Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0801

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0801: Bùn lầy không đỡ được tường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Một màn này bị hai bảo tiêu đều nhìn thấy, nhìn vẻ mặt hồng quang phấn chấn của Trần Thiếu Thanh, lại nhìn qua vẻ mặt tiều tụy của đồng bạn, hai người cơ hồ đồng thời thở dài, đầy bụng u oán.

- Xem ra tiểu tử kia lại muốn mang theo ngũ tiểu thư đến nhà Cừu Sâm Miểu làm khách, thật không biết hắn gặp vận khí gì, lại có thể nhấc lên quan hệ với nhiều đại nhân vật như vậy.

Một bảo tiêu thấp giọng lẩm bẩm nói.

- Quản hắn có vận khí gì đâu, chúng ta mới thật là xui xẻo!

Bảo tiêu còn lại vẻ mặt nhăn nhó, vỗ vỗ vai đồng bạn nói:

- Nhanh chóng đuổi theo đi, nếu để người đi mất, lão gia tử lại phát hỏa.

- ...

Bảo tiêu còn lại như nghĩ tới chuyện gì, theo bản năng rụt đầu, nói:

- Vậy còn ở đây làm gì? Nhanh chóng đuổi theo đi.

Hai người sực tỉnh, đưa tay ngăn cản một chiếc taxi vội vàng nhảy lên xe đuổi theo.

Ngồi trong xe, Trần Thiếu Thanh quay người lại nhìn xe taxi phía sau, bĩu môi nói:

- Hai người này thật đúng là chuyên nghiệp.

Tằng Diệu Diệu không khỏi liếc mắt, hỏi:

- Bọn họ đi theo cũng thật vất vả, anh đừng nói mỉa được không?

- Khụ...

Trần Thiếu Thanh nghe vậy không khỏi ho khan một tiếng, đổi đề tài, nhìn qua Cừu Miểu Sâm hỏi:

- Cừu lão ca, tiền lương của anh bao nhiêu một tháng vậy?

- Dát chi...

Tài xế nghe được hoảng sợ tới run rẩy, cơ hồ theo bản năng giẫm phanh xe, mà Tằng Diệu Diệu cùng Cừu Sâm Miểu lại ngạc nhiên...hiển nhiên không hiểu vì sao Trần Thiếu Thanh lại hỏi vấn đề này.

Mà Trần Thiếu Thanh lại suy nghĩ miên man.

Hắn đã rời khỏi Thiệu Hoa không ít ngày, hối hả ngược xuôi, tiếp xúc quan lớn nhiều hơn bao giờ hết.

Những vị quan lớn một tỉnh kia, lại xưng huynh gọi đệ với hắn, làm cho thần kinh của hắn được rèn luyện, biến thành ngày càng thản nhiên.

Chính nhờ một phen tiếp xúc lần này, mới khiến cho Trần Thiếu Thanh càng thêm hiểu biết rõ ràng thành tựu hiện giờ của Diệp Dương Thành, hắn biết, hiện tại lại nhìn thấy, chạm tới, nghe được, chỉ là một góc mà thôi, nhưng hắn thật cao hứng!

Bạn thân chơi từ nhỏ tới lớn có được thành tựu như ngày hôm nay, trong lòng hắn vừa cảm thấy cao hứng thay bạn mình, vừa cảm thấy mất mác...

Hắn biết mình có được địa vị như hiện tại, chỉ nhờ có Diệp Dương Thành ở sau lưng chuẩn bị, làm chỗ dựa, nếu không mà nói hắn vẫn chỉ là một hiệp cảnh mà thôi.

Làm sao có được cơ hội cùng quan to một tỉnh xưng huynh gọi đệ, ngồi cùng bàn uống rượu như hôm nay?

Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy cảnh sắc lui nhanh bên ngoài, không biết Trần Thiếu Thanh đang suy nghĩ chuyện gì.

Mà không khí trong xe cũng chậm rãi yên lặng xuống.

Tằng Diệu Diệu nhìn Trần Thiếu Thanh đang trầm mặc, tuy rằng không biết hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng nàng vẫn chủ động dựa vào ôm cánh tay của hắn...

