Vay nóng Tima

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0955

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0955: Cảm giác hít thở không thông sau rung động
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

Siêu sale Lazada


Năm giây đồng hồ, dị thú chết dưới chân Diệp Dương Thành hơn mười con, còn thi thể đầy đất, ít nhất cũng có hơn một ngàn con dị thú.

Từ khi sóng triều dị thú xuất hiện đến hiện tại đã chết hơn ngàn con, nhưng tổng cộng mới trôi qua bao nhiêu thời gian? Khuôn mặt của thị trưởng tiên sinh liên tục run rẩy, hắn rù rì nói:

- Sai lầm rồi... Ta sai lầm rồi... Hắn tuyệt đối không phải một võ giả cấp chín, hắn... Hắn ít nhất cũng là võ giả cấp mười, thậm chí là Thần Vương!

Cả Vũ Không đại lục có gần ngàn tỷ nhân khẩu, nhưng hiện tại cường giả cấp Thần Vương chính xác có bao nhiêu? Hơn bảy nghìn người!

Chia đều tính toán, trong hơn một triệu ba nghìn vạn người mới có thể ra đời một cường giả cấp Thần Vương, có nghĩa mỗi cường giả cấp Thần Vương đều là tồn tại đỉnh cao của Vũ Không đại lục!

Nhưng quan trọng nhất là, võ giả nào trở thành Cấp Thần Vương một, không phải trải qua trắc trở, ít nhất cũng là lão yêu quái tồn tại hơn ngàn năm? Nhưng dong binh tự do đồng chương trong hình ảnh trước mắt mới bao nhiêu? Hai mươi mốt tuổi!

Thị trưởng đưa tay lấy tư liệu về Diệp Dương Thành, nhưng bản tư liệu vô cùng rõ ràng này, khiến cho hắn sinh ra hoài nghi cực lớn đối với lai lịch của Diệp Dương Thành... Nếu cường giả cấp Thần Vương muốn bóp méo tài liệu này... , tuyệt đối là chỉ cần động động đầu ngón tay.

Cường giả cấp Thần Vương hai mươi mốt tuổi? Nói đùa gì vậy!

Hô hấp của thị trưởng tiên sinh trở nên dồn dập, hắn nhìn màn ảnh đã ngừng phát hình, một hồi lâu vẫn không mở miệng nói gì nữa.

Cường giả cấp Thần Vương, không phải là tồn tại một thị trưởng nhỏ bé như hắn có thể chiêu dụ...

- Liên lạc với vương thành cho ta.

Thị trưởng khổ sở cười một tiếng, phảng phất như già đi ba mươi tuổi.

Thực lực Diệp Dương Thành biểu hiện đã vượt ra khỏi dự tính của hắn, mà cho phép lấy được từ vương thành, lúc này có cũng được mà không có cũng không sao.

Một cường giả cấp Thần Vương sẽ quan tâm đến cấp bậc Thiếu tướng của một quốc gia nhị lưu sao? Thị trưởng cảm giác vận mệnh đang đùa giỡn với chính mình...

Trong thú lâm đã yên tĩnh lại, dị thú lúc trước như sóng triều cuồn cuộn vọt tới, dưới sát phạt của Diệp Dương Thành đã hoàn toàn đánh mất can đảm xông lên, tan tác chạy trốn.

Diệp Dương Thành không biết mình rút cuộc đã giết chết bao nhiêu con dị thú, hắn chỉ biết hiện tại trên người mình đã dính đầy máu tươi dị thú, cảm giác như vậy, tương đối không dễ chịu.

Đưa mắt nhìn lại, lấy hắn làm điểm cuối, phía sau một đoạn đường dài gần một km, đã nằm la liệt thi thể của đủ loại dị thú, trong đó nhiều nhất là dị thú cấp ba, ít nhất chính là dị thú cấp năm.

Tính toán sơ lược, trong vòng không tới ba giờ, tổng số dị thú bỏ mạng dưới quyền cước của hắn đã đột phá hai vạn con, đây tuyệt đối là một con số nghe rợn cả người, nhưng bản thân Diệp Dương Thành không có cảm giác nhiều lắm, hắn chỉ biết là...

- Đây có mười tỉ sao?

Trong miệng có chút buồn cười lẩm bẩm, vỗ vỗ vết máu tươi đã khô dính trên người, Diệp Dương Thành bắt đầu công việc thu thập chiến lợi phẩm.

Số lượng hơn hai vạn con dị thú tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, nhưng đối với không gian thứ nguyên khổng lồ mà nói, cũng chỉ xếp thành mấy ngọn núi nhỏ mà thôi, còn xa mới đạt tới trình độ nhồi chật cả không gian thứ nguyên.

