Vay nóng Tinvay

Truyện:Chiến Thần Bất Bại - Chương 511

Chiến Thần Bất Bại
Trọn bộ 943 chương
Chương 511: Tâm cơ thâm trầm
0.00
(0 votes)


Chương (1-943)

Siêu sale Shopee


"Cứ điểm đơn phiệt là một loại cứ điểm cổ xưa đã lâu không xuất hiện, không ngờ giờ lại được thấy ở đây." Giọng điệu Đồng Cách đầy ngạc nhiên: "Đặc điểm lớn nhất của cứ điểm đơn phiệt chính là cưỡng chế hìnht hành cục diện một chọi một."

"Một chọi một?" Nhâm Như Hải nhíu mày: "Sao lại thế được?"

"Thực ra ta cũng không rõ." Đồng Cách lắc đầu nói: "Loại cứ điểm này đã thât truyền, chưa ai từng nghe nguyên lý của nó. Lúc Lý huynh còn ở đó có từng nghe qua?"

Thương thế Lý Nhược đã sớm khôi phục, hắn oán hận nói: "Chắc chắn là lão già kia lưu thủ, hừ, xem ra hắn đã sớm đề phòng ta rồi!"

Nhâm Như Hải lấy làm lạ: "Nhưng một chọi một, bọn chúng lấy đâu ra tự tin? Thực lực Phó Trọng Sơn mặc dù không tệ nhưng vẫn còn xa mới đủ đối địch với chúng ta."

"Có lẽ đợi lát nữa chúng ta sẽ biết." Đồng Cách cười nói: "Ta tin rằng sẽ có rất nhiều người không nhịn được."

"Người bí ẩn kia cùng Diệp Triều Ca có động tĩnh gì không?" Nhâm Như Hải hỏi.

"Tạm thời không có tin tức, thế nhưng có thể khẳng định là Diệp Triều Ca không chết." Đồng Cách nói, hắn có con đường thông tin của mình, tuy Diệp Triều Ca biến mất nhưng chưa chết.

"Có lẽ chúng ta nên tới xem cứ điểm đơn phiệt đi." Nhâm Như Hải trầm giọng nói.

Trận chiến của Đường Thiên cùng Diệp Triều Ca làm cả tòa thành chấn động. Khi mọi người phát hiện phủ thành chủ đã hoàn toàn thay đuổi đã sắp buổi trưa. Hình dáng kỳ quái này rõ ràng là cố ý xây dựng, Thánh giả là đám người học thức uyên bác bậc nhất, họ nhanh chóng tìm ra cái tên cứ điểm đơn phiệt, một số đặc điểm của cứ điểm đơn phiệt cũng lộ khỏi mặt nước.

Một chọi một?

Điều này khiến mọi người cực kỳ bất ngờ.

Bọn họ quả thật không hiểu đám người võ tràng Thương Dương lôi đâu ra sự tự tin ấy? Thực lực của Phó Trọng Sơn trong Thánh giả đồng thau quả thật không tệ, thế nhưng tuyệt đối không phải cao thủ hàng đầu. Cửa ải như vậy càn cường giả tuyệt thế trấn giữ mới dúng, nhưng võ tràng Thương Dương làm gì có võ giả tuyệt thế? CHẳng lẽ Thương Dương Vũ định tự mình xuất trận?

Suy đoán này khiến mọi người hưng phấn và kích động hơn hẳn.

Nhất môn tam thánh, đây là thành tựu cực kỳ kinh người, thực lực Thương Dương Vũ rốt cuộc ra sao, xưa nay chưa bao giờ bộc lộ, cũng không ai biết, thế nhưng có thể bồi dưỡng ba đệ tử Thánh giả, chắc chắn không đơn giản, không một ai dám coi thường.

Cứ điểm đơn phiệt đã thât truyền trong truyền thuyết, còn cả Thương Dương Vũ thâm sâu khó lường, vài ngày liên tục không ai dám vào vượt ải.

