Truyện ngôn tình hay

Truyện:Chấp Chưởng Thần Quyền - Chương 0980

Chấp Chưởng Thần Quyền
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0980: Trấn điện thần kính sinh uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Cảm thụ được cả vùng đất đang run rẩy phía dưới, nghe phía sau truyền đến thanh âm rầm rầm, Diệp Dương Thành cũng bất chấp lắc đầu cười khổ, không kịp nghĩ nhiều lấy ra quy thuẫn kính, sau khi gắn lên người mình liền lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, đồng thời đánh ra khí lực chạy như điên về phía trước!

- Rống!

Khiếu Thiên Thư vẫn còn tiếp tục gầm thét, tựa hồ đang đốc thúc Xuyên Vân Hắc Báo và Liệt Thiên Miếng mau sớm giết chết loài người gan lớn cực kỳ, dám xông vào lãnh địa của nó.

- Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ bị ba con súc sinh kia đuổi theo, không đợi ta rời khỏi thú lâm sẽ rơi vào trong vòng vây không cách nào thoát thân, đến lúc đó sẽ bị đối phương lấy số lượng đè chết!

Diệp Dương Thành vẫn duy trì tốc độ như tia chớp phóng ra ngoài thú lâm, nhưng phía sau ba con dị thú Xuyên Vân Hắc Báo, Liệt Thiên Miếng cùng với Khiếu Thiên Thư, đều là Thú Hoàng, Thú Vương sở trường tốc độ.

Môt khi bị đối phương đuổi theo hơn nữa cuốn lấy, đợi thêm những dị thú cấp bảy cấp tám nghe nói chạy tới... cho dù Diệp Dương Thành có thủ đoạn kinh người, cũng chỉ có thể rơi vào kết quả chết thảm.

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng càng ngày càng gần phía sau, Diệp Dương Thành cũng bất chấp tiếp tục ẩn dấu thực lực, trong nháy mắt hiện lên liên tiếp ý niệm trong đầu, cuối cùng mạnh mẽ dừng bước, đồng thời xoay người sang chỗ khác.

- Mẹ kiếp, ta liều mạng!

Đi tới là chết, lui về phía sau cũng là chết, bị một con Thú Hoàng, hai con Thú Vương cuốn lấy, Diệp Dương Thành vốn đã lâm vào tuyệt cảnh, bây giờ cũng chỉ có thể liều mạng.

Duy trì vận chuyển Quy Thuẫn kính, đồng thời lấy ra Hám Thiên kính, ba mươi vạn điểm thần nguyên trong nháy mắt tràn vào Hám Thiên kính, thừa dịp ba con dị thú Khiếu Thiên Thư còn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nhiên vứt Hám Thiên kính đang cầm trong tay bay ra ngoài, xông về phía Xuyên Vân Hắc Báo đang chạy đầu tiên!

Động tác của Diệp Dương Thành cực nhanh, hoàn toàn có thể nói là một giây trước còn đang chạy như điên, một giây sau đã thu cước bộ, đồng thời triển khai công kích, loại động tác trong nháy mắt như thế, lập tức đánh Xuyên Vân Hắc Báo trở tay không kịp.

- Ầm!

Hám Thiên kính dưới gia trì của ba mươi vạn điểm thần nguyên phát huy ra hiệu quả làm người ta há mồm trợn mắt, chỉ nghe được một tiếng nổ, Xuyên Vân Hắc Báo vẫn bám theo phía sau Diệp Dương Thành thậm chí không có cơ hội phản ứng, đã bị Hám Thiên kính trực tiếp đánh thành mảnh nhỏ!

- Rống!

Diệp Dương Thành trong lúc bất chợt lựa chọn xuất thủ chứ không phải tiếp tục chạy trốn, thực sự khiến cho Khiếu Thiên Thư và Liệt Thiên Miếng sợ hết hồn, trên thực tế mỗi sinh vật có trí khôn đều sẽ có loại phản ứng này, giống như ba con mãnh hổ đuổi giết một con dê con, ai có thể nghĩ tới con dê đầu đàn còn có thể can đảm lựa chọn phản kích?