Đánh giết lúc trước khiến cho Diệp Dương Thành mơ hồ hiểu ra rất nhiều vấn đề, có lẽ cảm ngộ lúc chiến đấu đánh giết mới là thu hoạch lớn nhất trong lần này của hắn, về phần rút cuộc có phải hay không, bản thân Diệp Dương Thành cũng không biết rõ, hắn chỉ biết là, mình giống như đang ở đây bồi dưỡng bản năng chiến đấu.

Hơn một ngàn chiêu thức vốn hỗn độn, trong gần ba giờ chiến đấu bị hắn vô thức dung hợp lại cùng nhau, hiện tại Diệp Dương Thành quên mất tên của tất cả chiêu thức, hắn chỉ biết là nếu có mục tiêu phía trước... , hắn có thể trong một phần ngàn giây làm ra phán đoán chính xác nhất, cũng đánh ra chiêu thức hữu hiệu nhất.

Đây chính là thu hoạch sau ba giờ của hắn, trân quý hơn rất nhiều thu hoạch thi thể dị thú.

Dĩ nhiên, hiểu được kinh nghiệm không thể làm cơm ăn, giá trị của thi thể dị thú cũng không thể bỏ qua, ít nhất trang phục rách rưới trên người Diệp Dương Thành cũng chứng minh tính trọng yếu của một bộ đồng phục tác chiến cao cấp.

Diệp Dương Thành cũng không muốn mỗi một lần xuất thủ săn giết dị thú, cuối cùng đều khiến y phục của mình rách tung toé, giống như tên hành khất bên đường... Mặc dù hắn không quá quan tâm đến ánh mắt của người khác.

Quá trình thu thập chiến lợi phẩm tuyệt đối là thống khoái, từng thi thể dị thú bị Diệp Dương Thành ném vào không gian thứ nguyên, tiêu tốn hơn nửa canh giờ, hắn mới cất xong toàn bộ thi thể chất đầy đất, nhìn mặt đất dính đầy máu tươi, Diệp Dương Thành bất giác cười một tiếng, sau đó biến mất ở vị trí ban đầu.

Trải qua lần này, mảnh thú lâm cấp năm bên cạnh chính khu thành thị số bảy có thể nói là tổn thất vô cùng nặng nề, tai họa dị thú sắp bộc phát hơn một trăm ngày sau không thể nghi ngờ cũng sẽ giảm yếu rất nhiều.

Dị thú phi hành may mắn còn sống sót trên bầu trời phát ra từng đợt rên rỉ, bọn chúng không cách nào tưởng tượng, võ giả nhân loại cường đại như thế tại sao lại chú ý đến mảnh thú lâm cấp năm xui xẻo này?

Giống như đám dị thú may mắn còn sống sót, còn có người phụ trách cửa hàng của mấy chục hộ kinh doanh có liên quan đến tài nguyên dị thú trong thành thị số bảy, lúc này đầu óc của bọn họ cũng phát mộng, cầm trong tay thư mời không biết có nên đi hay không.

- Martinez, tên dong binh tự do đồng chương rất sợ chết.

Quản lý của cửa hàng tài nguyên dị thú lớn nhất thành thị số bảy, cầm trong tay lá thư mời được thư ký đưa đến, nhíu mày, sau khi cẩn thận nhớ lại, mới chợt nói:

- Thì ra là hắn!

Không nghi ngờ chút nào, Martinez là thành viên dong binh tự do nổi danh nhất thường trú ở thành thị số bảy, nguyên nhân nổi danh chính là tính cách nhát gan của hắn.

Vị quản lý trung niên này đã có mấy lần giao dịch nhỏ với Martinez, hơn nữa thỉnh thoảng cũng nghe được chuyện về Martinez từ trong miệng những dong binh tự do khác, hắn quả thật có ấn tượng tương đối sâu sắc với Martinez, nhưng điều khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là, Martinez là một tên quỷ nhát gan, mỗi một lần bán đồ, đại đa số đều là dị thú cấp một cấp thấp nhất, trị giá căn bản không được bao nhiêu tiền.

Nhưng lần này hắn lại gửi thư mời? Vị quản lý trung niên cảm thấy rất khó hiểu, nhưng nhớ tới mấy giờ trước từ trong miệng một đồng hành nghe được tin tức Martinez bán thi thể của một con Độc Thứ Cự Tích cấp năm, điều này khiến cho hắn dấy lên mấy phần hứng thú.

- Có lẽ, ta nên đi xem một chút.

Nhìn lên địa chỉ phía trên thư mời, vị quản lý trung niên ngẩng đầu nói với nữ thư ký:

- Chuẩn bị xe phi hành, cùng ta đi xem tên dong binh tự do nhát gan này rút cuộc muốn làm cái gì.

- Được, tiên sinh.

