← Ch.0874 | Ch.0876 → |
- Hay cho một thanh quan! Giỏi cho Trương thiên sư!
Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành hừ lạnh nói:
- Có bệnh không có tiền chớ tiến vào, có tiền không có bệnh mời tiến đến... thể diện đạo giáo chính là bị bọn vô liêm sỉ các ngươi xóa sạch rồi.
Mười mấy đạo sĩ đang ngồi bên trong nghỉ ngơi nghe vậy sửng sốt, vốn không nghĩ tới một du khách đột nhiên xông vào lại khiển trách bọn họ như vậy!
Mười mấy đạo sĩ bị Diệp Dương Thành mắng ngây ngẩn cả người, nhưng Diệp Dương Thành không sững sờ, mà lớn tiếng nói:
- Trương thiên sư, Trương Nguyên Hóa! Nếu ngươi không ra, đừng trách ta xông vào!
Trương thiên sư thật ra đang ở trên bãi cỏ phía sau nội thất đánh quyền, tiếng hô của Diệp Dương Thành lập tức đưa tới chú ý của hắn.
Trương Thiên Sư khẽ nhíu mày, cất cao giọng nói:
- Vô Lượng Thiên Tôn... ,
- Ầm...
Vách tường nội thất bị Diệp Dương Thành dùng một cước đá thủng, khiến Trương thiên sư đứng phía sau nhất thời trợn tròn mắt.
Người kia là ai? Hắn muốn làm gì? Không biết cố ý tổn hại kiến trúc cảnh khu phải bồi thường gấp đôi hay sao?
Trương thiên sư Trương Nguyên Hóa căn bản không có cơ hội hoàn hồn, đã bị Diệp Dương Thành mạnh mẽ xông vào hù dọa gần chết. Nhìn dáng vẻ hung thần ác sát của Diệp Dương Thành, Trương Nguyên Hóa rùng mình một cái, đột nhiên khẽ mỉm cười, thở dài nói:
- Vô lượng thiên...
- Ngươi có thể bắt quỷ sao?
Không đợi Trương thiên sư nói hết lời, Diệp Dương Thành đã mất kiên nhẫn, trừng mắt, đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Hoặc là, ngươi biết làm thế nào để bắt quỷ?
- Bắt quỷ?
Trương thiên sư nghe được hỏi thăm của Diệp Dương Thành không khỏi sửng sốt, sau một hồi lâu mới đột nhiên cười nói:
- Chính Nhất phái ta truyền thừa mấy ngàn năm, thiên sư các đời bắt quỷ vật tính bằng hàng nghìn, ngươi nói ta có thể hay không?
- Lão đầu, ngươi đừng hòng nói dối với ta.
Diệp Dương Thành giơ cao quả đấm, hừ nói:
- Chỉ cần ngươi đàng hoàng phối hợp với ta, con người thật ra rất hiểu đạo lý.
Trương thiên sư đáng thương quay đầu nhìn vách tường bị Diệp Dương Thành dùng một cước đá thủng, bất giác trong đầu hiện lên câu nói không thể giảng đạo lý với phần tử bạo lực.
Chỉ có điều nói đến chuyện bắt quỷ, hắn coi như là chuyên gia lành nghề rồi, bất giác lộ ra tự tin, ngạo nghễ nói:
- Có thì nó có, cần gì phải nói láo?
- Rất tốt.
Diệp Dương Thành nói tiếp:
- Nếu như ngươi nói tất cả bí pháp bắt quỷ cho ta biết, ta sẽ quyên cho ngươi một trăm... Không, quyên một trăm ngàn tiền nhang đèn!
Một trăm ngàn đã muốn lấy đi kinh nghiệm bắt quỷ tích lũy mấy ngàn năm của Chính Nhất phái? Trương thiên sư cười rất khinh thường:
- Ta không muốn dạy, ngươi cũng học không được, xin khuyên một câu, ngươi mau rời đi, đợi lát nữa cảnh sát cảnh khu đến đây...
