Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0686

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0686: Nên giết, người này nên giết!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Nhưng cử động này đối với Chính Nhân Thiên Hoàng lại rất bình thường, bởi vì hắn vốn không phải là Chính Nhân Thiên Hoàng, hắn chẳng qua là một gã thần sử thủ hạ của Diệp Dương Thành mà thôi.

- Đứng lên đi.

Thanh âm của Chính Nhân Thiên Hoàng mới vừa rơi xuống, trong không trung vốn không có vật gì lại đột nhiên xuất hiện một người, Diệp Dương Thành giải trừ tự nhiên chi đạo, thần sắc bình tĩnh xuất hiện trong cung điện Thiên Hoàng, khẽ gật đầu với Chính Nhân Thiên Hoàng, nói:

- Koichi Yamaguchi còn chưa tới sao?

- Vâng... Chủ nhân.

Chính Nhân Thiên Hoàng quỳ trên mặt đất lúc này mới kính cẩn trả lời, sau khi từ trên mặt đất đứng lên, cúi thấp người nói với Diệp Dương Thành:

- Koichi Yamaguchi đã rời khỏi Ginza, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong 10 phút nữa sẽ tới Thiên Hoàng cung gặp mặt tiểu bộc.

- Còn mười phút nữa sao.

Nghe thấy Chính Nhân Thiên Hoàng trả lời, Diệp Dương Thành khẽ nheo hai mắt, ngẫm nghĩ trong chốc lát, tiếp theo gật gật đầu nói:

- Đợi hắn tới, ngươi lá mặt lá trái với hắn một phen, tận lực tìm hiểu hắn rốt cuộc muốn làm những gì.

- Vâng... Chủ nhân

Chính Nhân Thiên Hoàng vô cùng cung kính gật đầu đáp ứng, đối với thần sử cấp một như hắn, nếu như không phải là phụ thân vào thể xác Chính Nhân Thiên Hoàng, nếu như không phải Koichi Yamaguchi đột nhiên tìm đến hắn, cũng thẳng thắn nói ra thân phận của Diệp Dương Thành, chỉ sợ hắn cũng không thể gặp mặt Diệp Dương Thành một lần.

Cho dù có cơ hội nhìn thấy Diệp Dương Thành, cũng tuyệt đối không thể nói một câu với Diệp Dương Thành.

Hiện tại dưới trướng Diệp Dương Thành, thần sử cấp một chỉ là tồn tại gần cuối cùng, đa số chuyện căn bản không cần Diệp Dương Thành tự mình ra mặt, chỉ cần giao cho mấy thần sử cấp ba của Dương Đằng Phi là có thể thuận lợi làm xong, cần gì Diệp Dương Thành phải tự mình xuất thủ?

Mượn chuyện ngày hôm nay mà nói, nếu không phải lần này liên lụy đến vấn đề tiết lộ thân phận của Diệp Dương Thành, đoán chừng hắn cũng không có nhiều khả năng đến Thiên Hoàng cung, tiếp nhận quỳ lạy của Chính Nhân Thiên Hoàng... Bất luận Chính Nhân Thiên Hoàng quỳ lạy đại biểu cho cái gì, cũng không bàn về chuyện hắn quỳ xuống phong tình đến cỡ nào, Diệp Dương Thành căn bản sẽ không để chuyện này trong lòng.

Cho nên, khi đối mặt với Diệp Dương Thành, tâm tình của tên thần sử cấp một phụ thân vào trong thể xác Chính Nhân Thiên Hoàng, giống như một tín đồ trung thành, mặc dù Diệp Dương Thành hiện tại đứng trước mặt hắn, cách khoảng ba thước, nhưng trong mắt hắn, Diệp Dương Thành lại giống như ngồi trên chín tầng mây, khoảng cách giữa hai người chính là chênh lệch thiên địa.

Sau khi dặn dò Chính Nhân Thiên Hoàng những việc cần phải làm, Diệp Dương Thành cũng trực tiếp thi triển tự nhiên chi đạo, vững vàng ngồi trên một chiếc ghế cẩm thạch trong cung điện, lẳng lặng chờ đợi Koichi Yamaguchi.