Nữ thư ký cười ngọt ngào, rời khỏi phòng làm việc của vị quản lý trung niên, là thư ký của quản lý chi nhánh chuỗi cửa hàng xếp hạng thứ ba Vũ Không đại lục, nàng cũng có thể xem là mỹ nhân trong trăm người.

Khi vị quản lý trung niên quyết định tiếp nhận lời mời, muốn đến hiện trường xem thế nào, người phụ trách ở các cửa hàng của thành thị số bảy cũng rối rít đưa ra phản ứng, được thi thể của dị thú cấp năm Độc Thứ Cự Tích kích thích, bọn họ đều hớn hở tiếp nhận.

Lúc này, trong thương khố sắp triển khai buổi đấu giá quy mô lớn ở thành thị số bảy, Martinez đang hăng hái chỉ huy một đám người bố trí hiện trường, đặc biệt là, thương khố lớn như thế bị một miếng vải đen khổng lồ tách ra làm đôi, phía trước bày ghế ngồi, phía sau hoàn toàn bị cách ly, tạo thành một khu vực độc lập.

Phía trước miếng vải đen, Martinez cho người dọn lên một chiếc bàn nhỏ, ở trên bàn bày một chiếc búa nhỏ màu vàng tinh xảo và một số đồ trang trí.

Thư mời phát ra ngoài ước chừng hơn nửa canh giờ, người phụ trách cửa hàng tài nguyên dị thú được mời đầu tiên xuất hiện ở cửa thương khố, đây là một nữ nhân tóc ngắn hơn ba mươi tuổi.

- Tiểu quỷ nhát gan kia đang giở trò gì vậy?

Nữ nhân tóc ngắn bước ra từ xe phi hành nhíu mày, nhìn bốn nam tử hắc y canh giữ ở cửa, có loại cảm giác buồn cười.

Chẳng qua chỉ là một tên dong binh tự do nổi tiếng nhát gan, hắn lại còn bố trí bốn gã lính gác cửa bên ngoài? Nữ nhân tóc ngắn bất giác cười nhạo, lắc đầu lấy ra lá thư mời của mình, chầm chậm đi tới.

- Xin chào nữ sĩ, xin lấy ra thư mời của cô.

Bốn gã lính gác cửa cũng rất có trách nhiệm, nhìn thấy y phục trên người nữ nhân này tương đối cao quý, bọn họ vẫn rất lễ phép cản lại, muốn kiểm tra thư mời.

Nữ nhân tóc ngắn lại một lần nữa mỉm cười chế nhạo, nàng gật đầu, đưa lá thư mời trong tay cho một tên gác cửa, hỏi tiếp:

- Nơi này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Trần nữ sĩ tôn kính, chúc cô có một ngày vui vẻ.

Đám gác cửa không trả lời nghi vấn của nàng, sau khi lễ phép mỉm cười, nghiêng người chừa ra một lối đi nhỏ.

Tình hình như thế càng khiến cho nữ nhân tóc ngắn cảm thấy kỳ quái, nàng cau mày, xuyên qua đám gác cửa, tiến vào hiện trường buổi đấu giá.

Bố trí vô cùng vội vàng, nhất là miếng vải đen treo trên tường phân cách thương khố thành hai nửa, càng làm cho nàng không biết nên khóc hay cười, tên dong binh tự do đồng chương nhát gan này, chẳng lẽ không có mấy thường thức cơ bản nhất sao?

- Ơ, Trần quán trưởng tới rồi...

Khi nữ nhân tóc ngắn đang quét ánh mắt khinh bỉ quan sát bố trí ở hiện trường buổi đấu giá, Martinez liền phát hiện ra nàng, lập tức tươi cười nghênh đón nói:

- A, là dong binh tiên sinh tôn kính.

Mặc dù tận đáy lòng nữ nhân tóc ngắn vô cùng xem thường Martinez, nhưng ngoài miệng vẫn đon đả chào hỏi, bắt chuyện:

- Ngài khỏe chứ.

- Tốt tốt.

Martinez cười gật đầu hỏi:

- Không biết Trần quán trưởng đã chuẩn bị hay chưa?

- Chuẩn bị cái gì?

Nữ nhân tóc ngắn thoáng sửng sờ, không biết Martinez có ý tứ gì, chuẩn bị? Tới mấy nơi rách rưới như thế này còn phải chuẩn bị cái gì? Nàng thật sự không hiểu.

Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của nữ nhân tóc ngắn, trong lòng Martinez cũng không ngừng cười lạnh, mặc dù hắn nhát gan nhưng tuyệt đối không phải kẻ ngu, sự khinh thường của nữ nhân tóc ngắn đối với hắn, hắn há có thể không nhìn ra sao?