- Thật không muốn dạy?
Diệp Dương Thành giơ tay vuốt cằm, thiện ý nhắc nhở:
- Lão đầu, ngươi nên nghĩ thông suốt, đừng ép ta không giảng đạo lý.
- Nơi này là Long Hổ sơn, là tổ đình của Chính Nhất phái ta!
Trương thiên sư cũng trở nên cường thế, trong thân thể khô gầy bất chợt bộc phát ra một luồng vương khí bát phương, ngạo nghễ nói:
- Lẽ nào ngươi nghĩ đây là nơi không giảng đạo lý, là có thể không giảng đạo lý?
- Tốt!
Diệp Dương Thành cười, gật đầu xoay người rời đi.
Còn Trương thiên sư Trương Nguyên Hóa nhẹ nhàng hừ một tiếng, mang theo chút tức giận liếc mắt nhìn theo bóng lưng Diệp Dương Thành rời đi, nói thầm:
- Cũng không biết từ đâu chui ra đứa nhà quê...
Sau khi Diệp Dương Thành rời đi không tới hai phút, một đội nam tử hơn mười người mặc đồng phục tiến vào Thượng Thanh quan. Nhưng đội nhân mã này không phải cảnh sát của cảnh khu Long Hổ sơn, mà là quân nhân mặc quân trang.
Trương thiên sư vừa thấy quân nhân tới cửa, trong đầu có một loại dự cảm bất tường...
- Ngươi chính là thiên sư đương đại Trương Nguyên Hóa?
Một gã quân nhân đứng trước mặt Trương thiên sư, mặt không chút thay đổi lên tiếng hỏi.
- Vâng... , ... Là ta...
Dù sao Trương thiên sư chỉ là lão nhân tay trói gà không chặc, đối mặt với quân nhân huyết khí phương cương, dĩ nhiên cũng có vẻ lo sợ.
- Chính là hắn.
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Trương thiên sư, vị quân nhân nhếch miệng cười một tiếng, vung tay lên:
- Mang đi!
- Này, các ngươi tại sao phải...
- Ta nói rồi, con người ta khi không bị bất đắc dĩ, bình thường không muốn lựa chọn sử dụng bạo lực.
Diệp Dương Thành nhún vai đi đến trước mặt Trương thiên sư, mang theo chút thú vị đánh giá hắn, nói:
- Là ngươi ép ta không giảng đạo lý.
- Ngươi... Ta...
Trương thiên sư xanh mặt, thế mới biết thủ đoạn của người trẻ tuổi trước mặt rút cuộc đáng sợ như thế nào, đường đường là thiên sư lại cũng bị người ta trói lại!
- Ta biết trong đầu các ngươi đang suy nghĩ gì.
Diệp Dương Thành cười ha ha đứng lên, hai tay chắp phía sau, bước chân thong thả nói:
- Đồ đệ giáo hội cướp tiền sư phụ sao, ta cũng không phải muốn làm khó ngươi, những chú ngữ, phù chú gì đó ta đều không cần, ngươi chỉ cần cho ta biết thứ gì có thể đuổi quỷ là được, hoặc là nói, quỷ sợ thứ gì?
- Đứa nhà quê này rút cuộc muốn làm gì?
Câu hỏi lớn xuất hiện trong đầu Trương Thiên Sư.
Nếu hắn có thể điều quân nhân tới đây bắt mình, đã nói lên người trẻ tuổi trước mắt có bối cảnh tương đối lớn, người như thế không... thiếu nhất chính là tiền và quyền.
Nhưng nếu đã có tiền và quyền, còn muốn học thủ đoạn đuổi quỷ làm gì? Trực tiếp ném ra mấy đồng, một đám đạo sĩ của Long Hổ sơn cũng vui lòng tới cửa thay hắn đuổi quỷ, cần gì phải phí nhiều công sức như thế?
Nghĩ không ra, thật nghĩ không ra.