Hắn muốn nhìn thấy, Koichi Yamaguchi rút cuộc là thông qua cách nào biết được thân phận thật sự của mình, cũng phải nhìn xem Koichi Yamaguchi tìm Chính Nhân Thiên Hoàng vạch trần thân phận của mình rút cuộc là muốn làm những gì, trực giác nói cho Diệp Dương Thành, chuyện này sợ rằng không đơn giản như bề ngoài.

Nhưng muốn hoàn toàn biết rõ chân tướng của chuyện này, cũng chỉ có thể đợi Koichi Yamaguchi đến đây, sau đó để Chính Nhân Thiên Hoàng thử dò xét, nếu như Koichi Yamaguchi cảnh giác, không lộ ra chân tướng... Diệp Dương Thành tuyệt đối không ngần ngại sử dụng Tu Di ảo cảnh, nghiêm hình đánh khảo hắn một phen.

Khi Diệp Dương Thành ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng không có quá nhiều cố kỵ, sau khi chần chờ một lát liền nhấc chân đi lên bậc thang, vững vàng ngồi xuống bảo tọa Thiên Hoàng đại biểu cho Nhật Bản, chờ đợi Koichi Yamaguchi đến.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong điện vẫn vô cùng yên tĩnh, cho đến mười bốn phút sau, cánh điện đại điện mới bị nhẹ nhàng gõ vang:

- Cốc cốc...

- Vào đi.

Chính Nhân Thiên Hoàng ngồi thẳng trên bảo tọa Thiên Hoàng, trong đôi mắt xẹt qua vẻ tinh quang, thanh âm vô cùng vững vàng. Không ai có thể hoài nghi, Chính Nhân Thiên Hoàng hiện tại vốn không phải là Chính Nhân Thiên Hoàng ban đầu, bởi vì hắn không lộ ra chút sơ hở nào.

Hộ vệ bên ngoài điện nghe thấy thanh âm của Chính Nhân Thiên Hoàng, lúc này mới một tả một hữu đưa tay nhẹ nhàng đẩy cửa ra, người hộ vệ thứ ba bước về phía trước mấy bước, từ rất xa bẩm báo với Chính Nhân Thiên Hoàng:

- Thiên hoàng bệ hạ, chưởng môn nhân thứ mười ba của tài phiệt Yamaguchi, Koichi Yamaguchi ở ngoài điện cầu kiến.

- Cho hắn vào.

Ngh thấy hộ vệ bẩm báo Koichi Yamaguchi đã đến, Chính Nhân Thiên Hoàng theo bản năng nhìn thoáng qua ngồi Diệp Dương Thành đang ngồi trên ghế cẩm thạch, nhưng ngay sau đó bất động thanh sắc chuyển dời ánh mắt đến nơi khác, bình thản lên tiếng.

- Rõ.

Tên hộ vệ lên tiếng bẩm báo mạnh mẽ đứng thẳng người, sau khi khom lưng cúi chào Chính Nhân Thiên Hoàng, mới nặng nề đáp ứng, xoay người sang chỗ khác hô:

- Cho mời Koichi Yamaguchi vào điện.

- Cạch cạch cạch...

Một trận tiếng bước chân dày đặc vang lên, tám tên hộ vệ đi theo bên cạnh Koichi Yamaguchi xuất hiện ngoài cửa lớn đại điện, mơ hồ che Koichi Yamaguchi ở giữa.

Nhìn thấy phái đoàn Koichi Yamaguchi bày ra, một gã hộ vệ cung điện khẽ tiến lên một bước, cản những người hộ vệ này lại, đồng thời nói với Koichi Yamaguchi:

- Yamaguchi quân, xin ngài kêu những hộ vệ này lưu ở ngoài điện, Thiên Hoàng bệ hạ đang ở trong điện đợi ngài.

- Ừ.

Koichi Yamaguchi vóc người trung đẳng nhưng làm cho người ta có một loại áp lực khó tả nhẹ nhàng gật đầu ừ, khoát tay nói:

- Các ngươi lưu ở ngoài điện, không có lệnh của ta, không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào trong điện nửa bước.

- Rõ.

