoàng Trung Minh, trong lòng chất đầy cảm giác ủy khuất, điều này có thể oán nàng sao? Làm sao có thể oán nàng chứ?

Công việc thư ký của nàng trong ngày thường là hiệp trợ chủ tịch hoàn thành một số chuyện đủ khả năng, còn công việc đưa thư tín vốn không phải hạng mục chịu trách nhiệm của nàng.

Chỉ là hôm nay vị thư ký phụ trách việc này xin phép nghỉ, nàng bị tạm thời điều qua quản lý thư tín, hiện tại lá thư bị Hoàng Trung Minh đập trên mặt bàn, chính là nàng đích thân sửa sang lại, sau đó đưa đến phòng làm việc của Hoàng Trung Minh, không ngờ bởi vì chuyện này mà Hoàng Trung Minh nổi giận.

Lúc này trong lòng nàng tràn đầy ủy khuất, thư tín bị dán trong phong bì, nàng lại không thể xé phong bì xem xét nội dung bên trong, thấy trên đó viết thư mời đài trưởng Hoàng Trung Minh, cũng là thuận tay sửa sang lại, đưa đến văn phòng của Hoàng Trung Minh.

Vốn dựa theo phương thức làm việc bình thường, những lá thư trực tiếp gửi đến phòng làm việc của Hoàng Trung Minh thư tín, cũng sẽ có một thư ký đặc biệt chịu trách nhiệm, thư ký đó sẽ dựa theo nội dung trong phong thư làm một số công tác điều tra, xác nhận nơi gửi thư tín và một số tình huống tương quan, sau đó mới có thể xác định có đưa cho Hoàng Trung Minh hay không.

Nhưng nữ thư ký này cũng không trải qua huấn luyện những thứ này, đối với phương thức làm việc cũng là kiến thức nửa vời, cũng chính vì như vậy mới chọc Hoàng Trung Minh nổi giận.

Nội dung thư tín rất đơn giản, thật ra chính là một lá thư mời, trên đó viết chính là lời mời đến buổi công bố tin tức, ghi chú rõ thời gian, người tổ chức là công ty điện tử Dương Thành, còn địa điểm là ở huyện Ôn Lạc tỉnh Chiết Giang.

Sau khi Hoàng Trung Minh thấy rõ nội dung lá thư, cũng sinh lòng tức giận, công ty điện tử Dương Thành là thứ gì? Hắn căn bản chưa từng nghe nói, hơn nữa, nội dung trong thư, cũng chỉ nói muốn tổ chức buổi công bố tin tức về hoạt động từ thiện.

Công ty điện tử Dương Thành, Hoàng Trung Minh căn bản chưa từng nghe nói, nhưng hắn vẫn lên mạng tìm kiếm tài liệu, kết quả phát hiện đây chỉ là một xí nghiệp nhỏ được thành lập hơn nửa năm, một công ty như thế còn có thể làm ra đại động gì chứ? Muốn đem thư mời trực tiếp đưa đến trước mặt Hoàng Trung Minh hắn đi?

Sau khi suy nghĩ, Hoàng Trung Minh càng tức giận, bởi vì hành động của nữ thư này khiến hắn lãng phí hơn 15 phút đi tìm hiểu, phải biết rằng, thời gian của hắn rất đáng quý.

Cho nên hắn gọi nữ thư ký này tới, mặc dù dáng vóc của nàng khá tốt, nhưng Hoàng Trung Minh nhìn thế nào cũng không vừa mắt.

- Bàn giao lại công việc giao, ngày mai tới đây tổng kết tiền lương.

Hoàng Trung Minh xoa huyệt Thái Dương, khoát khoát tay nói ra một câu khiến cho nữ thư ký vô cùng kinh ngạc, đây... Đây là muốn đuổi việc nàng sao? Cũng bởi vì một chuyện nhỏ như vậy... Hắn cũng muốn đuổi việc nàng?

- Hoàng tổng...

Nữ thư ký rất không cam lòng, nàng rất muốn biết mình rốt cuộc sai ở chỗ nào.

- Ngậm miệng, ra ngoài.

Nhưng Hoàng Trung Minh không cho nàng cơ hội giải thích hoặc hỏi thăm, sau khi liếc nữ thư ký một cái, liền tiện tay ném lá thư mời ra khỏi bàn làm việc, trực tiếp rơi xuống chân nữ thư ký.

Tiếp theo, Hoàng Trung Minh ngồi xuống, thần sắc bình tĩnh rút ra những thư tín khác, kiểm tra từng lá, căn bản hoàn toàn không để ý đến nữ thư ký kia.

