Vay nóng Homecredit

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0807

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0807: Cho ngươi viên thuốc an thần
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Shopee


Nam Hạo Quỷ Vương tâm thần bất định đứng dưới một gốc cây ngô đồng, quan sát chung quanh, thẳng tới khi phát hiện không có ai tồn tại thì hắn mới há miệng gào thét trầm thấp, tiếng gào không ngừng khuếch tán ra bốn phương tám hướng trong bóng đêm, giống như sóng biển ầm ầm.

Tiếng gào thét này rất thấp, thấp hơn mức tai người nghe được, đối với người bình thường thì không có chút âm thanh nào, nhưng với bất cứ sinh vật nào khác mà nói, đây là âm thanh cực kỳ chói tai, chợt cao chợt thấp, khi thì dừng khi thì nhanh, Nam Hạo Quỷ Vương thông qua phương thức thay đổi tần số sóng ấm triệu hoán các Quỷ Vương khác ở gần.

Nhưng đồng thời hắn cũng sợ hãi, vạn nhất nếu có người nào nghe được cái gì không nên nghe, ví dụ như người bên phía Diệp Dương Thành... Đối với Nam Hạo Qury Vương mà nói không phải tin tức tốt.

Cho nên hắn mới tâm thần bất định như vậy, dù sao hắn biết rõ Diệp Dương Thành bên kia tuyệt đối phía người ra khắp ơi tra tìm tung tích những Quỷ Vương bọn họ, ý định bóp chết toàn bộ. Nếu như trận âm thanh này đưa tới không phải là Quỷ Vương, mà là người không nên tới, tình cảnh của Nam Hạo Quỷ Vương sẽ như thế nào?

Bởi vì hắn sợ hãi, tâm thần của hắn bất định, hắn khẩn trương... Nhưng không thể không ra hạ sách này, bởi vì trừ biện pháp này ra, hắn căn bản không có biện pháp khác liên lạc với các Quỷ Vương, mà tin tức hắn nghe làm xương cốt hắn khó chịu như ngàn vạn con kiến đang bò, hận không thể lập tức mang theo đại đội nhân mã giết qua đoạt Huyết Hồn Hoa! Một bên là nguy hiểm bại lộ, một bên là mê hoặc Huyết Hồn Hoa.

Trong đó tâm tính lo được lo mất, hắn làm sao còn bình tĩnh an bày tất cả chứ? Trải qua một phẹ giãy dụa thống khổ, hắn cuối cùng cắn răn lựa chọn nguy hiểm thật lớn, hy vọng cuối cùng đưa người nhà tới, mà không phải địch nhân đáng chết.

âm thanh vẫn tiếp tục khuếch trương, trái tim nhỏ bé của Nam Hạo Quỷ Vương đang ở cổ họng, toàn thân cực kỳ khẩn trương, thần kinh triệt để căng cứng, ánh sáng âm u trong mắt quét qua các nơi, hắn tập trung tinh thần cao độ, lúc này hắn đang ở biên giới sụp đổ...

Trên cao nguyên, ngụy trang thành một phụ nữ chăn dê đao thoát mộ kiếp, trong tiềm thức hắn cực kỳ sợ hãi Diệp Dương Thành, mà Diệp Dương Thành hiển nhiên muốn trừ bọn họ cho thống khoái, cả hai không có khả năng hòa giải.

Hết lần này tới lần khác, thực lực Diệp Dương Thành không tính là yếu, nếu như hắn bây giờ đang có đông người, trong mắt sẽ bắn ra hung quang, nhưng đáng tiếc hiện tại hắn không có, hắn lẻ loi một mình!

Cho nên cẩn thận vẫn cản thận, lúc này phát ra rất nhiều âm thanh trầm thấp, kỳ thật hắn đang chứng thực phỏng đoán trong lòng mình, hắn không phải đồ đần, cho nên hắn chọn lựa tình huống rõ ràng.

