Vay nóng Tinvay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0855

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0855: Chân tướng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


- Thật đẹp!

Diệp Đồng Hân đang ngồi trên ghế đẩu cũng nhìn qua.

- Vậy sao?

Lâm Mạn Ny nghe khen cảm thấy xấu hổ, ánh mắt nhìn qua Diệp Dương Thành.

- Vị mỹ nữ này, tối nay có thể cùng đi ăn cơm không?

Diệp Dương Thành cũng tỉnh táo lại, cố ý làm ra bộ dáng sắc lang, biểu hiện thập phần đúng chỗ.

Đạt được Diệp Dương Thành khẳng định, Lâm Mạn Ny lúc này mới cả gan xoay người sang chỗ khác, lúc nhìn mình trong gương, cũng phải hoảng hốt một hồi... Nàng đã quen với trang phục chức nghiệp, loại quần áo đáng yêu này nàng cảm thấy khó chịu nổi.

Đúng, hai chân trắng thon dài thẳng tắp bạo lộ một nửa ra ngoài, Lâm Mạn Ny cảm thấy không được tự nhiên, ngay lúc nàng chuẩn bị cởi bộ quần áo này ra, Diệp Dương Thành đã tới gần, thuận tay ôm eo của nàng, nói:

- Ngươi thật đẹp!

...

Diệp Dương Thành nói câu này làm Lâm Mạn ny bỏ qua ý niệm cởi quần áo này ra, đỏ mặt gật đầu, còn vụng trộm nhìn qua nữ nhân viên bán hàng đang hâm mộ.

Lúc này Diêu Mộng Mộng suy nghĩ một chút, nói:

- Vẫn thiếu chút gì đó.

- Túi xách!

- Giày gợi cảm!

- Trang sức sáng ngời!

Vì vậy xế chiều này Diêu Chính Khang, Diêu Mộng Mộng và đại tỷ Lâm Mạn Ny đi mua sắm, cuối cùng rời khỏi phố buôn bán này, trong tay bốn người cầm bao lớn bao nhỏ.

Diêu Chính Khang chọn tám bộ quần áo và năm phụ kiện, kể cả giày và hai túi vận động, tổng cộng tốn của Diệp Dương Thành mười bốn vạn bảy ngàn chín... Nhưng mà so với Diêu Mộng Mộng và Lâm Mạn Ny chỉ là con số nhỏ.

Diêu Mộng Mộng cũng trọn tám bộ và ba trang sức, nhưng tính cả giày, túi xách, trang sức, mỹ phẩm dưỡng da thì một mình nàng đã tiêu phí tới hai mươi mốt vạn chín ngàn sáu...

Nhưng Lâm Mạn Ny thu hoạch còn cao hơn hai người cộng lại, hơn nữa bởi vì lần đầu tiên mua sắm lớn, hơn nũa chỉ cách ngày hai người đính hôn ba tháng, các phương diện tổng hợp lại, Diệp Dương Thành mua cho nàng một bộ trang sức chín mươi bảy vạn sử dụng tạm thời.

Đồ trang sức này trên đầu có khảm một viên kim cương trắng tám gram, dây chuyền vàng và nhẫn kim cương, vòng tay cùng đôi hoa tai hình giọt nước.

Trừ trang sức ra, còn có trang phục, giày, túi xách... Tổn giá trị cao tới bốn mươi vạn, nếu như không phải biết rõ đây chỉ là số tiền cực nhỏ với Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny căn bản không nỡ tiêu nhiều tiền như thế chỉ để ăn mặc.

Nhưng dù nói thế nào, sáu giờ sáng hôm nay tới bây giờ, tâm tình Lâm Mạn Ny rất sáng lạn.

Mang theo Diệp Đồng Hân, năm người đi ô tô rời khỏi nội thành Cù Hằng.

Bữa tối tại một khách sạn ba sao củ huyện Long Hóa, trừ Diệp Dương Thành và Diệp Đồng Hân ra, cơ hồ Lâm Mạn Ny ba người toàn thân phục sức cao cấp, Diệp Tông Mộc và Tạ Hiểu Di chạy từ trong nhà ra nhìn nhau, không ngừng cười khổ.