Con mồi lúc trước đột nhiên biến thành thợ săn, một kích của Hám Thiên kính mạnh mẽ đuổi giết một con Thú Vương cấp mười một Xuyên Vân Hắc Báo đã trưởng thành, thậm chí khiến cho Xuyên Vân Hắc Báo không có cả cơ hội phòng ngự, phản kích.

Nhìn thấy Xuyên Vân Hắc Báo bỏ mình, Khiếu Thiên Thư phát ra tiếng hô nổi giận:

- Rống rống ~ rống ~!

- Không hay rồi! Súc sinh này lại tới nữa!

Diệp Dương Thành còn chưa kịp phục hồi tinh thần, bên tai đã truyền đến tiếng hô nổi giận của Khiếu Thiên Thư, nghe được tiếng gào thét của nó, tóc gáy toàn thân Diệp Dương Thành lập tức dựng lên.

Không kịp nghĩ nhiều, thu hồi Hám Thiên kính, đồng thời trong nháy mắt rót vào mười vạn điểm thần quỷ vào trong Quy Thuẫn kính...

- Vù vù vù!

Một trận tiếng vang gào thét như cuồng phong vang lên trong vòng năm mảnh thú lâm cấp mười hai, còn kinh khủng hơn ngọn lửa vô hình lúc trước, từ trong miệng Khiếu Thiên Thư phun ra.

Diệp Dương Thành không cách nào dùng ngôn ngữ đánh giá cường độ công kích của Khiếu Thiên Thư nhưng hắn có thể thấy rõ, phàm là nơi nào bị ngọn lửa vô hình của Khiếu Thiên Thư đi qua, trong hư không liền sinh ra tầng tầng rung động, thật giống như ngọn lửa này đã thiêu đốt hàng rào không gian.

Đây tuyệt đối là một loại phương thức công kích nghe rợn cả người, mà Diệp Dương Thành cũng biết, hắn thật sự thảm...

- Oanh!

Lần này, Khiếu Thiên Thư phun ra ngọn lửa vô hình không còn là đốt cháy vạn vật, mà trên thực tế giống như đạn pháo rơi vào vị trí cách chỗ Diệp Dương Thành chưa đầy mười thước, trực tiếp xảy ra nổ lớn.

Tiếng nổ điếc tai truyền tới trong tai Diệp Dương Thành, ngay sau đó một luồng lực trùng kích vô cùng khổng lồ đã cuốn tới, dưới luồng trùng kích này, sóng nhiệt thiêu đốt sinh ra sau tiếng nổ lớn, chỉ sợ Diệp Dương Thành có Quy Thuẫn kính hộ thân, cũng sẽ bị tung bay trong nháy mắt.

Cả người bị luồng trùng kích đánh bổ nhào về phía trước, mặc dù Quy Thuẫn kính đã cản trở phần lớn nhiệt lượng nhưng nhiệt khí xuyên thấu qua mặt ngoài ngân sắc chui vào trong cơ thể hắn vẫn khiến Diệp Dương Thành khó chịu vô cùng.

- Phanh!

Cả người bị trận nổ lớn này thổi bay ra ngoài hơn mười cây số, cuối cùng mới mạnh mẽ rơi xuống, đập vào nham thạch, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cả tòa núi đã bị thân thể Diệp Dương Thành đụng vào, lay động kịch liệt.

Ngay sau đó vách núi này cũng không cho Diệp Dương Thành bao nhiêu cơ hội hoàn thủ, đã toàn diện sụp đổ, còn Diệp Dương Thành cũng bị nham thạch sau khi vách núi sụp đổ đè xuống phía dưới.

- Rầm rầm rầm.

Vách núi sụp đổ, Diệp Dương Thành biến mất.