- Xem ra đời này không còn cơ hội báo đáp.

Trần Thiếu Thanh nhủ thầm, trong lòng ngẫm nghĩ:

- Không biết kiếp trước mình đã làm bao nhiêu chuyện tốt, đời này có được một huynh đệ như vậy...đây cũng là phúc khí của lão tử, người khác cũng không hâm mộ đến!

Nghĩ tới đây, Trần Thiếu Thanh tựa hồ thông suốt hơn thật nhiều, lộ ra nụ cười thản nhiên, lại cho người ta cảm giác khoan khoái.

Tằng Diệu Diệu dựa trên vai hắn, nhìn thấy hắn mỉm cười, trên mặt nàng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc...

Từng Quốc Xuân còn chưa mang theo con thứ hai Tằng Hán Vĩ rời khỏi bệnh viện, hơn bốn giờ chiều cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một nam tử khuôn mặt thô lỗ, dáng vóc cường tráng hơn ba mươi tuổi, thân mặc quân trang, đi đường uy vũ sinh gió, thanh âm thật lớn:

- Cha, Hán Vĩ thế nào?

- Sao con lại tới đây?

Tằng Quốc Xuân giật mình ngẩng đầu, thần sắc sững sờ, đứng dậy cau mày nói:

- Hồ nháo!

- Hồ nháo thì hồ nháo thôi, Hán Vĩ đã xảy ra chuyện, con làm đại ca cũng không thể ngồi yên không quản tới đi?

Tằng Hán Quang không thèm để ý tiếng khiển trách, trên khuôn mặt lộ ra vẻ tinh minh, nhìn qua Tằng Hán Vĩ đã ngủ say, hỏi:

- Chuyện của Hán Vĩ, thật sự do Diệu Diệu cùng bạn trai phó cục trưởng của nàng làm sao?

Tằng Hán Quang là đoàn trưởng trung tá của quân khu Nam Kinh, mà đoạn thời gian gần đây hắn đang dẫn dắt bộ đội tham dự diễn tập quân sự liên hợp của quân khu Hoa Đông, Hoa Bắc, khi hắn nhận được tin tức Tằng Hán Vĩ xảy ra sự cố, hắn còn đang bận rộn đâu.

Nguyên bản dựa theo lưu trình phải chờ thêm bốn ngày nữa hắn mới có thời gian, nói cách khác vào thời điểm này hắn cũng sẽ không xuất hiện ở đây, nếu không Tằng Quốc Xuân cũng đã không mắng hắn.

Tằng Quốc Xuân cũng không tiện tiếp tục khiển trách, áp chế tính tình, hỏi:

- Chuyện bên kia đều sắp xếp xong xuôi?

- Đều xong cả, lâm thời còn cho con một tuần nghỉ phép.

Tằng Hán Quang gật đầu:

- Cha, chuyện Hán Vĩ đã điều tra xong chưa? Con cảm thấy không phải do Diệu Diệu làm.

- Cha cũng hi vọng không phải nó làm.

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân có chút khô cứng, hít sâu một hơi chỉ vào ghế cho Tằng Hán Quang ngồi xuống, trên mặt lộ thần sắc phức tạp, thanh âm thật nhỏ:

- Nhưng đêm đó người duy nhất tiếp xúc với Hán Vĩ chỉ có hai người họ, nghe nói là trong phòng, Diệu Diệu còn xung đột với Hán Vĩ.

- Cho dù nổi lên xung đột, Diệu Diệu cũng không thể làm loại chuyện này.

Tằng Hán Quang cau mày, thoáng cân nhắc, vẫn không tin em gái mình có thể làm ra chuyện như vậy, nói:

- Hán Vĩ cưng chiều nàng thế nào ai cũng biết, huống chi Diệu Diệu cũng không phải kẻ phát rồ, mặc kệ vì sao Hán Vĩ xung đột với nàng, nàng khó có khả năng hạ độc thủ như vậy với anh trai mình.

Không đợi Tằng Quốc Xuân mở miệng nói chuyện, Tằng Hán Quang bổ sung một câu:

- Con tin em nó.

