← Ch.455 | Ch.457 → |
Binh vội tới mức tối tăm mặt mũi.
Chỉ mỗi lão có thể đem những Cơ Quan Hồn Giáp kia từ Thiên Vũ Lang Viện tới Tam Hồn thành, 5600 Cơ Quan Hồn Giáp, dù cho vận dụng ngân bảo bình, Binh cũng phải mệt mỏi rã rời.
Đường Nhất chạy tới Đại Hùng Tọa, chuẩn bị tăng cường quân bị cho binh đoàn Sài Lang. Có tiền Đường Sửu cũng lập tức khai triển ý đồ tiến công chiếm đóng Thiên Lô Tọa, bắt đầu chọn võ giả cơ quan xuất sắc gia nhập binh đoàn.
Dưới sự kích thích của tiền tài, Binh bùng nổ tiềm năng vô cùng sau khi giao hết Cơ Quan Hồn Giáp xong xuôi.
Tam Hồn thành trở nên rối như canh hẹ, Mặc gia đưa tộc nhân đến gia nhập Tam Hồn thành, làm cho sự tình thêm phức tạp rườm rà, mấy người Tỳ Bà đều mệt quá chừng.
Chuyện hợp tác cùng Hiệp Hội Đại Sư thúc đẩy Mặc Vị Thiên quyết định đưa tộc nhân đến Tam Hồn thành. Tình thế xung quanh Mặc gia cũng không an toàn, liên tục có võ giả bất minh lui tới. Nhưng mà để hạ được quyết định này, Mặc Vị Thiên cũng đủ phải có dũng khí, cái này có nghĩa Mặc gia triệt để gia nhập vào hệ thống Đường Thiên chứ không phải cá thể độc lập như lúc trước.
Mặc Vị Thiên rất rõ ràng, hợp tác với Hiệp Hội Đại Sư thì hiển nhiên tài nguyên càng thêm phong phú, thực lực mạnh thêm vô số lần. Nếu như để quan hệ giống như trước thì tác dụng Mặc gia đối với Tam Hồn thành sẽ càng ngày càng nhỏ, vậy thì tình cảnh Mặc gia bất lợi.
Thời điểm này gia nhập vào Tam Hồn thành, chính là tỏ thái độ.
Mặc gia đến làm cho thực lực Tam Hồn thành tăng lên rõ ràng, Mặc gia là một thế gia cơ quan, số lượng và trình độ cơ quan sư đều không tệ.
Huống chi còn có vị đại sư cơ quan Mặc Lãnh. Từ nay về sau, Tam Hồn thành có hai vị cơ quan đại sư tọa trấn, không còn nghi ngờ gì nữa Tam Hồn thành là cơ quan thành đệ nhất.
Mặc gia gia nhập cũng làm cho tiến độ sản xuất cơ quan kiểu mới của Tái Lôi đột nhiên tăng mạnh.
Trong lúc quan trọng này, một tờ chiến báo làm cho Binh vội vã chạy về Đại Hùng tinh.
Kình Ngư tọa bắt đầu tấn công Đại Hùng tinh!
Cái tin tức này đến rất bất ngờ, lập tức làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch của Binh, suốt đêm lão chạy về Đại Hùng tinh. Về rồi mới biết được tình huống càng tệ so với lão tưởng tượng.
"Ba vị Thánh giai Kình Ngư tọa đột nhiên thất tung rồi."
Trên mặt Long Thủ Tĩnh hiện lên vẻ xấu hổ, hắn biết rõ tại trạng thái chiến tranh, ba vị Thánh giai có thể hình thành lực phá hoại thế nào. Đột nhiên thất tung ba vị Thánh giai, chính là chủy thủ giấu ở trong bóng tối lúc nào cũng có khả năng tung ra một kích trí mạng.
"Thủ Cân không cần phải lo lắng, Thánh giai mà bị quản chế dễ dàng như vậy thì đã không phải Thánh giai rồi!" Binh an ủi Long Thủ Tĩnh, trên mặt lão nhìn không thấy chút hoang mang nào.
Bởi vì Đường Nhất đã suất lĩnh binh đoàn Sài Lang xuất phát.