Không nhìn quần áo mới trên người Diêu Chính Khang, chỉ cần nhìn con gái Diêu Mộng mộng đeo dây chuyền vàng thì vợ chồng bọn họ cũng biết Diệp Dương Thành xài bao nhiêu tiền.

Nhưng mà chuyện này không thể cầm lên mặt bàn nói, cuối cùng chỉ giả bộ làm như không thấy, mỉm cười ăn bữa tối.

Trong bữa tiệc, Diêu Chính Khang và Diêu Mộng Mộng cảm xúc càng tăng vọt, nghe ngóng việc mà Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny đang làm, nhưng Diệp Dương Thành cười mà không nói, hơn nữa vợ chồng Diêu Tông Mộc hai người cản trở, thẳng tới cuối cùng hai anh em Diêu Chính Khang không rõ Diệp Dương Thành thế nào.

Chờ bữa tối chấm dứt, thời gian đã mười giờ tối.

- Đi đâu?

Tiễn bước vợ chồng Diêu Tông Mộc và anh em Diêu Chính Khang rời đi, Lâm Mạn Ny ôm Diệp Đồng Hân bị Diệp Dương Thành kéo vào trong xe, trên người Lâm Mạn Ny còn mang trang phục màu đỏ nên hơi câu nệ.

- Đi ăn trâu, ăn hai con trâu!

Không chờ Diệp Dương Thành trả lời Lâm Mạn Ny hỏi thăm, Diệp Đồng Hân trong lòng Lâm Mạn Ny vung bàn tay hoan hô, nói:

- Đồng Hân muốn ăn trâu!

- Ăn trâu?

Lâm Mạn Ny cảm giác đầu của mình hơi mơ hồ, sững sờ hồi lâu mới kinh ngạc nhìn qua Diệp Dương Thành, hỏi:

- Ngươi không phải thật sự muốn dẫn nàng đi ăn trâu đấy chứ?

Lâm Mạn Ny kinh nghi bất định, nàng có dự cảm từ đầu Diệp Dương Thành chỉ thuận miệng lừa Diệp Đồng Hân thôi, nhưng mà Diệp Đồng Hân lại cường điệu lần nữa, làm cho nàng không tự chủ tin là thật.

Đối mặt Lâm Mạn Ny hỏi thăm, Diệp Dương Thành không có ý giải thích cặn kẽ, mỉm cười nhìn nàng nói:

- Lát nữa đừng rớt cằm xuống đất.

Lâm Mạn Ny trầm mặc, Diệp Dương Thành càng không giải thích, trong nội tâm nàng kinh ngạc càng nhiều hơn, đặc biệt là nhìn qua Diệp Hân Đồng tung tăng như chim sẻ trong ngực, tâm tình của nàng hết sức phức tạp.

Diệp Dương Thành bất thường thì nàng sớm biết, nhưng tình huống cụ thể, Diệp Dương Thành càng không giải thích với nàng, trực giác nói cho nàng biết, buổi tối hôm nay nàng có lẽ sẽ biết góc còn lại của băng sơn, phía trước chờ nàng là cái gì?

Huyện Long Hóa có nhiều núi, cộng thêm vào lúc nửa đêm nên trong rừng không có khả năng còn bóng người.

Lâm Mạn Ny ôm Diệp Đồng Hân đi theo Diệp Dương Thành đi vào núi rừng rậm rạp, đi trên con đường đầy bụi gai, trong tay có tiếng kêu cổ quái, nếu như không phải Diệp Dương Thành cầm đao mở đường phía trước, chỉ sợ nàng sẽ quay đầu chạy trở về.

- Chúng ta đi thế nào?

Trong rừng yên tĩnh, đi gần hai phút, Lâm Mạn Ny không nhịn được hỏi thăm Diệp Dương Thành.

Nghe được Lâm Mạn Ny hỏi thăm, Diệp Dương Thành quay đầu lại trấn an nàng, nói:

- Đi về phía trước chừng năm phút có một con suối nhỏ, ở đó là nơi chúng ta sẽ tới.

- Dòng suối nhỏ?