Chuyện phát triển đến bước này, nữ thư ký cũng biết mình cũng chỉ có thể rời đi. Cuối cùng nhìn thoáng qua Hoàng Trung Minh, nàng ngồi xổm người xuống yên lặng nhặt phong thư khiến nàng bị đuổi việc, xoay người rời khỏi phòng làm việc của Hoàng Trung Minh.

- Sinh viên đại học ngày nay, thật là càng ngày càng không đáng tin.

Sau khi nữ thư ký rời đi, Hoàng Trung Minh mới buông chồng thư tín trong tay xuống, hết sức thất vọng lắc đầu thở dài.

Phát ra một tiếng cảm khái, Hoàng Trung Minh Trọng tiếp tục kiểm tra chồng thư tín, lúc này cửa phòng làm việc đột nhiên kêu vang:

- Cốc cốc...

Công việc bị cắt đứt, sắc mặt Hoàng Trung Minh lộ ra vẻ khó coi, ngẩng đầu lên, hơi có chút khó chịu nói:

- Vào đi.

- Hoàng tổng.

Một gã nam tử hơn ba mươi tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tiến vào phòng làm việc của Hoàng Trung Minh, sắc mặt mang theo vẻ khẩn trương:

- Phong thư mời ở chỗ ngài đúng không?

- Tiểu Từ à.

Nhìn thấy tên nam tử đi vào, thần sắc trên mặt Hoàng Trung Minh cũng hòa hoãn không ít, cười hỏi:

- Thư mời gì?

- Chính là phong... phong...

Nam tử được Hoàng Trung Minh gọi là tiểu Từ cau mày, suy tư chốc lát, mới ngẩng đầu lên nói:

- Chính là thư mời từ huyện Ôn Lạc Chiết Giang gửi tới, ở chỗ ngài đúng không?

- Thư mời huyện Ôn Lạc gửi tới?

Trong lòng Hoàng Trung Minh chợt máy động, nhưng không cảm giác có điều không ổn, cười nói:

- Chính là thư mời của một công ty điện tử không có danh tiếng gì?

- Đúng đúng đúng, chính là phong thư đó.

Vừa nghe thấy Hoàng Trung Minh nói ra lai lịch lá thư mời, tiểu Từ cũng thở phào nhẹ nhõm, nói với Hoàng Trung Minh:

- Hoàng tổng, thư mời đâu rồi?

- Tiểu Từ, ngươi cần phong thư mời đó làm cái gì?

Hoàng Trung Minh có chút khó hiểu, nhìn thoáng qua tiểu Từ, rất là tùy ý nói:

- Chỉ là một công ty nhỏ bày trò khôi hài mà thôi, cần gì quan tâm.

- Hoàng...

- Mới vừa rồi ta ném đi rồi.

Hoàng Trung Minh không cho thời gian tiểu Từ giải thích, chỉ vào vị trí tiểu Từ đang đứng, cười nói:

- Hình như là...

- Ném ở chỗ này sao?

Tiểu Từ vội vàng nhảy ra mấy bước, cúi đầu nhìn xuống... Trên sàn nhà trống trơn làm gì có lá thư hắn đang tìm kiếm? Chẳng lẽ... Thư mời biến mất rồi?

Nghĩ đến đây, sắc mặt tiểu Từ thay đổi, nhìn Hoàng Trung Minh:

- Hoàng tổng, tại sao ngài có thể ném đi? Ngươi ném cái gì cũng được, làm sao ngươi có thể ném kia lá thư mời đó chứ?

Ngay cả kính ngữ cũng không cần rồi, trực tiếp gọi Hoàng Trung Minh là "ngươi", có thể thấy tiểu Từ gấp gáp đến tình cảnh nào.

Nghe được chất vấn của tiểu Từ, sắc mặt Hoàng Trung Minh cũng có chút thay đổi, đứng dậy, trầm giọng nói:

- Tiểu Từ, ngươi rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?

- Hoàng tổng, phong thư mời đó không ném được, thật sự không ném được.

Tiểu Từ dậm chân nói:

- Ngài biết không? Vừa rồi, Trần bí thư đích thân gọi điện thoại tới nhắn nhủ tôi, kêu đài chúng ta phải phái ra đội ngũ ký giả mạnh nhất đến huyện Ôn Lạc tham gia buổi công bố tin tức của công ty điện tử đó, ngài biết không? Hắn còn nhắc đi nhắc lại, báo cáo của buổi công bố tin tức này nhất định phải khách quan, phải công chính. Ta nghĩ ngài cũng có thể có thể hiểu được đây là ý gì?