- Đó là bởi vì con còn chưa biết chuyện gì xảy ra giữa họ.

Tằng Quốc Xuân hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói:

- Hán Vĩ giấu cha, tìm em rể cho con.

- Cái gì?

Tằng Hán Quang sửng sốt, nhíu mày, có chút không vui:

- Người nào?

- Sơn Đông Hồ gia Hồ Đình Diệu.

Tằng Quốc Xuân quay đầu nhìn Tằng Hán Vĩ:

- Hồ gia lão gia tử...ai, lần này Hán Vĩ thật sự quá nóng nảy.

- Hồ Đình Diệu?

Tằng Hán Quang cau mày nghĩ nghĩ, chợt nhớ lại tình huống của Hồ Đình Diệu, trong mắt lóe ra hàn quang lẫm liệt, đột nhiên đứng dậy:

- Chính là phế vật Hồ gia chỉ biết đua xe, chơi nữ nhân?

- Nghe nói hai năm qua thay đổi không ít, năm đó tuổi quá nhỏ, làm việc phù khoa một chút cũng có thể lý giải.

Tằng Quốc Xuân trầm mặc một lát, nói:

- Nhưng Hán Vĩ quá nóng nảy, tính cách Diệu Diệu lại không phải người nhẫn nhục chịu đựng, nếu lúc đó nó nhanh chóng đưa Diệu Diệu về thì cũng không có gì, có lẽ...

- Tên hỗn đản này!

Ai ngờ sắc mặt Tằng Hán Quang lập tức thay đổi, vô cùng tức giận trừng mắt nói:

- Nó không phải muốn đem Diệu Diệu đẩy vào trong hố lửa sao?

- Đó cũng là vì tốt cho nhà mình.

Tằng Quốc Xuân tựa hồ không bài xích Hồ Đình Diệu trở thành con rể của mình, nghe lời nói của con trai, nhíu mày, có chút không vui nói:

- Điểm xuất phát là đúng thôi.

- Cha!

Tằng Hán Quang mạnh mẽ quay phắt đầu gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt đỏ lên nói:

- Cha đừng quên mấy năm nay Hồng Hồng trải qua ngày tháng gì ở Mã gia! Hồ Đình Diệu còn tệ hại hơn cả thằng nhóc của Mã gia, nếu Diệu Diệu vào Hồ gia chính là nhảy vào hố lửa!

- Con hét lớn như vậy làm gì?

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân có chút không nhịn được, sầm mặt hừ nói:

- Mấy năm nay Hồ Đình Diệu đã thay đổi rất nhiều, con đừng lấy tác phong trước kia của hắn đem ra nói chuyện, hai năm qua hắn vào bộ đội rèn luyện, nên nhớ sĩ biệt ba ngày phải nhìn với cặp mắt khác xưa!

- Bộ đội? Cho dù hắn có vào bộ đội đặc chiến thì thế nào đây? Còn không phải chỉ là a Đấu đỡ không dậy nổi, bùn lầy không thể trát tường?

Cảm xúc của Tằng Hán Quang có chút kích động, rống lên vài câu, đột nhiên sắc mặt cứng ngắc, kinh ngạc nhìn Tằng Quốc Xuân:

- Cha, cha không phải là...đồng ý hành động của Hán Vĩ đi?

- Cha cảm thấy Hồ Đình Diệu không tệ, làm chồng của Diệu Diệu cũng xứng.

Tằng Quốc Xuân không phủ nhận, thản nhiên nói:

- Nếu không tệ, vì sao phải phản đối đây?

- Nhưng mà...Hồ Đình Diệu là thứ người gì cha còn không biết sao?

Nghe câu trả lời khẳng định của Tằng Quốc Xuân, Tằng Hán Quang không nhịn được lớn tiếng nói:

- Cho dù hắn có ở trong bộ đội mười năm hai mươi năm, là phế vật vẫn cứ là phế vật! Ngoại trừ xuất thân tốt một chút, có chỗ nào xứng đôi Diệu Diệu?

- Con rống cái gì?

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân tối sầm, cả giận nói:

- Chuyện này trong lòng cha có nắm chắc, còn chưa tới lượt con xen vào! Cha xem con càng sống càng khó coi, cút!