Không ai muốn làm chim đầu đàn.

Mãi tới tận này thứ ba, khi có người bước vào cứ điểm đan phiện, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lại.

Cứ điểm đơn phiệt có thể cưỡng chế khiến kẻ địch hình thành cục diện một chọi một là nhờ hai thứ, một là những ám điêu đan xen trùng điệp, hai là một địa điểm rất quan trọng, chính là cửa vào bao phủ bằng lồng ánh sáng, nơi Đường Thiên đóng giữ.

Một bí bảo hoàng kim, ba mươi sáu bí bảo cấp bạc, bảy mươi hai bí bảo cấp đồng, tất cả được Binh sắp xếp trong khu vực này, từ đó hình thành một lồng ánh ansg hình bán cầu đường kính hơn ba mươi trượng. Bí bảo, hàn triều, tinh lực hình thành một lồng ánh sáng khép kín hoàn mỹ, khi khu vực khép kín này có nhiều hơn hai người sẽ cấm người đi vào.

Lại phối hợp với những ám điêu được bố trí tỉ mỉ, cho dù là Thánh giả cũng khó lòng toàn thân trở ra.

Nhận ra có người đến, Đường Thiên mở mắt.

Gã đóng giữ ở đây đã ba ngày, đã sớm mất kiên nhẫn.

Rốt cuộc cũng tới rồi sao?

Đường Thiên hít một hơi thật sâu, đứng dậy.

Đồng thời, Tiểu Nhị trong Võ Hồn Điện cũng mở mắt ra, tới rồi sao? Y cũng cực kỳ mong chờ trận chiến lần này, hồn bảo đầu tiên mà mình luyện chế rốt cuộc cũng trải qua thử thách thực chiến đầu tiên.

Những ngày gần đây, y đã có gắng không xuất hiện trước mặt Đường Thiên. Y đột nhiên ý thức được một vấn đề, nếu Đường Thiên biết thân phận thật của y, với tích cách của gã ngốc này, cuộc sống sau này của y chỉ có thể càng khổ sở hơn.

Thái độ đối xử với kẻ địch của gã ngốc trước giờ luôn cực kỳ tàn nhẫn. Mà chính y lại là một kẻ địch ngầm, gã ngốc chắc chắn sẽ không mềm lòng, mặc dù không cách nào giết chết mình, thế nhưng khẳng định sẽ áp chế triệt để.

Trước khi cơ hội tới, cố gắng ngụy trang thì hơn.

Thạch Phong vốn không muốn làm viên đá dò đường như vậy, thế nhưng hắn vẫn ôm suy nghĩ may mắn quyết định thử xem. Hắn là người chòm Hải Đồn, chòm Hải Đồn là một chòm sao nhỏ trong Bắc Thiên Thập Cửu Châu, lần này hắn tới vốn cũng chỉ định thử nghiệm.

Hắn quyết định nếu thấy có gì không đúng lập tức bỏ chạy.

Ám điêu không hề phát động tấn công, hắn đi thẳng tới trước lồng ánh sáng, tuy hơi lo lắng thế nhưng nghĩ kỹ lại, không mạo hiểm sao có thu hoạch. Hắn cắn răng bước vào trong lồng ánh sáng.

Vừa bước vào lồng ánh sáng, hắn lập tức đổi sắc, lồng ánh sáng này có điểm kỳ quái.

Hắn lập tức giơ tay ra thử, bất luận hắn dùng sức thế nào cũng không thể đi ra ngoài.

Xem ra chỉ có thể liều mạng đánh một trận rồi! Hắn quyết định.

"Tiểu Nhị!"

Tiếng hô trầm trầm của đối phương khiến Thạch Phong như tỉnh giấc chiêm bao.

Đây là trận chiến đầu tiên, Đường Thiên không dám thất lễ, mở màn là quan trọng nhất. Tiểu Nhị, Mầm Mầm đều được gọi ra, Đường Thiên muốn toàn lực ứng phó!