Lúc này âm thanh trầm thấp không ngừng lan tràn ra các nơi, thần kinh Nam Hạo Quỷ Vương thần kinh đã rát căng cứng, hắn hết sức chăm chú cảm thụ tất cả chung quanh, tâm thần khẩn trương tới cực điểm.

Ba!

Qua chừng năm phút sau, ngay thời điểm nội tâm Nam Hạo Quỷ Vương ảm đạm, cho rằng tối nay không công mà lui, bên tai của hắn có tiếng vang rất nhỏ vang lên, giống như bị người ta đâm phá nội tâm.

Vừa nghe tiếng vang này, toàn bộ tinh thần Nam Hạo Quỷ Vương đề phòng.

- Phát hiện, hắn ở chỗ này!

Cách đó không xa có giọng nam tử cao vút vang lên, Nam Hạo Qury Vương còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đất cách hắn chưa tới trăm mét có bạch quang sáng lên, ngay sau đó là công kích vô cùng lăng lệ bay tới.

Sưu sưu sưu...

Hơn mười đạo bạch quang từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt còn cách hắn ba mét, tuy công kích vội vàng đánh Nam Hạo Quỷ Vương không kịp trở tay, thực sự cắt giảm uy lực thật lớn.

Hơn mười đạo lưu quang thì có ba đạo chuẩn xác đánh thẳng vào người Nam Hạo Quỷ Vương, âm ầm nổ tung người Nam Hạo Quỷ Vương, sóng xung kích cực lớn làm Nam Hạo Quỷ Vương nhẹ nhõm!

Đúng, là nhẹ nhõm! Từ trận công kích này hắn cảm nhận được đối phương không phải cao thủ gì đó, chỉ là sơ giai Quỷ Vương mà thôi, tuy Nam Hạo Quỷ Vương hắn hiện tại giống chó nhà có tang, bị người ta đuổi chạy khắp nơi, nhưng dù sao hắn vẫn là cao giai Quỷ Vương, thực lực còn đó, không tăng không giảm!

-Chỉ bằng mấy tiểu miêu tiểu cẩu các ngươi cũng muốn gây bất lợi cho bổn vương sao?

Nam Hạo Quỷ Vương cười giễu cợt, hai tay mở ra chập chờn như chạc cây, bắt đầu đung đưa không có quy luật nào cả, mỗi lần đong đưa sẽ khiến không khí quay cuồng, khí thế màu xanh sẫm biến thành không khí quỷ dị đáng sợ.

- Nếm thử phệ hồn yên của bổn vương!

Nam Hạo Quỷ Vương cười ha hả, trong nội tâm kiêng kỵ, xem ra thực lực vẫn bị giảm nhiều, khoát tay và không khí ngưng tụ thành khối câu bốn mét bay ra ngoài. Sau khi khối không khí rời khỏi khống chế của Nam Hạo Quỷ Vương, gió mạnh bành trướng, hóa thành nước lũ quét qua không trung, bốn tên thần sứ nhất giai cũng chỉ có thực lực sơ giai Quỷ Vương.

- Vù vù...

Khí thế màu xanh pha loãng, trở nên khiến người ta sợ hãi, khí lưu quét qua, hoa cỏ cây cối lập tức héo rũ, nó đi qua thì không có ngọn cỏ nào cả!

- Ngăn hắn lại, đừng cho hắn chạy!

Phệ hồn yên xuất hiện không làm cho các thần sứ loạn tuyến đầu, bọn họ nhanh chóng làm ra phản ứng, hai gã thần sứ nhát giai ngăn cản phệ hồn yên, hai tên thần sứ còn lại ra tay kiềm chế Nam Hạo Quỷ Vương.

Xì xì xì...

Hai cánh tay hóa thành hào quang ngăn cản phệ hồn yên, trong đó có hai cái hóa thành mạng lưới khổng lồ, hoàn toàn bao vây phệ hồn yên.

Hai gã thần sứ nhát giai sau đó quay về, hào quang đầy trời chiếu sáng cánh rừng như ban ngày, bọn họ công kích giống như không cần tiền, công kích giáng xuống như mưa.