Trương Thiên Sư trừng mắt nhìn Diệp Dương Thành, nói:
- Phàm là vật có chứa dương cương khí, đều có thể có tác dụng trừ tà tránh quỷ.
- Ví dụ như cái gì?
Diệp Dương Thành gật đầu tiếp tục truy vấn.
-Ví dụ như gà trống có mào đỏ, chó mực có màu lông đen nhánh, củ tỏi mọc mầm, gạo nếp mới thu hoạch trong vòng một năm, hương tro đốt cháy hết trong vòng 3 ngày, nước tiểu con nít mới ra đời không tròn ba năm, nước hành tây, những thứ đều có thể.
Trương thiên sư suy nghĩ một lát sau đó nói ra một số thứ.
Diệp Dương Thành âm thầm ghi nhớ lại, gật đầu lại hỏi:
- Ngoại trừ những thứ này còn có cái gì khác không? Ngoài ra khi sử dụng những thứ này cần chú ý cái gì? Yên tâm, chỉ cần ngươi đàng hoàng nói cho ta biết, ta sẽ không thương tổn ngươi.
Trương thiên sư đưa mắt ngó chừng Diệp Dương Thành hồi lâu, mới quyết định chắc chắn, nói chi tiết:
- Ngoại trừ những thứ kể trên, tiếng gáy của gà trống huyết khí dư thừa cũng sẽ tạo thành thương tổn đối với quỷ vật, còn có nước tiểu của dê Hắc Sơn cũng có công hiệu đuổi quỷ, còn có ô điêu, kim điêu, chim diều..., máu, tiếng gáy của bọn chúng cũng có thể sinh ra thương tổn với quỷ vật.
Suy nghĩ một chút, Trương Thiên Sư nói từng cái:
- Gà trống mào đỏ cần lấy máu, nhưng bộ phận lấy máu phải là hai bên bắp đùi, sau khi lấy máu không thể đem giết, thời gian lấy máu tốt nhất là khoảng hai giờ chiều, khi mặt trời độc nhất.
- Chó mực, cũng đồng dạng lấy máu, nhưng thời gian lấy máu phải từ ba rưỡi đến năm giờ chiều, vị trí lấy máu là cặp chân phía trước, vị trí dưới bắp đùi một tấc, phải tránh mất đầu lấy máu.
- Củ tỏi mọc mầm phải đập nát, lấy đi chồi non bị củ tỏi bao vây, đập nát chồi, hong khô dưới ánh nắng mặt trời vào giữa trưa, mài thành bụi phấn sử dụng chung với chu sa loại tốt nhất.
- Gạo nếp mới thu hoạch một năm phải dùng rượu mạnh có độ cồn đạt tới sáu mươi lăm trở lên ngâm, đặt dưới mặt trời mười hai canh giờ, lại lấy ra hong khô.
- Hương tro đốt cháy hết, trường hợp đốt cháy phải ở trong miếu thờ, còn cần dùng kính bát quái tám mặt khúc xạ ánh mặt trời, để nó cháy hết dưới ánh mặt trời, sau đó dùng giấy Tuyên Thành gói kỹ.
- Nước tiểu của đứa trẻ mới ra đời phải là bé trai, lấy từ mười hai giờ trưa đến ba giờ chiều, đứa bé phải khỏe mạnh, đầu óc linh hoạt, nước tiểu cần dùng hồ lô đưng.
- Nước hành tây phải chọn hành tây lớn, sau khi đập nát cần dùng nước để ngâm, nước phải là nước giếng lạnh như băng...
Nói đến những thứ đuổi quỷ, Trương Thiên Sư quả thực miệng lưỡi lưu loát thao thao bất tuyệt, không tới hai canh giờ cũng đã nói ra không dưới trăm loại có thể trừ tà khu quỷ.
Chủng loại quá nhiều quả thực khiến cho Dương Thành kinh ngạc, từ nước tiểu trẻ em đến máu gà máu chó, từ hương tro đến gỗ đào thân liễu, chưa nói đến những vật này có công hiệu hay không, chỉ riêng nghiên cứu nó đã làm cho Diệp Dương Thành hăng hái dạt dào.