Diệp Dương Thành bị vô số cự thạch đè áp, cũng không vì vậy mà cảm thấy hít thở không thông, ngược lại khiến cho hắn mơ hồ có chút khó chịu, giống như khí huyết trong cơ thể không được sôi trào.

Đối mặt với ngọn lửa vô hình kinh khủng của Khiếu Thiên Thư, Diệp Dương Thành thật giống như bị đánh không có lực trở tay, chỉ có thể chật vật chạy trốn, hơn nữa muốn trốn cũng trốn không thoát, Khiếu Thiên Thư tựa hồ cũng nhận thức được điều này, nhất định phải đánh Diệp Dương Thành thành mảnh vụn mới thu tay.

Vì vậy Diệp Dương Thành cảm thấy, khi vách núi sụp đổ, đồng thời ngoài trăm bước xuất hiện hơi thở nóng bỏng của Khiếu Thiên Thư, súc sinh này lại tới nữa......

Tâm tình cực độ buồn bực, Diệp Dương Thành theo bản năng đưa tay nắm lấy phía dưới, một khối thú hạch lành lạnh bất ngờ xuất hiện trong tay hắn.

- Là thú hạch Thú Vương!

Diệp Dương Thành sửng sốt, tiếp theo nghĩ tới con Xuyên Vân Hắc Báo xui xẻo lúc trước bị mình dùng Hám Thiên kính đuổi giết, không ngờ thú hạch của con Xuyên Vân Hắc Báo này lại theo luồng trùng kích vừa rồi xuất hiện dưới thân thể của hắn.

- Cái này xem như có trả giá thì có thu hoạch?

Diệp Dương Thành có chút tự giễu cười cười, trực tiếp thu thú hạch của Xuyên Vân Hắc Báo vào trong không gian thứ nguyên.

Lúc này, Khiếu Thiên Thư đã sớm xuất hiện ở gần đó lại một lần nữa phát ra một trận tiếng hô trầm thấp:

- Rống!

- Đáng chết!

Nghe thấy tiếng hô này, Diệp Dương Thành không khỏi sợ hết hồn, lập tức lấy ra Oanh Lăng kính căn bản chưa từng sử dụng, thấp giọng nói:

- Hai mươi vạn thần nguyên, bay cho ta!

Oanh Lăng kính hóa thành một đôi cánh chim kim khí gắn vào phía sau lưng Diệp Dương Thành, tiếp theo hai cánh chấn động thổi tung vô số cự thạch đè lên người Diệp Dương Thành, mang theo Diệp Dương Thành phóng lên cao!

Một giây sau khi Diệp Dương Thành dưới sự giúp đỡ của Oanh Lăng kính bay lên không trung thoát đi, ngọn lửa vô hình thứ ba của Khiếu Thiên Thư cũng đã xuất hiện trong đống loạn thạch.

Lần này không có nổ tung cũng không có tiếng phốc phốc nhẹ vang lên, những cự thạch kia giống như bị phong hóa, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành bụi cát đầy đất...

- Mẹ kiếp, cái này mà rơi xuống người ta, không chết cũng phải vứt bỏ nửa mạng!

Nhìn thấy màn này, Diệp Dương Thành cả kinh, có chút tay chân lạnh ngắt, một loạt gặp gỡ liên tiếp lúc trước cuối cùng khiến cho hắn hiểu được những dị thú đã từng có thể chống lại vị thần trong thế giới bổn nguyên rút cuộc là một đám biến thái như thế nào.

Phải biết rằng vùng đất lưu vong số 308 chỉ là vùng đất lưu vong đứng hàng phía sau trong tất cả vùng đất lưu vong, ở vùng đất lưu vong số 308 này, dị thú cấp bậc cao nhất nghe nói là vài con thú dữ hằng cổ tương tương cấp Chủ Thần.

Mà con Khiếu Thiên Thư hiện đang đuổi giết Diệp Dương Thành tựa hồ không có lực trở tay, chỉ là một con dị thú Thiên Linh, ở trên nó còn có Hư Linh dị thú, Hằng Cổ thú dũ, Tịch Diệt thú dữ và Bổn Nguyên thú dữ!

