Vay nóng Tima

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 457

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 457: Đạo Phỉ Độc Dã
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Shopee


Kình Ngư Tọa:

Trong vương cung múa hát ca ngợi thái bình, khách quý ngồi khắp, mỹ nữ tới lui. Nhưng vấn đề mọi người bàn đến nhiều nhất, lại là chiến tranh ở chòm sao Đại Hùng. Đây là lần đầu tiên họ phát động chiến tranh sau bao năm dài, mấy ngày trước mọi người còn thấp thỏm, nhưng rất nhanh, sự tiến triển của chiến cục đã làm cho họ hăng lên.

Trừ binh đoàn Lam Kình bị dây dưa nên còn ở bên ngoài, còn hai binh đoàn Bạch Kình và Huyền Kình thì thế như chẻ tre, liên tục chiếm được các tinh cầu. Chiến cuộc vô cùng thuận lợi, cả Kình Ngư Tọa vô cùng hưng phấn.

Tốp con cháu quý tộc trong hội trường không ngờ lại có một lần hiếm hoi là không khen chê các thiếu nữ mà háo hức thảo luận xem có nên đem hộ vệ tới chòm sao Đại Hùng để kiếm quân công?

Có quân công thì sau mới có tiền đồ, phát đạt lên thì lo gì thiếu gái đẹp?

Những đệ tử thế gia này mỗi tên đều có tai mắt thông thiên, biết rõ tin tức.

"Chúc mừng bệ hạ!" Một lão già mặc áo bào trắng mỉm cười chào Cung Khánh.

Cung Khánh mỉm cười, tuy lão đã 60 tuổi, nhưng nhìn qua chỉ như 40, không thấy già chỗ nào, cử chỉ vẫn nho nhã, lão khẽ khom người đáp lễ: "Còn phải cảm ơn Trương trưởng lão, nếu không có tình báo của các vị, thì ai mà biết Đại Hùng Tọa chỉ hư trương thanh thế, còn thật sự đã rất suy yếu đâu?"

Trương trưởng lão khẻ mỉm cười: "Đường Thiên này, tuy hơi lớn lối, nhưng đúng là có chút bổn sự, chỉ là vật cực tất phản, một đường đi của gã đều suôn sẻ, hành vi chưa từng dè dặt, thế mới cho chúng ta cơ hội lợi dụng."

Cung Khánh nhẹ nhẹ nhấp một miếng rượu đỏ: "Trương trưởng lão thấy sao về bên Tam Hồn thành? Ra tay bây giờ người khác hưởng lợi thì sao?"

Trương trưởng lão nói có chút sâu xa: "Tam Hồn thành là một cái bánh ngon, có người muốn ăn nó, cũng có kẻ nghĩ cách hủy nó."

Cung Khánh hơi bất ngờ, lão ngẫm lại lời vừa nghe, một hồi sau mặt mày mới dãn ra cười nói: "Xem ra là ta đã quá lo lắng rồi."

"Một nữa chòm sao Đại Hùng đã vào tay bệ hạ, chỉ đợi lấy được Thủy Hùng Hoang Cốt, rồi dung hợp hai chòm sao, khi ấy Kình Ngư Tọa tất biến thành cấp Hoàng Đạo." Trương trưởng lão vuốt mông ngựa.

Tuy trong lòng Cung Khánh vui lắm nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nói: "Bây giờ còn chưa đến lúc nói như vậy. Đúng rồi, tình hình ở Liệp Hộ Tọa ra sao rồi? Gần đây chòm Sư Tử có làm gì không?"

Thần tình Trương trưởng lão hơi ngưng trọng, cảm khái nói: "Một tấc sông núi một tấc máu ah. Vận khí Đường Thiên kia thật tốt, khi Yến Vĩnh Liệt dốc toàn bộ lực lượng vào chòm Liệp Hộ thì thằng này nhào tới chiếm nên không tốn tí sức nào. Cuộc chiến ở Liệp Hộ, chúng ta nào có vận khí như vậy? Chẳng qua cũng còn đỡ, chỉ là tổn thất hơi lớn. Nhưng chúng ta đã có viện binh mới!"

Cung Khách hơi ngạc nhiên: "Ồ, không biết là?"

Trương trưởng lão lắc đầu: "Xin bệ hạ thú tội, việc này không thể nói."

Cung Khánh cũng không ép, chỉ cười cười nâng lý rượu ra hiệu: "Minh hữu càng nhiều, chứng tỏ Quang Minh Võ Hội rất được lòng người! Trưởng lão cứ an tâm đi, một khi chiếm được Đại Hùng, chúng ta sẽ lập tức chi viện không ngừng cho Võ Hội chiếm Liệp Hộ Tọa."

Hai người nhìn nhau cười rồi cùng chạm ly cạn chén.

***

Tam Hồn Thành:

Binh đứng trên chỗ giảng của Phòng Thí Nghiệm Huyết Mạch nhiệt tình diễn thuyết:

"... Cho nên mấu chốt của trận chiến này, toàn bộ xin nhờ vào các vị rồi! Chỉ cần các vị chế ra thật nhiều các chất độc hiệu nghiệm là chúng ta có thể chiếm thế chủ động trên chiến trường..."