Đường Nhất lần này được phong làm thiếu tá, chỉ huy cũng đột nhiên đề thăng tới 2500 người. Tam Hồn thành có Ma Địch tọa trấn, Binh liền phái Đường Nhất trở lại Đại Hùng tinh, chuẩn bị tăng cường quân bị cho Sài Lang binh đoàn.
Không ngờ là chó ngáp phải ruồi.
Dù là đối thủ, trong lòng Binh cũng thầm khen một tiếng đối với thời điểm mà Kình Ngư tọa lựa chọn. Đường Thiên còn chưa kết thúc Kiếm Qua Thối Hồn Pháp, còn có đặc huấn Hùng Trứng nữa. Nói vậy đối phương cũng đã sớm tra xét rõ ràng, hiện tại không thể nghi ngờ là cơ hội tốt nhất. Trang bị cơ quan binh đoàn cũng bán hết cho chòm sao Thiên xứng, các học viên Thiên Lang Võ Viện căn bản không thể chiến đấu.
Nếu chờ Đường Thiên rèn hồn xong, đặc huấn kết thúc, mà gần 5000 ức tinh tệ bị tiêu hóa, trang bị Cơ Quan Hồn Giáp kiểu mới xong xuôi thì mới là ác mộng của Kình Ngư tọa.
Mà đối với đám Đường Thiên, chỉ cần chịu đựng trong thời gian càng lâu thì ưu thế bọn họ lại càng nhiều.
"Đường Nhất đến đâu rồi?" Binh hỏi.
"Bắc An thành."
Bắc An thành đã từng là một trong trọng trấn của Đại Hùng tinh, mật độ tinh lực nơi đây khá tốt, bởi vậy có vài vị Vương Hùng võ giả sinh ra từ thành Bắc An. Nhưng khi Yến Vĩnh Liệt động viên đã làm cho võ giả hơi có chút thực lực ở cái tòa thành thị này cơ hồ đều đi chòm Liệp Hộ. Bây giờ Bắc An thành, tiêu điều quạnh quẽ đã không còn cảnh phồn hoa trước đây.
Đường Nhất không vào thành, binh đoàn của hắn là kỵ binh, vào thành thị cũng không thích hợp. Hơn nữa dân chúng cái tòa thành thị này cũng không hoan nghênh.
Dấu ấn mà Yến Vĩnh Liệt lưu lại Đại Hùng tinh trong khoảng thời gian ngắn căn bản chưa thể bị xóa nhòa.
Đường Nhất cũng không để ý, hắn là võ tướng, chỉ để ý chuyện cầm binh chiến tranh là được.
Không riêng gì Đường Nhất không thèm để ý, mà cả đám Hạc cũng không quá để ý, bởi vì bọn họ đều biết rõ Đường Thiên đối với chuyện thống trị một chòm sao cũng không có chút hứng thú nào. Hiện giờ việc mà cái con hàng loại hai này muốn làm nhất chính là một hơi đánh tới Nam Thập Tự tọa.
Nếu không phải con đường thông tới Nam Thập Tự tọa phía trước đã trở thành chiến cuộc, Đường Thiên chẳng chút hứng thú dừng lại tại nơi đây. Binh đại nhân cũng không có cái gì hứng thú đối với Đại Hùng tinh, tại trong mắt Binh đại nhân, Đại Hùng tinh chính là một cái tu luyện doanh tạm thời. Sở dĩ gọi là tạm thời, bởi vì Binh đại nhân ngại mật độ tinh lực Đại Hùng tinh không đủ cao.
Cho nên đối với việc Kình Ngư tọa chiếm lĩnh Bắc An thành, Đường Nhất không chút động lòng.
Chiếm lĩnh Bắc An thành chính là binh đoàn Lam Kình của Kình Ngư tọa, Đại Hùng tinh có ba binh đoàn, Bạch Kình, Huyền Kình và Lam Kình. Binh đoàn Lam Kình là yếu nhất trong ba binh đoàn, nhưng nhân số binh đoàn này cũng vượt xa Sài Lang binh đoàn.