Đón đỡ những bạch quang này rất nhẹ nhàng, nếu như không đón đỡ, như vậy vẫn tạo thành tổn thương với hắn, cho nên hắn không thể không lựa chọn đón đỡ bạch quang.

Nếu như thời điểm này có mấy người cháy nhà hôi của, nghĩ tới đây sâu trong linh hồn Nam Hạo Quỷ Vương xuất hiện hàn ý, hắn rùng mình, ánh mắt rét lạnh nhìn qua bốn thần sứ nhất giai, trong mắt chuyển động.

- Nếu như các ngươi còn viện binh, hôm nay bổn vương sẽ tha các ngươi một con ngựa, nếu không có, hừ, bản vương dù trả giá thật nhiều cũng sẽ lấy mạng các ngươi.

Trong lòng hạ quyết tâm, Nam Hạo Quỷ Vương không chần chờ đỡ, vừa ngăn cản thế công của đối phương, vừa thối lui tới gần phệ hồn yên, mà bên kia, hắn bắt đầu ý thức chuẩn bị rút lui, biên độ không lớn không nhỏ, vô cùng mờ mịt, nhưng mà động tác khó khiến người ta phát hiện.

Nam Hạo Quỷ Vương đắn đo vừa đúng, quả nhiên hai thần sứ nhât giai công kích hắn trên không trung phát hiện hành động của hắn, một thần sứ hô:

- Không tốt, hắn muốn chạy trốn!

- Ầm ầm...

Tiếng nổ mạnh vang lên, gió mạnh quét qua bốn phương, Nam Hạo Quỷ Vương bị quét bay, nội tâm của hắn lạnh buốt.

- Mẹ kiếp, quả nhiên vẫn còn hậu chiêu!

Hắn nghĩ mà sợ.

- Khá tốt bổn vương thông minh, bằng không đêm nay sẽ bị các ngươi hại chết...

Hắn hoảng sợ, lại cảm thấy may mắn, lập tức không chần chờ, hai tay nắm lại, vung mạnh lên.

- Nổ tung cho bổn vương!

Oanh!

Phệ hồn yên dài chừng mười mét đột nhiên co rút lại, ngay sau đó nổ tung, tiếng nổ mạnh truyền đi rất xa.

- Khặc khặc khặc... Lũ tiểu tử, bổn vương đêm nay còn có việc, không chơi cùng các ngươi, lần sau gặp lại, bổn vương sẽ lấy mạng các ngươi, ngoan ngoãn rửa cổ cho sạch đi, khặc khặc khặc...

Một nụ cười hung hăng càn quấy đầy giả tạo hội tụ lại nơi này, đột nhiên phệ hồn yên nổ tung, bốn tên thần sứ nhất giai bị đánh trở tay không kịp, cả đám giận dữ.

- Thật sự là gia hỏa hèn hạ vô sỉ!

- Thảm rồi, để hắn chạy, chúng ta làm sao giao phó với chủ nhân đây?

- Thật sự đáng tiếc, chỉ cần ngăn hắn nửa phút, người của chúng ta sẽ tới...

Giữa không trung, bốn tên thần sứ nhỏ giọng nghị luận với nhau, Nam Hạo Qury Vương nấp sau cây ngô đồng lạnh mình kinh hãi, vốn hắn có ý định đánh lén, lúc này không có lá gan này, thừa cơ lặng lẽ trốn đi.

- Khá tốt bổn vương nhạy bén, nếu không hậu quả không chịu nổi!

Thừa dịp bóng tối hắn chạy hơn trăm dặm, Nam Hạo Quỷ Vương lúc này vuốt ngực bản thân mình, hắn may mắn nỉ non:

- Nhưng mà bọn chúng làm như vậy, bổn vương lại không lo lắng có lừa dối.

Thời điểm phát ra âm thanh trầm thấp nhiều lần, trong đầu của hắn suy nghĩ, nếu như dẫn đám Quỷ Vương khác tới, như vậy thật giả của chuyện này phải cân nhắc lại, tuy Huyết Hồn Hoa mê người, nhưng mà có mạng nhỏ mới hưởng thụ được a?