Lâm Mạn Ny yên lặng gật đầu, trong lòng trừ khẩn trương ra, còn có mấy phần chờ mong, Diệp Dương Thành rốt cuộc cho nàng nhìn cái gì? Là có quan hệ tới Diệp Đồng Hân sao?

Ôm nghi vấn trong lòng, sau khi xuyên qua khu rừng năm phút, Diệp Dương Thành mở đường phía trước mỉm cười, hắn quay đầu lại, nói:

- Phía trước đấy, nghe tiếng nước chảy không?

Lâm Mạn Ny dừng bước lắng tai nghe, sau đó gật đầu, ân một tiếng, đúng là nghe được tiếng nó chảy ầm ầm, hình như là thác nước loại nhỏ.

Nhưng làm cho nàng cảm thấy kỳ quái là, Diệp Dương Thành chưa từng tới đây, vì sao biết rõ ràng như vậy? Ngay cả rất xa phía trước có dòng suối nhỏ cũng biết rõ ràng.

Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lâm Mạn Ny cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, nhưng mà nàng đi theo Diệp Dương Thành ra khỏi rừng cây, dòng suối nhỏ phía trước có tiếng ụm bò làm nàng kinh ngạc.

Trâu, đây là tiếng của hai con trâu một cao một thấp gọi nhau, nói rõ phía trước có hai con trâu, lại nhớ tới Diệp Đồng Hân nói muốn ăn hai con trâu.

- Trời ơi...

Lâm Mạn Ny mở to mắt, sắc mặt không dám tin.

- Tiểu gia hỏa, đi thôi!

Ngay lúc Lâm Mạn Ny há hốc mồm không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Dương Thành quay người sờ đầu nhỏ của Diệp Đồng Hân, chỉ vào hai con trâu phía trước, cười nói:

- Đừng giày vò chúng, một ngụm ăn là được!

- Đồng Hân biết rõ!

Diệp Đồng Hân ở trong ngực Lâm Mạn Ny nhìn qua hai con trâu kia, lúc này ánh mắt lóe sáng, đây là ánh mắt khát vọng và chờ mong, Diệp Dương Thành đã nói rồi, làm sao còn có khả năng phản đối? lập tức đáp ứng, nàng giãy ra khỏi Lâm Mạn Ny ôm ấp, hoa tay múa chân phóng tới chỗ hai con trâu kia.

- Cẩn thận một chút, đừng đi qua!

Lâm Mạn Ny nhất thời còn chưa hiểu rõ thân phận chân chính của Diệp Đồng Hân, bị Diệp Đồng Hân giãy ra thì nàng sốt ruột hô to:

- Ngươi nhanh chóng quay lại!

- Không có việc gì đâu!

Diệp Dương Thành xuất hiện bên cạnh nàng, khoác lên vai nàng, kéo nàng vào ngực, nói:

- Tiểu gia hỏa này không gầy yếu như ngươi tưởng đâu.

- Nhưng mà....

Rống!

Lúc Lâm Mạn Ny vô ý thức muốn phản bác Diệp Dương Thành, lúc này tiếng long ngâm kinh thiên động địa vang lên cạnh dòng suối nhỏ.

Một đạo tử kim sắc quang mang chói mắt chiếu thẳng, Lâm Mạn Ny bị mờ tạm thời, lúc nàng mở hai mắt ra...

- Trời ơi, cái này... Chuyện gì xảy ra?

Lâm Mạn Ny triệt để ngây người, nàng sững sờ nhìn qua quái vật khổng lồ dài mười tám mét, nhìn thấy một con trâu không thể chạy trốn bị nó một ngụm nuốt mất.

Mà với nàng mà nói, đây là chuyện quá rung động.

Thời điểm này Diệp Dương Thành không cần thiết phải dấu diếm nữa, mắt thấy Diệp Đồng Hân há to miệng ăn con trâu, hắn nhìn Lâm Mạn Ny nói:

- Kỳ thật Đồng Hân không phải là người...

...

Lâm Mạn Ny ngơ ngác gật đầu, nói nhảm, thời điểm này ai cũng biết tiểu nữ hài nhìn qua phấn điêu ngọc mài kia cũng không phải là nhân loại.