Lam Kình binh đoàn đầy đủ là 3000 người, mà nhân số Sài Lang binh đoàn chỉ có 200 người. Thực lực song phương chênh lệch rõ ràng, nếu không phải trong khoảng thời gian này binh đoàn luôn luôn đặc huấn tại Hùng Trứng, trình độ chân lực tất cả đều đột phá thất giai làm cho thực lực Sài Lang binh đoàn tăng lên thật lớn.
Đường Nhất vài lần công kích thăm dò, nhưng mà võ tướng đối phương rất cẩn thận, không lộ kẽ hở. Trận hình đối phương quá dầy đặc, Đường Nhất cũng không dám xông vào quá sâu.
Đối phương có chuẩn bị!
Lam Kình binh đoàn cũng không có biện pháp bao vây binh đoàn Sài Lang, cái binh đoàn này đi lại như gió, Lam Kình binh đoàn không có tọa kỵ, căn bản là đuổi không kịp. Càng khó hơn là binh đoàn Sài Lang còn có thể ẩn thân, xung phong sắc bén vô cùng, người phái đi ít sẽ bị đối phương chén sạch.
Binh đoàn Sài Lang thoắt ẩn thoắt hiện làm cho binh đoàn Lam Kình căng hết thần kinh, tốc độ đi như rùa bò.
Cũng may chủ tướng binh đoàn Lam Kình cũng biết, gã có thể ngăn chặn binh đoàn Sài Lang cũng tính là đã hoàn thành nhiệm vụ. Toàn bộ Đại Hùng tinh bây giờ đã chỉ còn lại có mỗi binh đoàn này là có sức chiến đấu.
Còn Cao Nguyên binh đoàn của Tiên Nữ tọa, là một binh đoàn của cái chòm sao cấp 4 thì có tác dụng gì?
Giống như gã suy nghĩ, binh đoàn Bạch Kình và binh đoàn Huyền Kình thế như chẻ tre, công thành chiếm đất.
Trong nháy mắt, Đại Hùng tinh với thanh uy hiển hách, liền rơi vào nguy cảnh trước nay chưa từng có. Khói lửa nổi lên bốn phía, cận kề nguy hiểm.
"Cận kề nguy hiểm?" Binh cười nhạt, lão dương thân nghến lên. :
Đặc huấn tại Hùng Trứng bị ép phải ngưng, Binh nghe A Đức Lý An tổng kết báo cáo.
"Tổng thể mà nói, hiệu quả rất không tệ. Hiệu quả tốt nhất chính là võ giả Sài Lang, bởi vì trình độ chân lực bình quân bọn họ đều rất thấp, trình độ bình quân chỉ hơn kém ngũ giai. Trải qua thời gian đặc huấn, trình độ chân lực bọn họ trung bình tăng lên một giai rưỡi, có số ít võ giả Sài Lang, nguyên bản thực lực chỉ có lục giai, thiên phú cũng không khá mà bây giờ đã thất giai. Nếu như có thể hoàn thành đặc huấn, thậm chí bọn họ sẽ có người có thể đột phá bát giai." Giọng A Đức Lý An cực kỳ tiếc nuối.
Binh từ chối cho ý kiến, quay mặt hỏi Tháp Đốn: "Cao Nguyên binh đoàn thì sao?"
Tháp Đốn trầm giọng nói: "Đại bộ phận đột phá bát giai, nhưng mà còn khoảng ba phần binh sĩ dừng lại ở thất giai."
Trong lòng lão cực kỳ lo lắng, trước đây trình độ binh sĩ bình quân ở Cao Nguyên binh đoàn là thất giai, mà binh đoàn của chòm sao Kình Ngư, trình độ bình quân của binh sĩ đều bát giai. Đây là một khoảng cách cực lớn, tuy rằng chân lực cũng không thể trực tiếp quyết định thực lực, nhưng mà chênh lệch song phương có thể thấy rõ ràng.
Như Đường Nhất là vô song võ tướng, lại có chiến thuật chuyên môn, binh sĩ dưới trướng còn mở ra huyết mạch Sài Tộc cổ, mới có thể đủ chống lại binh đoàn trung giai.
Lão biết rõ trình độ bản thân, tuyệt đối không thể so sánh với Đường Nhất.