Phải khách quan, phải công chính? Khi lời này truyền vào trong tai Hoàng Trung Minh, hắn nhất thời ngây ngẩn cả người... Dặn dò như vậy, không phải là nhắc nhở ngươi phải báo cáo thật tốt chuyện này sao? Dĩ nhiên, còn không chỉ báo cáo, còn phải dệt hoa thêm gấm, ca ngợi...

Hắn dĩ nhiên hiểu được hàm nghĩa ẩn chứa trong đó, nhưng mấu chốt là...

- Trần bí thư, Trần bí thư nào?

Hoàng Trung Minh nhất thời thẫn thờ.

- Còn có thể là Trần bí thư nào nữa?

Tiểu Từ gấp đến độ cứ dậm chân, giơ tay lên trần nhà, sau đó, Hoàng Trung Minh hiểu, hắn cũng có chút sợ hãi.

Thư mời bị hắn ném trên mặt đất, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi... Không có thư mời, làm sao ngươi đi tham gia buổi công bố tin tức của người ta? Không có thư mời, làm sao ngươi ăn nói với Trần bí thư?

Ánh mắt có chút khẩn trương quét mắt nhìn sàn nhà bên trong phòng làm việc, bất chợt, Hoàng Trung Minh nghĩ tới nữ thư ký vừa rời đi...

- Là cô ta, nhất định là cô ta mang thư mời đi.

Hoàng Trung Minh vội vàng nhào tới điện thoại trên bàn làm việc, nhấn số gọi đi:

- Ta là Hoàng Trung Minh, lập tức ngăn Lưu... Lưu... Lưu Phương Hoa, đúng, lập tức ngăn Lưu Phương Hoa lại.

- Đi, xuống lầu.

Sau khi cúp điện thoại, Hoàng Trung Minh cũng không dám có chút lười biếng, lập tức kêu tiểu Từ, hai người vội vã chạy về hướng thang máy, người không biết còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra.

Nữ thư ký ôm đồ dùng của mình, thần thái vô cùng mất mát bước ra khỏi cửa thang máy, cuối cùng quay đầu lại nhìn thoáng qua cảnh tượng trong thang máy, lắc đầu thở dài, sau khi sửa sang lại tâm tình của mình, đi về hướng cánh cửa ở lầu một.

- Cô là Lưu Phương Hoa sao?

Khi nữ thư ký có chút thần xiêu phách lạc, lại có chút ít tự giễu bước đến cánh cửa ra vào của đài truyền hình, một gã gác cửa hơn ba mươi tuổi bỗng nhiên chắn trước mặt nàng, thần sắc cảnh giác nhìn nàng, lên tiếng hỏi.

- Ừ?

Bị đột nhiên ngăn lại, Lưu Phương Hoa có chút thất thần, sau giây phút chần chờ ngắn ngủi, nàng gật đầu:

- Tôi là Lưu Phương Hoa, làm sao?

- Bây giờ cô không thể đi.

Sau khi được Lưu Phương Hoa chính miệng xác nhận, tên gác cửa nói:

- Vừa rồi Hoàng tổng gọi điện thoại xuống, kêu chúng ta ngăn cô lại.

- Ngăn tôi?

Lưu Phương Hoa sửng sốt, tiếp theo cười nhạt nói:

- Tại sao các ngươi phải cản ta? Ta đã không phải công nhân viên của nơi này rồi, những thứ này đều là vật phẩm riêng tư, tại sao các ngươi phải cản ta?

Ủy khuất trong lòng lúc này giống như cơn lũ bất ngờ bạo phát, Lưu Phương Hoa cười to nói:

- Muốn đuổi việc thì đuổi việc, muốn ngăn cản, xin lỗi, người như ông ta ta hầu hạ không nổi.

Đẩy tên lính gát cửa còn chưa kịp phản ứng, Lưu Phương Hoa ôm đồ chạy ra khỏi cánh cửa của toàn nhà, trước khi Hoàng Trung Minh cùng tiểu Từ chạy tới, nàng cũng đã lên một chiếc xe taxi rời đi.

Sau khi Lưu Phương Hoa rời đi được hai phút, Hoàng Trung Minh cùng tiểu Từ mới chạy tới lầu một, kết quả không nhìn thấy Lưu Phương Hoa đứng ở cửa, mà là tên lính gát cửa trẻ tuổi...