- Con biết, con biết rồi.

Tằng Hán Quang nở nụ cười, có chút quỷ dị:

- Hồ Đình Diệu là thứ người gì kỳ thật cha hiểu thật rõ ràng, vì sao cha đồng ý cho Hán Vĩ làm như vậy? Bởi vì Hồ gia lão gia tử, bởi vì có Hồ gia lão gia tử ở giữa! Đúng không? Con nói không sai chứ?

- Con...

Bị con trai vạch ra ý tưởng thực sự, sắc mặt Tằng Quốc Xuân đã khó xem tới cực hạn, hai mắt trừng lên, rít giọng:

- Cút cho cha!

- Được, con cút.

Tằng Hán Quang cũng không tức giận, cười gật đầu nói:

- Cha đừng nóng giận, con liền biến, nhưng trước khi con cút con còn muốn nói với cha một câu, sai lầm như vậy phạm một lần còn có thể tha thứ, phạm lần thứ hai thì không nên...chuyện của tứ muội rành rành ra đó, lúc này cha lại động tâm tư muốn đem Diệu Diệu đẩy vào trong hố lửa...trên đời này cũng không có người nào làm cha kiểu như vậy.

- Cút ah!

Tằng Quốc Xuân hổn hển rống giận, bị lời của Tằng Hán Quang làm sắc mặt xanh mét, thậm chí mất đi vẻ trầm ổn cùng khí độ của chủ gia đình.

Tằng Hán Quang mấp máy môi định nói gì đó, mãi tới khi hắn xoay người đi tới cửa phòng bệnh mới dừng bước lại, trầm mặc một lúc lâu, không quay đầu lại nói:

- Lần trước Hồng Hồng về nhà, đột nhiên lại chạy ra ngoài đến quán bar uống rượu say mèm, chuyện này cha không quên đi?

Tằng Quốc Xuân cúi đầu hừ một tiếng, không trả lời, bị con mình vạch rõ tim đen tới mức này, hắn tức giận thế nào cũng biết được.

Mà tình trạng của con gái hắn lúc ấy hắn cũng nhận ra chút ít không ổn, nhưng chỉ cho rằng con gái náo loạn một chút mà thôi, không để trong lòng, theo hắn xem ra Tằng Hồng Hồng gả tới Mã gia ở Giang Tây, không xem là chuyện xấu. Hiện tại nghe con trai nhắc tới, trong lòng không khỏi nhẹ nhàng run lên.

Tằng Hán Quang cười cười, nói tiếp:

- Khi con đón nàng về nhà, nàng nôn mửa trên xe, khi đó con mới biết được nàng có thai, muốn về nhà là vì phương tiện cho nó phá thai.

- Cái gì?

Sắc mặt Tằng Quốc Xuân đột nhiên thay đổi, cả giận nói:

- Chuyện lớn như vậy sao con không nói với cha?

Tằng Hồng Hồng gả vào Mã gia hai năm, mãi không có thai, bởi vì chuyện này Mã lão gia tử vẫn luôn phàn nàn với hắn, làm hắn thật khó chịu, nhưng cũng không nghĩ tới không phải con gái không thể sinh nở, mà là...

- Tức giận sao?

Tằng Hán Quang quay đầu nhìn vẻ mặt giận dữ của cha mình, hắn đột nhiên muốn cười to, vẻ mặt quỷ dị lại lộ ra khoái cảm như được trả thù:

- Cha có biết lúc ấy Hồng Hồng uống say, đã nói gì với con không?

- Cái gì?

Tằng Quốc Xuân tức giận run rẩy đôi tay, trợn mắt hỏi.

- Nàng nói với con, đời này nàng chỉ hận một chuyện, hận một người.

Khóe môi Tằng Hán Quang thoáng nhếch lên, thanh âm có chút khàn khàn:

- Chuyện nàng hận là sinh trong Tằng gia chúng ta, làm con gái của Tằng gia. Mà người nàng hận, chính là cha, cha thân ái của chúng con...