Binh cũng rất thỏa mãn, lão nhận được tin tức bản thân muốn. Sở dĩ lão dám đem toàn bộ các binh đoàn đều kéo trở về đặc huấn, dám bán hết 5600 bộ Cơ Quan Hồn Giáp tự nhiên là có chỗ ỷ lại. Người khác chỉ cho rằng lão thấy lợi tối mắt mà lại không biết rõ, lão là phần tử hiếu chiến tới nỗi thành bản năng, trên tay thế nào lại không có con bài tẩy?
Con bài Binh chưa lật đó là 100 vạn Sài Lang võ giả kia.
Binh bình thản nói: "Đương nhiên, chúng ta không thể liều mạng cùng 3 cái binh đoàn kia, người ta cũng không phải không có năng lực."
Lăng Húc liếc mắt nhìn Binh, uốn nắn: "Kình Ngư không phải cá."
Binh tựa như không nghe thấy, ho nhẹ một tiếng, tự nói với mình: "Chúng ta á, quan trọng nhất là kéo dài thời gian. Nếu là kéo dài thời gian, vậy là làm tốt rồi. Sài Lang tộc chúng ta ngoại trừ là pháo hôi ngoài chiến trường còn có bản lĩnh gì? Đạo phỉ mà, ai ya, 100 vạn đạo phỉ a, còn là 100 vạn đạo phỉ đề thăng tới lục giai thức tỉnh Sài Lang huyết mạch!"
Binh lẽ thẳng khí hùng nói: "Trận địa chiến? Ôi, không có hàm lượng kỹ thuật chiến pháp như thế, chúng ta sao lại làm thế chứ? Chúng ta cứ làm việc không vốn đi, đánh cướp!"
Trưởng lão Sài Lang tộc đưa mắt nhìn nhau, mọi người đều bị cái đề nghị của Binh hù dọa đổ rồi.
"Đương nhiên, ngươi không cần phải tất tả chạy đến trước mặt người ta đánh cướp, đó là muốn chết! Chúng ta làm sao? Xé chẵn ra lẻ, quấy rầy là chính, bọn họ có mạnh mấy cũng là người mà, cũng sẽ mệt mỏi rã rời mà, cái thời gian kia chính là cơ hội đó. Có cơ hội, chúng ta đâm cho mấy đao, không cơ hội, chúng ta cứ gào thét bên tai, bọn chúng truy bắt thì chúng ta chạy, rất đơn giản." Vẻ mặt Binh thản nhiên.
Một lát sau, một vị trưởng lão Sài Lang tộc lắp bắp hỏi: "Như vậy có tác dụng không?"
"Đương nhiên không!" Binh hoàn toàn không để ý ánh mắt như muốn giết người xung quanh mà vẫn bình thản nói: "Vì vậy ta đưa mọi người rất nhiều đồ chơi. Tất cả đồ vật của Huyết Mạch Thí Nghiệm Thất, cái loại độc gì đó a, mê dược a, tự bạo thú a, mọi người mang nhiều một chút. Yên tâm, cách dùng rất đơn giản, nguồn nước nè, chôn trong đất nè, ném độc trong mây nè..."
Mọi người nghe thấy vậy sắc mặt trắng bệch, không rét mà run.
"Biện pháp mọi người nghĩ ra được mà. Trong binh pháp có một cái chiến pháp gọi là vườn không nhà trống, chúng ta cái này là đạo phỉ độc dã." Khuôn mặt tú lơ khơ của Binh cười mị mị, ngón tay vẽ một cái vòng thật to trên tinh đồ: "A, đạo phỉ độc dã quá nhỏ là không được rồi, muốn chơi đùa chứ chơi đùa lớn."
"Từ điểm này đến điểm này, là đường phải đi nếu muốn đến Hùng Trứng! Toàn bộ võ giả Sài Lang, chia nhỏ ra, tán nhập khu vực này, yêu cầu của ta rất đơn giản, chính là biến nơi đây thành một ao đầm đạo phỉ thật lớn!"
Mọi người lúc này mới minh bạch ý nghĩ Binh, con mắt mỗi người đều sáng lên, biện pháp này tuy rằng hèn mọn nhưng mà để kéo dài thời gian thì lại không tệ.
Binh cười mị mị.
"Phải chào hỏi bọn chúng thật nhiệt tình nha!"
← Ch. 455 | Ch. 457 → |