- Lưu Phương Hoa đâu?

- Hoàng... Hoàng tổng...

Tên lính gác cửa nơm nớp lo sợ đáp:

- Cô ta... cô ta đi rồi...

- Ta không phải kêu ngươi ngăn cô ta lại sao?

Núi lửa của Hoàng Trung Minh lại có dấu hiệu bộc phát... Lấy không được thư mời, thì không thể tham gia buổi công bố tin tức, không thể ăn nói với bên Trần bí thư.

Điều làm cho hắn cảm thấy khẩn trương chính là, một khi chuyện mất thư mời truyền đến tai Trần bí thư, hắn nhất định sẽ bị Trần bí thư cho là làm việc không đàng hoàng, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, đây là đả kích vô cùng trầm trọng với tiền đồ của hắn.

- Ta...

Nhìn gương mặt tối sầm của Hoàng Trung Minh, tên lính gác cửa run sợ nói không ra lời.

Phản ứng này của hắn khiến cho Hoàng Trung Minh càng thêm chán ghét, có lẽ vì phát tiết, cũng có thể vì cái khác, hắn trợn mắt nhìn tên lính gác cửa, quay đầu lại nói với tiểu Từ:

- Kêu hắn ngày mai không cần tới.

...

- Công ty điện tử Dương Thành...

Lưu Phương Hoa tắt điện thoại di động, ngồi trên xe taxi cầm lá thư mời khiến nàng bị đuổi việc, thần sắc của nàng vô cùng phức tạp.

Vốn tưởng rằng tiến vào xí nghiệp nhà nước là có thể có một bát sắt, dựa vào học thức cùng năng lực của mình, ít nhất cũng có thể giành được tiền đồ tương đối tươi sáng.

Nhưng nàng không nghĩ tới, cũng bởi vì một việc nhỏ như vậy, nàng lại vứt bỏ công việc không dễ có được này.

Bỗng nhiên sắc mặt trở nên cổ quái, nàng rù rì nói:

- Ngươi hại ta mất việc, ta sẽ đến chỗ ngươi đòi về.

Sau khi quyết định chủ ý, Lưu Phương Hoa nhanh chóng điều chỉnh tâm tình của mình, lau khô dòng lệ trên mặt, nói với tài xế xe taxi:

- Sư phụ, làm phiền đến khu nhà trọ Chính Hoa, sau đó chở ta đến trạm xe.

- Được.

Tài xế xe taxi đáp ứng, chạy thẳng tới khu nhà trọ của Lưu Phương Hoa.

Còn Lưu Phương Hoa quay đầu đi, thoáng nhìn lên bầu trời bao la, rù rì nói:

- Công ty điện tử Dương Thành... Ngươi, có thể cho ta một võ đài phát huy không?

Công việc ở xí nghiệp nhà nước cố nhiên là tương đối ổn định, nhưng trong xí nghiệp nhà nước có một số chế độ, khiến đa số mọi người chùn bước.

Thiếu hụt tư lịch, thiếu hụt quan hệ, một người trẻ tuổi muốn giương tay chân ở đây liệu có dễ dàng hay không?

Nhiều năm sau, khi Lưu Phương Hoa nhớ quyết định ngày hôm nay của mình, nàng luôn cảm thấy vô cùng may mắn.

Đài truyền hình thiếu một nữ thư ký như nàng cũng không sao, nhưng tập đoàn Diệp thị lại có thêm một nữ cường nhân oai phong.

Tin tức buổi họp báo diễn ra ngày thứ năm sau khi phát ra thư mời, trước hai ngày trang web của quỹ từ thiện Dương Thành được xây dựng chính thức. Được ủy ban thành phố Khánh Châu toàn diện phối hợp, hiện trường cuộc họp báo được tuyển chọn tại phòng hội nghị lầu ba khách sạn Kim Bằng huyện Ôn Nhạc, khi cuộc họp báo được diễn ra, bí thư thành ủy Khánh Châu, chủ tịch thành phố, phó chủ tịch thành phố đều có mặt.

Duy nhất làm cho người ta cảm thấy nghi hoặc chính là, buổi họp báo chỉ mời ban lãnh đạo thành ủy Khánh Châu, lại không mời vị quan chức nào trên tỉnh tham dự. Đối với việc này Diệp Dương Thành giải thích với Lâm Đông Mai, ban lãnh đạo thành phố Khánh Châu dự họp báo chỉ là đến dự thính mà thôi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)