Tám tên hộ vệ đi theo bên cạnh hắn lúc này mới đáp ứng, tản ra hai bên cửa đại điện, sắc mặt trấn định giống như bọn họ hiện tại không phải ở trong Thiên Hoàng điện, mà là đứng ở công viên bất luận kẻ nào cũng có thể tự do ra vào.

Nghe được phân phó của Koichi Yamaguchi đối với tám hộ vệ của hắn, trên mặt tên hộ vệ Thiên Hoàng cung mặc dù vẫn nở nụ cười, nhưng trong đầu cũng mơ hồ cảm nhận được một trận không vui. Lời nói của Koichi Yamaguchi vừa nghe tựa hồ không có bất kỳ vấn đề gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ là có thể phát hiện ý tứ ẩn hàm trong đó.

Không có lệnh của hắn không cho phép bất luận kẻ nào bước vào đại điện nửa bước, nhưng ngược lại thì sao? Nghĩa là, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, không quan tâm nơi này là bên trong điện hay là ngoài điện, các ngươi cứ xông vào là được.

Điều này nói rõ là không đặt Thiên Hoàng trong mắt, nên giết, người này nên giết. Trong lòng tên hộ vệ dẫn Koichi Yamaguchi tiến vào bên trong điện cuồng hô, nhưng cho dù hiện tại cho hắn một cây súng, hắn cũng tuyệt đối không dám hạ thủ với Koichi Yamaguchi...

Người có tên cây có bóng, Koichi Yamaguchi làm chưởng môn nhân tài phiệt lớn thứ tư Nhật Bản, giết hắn sẽ có hậu quả gì? Tên hộ vệ này không biết, nhưng hắn biết mình chắc chắn không thể gánh chịu hậu quả...

Tuy nói trong lòng oán thầm không dứt, nhưng tên hộ vệ này cũng chỉ có thể đàng hoàng dẫn Koichi Yamaguchi vào trong đại điện, sau đó khom người chào Chính Nhân Thiên Hoàng đang ngồi trên bảo tọa, tiếp theo im lặng xoay người rời đi, trong cả quá trình thậm chí cũng không dám thở gấp một tiếng.

Sau khi tên hộ vệ xoay người rời đi, cánh cửa đại điện dĩ nhiên cũng được nhẹ nhàng đóng lại, cho đến lúc này, Koichi Yamaguchi mới khẽ đại khái khom lưng nói với Chính Nhân Thiên Hoàng:

- Chưởng môn nhân thứ mười ba của tài phiệt Yamaguchi, Koichi Yamaguchi bái kiến Thiên Hoàng bệ hạ.

Giọng nói bình tĩnh giống như máy móc, Koichi Yamaguchi quả thật cũng không xem Chính Nhân Thiên Hoàng vào đâu, chẳng qua biểu hiện của hắn có chút quá mức rõ ràng, có thể nói người này đã tự tin đến trình độ coi trời bằng vung.

Nhưng, hắn càng biểu hiện như thế, càng làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy hoài nghi, sau lưng Koichi Yamaguchi khẳng định còn có một bàn tay vô hình đang thao túng hắn...

Hai mắt nhẹ nhàng nheo lại, sát cơ mãnh liệt bùng lên trong đôi mắt Diệp Dương Thành, hắn không sợ có người đối phó hắn, càng không sợ có người đối kháng với, nhưng đối với những nhân vật ở trong bóng tối giở trò, hắn chỉ có một loại chán ghét khó tả, đối với loại người này, tiêu chuẩn của Diệp Dương Thành cũng rất đơn giản, đó chính là một đao chém chết, xong hết mọi chuyện.

- Ha ha, Yamaguchi quân mời ngồi.

Nhìn thấy biểu hiện của Koichi Yamaguchi, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng không tức giận, mà bình thản mỉm cười, tay giơ lên ý bảo Koichi Yamaguchi ngồi xuống một chiếc ghế dựa, nghiêm khắc mà nói, cái này kêu là ban thưởng ghế ngồi.