Sau khi ghi nhớ những thứ này, lúc này Diệp Dương Thành mới phất tay một cái triệt tiêu Tu Di huyễn cảnh...
- Ư?
Trương Thiên Sư mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, lại thấy những quân nhân thứ hung thần ác sát đã biến mất, cảnh vật đập vào mắt chính là trong phòng ngủ của hắn.
Một tiểu đạo đồng đứng đợi bên giường, Trương thiên sư vuốt vuốt đầu, hỏi:
- Đồng nhi, tại sao ta lại ở đây?
- Tổ sư, ngài tỉnh rồi sao?
Tiểu đạo đồng vừa thấy Trương Thiên Sư tỉnh lại, vẻ mặt nhất thời vui mừng nói:
- Ngài được các sư thúc sư bá đưa về, ngài mới vừa té xỉu trong sân, đúng là dọa người!
- Té xỉu?
Trương Thiên Sư sửng sốt, vội hỏi:
- Vậy những quân nhân mặc quân trang thì sao?
- Quân nhân?
Tiểu đạo đồng ngẩn ngơ, hồ nghi nói:
- Đồng nhi không thấy quân nhân nào... , ...
Vừa về tới Phù Không thần điện, Diệp Dương Thành lập tức đã gọi đám người Triệu Dong Dong đến trước mặt mình, nói cho bọn họ đủ loại biện pháp biết được từ chỗ Trương Thiên Sư, cuối cùng mới lên tiếng:
- Những thứ này cho các ngươi thời gian bảy ngày chuẩn bị, có thể chuẩn bị bao nhiêu thì chuẩn bị bấy nhiêu!
- Máu gà máu chó, thân đào cành liễu?
Triệu Dong Dong nghe vậy sửng sốt.
- Tỏi, hành tây, hương tro, gạo nếp?
Tiểu Thương Ưu Tử cũng hồ nghi.
- Chủ nhân...
Dương Đằng Phi cả gan lên tiếng hỏi:
- Ngài muốn những thứ này làm gì?
- Đuổi quỷ.
Diệp Dương Thành cho bọn hắn một lý do khiến bọn hắn đồng loạt im lặng, nói:
- Không quan tâm có hữu hiệu hay không, dù sao cũng phải thử trước một chút mới có thể biết, mau đi chuẩn bị đi.
- Vâng... Chủ nhân!
Lúc này đám người Dương Đằng Phi mới mang theo đầy bụng nghi vấn rời khỏi Hoa Hạ thần điện.
Nhìn theo bóng lưng bọn hắn rời đi, Diệp Dương Thành ngồi trên bảo tọa cũng xoa nắn cằm, như có điều suy nghĩ tự nhủ:
- Địa phủ đã bị lão nhân kia làm cấm chế, khiến cho quỷ vật trong Địa phủ không cách nào rời khỏi Địa phủ.
- Nhưng ta nhưng có thể lợi dụng thần ngục lệnh tự do xuyên qua địa phủ.
- Dựa vào cái gì Xích Mi Quỷ Đế có thể chiêu binh mãi mã, hùng hổ đợi giết vào Địa Cầu?
- Mà ta chỉ có thể ở trên địa cầu cuống quít chuẩn bị, bị động phòng ngự?
- Đợi sau khi chuẩn bị xong những thứ này, ta sẽ tiến vào Địa phủ, thứ nhất câu chút quỷ hồn thu làm người hầu, thứ hai thí nghiệm một số thứ của Trương Thiên Sư nói có thật sự có hiệu quả hay không, quan trọng nhất là, ta cũng có thể thừa dịp cơ hội này tìm hiểu một số hư thật của đại quân quỷ vật.
Nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu Diệp Dương Thành có một phương án đại khái, nếu như Xích Dị Quỷ Đế có thể biết tính toán trong lòng hắn lúc này... nhất định sẽ giơ chân không thôi, mắng to không ngừng!