Máu của mỗi ông bà lão của Phòng Thí Nghiệm Huyết Mạch ở thành Tam Hồn đều sôi sùng sục như gà chọi. Tất cả các chuyên gia huyết mạch đều có một loại cảm giác hãnh diện!

Trong lòng mỗi chuyên gia huyết mạch đều như có một con dã thú đang gầm thét: Rốt cục cũng tới phiên chúng ta.

Dễ lắm sao?

"Đám cách vách đơn giản chính là một lũ súc sinh, một mớ đồng nát sắt vụn mà cũng bán đến 500 triệu (mình không nhớ rõ lắm về lượng tiền bán được, nếu bạn nào thấy mình để sai thì nhắc giúp nha!) nháy mắt đã ép thành tích của bên này xuống tuốt luốt."

Ở chung với một đám rèn sắt dưới trướng một bà nương, là bi phẫn cỡ nào, khuất nhục cỡ nào ah!

Thật vất vả mới có cơ hội biểu hiện, làm sao mọi người không bỏ sức được? Thế là các loại độc được moi ra chất như núi.

Đường Sửu đứng cạnh Binh, giọng thờ ơ: "Thân là một đại danh tướng, dùng cách hèn hạ bỉ ổi âm hiểm như thế, sẽ làm người ta phỉ nhổ."

"Đóng vai xấu thì phải vậy chứ sao?" Binh cười hì hì vỗ vỗ bụi trên người: "Ngươi biết ta thích cái gì nhất ở thời đại này không? Chính là mọi người chả ai biết ta là đại danh tướng đó! Ha ha, rốt cuộc thì cũng được làm theo ý thích rồi!"

Đường Sửu lạnh lùng nói: "Danh tướng, không phải là kẻ có tâm kiêu ngạo và thành kính với chiến tranh sao? Xin đại nhân tự trọng!"

Binh cười ha hả, một tay khoát vai Đường Sửu, tay kia kẹp điếu thuốc lá huơ huơ: "Không cần cứng nhắc như zậy đâu, làm người á, quan trọng nhất là linh hoạt. Linh hoạt mới là cách giành thắng lợi chính xác nhất..."

Đường Sửu cắt ngang lời Binh: "Làm người? Đại nhân, xin ngài nhớ rõ ngài là hồn tướng."

Binh bị cứng đờ trong giây lát rồi lại đùa tiếp: "A ha ha, tiểu Sửu Sửu càng lúc càng biết đùa rồi, đây là việc tốt! Yên tâm, yên tâm đi, chiến thắng sẽ đến rất nhanh."

"Tuy thủ trưởng của ta đã thối nát sa đọa, nhưng ta vẫn truy cầu đối với con đường làm danh tướng, dù thế nào nữa cũng không thay đổi." Đường Sửu vứt lời lạnh băng lại rồi rời đi.

"Thối nát sa đọa..." Binh mở to mắt, cơ hồ không dám tin vào tai mình, đến một lúc sau mới kịp phản ứng, hướng về phía Đường Sửu đi hét lớn: "Uây! Trở lại! Giải thích cho ta thế nào mới là thối nát sa đọa!"

Đường Sửu cũng không quay đầu lại, tiếng của gã theo gió truyền lại: "Nếu đại nhân không nắm chắc phần thắng thì có thể để thuộc hạ xuất chiến, thắng chắc!"

Nhìn bóng lưng Đường Sửu biến mất, Binh nhịn không được cười lên, hung hăng hít mạnh điếu thuốc trong tay một hơi, lầm bầm tự nói: "Đứa nhỏ phá phách hơi có bản lãnh chút liền phản, ai, làm gia trưởng không dễ mà! Loại người này chỉ có để Đường thần kinh tới mới trị nổi! Ai, biện pháp tốt này, ta quả thực là âm hiểm... à không, là quá thông minh chứ!"

***

100 vạn người là bao nhiêu?

Chưa có ai cảm thụ sâu sắc như Phù Yến, sắc mặt gã âm trầm như có thể vắt ra 3 cân nước. Trước kia không cho Đường Thiên tiến vào Kình Ngư Tọa chính là chủ ý của gã. Khi Đường Thiên đoạt được chòm sao Đại Hùng, gã khó chịu thế nào khỏi nói cũng biết. Lần xuất chinh này, gã tích cực nhất.

Nhưng...

Khi thấy bóng dáng rừng cây biến mất ở phía xa, đằng trước còn có đầm nước màu lục quỷ dị, lửa giận tự nhiên nổi lên thiêu đốt tâm can gã.

Không cần quay đầu lại gã cũng biết cái đám binh sĩ sau lưng, lòng mỗi tên cũng chả tốt hơn màu lục kia là bao.

Đây là ngày thứ mấy? Từ 5 ngày trước, họ gặp các kiểu làm phiền, công kích, hạ độc! Đối phương đi lại như gió, một đoàn 3 -5 trăm người, thiếu chút nữa Phù Yến đã cho rằng mình rơi vào vùng do bọn trộm kiểm soát, à nhầm, nơi đây hoàn toàn có thể xưng là thánh địa của bọn trộm!