Cho nên, những lời hắn vốn muốn nhắc nhở liền bị mạnh mẽ nuốt trở vào, thần bí cười nói với nữ nhân tóc ngắn:

- Xem ra, Trần quán trưởng đã chuẩn bị đầy đủ rồi, như vậy, xin ngài nhập tọa, đợi những người đấu giá khác đến, chúng ta lập tức bắt đầu.

- Ừ, ngài cứ làm việc đi, ta đi trước.

Nữ nhân tóc ngắn lịch sự mỉm cười, tiếp theo cầm túi đi về chỗ ghế ngồi phía trước.

Ước chừng hơn hai mươi phút sau, người phụ trách các cửa hàng nhận được thư mời cũng lục tục chạy đến, bọn họ đều được Martinez nhiệt tình chiêu đãi tiếp đón, chờ đợi buổi đấu giá mà theo bọn họ là hết sức buồn cười mở màn.

Đối với sự khinh thị của những người này, Martinez cũng không thèm để ý, bởi vì hắn biết những người này rất nhanh sẽ bị chấn động, tiếp theo, sẽ giống như thằng hề gọi điện thoại liên lạc với cấp trên của bọn hắn!

Martinez có nắm chắc này, cũng có phần tự tin này.

Thời gian đã đến ba mươi bảy giờ rưỡi, tất cả người phụ trách cửa hàng đáp ứng lời mời tham gia cũng đã chạy tới hiện trường toàn bộ, ngồi trên ghế sôi nổi đàm tiếu.

Lúc này, Martinez mặc đồng phục tác chiến ngân sắc, đeo huy chương đồng sắc nghiêm trang đi lên bàn đấu giá, khẽ ho khan một tiếng hắng giọng, sau đó hắn cầm mic nói:

- Các vị quán trưởng, quản lý, cảm tạ mọi người trong lúc bận rộn vẫn tranh thủ thời gian đến buổi đấu giá này, ta đại diện ông chủ của ta tỏ lòng biết ơn đến các vị.

Thanh âm bàn luận ồn ào trong thương khố dần dần yên ắng, ánh mắt của hơn mười người phụ trách cửa hàng ngưng tụ, bởi vì lời dạo đầu của Martinez khiến cho bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc.

Ông chủ của một gã dong binh tự do đồng chương? Chỉ sợ chỉ là một tiểu quỷ nhát gan rất sợ chết, tựa hồ cũng không có nhiều người có thể làm cho hắn vui lòng đi theo làm tùy tùng?

Lòng hiếu kỳ và mong đợi của buổi đấu giá, từ từ được chuyển đến ông chủ thần bí đứng phía sau Martinez, bọn họ tựa hồ theo bản năng đang nhớ lại mấy giờ trước, Martinez bán thi thể và thú hạch của con Độc Thứ Cự Tích với giá cao một tỉ bốn ngàn ba trăm vạn.

Chẳng lẽ, con dị thú cấp năm Độc Thứ Cự Tích, chính là do ông chủ của Martinez săn giết hay sao? Bọn họ tò mò nhìn Martinez trên đài, đợi hắn nói tiếp.

- Chư vị đang ngồi đều là nhân vật đại biểu cho ngành nghề tài nguyên dị thú, ta cũng không muốn chơi trò bí hiểm gì với mọi người, hôm nay muốn mời chư vị trước đây tham gia buổi đấu giá, chủ đề chính đương nhiên là có liên quan đến làm ăn dị thú.

Martinez thần bí cười nói:

- Mời các vị quản lý, quán trưởng đỡ cằm của mình...

Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, miếng vải đen khổng lồ treo phía sau Martinez bất chợt rơi xuống, lộ ra cảnh tượng phía sau miếng vải đen!

- Trời ơi!

Người phụ trách các cửa hàng tựa hồ đồng thời từ trên ghế đứng lên, trợn to hai mắt phát ra một trận kinh hô:

- Cái này... Nhiều thi thể dị thú như vậy sao?

Thi thể dị thú chồng chất như núi, tầng tầng lớp lớp chất đầy hơn phân nửa thương khố, phía sau miếng vải đen còn có một tầng năng lượng cách ly như ẩn như hiện, hoàn toàn cách trở mùi thi thể dị thú phát ra, khó trách những người này lúc đi vào hoàn toàn không ngửi được mùi máu tanh tỏa ra!

Thương khố rất lớn, mà thi thể dị thú chồng chất như núi, chiếm cứ hơn nửa thương khố... Nơi này có bao nhiêu thi thể dị thú? Nếu chiếm đoạt rồi trải qua phân giải gia công rồi sang tay bán lại... , có thể mang đến bao nhiêu lợi nhuận cho cửa hàng? Công trạng bọn họ nhận được sẽ tăng lên như thế nào?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1103)