Đường đường là một cường giả thần cấp, len lén lẻn vào Địa phủ gây náo loạn? Phàm là cường giả cấp thần có chút kiêu ngạo cũng không thể làm ra chuyện không có phẩm đức như vậy.
Nhưng Diệp Dương Thành thì có, bởi vì... bây giờ bây giờ hắn vẫn là một đóa hoa trong nhà kính, đúng như sư phụ hắn Kreis Baer nói, bây giờ hắn chỉ là một đứa bé, đối với một đứa bé, ngươi còn có thể trông cậy hắn có kiêu ngạo của cường giả, tôn nghiêm của cường giả sao?
Đám người Triệu Dong Dong được Diệp Dương Thành phân công đi khắp thế giới sưu tập những thứ mà hắn cần, bản thân Diệp Dương Thành cũng không nhàn rỗi, chạy khắp thế giới cường hóa chó mèo lưu lạc, sau đó tứ tán số chó mèo đến các nơi trên toàn cầu, phối hợp với Quelea cứu cực cường hóa, quản chế Địa Cầu giống như thùng sắt.
Sau khi giải quyết những chuyện này, thời gian còn lại sẽ được Diệp Dương Thành dùng để xây dựng thần miếu, mỗi Tử Tiêu tu sĩ học xong Thần Thuật cấp một, Diệp Dương Thành đều sẽ đưa vào hệ thống quản lý tín đồ, đề thăng làm Lang Tiêu chủ trì, sau đó lại xây dựng một tòa thần miếu cấp một.
Thời gian một tuần lễ nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, những việc có thể làm cũng không ít.
Đến hiện tại, số lượng thần miếu cấp một của Cửu Tiêu thần điện đã từ một hai tòa ban đầu, biến thành hơn ba trăm tòa hiện tại, diện tích che phủ của mỗi ngôi thần miếu cấp một đạt tới một trăm cây số vuông, căn bản có thể giải quyết vấn đề tín đồ hai trấn.
Ngoài ra, chuyện khiến cho Diệp Dương Thành cảm thấy vui mừng chính là, Uông Minh Tuyền, Chương Tiến Dược có danh tiếng là tín đồ số một, tín đồ số hai, vừa chủ trì đại điển hành hương long trọng, nhưng cũng không vì vậy mà kiêu ngạo tự mãn, ngược lại dốc lòng tu luyện, âm thầm nắm giữ hai loại Thần Thuật cấp hai, tiếp tục đầu tàu gương mẫu trong hàng ngũ Lang Tiêu chủ trì.
Chuyện phát triển cũng hết sức thuận lợi, lực ảnh hưởng của Cửu Tiêu thần điện liên tục gia tăng, diện tích thần miếu mở rộng khắp nơi, mỗi ngày mang đến cho Diệp Dương Thành thu nhập nguyện lực tăng gấp mấy lần.
Một tuần lễ sau, trong Hoa Hạ thần điện của Phù Không thần điện.
Đám người Triệu Dong Dong mang theo đại lượng chiến lợi phẩm trở lại trước mặt Diệp Dương Thành, chỉ từng hòm gỗ lớn trên mặt đất, hồi báo với Diệp Dương Thành:
- Chủ nhân, những thứ ngài muốn đã thu thập xong, hoàn toàn là dựa theo phân phó của ngài đi thu thập, sửa sang lại.
Trong Hoa Hạ thần điện hùng vĩ, đã nổi lên từng đợt mùi thối làm người ta nôn mửa.
Nhưng Diệp Dương Thành vẫn cười, hắn gật đầu nói:
- Tốt, rất tốt!
Lần trước tiến vào Địa phủ đã là chuyện mấy tháng trước, nhưng Diệp Dương Thành vừa tiến vào Địa phủ, lại có một loại cảm giác quen thuộc.
← Ch. 0874 | Ch. 0876 → |