- Nhưng Hồng Hồng rất hiểu chuyện, nàng đem khổ sở đều chôn sâu trong lòng, nếu đêm hôm đó không phải uống say, người làm đại ca như con cũng không biết ý tưởng đích thực trong nội tâm của nàng. Cho nên, cha, con không hi vọng ngoại trừ Hồng Hồng, Diệu Diệu cũng oán hận cha như vậy.

- Con mặc kệ Hán Vĩ có ý nghĩ thế nào, cũng không biết ý tưởng trong lòng của cha, tóm lại con chỉ nói một câu, không có người nào làm cha mẹ lại đem con gái mình đẩy vào hố lửa, nếu có, cha mẹ kia chính là...A, lời nói tới đây, chính cha từ từ nghĩ lại đi.

- Phanh!

Cửa phòng nặng nề đóng lại, như một tiếng sét nổ vang trong lòng Tằng Quốc Xuân...

- Hồng Hồng, nó hận tôi.

Tằng Quốc Xuân ngơ ngác đứng ở đó, nỉ non:

- Nó, lại hận tôi...

Tằng Hán Quang đem những gì che giấu trong lòng rống đi ra, khi rời khỏi phòng bệnh tâm tình khoan khoái, tuy người bên trong là cha của hắn, nhưng Tằng Diệu Diệu cũng là em gái hắn!

Trên mặt Tằng Hán Quang lộ ra ý cười, quay đầu nhìn nam tử cao gầy hỏi:

- Hiện tại Diệu Diệu cùng bạn trai của nàng đang ở đâu?

Khi Diệp Dương Thành quay về trấn Bảo Kinh, đã gần năm giờ chiều, khi hắn cho xe dừng lại, bước xuống, vừa lúc nhìn thấy cha mẹ hắn tay cầm bao lớn bao nhỏ vừa cười vừa nói đi tới cách đó không xa.

Trên mặt hắn hiện lên vẻ tươi cười, nhìn quanh, lại đi tới:

- Cha, mẹ!

Diệp Hải Trung cùng Ngô Ngọc Phương đều ngẩn ngơ, sau đó Ngô Ngọc Phương chợt nói:

- Đứa nhỏ này, về nhà sao không gọi điện thoại đây?

- Gọi điện cái gì, làm như là người ngoài vậy.

Diệp Hải Trung cười nói:

- Đứa con muốn về thì cứ về thôi!

- Được được được, ông lúc nào cũng thế.

Ngô Ngọc Phương tươi cười:

- Trở về vừa lúc, đêm nay gia đình cậu con đến nhà chúng ta ăn cơm...

Nói tới đây, bà thoáng dừng lại, nhìn ra phía sau, ngạc nhiên hỏi:

- A Thành, Mạn Ny đâu? Nàng không về với con sao?

- Hiện tại Mạn Ny đang ở Cù Hằng thị...

Nhắc tới việc này hắn chợt nhớ mình chưa nói qua với cha mẹ, liền nhận lấy bao thức ăn trong tay mẹ mình, vừa đi vừa giải thích.

Diệp Hải Trung vui mừng hỏi:

- Nói như vậy Mạn Ny đã nhận tổ quy tông sao?

- Xem như thế đi.

Diệp Dương Thành nghĩ nghĩ nói.

- Chuyện lớn như vậy con lại không báo cho cha mẹ biết một tiếng.

Ngô Ngọc Phương nén giận nói:

- Con thật là...vậy đi, qua một thời gian con an bài một chút, để cha mẹ qua gặp mặt trưởng bối của Mạn Ny đi.

- Dạ!

Diệp Dương Thành gật đầu đáp ứng.

Nhưng đúng lúc này Diệp Hải Trung chợt cười nói:

- Cậu con đến đây!

Cậu của Diệp Dương Thành xem như là một trong những thân thích có quan hệ tốt nhất với Diệp gia, lúc trước khi hắn còn chạy nghiệp vụ trong trấn Bảo Kinh, Ngô Ngọc Kiến cũng đã là tiểu lão bản có tài sản hơn triệu, lúc ấy hắn còn muốn mang theo Diệp Dương Thành ra ngoài buôn bán, còn hứa phân cổ phần trong cửa hàng cho hắn.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)