Nhưng hôm nay Koichi Yamaguchi tựa hồ muốn biểu hiện hắn không đặt Thiên Hoàng trong lòng, sau khi nghe thấy lời nói của Chính Nhân Thiên Hoàng, hắn không nhấc chân đi về phía chiếc ghế dựa, mà bình thản nhìn lướt qua đại điện, sau đó ánh mắt rơi xuống chiếc ghế cẩm thạch đối diện cái ghế dựa kia, không chút chần chờ, trực tiếp nhấc chân đi về phía chiếc ghế cẩm thạch.

- Tạ ơn Thiên Hoàng bệ hạ ban thưởng ghế ngồi.

Vừa đi vừa nói, cử động của Koichi Yamaguchi đã hoàn toàn phá vỡ quy củ quân thần, nhưng theo hắn thấy, hắn có thể nói một tiếng ' tạ ơn ', cũng đã rất nể mặt Chính Nhân Thiên Hoàng rồi.

Nhưng hiện tại người ngồi trên ghế cẩm thạch là ai? Là Diệp Dương Thành.

Mà Diệp Dương Thành là ai? Là chủ nhân của Chính Nhân Thiên Hoàng.

Lúc này Koichi Yamaguchi lại trực tiếp đi về phía chiếc ghế cẩm thạch Diệp Dương Thành đang ngồi, cho dù hắn không cách nào thấy được thân ảnh của Diệp Dương Thành, nhưng tranh đoạt chỗ ngồi với Diệp Dương Thành... Đây là tội danh muốn chết.

Miễn cưỡng trấn định tâm tình của mình, sau khi mạnh mẽ đè nén lửa giận trong lòng, Chính Nhân Thiên Hoàng cười khẽ một tiếng, lên tiếng ngăn cản cử động của Koichi Yamaguchi, hắn ôn hòa nói:

- Yamaguchi quân vẫn nên ngồi ở chiếc ghế kia đi, di chuyển cũng thuận tiện hơn một chút, cách chỗ ta cũng gần hơn.

- Ừ?

Lúc này Koichi Yamaguchi chỉ còn cách cái ghế cẩm thạch chưa đầy hai thước, chợt dừng bước, khẽ cau mày nhìn Chính Nhân Thiên Hoàng, thản nhiên nói:

- Trong điện yên tĩnh không tiếng động, ở xa hay gần đều có thể nghe rõ lời của Thiên Hoàng bệ hạ, chiếc ghế dựa kia quá mềm yếu, ta thích cái ghế cứng rắn một chút.

Bình thản nói xong câu đó, Koichi Yamaguchi tiếp tục đi tới một bước, sau đó ngừng lại, quay đầu lại cười nói với Chính Nhân Thiên Hoàng:

- Tạ ơn Thiên Hoàng bệ hạ quan tâm.

- Yamaguchi quân thật sự muốn ngồi trên chiếc ghế cẩm thạch kia?

Sắc mặt Chính Nhân Thiên Hoàng từ từ âm trầm.

- Lừa gạt Thiên Hoàng là tội lớn mổ bụng, Yamaguchi dĩ nhiên không dám lừa gạt Thiên Hoàng bệ hạ.

Koichi Yamaguchi đứng lại, nheo mắt nhìn Chính Nhân Thiên Hoàng, nói như đinh chém sắt:

- Cái ghế này rất hợp ý ta.

- Ngươi...

- Muốn ngồi cứ để cho hắn ngồi.

Không đợi Chính Nhân Thiên Hoàng phát hỏa, Diệp Dương Thành vẫn ngồi trên chiếc ghế cẩm thạch đã sử dụng liên lạc tâm linh ngăn cản hắn bộc phát, từ trên chiếc ghế cẩm thạch đứng dậy, thản nhiên nói:

- Nhớ kỹ, xong chuyện này sẽ tính toán một thể.

- Vâng...

Trong đầu đầy biệt khuất sợ hãi, nhưng đối mặt với mệnh lệnh của Diệp Dương Thành, Chính Nhân Thiên Hoàng cũng chỉ có thể cắn răng đáp ứng.

Diệp Dương Thành nhường chỗ ngồi cho Koichi Yamaguchi, trước khi Koichi Yamaguchi ngồi xuống, Diệp Dương Thành cũng đã bất động thanh sắc đứng qua một bên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Koichi Yamaguchi hết sức tự tại ngồi xuống chiếc ghế cẩm thạch, trong đôi mắt lóe ra tinh quang.