Nhưng nếu như đưa tới không phải người nhà, mà là người trận doanh Diệp Dương Thành đuổi giết, như vậy Huyết Hồn Hoa tám chín phần mười là thật.

Bốn tên thần sứ lúc trước ra tay với hắn không có nửa phần lưu tình, hơn nữa những người này là bị âm thanh của hắn hấp dẫn... Tổng hợp cả hai với nhau, Nam Hạo Quỷ Vương không thể không đưa ra phán đoán chính xác, hắn tin chắc tin tức mình nghe là thật.

Trên thế gian này từng có kế phản gián, nhưng mà người áp dụng kế phản gián thành công còn phái người đánh chết nhân vật mấu chốt phản gián sao? Đây chẳng phải tự hủy tường thành à?

Cho nên tuy âm thanh đưa tới không phải là Quỷ Vương, mà là thần sứ đuổi giết hắn, tâm tình Nam Hạo Quỷ Vương xem như không tệ, xác định tin tức, Huyết Hồn Hoa cách đây không xa đang nhiệt tình kêu gọi hắn... Trong đầu dấy lên hy vọng, làm cho hắn không chờ được.

- Xem ra phải mau chóng liên hệ với lão quỷ khác!

Nam Hạo Quỷ Vương chậm rãi bay vào giữa rừng cây, lẩm bẩm:

- Tuy Huyết Hồn Hoa mê người, nhưng mà có thực lực lấy nó trước mặt Diệp Dương Thành không? Nếu như ăn cắp không thành, cường công vẫn phải thực hiện.

Hắn một đường bay đi, trong đầu không ngừng suy nghĩ, ngay lúc hắn ngẩng đầu nhìn qua bầu trời đen kịt, suy nghĩ của hắn nên đi nơi nào thử thời vận.

- Nam Hạo lão quỷ, ngươi có biết vừa rồi rất nguy hiểm không?

Giọng một nữ quỷ tức giận vang lên bên tai Nam Hạo Quỷ Vương.

Nghe được giọng nói này, Nam Hạo Quỷ Vương vốn sững sờ, tiếp theo vui mừng quá đỗi, nhanh chóng quay người nhìn lại, nói:

- Là ngươi? Quá tốt, ta tìm các ngươi thật vất vả đấy!

- Đi, đừng đóng kịch!

Nam Hạo Qury Vương thoát đi hơn ba phút, Tiểu Thương Ưu Tử mới hiện ra giữa không trung, hơi buồn cười nhìn qua bốn tên thần sứ nhất giai.

- Người cũng đã đi rồi!

...

Tiengs nói vang vọng náo nhiệt yên tĩnh lại, bốn thần sứ nhanh chóng thu liễm thần tình trên mặt, tất cung tất kính thi lễ với Tiểu Thương Ưu Tử.

- Vâng!

- Đều giải tán đi!

Tiểu Thương Ưu Tử suy nghĩ, nhìn qua hướng Nam Hạo Quỷ Vương thoát đi, khóe miệng của nàng cười nghiền ngẫm.

- Không nghĩ nhanh như vậy đã có một đi tới, hy vọng các ngươi mau chóng tập kết, chủ nhân đã chờ không được rồi.

Trong đầu Nam Hạo Qury Vương đang suy nghĩ cái gì, Tiểu Thương Ưu Tử hiểu rõ, vì cam đoan kế hoạch của Diệp Dương Thành thành công, không tới mức Nam Hạo Quỷ Vương nửa đường kiêng kỵ mà bỏ qua, cho nên nàng dứt khoát âm thầm cho bốn thần sứ nhất giai phối hợp diễn với Nam Hạo Quỷ Vương, cho hắn ăn viên thuốc an thần.

Nam Hạo Quỷ Vương hiện tại còn đang đắc ý mình cơ cảnh và cẩn thận, nếu như hắn biết rõ vừa rồi là do Tiểu Thương Ưu Tử đạo diễn, sợ rằng hắn có thổ huyết tức chết hay không a?