- Nhưng mà nàng đúng là ta nhặt về!

Diệp Dương Thành vui vẻ, nói:

- Ta đi phủ tổng thống Hàn Quốc nhặt về, tin tức ngọn núi quanh Thanh Ngõa Thai vỡ vụn ngươi có biết chứ?

...

Lâm Mạn Ny ngơ ngác gật đầu, ba ngọn núi của Thanh Ngõa Thai bị vỡ vụn đã truyền trên mạng và ti vi, nàng làm sao không biết? Nhưng mà nàng không nghĩ tới, núi vỡ là do Diệp Dương Thành làm đạo diễn.

Mà Lâm Mạn Ny còn chưa biết, sở dĩ Diệp Dương Thành đánh vỡ ba ngọn núi phúc địa kia, nguyên nhân chủ yếu là vì ba ngọn núi đánh cấp nhiều số mệnh thuộc về thần quốc của hắn.

Quả thật đông bán cầu là khu vực quản lý của Diệp Dương Thành, Hàn Quốc cũng là lãnh địa Diệp Dương Thành quản lý, phá hủy ba ngọn núi tổn thất lớn nhất là Diệp Dương Thành. Nhưng mà khu vực thần quốc và khu vực quản lý là hai khái niệm khác nhau, thần quốc tuyệt đối vượt qua khu vực quản lý.

Phúc địa trong khu vực quản lý đánh cắp số mệnh của thần quốc, nghiêm khắc mà nói là phạm thượng, so sánh với thần quốc, chỉ cần hạn chế số mệnh xói mòn, phá hủy phúc địa thì có là cái gì?

Đây là nguyên nhân căn bản Diệp Dương Thành phá hủy phúc địa kia, tuy bên ngoài suy đoán do địa chấn chỉ là tác dụng phụ mà thôi.

Diệp Dương Thành cho Lâm Mạn Ny vài phút tiêu hóa tin tức này, thẳng tới khi thần trí của nàng dần khôi phục thanh tỉnh thì Diệp Dương Thành mới nhìn nàng nói:

- Kỳ thật Diệp Đồng Hân chính là long trong truyền thuyết, hơn nữa còn là tử kim long tộc có huyết thống thuần chính nhất trong thần long tộc.

- Đồng thời nàng cũng là tử kim long cuối cùng trên địa cầu, có lẽ là thành viên long tộc duy nhất trên địa cầu, mãi cho tới bây giờ, Diệp Đồng Hân đã hơn một ngàn ba trăm tuổi, tuổi của hai chúng ta cộng lại còn kém xa nàng.

- Nhưng mà tuổi thọ của tử kim long tộc dài lâu, nhưng khai phá linh trí phi thường chậm chạp, hơn một ngàn tuổi chỉ tương đương đứa trẻ năm sáu tuổi, tử kim long tộc có trí nhớ truyền thừa cũng chỉ là do tử kim long tộc đời trước truyền thừa cho đời sau, cho nên tử kim long sinh ra không lâu sẽ có được trí nhớ khổng lồ giúp bọn chúng mau chóng thành thục.

- Diệp Đồng Hân vốn có trí nhớ truyền thừa, nhưng hai ngày trước ta cưỡng ép cường hóa thân thể cho nàng đã sinh ra vấn đề, làm cho nàng trọng thương, hơn nữa đánh mất tất cả trí nhớ vĩnh viễn.

- Đây là tình huống chân thật của Diệp Đồng Hân!

Nói tới đây, Diệp Dương Thành không dấu diếm nữa, chỉ nói gọn với Lâm Mạn Ny:

- Nàng là một con rồng, mà không phải người!

- Nha!

Lâm Mạn Ny căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật mà Diệp Dương Thành nói, long thân khổng lồ kia tạo thành trùng kích kinh người với nàng.

Hơn nữa nàng nghĩ tới mình từng ôm quái vật khổng lồ kia đi dạo phố, nàng còn nghĩ tới mình xem nàng như tiểu hài tử dốc lòng dạy bảo, hơn nũa dùng nửa ngày thì nàng đã học xong ngôn ngữ, lúc trưa đi dạo phố đột nhiên nói chuyện lưu loát.