Koichi Yamaguchi tương đối cuồng vọng cũng vô cùng tự tin, từ trong mỗi tiếng nói cử động của hắn cũng không khó nhìn ra, hắn có mười phần nắm chắc, tự tin Chính Nhân Thiên Hoàng sẽ không làm gì hắn, cho nên, từ khi hắn tiến vào bên trong điện đã hoàn toàn không để mắt đến Chính Nhân Thiên Hoàng, mọi cử động đều mang theo ý thức tự chủ mãnh liệt.

Nhưng bất kể đây là một người như thế nào, trong đầu Diệp Dương Thành thật sự đã dâng lên một luồng vọng động xóa bỏ, kể từ khi nhận được Cửu Tiêu Thần Cách tới nay, Diệp Dương Thành hắn đã nhường chỗ ngồi cho ai? Chính Nhân Thiên Hoàng là ai? Đó là người hầu của Diệp Dương Thành hắn.

Làm trò đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Koichi Yamaguchi trước mặt Chính Nhân Thiên Hoàng, mặc dù Diệp Dương Thành bây giờ đang ở trạng thái ẩn thân, nhưng cảm giác không vì vậy mà yếu bớt nửa phần.

Chỉ vì mau sớm bắt được người điều khiển thực tế sau lưng Koichi Yamaguchi, chút ẩn nhẫn này Diệp Dương Thành vẫn có thể làm được, nếu như Koichi Yamaguchi còn không thức thời, hoặc là sau khi chân tướng chuyện này rõ ràng, căn bản không cần Diệp Dương Thành tự mình động thủ, Chính Nhân Thiên Hoàng sớm đã đến trạng thái bạo tẩu sẽ lập tức giết chết hắn.

Thiên Hoàng có thể không cần tôn nghiêm, Thiên Hoàng nhất mạch có thể từ bỏ, nhưng Koichi Yamaguchi làm như thế, chính là đang gây hấn với uy nghiêm của một vị thần, nếu hắn đã làm như vậy, như vậy, cũng chỉ có thể dùng máu tươi của hắn để rửa sạch... Đối với thần sử mà nói, Diệp Dương Thành mới là tín ngưỡng cao nhất của bọn hắn.

Tuy trong đầu đã dâng lên một trận sát ý mãnh liệt, nhưng Chính Nhân Thiên Hoàng vẫn có thể chế trụ vọng động của mình, cũng hiểu được nhiệm vụ trên người mình còn chưa hoàn thành. Hắn khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói:

- Như vậy, chúng ta có thể đi thẳng vào chủ đề không?

- Dĩ nhiên như thế.

Nghe được lời nói của Chính Nhân Thiên Hoàng, nhìn vẻ mặt hắn mơ hồ tức giận nhưng lại không thể phát tác, trong lòng Koichi Yamaguchi sướng khoái đến cực hạn, nhưng trên mặt không lộ ra nụ cười đắc ý, mà nghiêm túc gật đầu nói:

- Thiên Hoàng bệ hạ muốn biết những gì?

- Chuyện này vô cùng quan trọng, tin tưởng Yamaguchi quân cũng biết thánh điển cung phụng trong đền thờ Tĩnh Quốc đã rơi vào trong tay người ngân giáp, mà người này còn có thâm cừu bất cộng đái thiên với đế quốc Nhật Bản chúng ta...

Chính Nhân Thiên Hoàng nhìn thẳng Koichi Yamaguchi, nhấn mạnh từng chữ từng câu:

- Ta hi vọng Yamaguchi quân có thể nói chi tiết cho ta biết, người biết thân phận thật sự của người ngân giáp, ngoại trừ ngươi, còn có ai?

Lấy thánh điển ra làm ngụy trang, những câu hỏi của Chính Nhân Thiên Hoàng cũng sẽ không khiến Koichi Yamaguchi sinh ra tâm tư hoài nghi, dù sao thánh điển là bảo vật truyền thừa trong cơ cấu bạo lực cao nhất của Thiên Hoàng nhất mạch, một khi mất đi... hậu quả quả thực không chịu nổi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)