Một con Thiên Linh dị thú là có thể áp Diệp Dương Thành tựa hồ không thở nổi, như vậy Bổn Nguyên thú dữ đẳng cấp cao nhất thì sao, là tồn tại biến thái như thế nào? Lẽ nào mang móng vuốt là có thể hủy diệt một mảnh tinh hệ thứ yếu sao?

Nhãn giới của Diệp Dương Thành rộng mở trong sáng, hắn rốt cục hiểu được ánh mắt của mình trước kia thật sự quá nông cạn, trong thế giới vô cùng kỳ quái này, cái gọi là thực lực của vị thần sơ giai chỉ có thể coi là chủng loại xếp gần cuối... !

- Nhưng cho dù lão tử chỉ là vị thần xếp gần cuối, cũng không phải thứ súc sinh nhà ngươi có thể tùy ý khi nhục?

Dưới gia trì của Oanh Lăng kính, Diệp Dương Thành tùy tiện nhúc nhích, tốc độ cũng có thể vượt qua tốc độ ánh sáng gấp trăm lần, nghìn lần, dưới phụ trợ của loại lực lượng này, hắn cũng không phải sợ lại bị công kích của Khiếu Thiên Thư uy hiếp.

Nhìn Khiếu Thiên Thư vẫn đang đứng trên mặt đất phía dưới liên tục gầm thét, lại nhìn con Liệt Thiên Miếng đang đứng bên cạnh Khiếu Thiên Thư như con chó nhỏ, Diệp Dương Thành cắn răng, bất chấp...

- Được rồi, coi như ta chưa từng thấy con Khiếu Thiên Thư này!

Thu hồi Quy Thuẫn kính lấy ra Diệt Thế kính, Diệp Dương Thành nghĩ tới dặn dò của Kreis Baer trước khi hắn đến vùng đất lưu vong số 308.

Tận lực không nên dùng các loại vũ khí mang tới từ bổn nguyên vũ trụ, nhưng nếu như vạn bất đắc dĩ nhất định phải vận dụng cần phải làm được một kích giết chết, quyết không thể lưu lại bất kỳ tin tức nào truyền đến tai mấy con hằng cổ thú dữ.

Phải biết rằng, hiện tại một con Thiên Linh dị thú là có thể áp chế Diệp Dương Thành tựa hồ không thở nổi, một khi đưa tới vài con hằng cổ thú dữ hạ thủ với hắn... , Diệp Dương Thành căn bản không có nửa điểm hi vọng sống sót.

- Khụ khụ khụ...

Một trận tiếng ho khan kịch liệt vang lên trên không trung khiến cho trái tim Diệp Dương Thành cảm giác vô cùng áp bách.

Cầm Diệt Thế kính trong tay, Diệp Dương Thành lại nhẹ nhàng thở dài:

- Ài.

Diệt Thế kính không thể nghi ngờ là thủ đoạn công kích kinh khủng nhất, nhưng tính hủy diệt hết thảy của nó, lại làm cho Diệp Dương Thành không muốn dùng nó để đối phó dị thú, nhất là dị thú đẳng cấp cao.

Bất luận vật thể gì bị Diệt Thế kính đánh trúng cũng sẽ bị bóp thành bụi phấn, nói cách khác nếu như Diệp Dương Thành lợi dụng Diệt Thế kính đối địch... , bất kỳ địch nhân là thứ gì cũng không khiến hắn khiếp sợ, giống như con Khiếu Thiên Thư trước mắt này.

- Thú Hoàng cấp mười hai!

Diệp Dương Thành có chút luyến tiếc nhìn Khiếu Thiên Thư lại sờ sờ Diệt Thế kính, sau khi suy nghĩ đến nguy hiểm tính mạng của mình, hắn vẫn cắn răng lựa chọn bỏ qua miếng thú hạch Thú Hoàng vô cùng mê người kia...