Vốn cho rằng Diệp Đồng Hân là bị cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ, vốn nàng xem Diệp Đồng Hân như thiên tài ngôn ngữ, vốn...

- Long, ta ôm tiểu gia hỏa này nửa ngày chính là thần long trong truyền thuyết?

Lâm Mạn Ny ngơ ngác nói thầm:

- Một tử kim long dài mười tám mét...

- Mụ mụ!

Lúc Lâm Mạn Ny ngây người không biết nên làm thế nào cho phải, Diệp Đồng Hân ăn hai con trâu xong đã hóa thành hình người, đứng bên dòng suối nhìn qua Lâm Mạn Ny duỗi hai tay ra, giọng ngây thơ:

- Ôm một cái!

... Toàn thân Lâm Mạn Ny chấn động!

Ôm?

Hay là không ôm?

Vốn cho rằng là tiểu nữ hài năm sáu tuổi, bây giờ hóa thành tử kim long hình thể khổng lồ, nuốt một con trâu chỉ là chuyện há mồm mà thôi.

Mà bây giờ tử kim long này gọi nàng là mẹ?

- Ôm nàng đi!

Diệp Dương Thành tiến lên hôn lên má Lâm Mạn Ny, ôn nhu nói:

- Ngươi không nghe nàng gọi ngươi là mụ mụ sao?

- Mụ mụ!

Lúc này Diệp Đồng Hân lại nói:

- Đồng Hân muốn ôm một cái!

Lâm Mạn Ny tỉnh táo lại, nhìn qua Diệp Dương Thành tươi cười, sau đó chạy về phía Diệp Đồng Hân.

Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành thở ra một hơi.

Trên đường về nhà, Lâm Mạn Ny hỏi rất nhiều về tình huống của Diệp Đồng Hân, nhưng vì không để cho nàng lo lắng quá mức, Diệp Dương Thành cũng có toan tính che giấu rất nhiều vấn đề mấu chốt, ví dụ như hiện trạng của Tử Kim Long tộc, thời kỳ thượng cổ dị thú hoành hành....

Nhưng cho dù được Diệp Dương Thành che giấu nhiều chuyện như vậy, Lâm Mạn Ny vẫn nghe rất nhiệt tình, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn nằm trong lòng của Diệp Đồng Hân, thỉnh thoảng phát ra từng đợt tiếng than sợ hãi.

Buổi tối hôm đó khi Diệp Đồng Hân ngủ trên giường của Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny, hai người giống như củi khô bốc cháy bị một chậu nước lạnh tưới vào, chỉ có thể nhìn nhau cười khổ.

Hơn bảy giờ sáng hôm sau, Diệp Dương Thành mang theo Lâm Mạn Ny, Diệp Đồng Hân rời khỏi Diêu gia, chạy tới học viện Cù Châu đưa gạo cho đệ đệ mình Diệp Cảnh Long, lúc này Diệp Dương Thành còn không biết, trong tinh không vô tận ở đây, có một gã bạch y nam tử cùng một gã bạch y lão giả đang đứng.

- Có giúp không?

Bạch y lão giả mặt mày hiền hậu, tay cầm phất trần nhẹ giọng hỏi bạch y nam tử.

- Biến lớn như thế, sợ rằng với thực lực của hắn bây giờ vô lực chống đỡ.

Bạch y nam tử khẽ trầm ngâm, cau mày nói:

- Nhưng con đường thành thần gập ghềnh trắc trở, hai chúng ta chỉ có thể che được cho hắn nhất thời, làm sao có thể che cho hắn cả đời?

Lời nói mâu thuẫn trước sau khiến cho bạch y lão giả hơi có chút khốn hoặc, hắn vung phất trần chỉ về phía viên tinh cầu màu lam nói:

- Vậy ý của ngươi là gì?

- Ấu ưng tuy nhỏ, nhưng cũng nên trải qua trắc trở, cuối cùng mới vỗ cánh bay lượn, chinh phục trường không.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1103)