Dùng thực lực hiện tại của Diệp Dương Thành, căn bản không đạt tới trình độ sáng tạo sinh mệnh, tuy hắn còn trong quá trình mô phỏng tính mạng, đã mô phỏng thần long rất sống động, nhưng mà thần long dù sao không có sinh mạng, nó chỉ là năng lượng kim và bụi đất cấu thành mà thôi.

Thời điểm Diệp Dương Thành khống chế thần long này bay qua đảo hoang trên Thái Bình Dương, thổ long này không thể duy trì hình thái nữa, hóa thành bụi đất bồng bềnh rơi xuống đảo hoang, không còn uy phong rong ruổi trong mây nữa.

Nhưng mà Diệp Dương Thành cũng biết tình huống bây giờ, cũng không vì đầu thổ long tiêu tán mà cảm thấy thất vọng, giả dù sao vẫn là giả, mô phỏng chân thật hơn nữa cũng không hể cải biến bản chất nó chính là một đám bụi đất... Nhưng mà cảm giác ngự long bay đi lại làm cho Diệp Dương Thành dư vị vô cùng, loại cảm giác cưỡi thần long bay lượn chín tầng trời làm hắn vô cùng lưu luyến.

Đồng thời trong đầu của hắn không nhịn được suy nghĩ, trên đời này nếu có thần tồn tại, vì sao truyền thuyết thần long truyền lưu nhiều năm ở Hoa Hạ có thật hay không? Thần long chẳng lẽ chỉ là tín ngưỡng hư cấu do người dân nghĩ ra?

Truyền thuyết truyền lưu mấy ngàn năm, văn hóa thần long lâu dài không suy, còn có miêu tả long cung làm cho người ta hướng tới, đều không ngoại lệ làm cho Diệp Dương Thành cảm thấy vạn phần chờ mong.

Nếu như trên đời này thật sự có thần long, như vậy chúng hiện tại đang ở đâu?

Một đầu thổ long bị diệt, lại dấy lên suy nghĩ hướng tới thần long chính thức của Diệp Dương Thành... Nếu quả thật có một đầu thần long làm tọa kỵ, chỉ cần nghĩ cũng làm cho máu huyết trong người sôi lên, đảo qua thổ long tiêu tán thành bụi đất, Diệp Dương Thành bật cười lắc đầu, hắn khu trục suy nghĩ này ra khỏi đầu, cho dù thật sự có thần long tồn tại, cũng không phải hiện tại có thể suy nghĩ, trong quan niệm của Diệp Dương Thành, thần long là tồn tại vô cùng cường đại mới đúng.

Hắn nghĩ tới muốn tìm một ít loài rắn cường hóa, xem cuối cùng cường hóa ra một con có tiềm chất tiến hóa ra thần long hay không, nhưng mà nghĩ tới, rắn cuối cùng vẫn là rắn, làm sao có thể biến thành long? Giống như con ruồi lớn, cường hóa nó tới tầng thứ cực cao, nó có thể biến thành côn trùng sao? Cho dù biến hóa thế nào cũng không thể cải biến bản chất.

Huống hồ cầm một con rắn cường hóa thành thần long, cho dù cuối cùng thành công, Diệp Dương Thành sợ rằng cũng koong cao hứng, quan niệm của hắn rất đơn giản, long chính là long, rắn chính là rắn, nếu như rắn biến thành long, như vậy cao quý, ưu nhã, uy nghiêm của long đặt ở nơi nào?

Đương nhiên, tuy hiện tai không có thần long làm tọa giá cho hắn, thậm chí hắn không biết có long thật sự tồn tại hay không, nhưng mà không ảnh hưởng tới hào hứng của hắn, chủ cần biến thành một đầu thổ long, còn chưa thể thỏa mãn hắn, hai tay vung lên, một cột nước phóng lên trời cao, hào quang mê người từ cột nước bắn ra, Diệp Dương Thành quát:

- Ngưng!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)