- Thú hạch Thú Hoàng mặc dù tốt, nhưng cũng phải có số hưởng thụ?

Hắn cảm giác được, vô số dị thú phi hành đã bay lên trời, nếu không động thủ thì không còn kịp!

Sinh vật thấy hắn sử dụng Trấn Điện thần kính càng nhiều, khả năng tiết lộ lai lịch thật sự của hắn lại càng lớn, bất đắc dĩ, Diệp Dương Thành chỉ có thể cắn răng lựa chọn ngang nhiên phát động công kích!

Dưới gia trì của Oanh Lăng kính, tốc độ của Diệp Dương Thành đã nhanh đến cực hạn, mặc dù còn chưa nhanh bằng thuật di động trong nháy mắt, nhưng mỗi lần di động trong nháy mắt phải cần dừng chút thời gian cũng là vết thương trí mệnh, huống chi Diệp Dương Thành căn bản không thể sử dụng bất kỳ pháp thuật xuyên không gian nào trong vùng đất lưu vong số 308.

Đây là một mảnh thổ địa bị giam cầm, ở chỗ này, bất kỳ hành động xuyên không gian nào cũng là khúc nhạc dạo muốn chết.

Lợi dụng Oanh Lăng kính trên không trung tựa như tia chóp vọt tới trước lui về sau, sau khi biểu diễn một phen khiến cho Khiếu Thiên Thư hoa mắt, Diệp Dương Thành rõ ràng chú ý tới thần sắc co quắp lộ ra trong đôi mắt đỏ lòm của Khiếu Thiên Thư.

Hắn biết, tốc độ của mình đã khiến cho Khiếu Thiên Thư cảnh giác, dưới tình huống không bắt được thân ảnh của mình, Khiếu Thiên Thư không dám xuất thủ lung tung.

- Chính là hiện tại!

Sau khi giống như thằng hề vui vẻ mê hoặc Khiếu Thiên Thư, Diệp Dương Thành quyết định thật nhanh, trong lòng khẽ quát một tiếng, đồng thời, Diệt Thế kính trong tay bị vứt bay ra ngoài, trong nháy mắt hóa thành một mặt gương ngân sắc khổng lồ, đồng thời bắn ra một đạo lưu quang màu xám tro về hướng Khiếu Thiên Thư...

- Đợi một chút, màu xám tro?

Diệp Dương Thành theo bản năng há to miệng, hắn chưa từng thấy Diệt Thế kính lại có thể phát ra cột sáng màu xám tro, trước kia không phải là màu đen nhánh đấy sao?

- Ầm.

Không đợi Diệp Dương Thành phục hồi tinh thần, Diệt Thế kính bắn ra lưu quang màu xám tro cũng mạnh mẽ oanh kích trên người Khiếu Thiên Thư, không có loại cảm giác quỷ dị vô thanh vô tức kéo vào hắc động, ngược lại là một trận nổ lớn kinh thiên động địa khiến cho Diệp Dương Thành có chút phát mộng.

Ba mươi lăm vạn điểm thần nguyên kích hoạt Diệt Thế kính, chẳng lẽ đổi tính rồi?

Một đám mây hình nấm cực đại vọt lên cao, Diệp Dương Thành trong lúc mơ hồ nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

- Đúng rồi, vùng đất lưu vong số 308 đã bị các vị thần liên thủ giam cầm, ở chỗ này pháp thuật không gian căn bản không thể sử dụng, Diệt Thế kính lợi dụng hắc động tiến hành phương thức hủy diệt ở chỗ này cũng không cách nào sử dụng.

- Cho nên, sau khi ba mươi lăm vạn điểm thần nguyên kích hoạt Diệt Thế kính sau, Diệt Thế kính liền xảy ra thay đổi, không còn bắn ra hắc quang mà là cột sáng màu xám tro, cũng không biết cột sáng màu xám tro này... có uy lực như thế nào?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1103)