Nhiều trộm cướp, mật độ hoạt động cao, quả thực khiến người giận sôi, mà thủ đoạn bọn trộm này càng khiến người ta tức lộn ruột!

Tất cả nguồn nước đều bị đầu độc, võ giả có thực lực đương nhiên có chân lực bảo vệ kinh mạch, nhưng binh sĩ thông thường thì khổ rồi! Trong binh đoàn có chuyên gia huyết mạch biết về độc, nhưng đối phương dùng nhiều loại quá, ngay cả chuyên gia huyết mạch kia cũng dính luôn, giờ còn đang rên rỉ trên xe.

Ngay từ đầu, Phù Yến còn tính một đường đi, sẵn tiện dẹp luôn đám trộm cướp kia. Nhưng, phái ít người thì đối phương nuốt luôn, phái nhiều người một chút thì đối phương chạy. Phái cao thủ trong quân đoàn đi đại khai sát giới một lần, lúc đầu thấy như chim ưng bắt gà, Phù Yến hưng phấn. Kết quả là vị cao thủ này bay lên không trung, vừa lọt vào mây lại bị rớt xuống như bao cát, vỡ đầu chết tươi.

Bây giờ, cao thủ cũng không chịu ra tay nữa.

Mọi người đều cẩn thận từng li từng tí; tại vì trong đất rất có thể sẽ có thứ gì đó, còn có cái gì thì phải coi vận khí. Đã có 20 người bị mất chân, có kẻ thì bị trúng độc phải cưa chân, có bị cơ quan xoắn đứt, có bị tạc đạn nổ đứt...

Tuy chết không nhiều, nhưng lại là một đả kích lớn với sĩ khí.

Phía trước có đầm nước màu xanh lục làm cho bước chân mọi người bị kiềm lại. Lúc đầu gặp đầm nước thế này mọi người đều bay qua, với khinh công của họ bay qua đầm nước cỡ này là chuyện nhỏ. Kết quả là, có một lần, một tiểu đội vừa bay ngang trên đầm, lại cứ như sủi cảo rớt xuống, qua nhiều lần khiến họ cảm thấy ngán tận xương.

Từ sau lần đó chả ai dám chơi trò bay vượt qua nữa.

Cái đầm nước này hơi lớn...

Phù Yến quay lại nhìn mọi người, mặt ai cũng mệt mỏi xám ngắt, ban đêm cái đám khốn kiếp kia nào có cho ai ngủ. Chỉ cần vừa hạ trại, thì sẽ có một đống mũi tên đuôi lông chim bay tới, lực bắn của những mũi tên này cũng không nhỏ, lại chính xác cực kỳ. Bị làm phiền mấy đêm liền nên mọi người cũng quen, mỗi người dựng tấm chắn lên ngủ, coi như trời mưa đi.

Kết quả là bay chung với tên còn có mười mấy túi độc, tuy đã bị võ giả ngăn lại phần lớn nhưng vẫn có hai túi rớt vào nơi trú quân, chết... hơn 30 người.

Thế là chả ai dám ngủ nữa.

Mọi người đều là lính tinh nhuệ, đều có thực lực bát giai, vài ngày không ngủ, chút quà, ta nhẫn! Nhưng qua 5 ngày, rốt cuộc Phù Yến cũng hiểu thứ gì gọi là người là thiết, ngủ là thép rồi...

Mấu chốt là trong mệt mỏi cực hạn như thế, căng thẳng như thế, ngươi vẫn phải cố không chửi đám trộm cướp kia vào nửa đêm_chửi một đám lục giai.

Đã có 4 võ giả chịu không nổi mà sụp đổ, chém bị thương 6 kẻ khác.

Nói thiệt, Phù Yến muốn khóc lắm rồi, gã chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào bỉ ổi, thâm hiểm, hèn hạ cũng lại khó nắm bắt như vậy.

Ngơ ngác nhìn xa xa phía trước, đột nhiên gã cảm thấy từ đây tới Hùng Trứng thật xa.

"Ngừng! Đóng quân ở đây, cách nước xa một chút! Chia 2 nhóm, một nhóm nghỉ, một nhóm thủ, dù tình huống nào cũng không xuất chiến!" Phù Yến biết rõ, nếu thủ hạ lại không được ngủ nghỉ thêm một đêm, rất có thể sẽ có kẻ làm phản. Chỗ này cũng tạm, cách rừng cây gần nhất cũng tới 10 dặm, có thể nhìn rõ 5, 6 dặm chung quanh, không chỗ nào để núp.

Tất cả binh sĩ đều thở ra nhẹ nhõm, cuối cùng cũng được ngủ một giấc rồi.

Phù Yến cảm thấy phương pháp duy nhất mình có thể làm là cầu viện, hướng tới bệ hạ cầu viện, hướng Quang Minh Võ Hội cầu viện.

Bọn họ sẽ có biện pháp đối phó thôi...

Phù Yến cũng không chắc lắm.


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-943)