Khi Thạch Phong thấy kẻ địch trước mặt, như bị sét đánh trúng, há hốc mồm.

Đây... Đây không phải người bí ẩn bắt cóc Diệp Triều Ca à...

Thạch Phong bỗng có cảm giác muốn tự sát, sao mình lại nhảy ra làm chim đầu đàn?

Đường Thiên hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói: "Tới đây, đấu một trận sinh tử!"

Trái tim nho nhỏ của Thạch Phong run rẩy, lại muốn quyết đấu sinh tử... Diệp Triều Ca cũng quyết đấu như thế... Giờ sống hay chết còn không rõ...

Cơ thể Đường Thiên nghiêng nhẹ vệ phía trước, như muốn lao tới.

"Ta đầu hàng!"

Thạch Phong dứt khoát đầu hàng khiến Đường Thiên vừa định lao tới thân thể bỗng cứng lại, gã kinh ngạc nhìn Thạch Phong.

"Sau này tiểu nhân xin theo đại nhân, nhu Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó!"

Thạch Phong mỉm cười cẩn thận từng chút một.

Người bên ngoài không thấy tình hình trong cứ điểm, thế nhưng đám người Phó Trọng Sơn nấp trong ám điêu quan sát trận chiến sao lại không nhìn ra, bọn họ cùng há hốc mồm. Tình hình thế nào đây? Sao lại như vậy?

Bọn họ không biết, trận chiến Đường Thiên bắt Diệp Triều Ca giờ là một trong những đề tài sốt dẻo nhất của thành Hàn Cổ. Ngọn lửa trên tay Đường Thiên rốt cuộc là gì, giờ mọi người vẫn chưa thảo luận ra nguyên do. Có thể khắc chế Vi quang, đây rõ ràng không phải hồn thuật bình thường. Thế nhưng mọi người không ai nói ra được lai lịch của nó, điều này càng khiến các Thánh giả nghi ngờ không thôi.

Ngoại trừ bản nguyên ấn ra, phân tích cách chiến đấu của Đường Thiên cũng là đề tài nóng hổi.

Tất cả những phân tích đều đưa tới cùng một kết luận, người này cực kỳ nguy hiểm!

Sát phạt quyết đoán, tàn nhẫn lạnh lùng, để thắng trong hai muiơi chiêu lại không tiếc tự tàn hai tay, hạng người tàn nhẫn như vậy tuyệt đối không nên trêu vào. Lại nhìn trực giác khi chiến đấu của hắn, bản năng chiến đấu đáng sợ, thế nhưng thật sự khiến người ta sợ hãi là tâm cơ sâu không lường được của người này.

Lần đầu tiên đặt bẫy Diệp Triều Ca, kẻ này chỉ dùng thức hồn, ngọn lửa màu đỏ kỳ quái kia căn bản không xuất hiện. Mà để khiến Diệp Triều Ca lơ là, hắn không tiếc tự tàn hai tay.

Mà lần này Vinh Ba rời đi, kẻ này mới bày ra thực lực chân chính, ngay thức hồn cũng không dùng tới, dễ dàng bắt sống Diệp Triều Ca.

Tâm cơ thâm sâu khó lường.

Khi mọi người cùng thảo luận đều nhất trí, tuyệt đối không nên đối địch với kẻ này! Một số Thánh giả nhiều chuyện còn liệt ra một danh sách nguy hiểm, trên đó là những người không nên trêu vào, mà kẻ này không ngờ lại chiếm vị trí đầu tiên.

Lý do bọn họ đưa ra cũng rất đầy đủ, không phải kẻ này lợi hại nhất mà hắn là người lạnh lùng tàn bạo tâm cơ thâm trầm, đắc tội với hắn không ai biết lúc nào sẽ bị đâm một đao.

Cho nên khi Thạch Phong thấy Đường Thiên, chút hy vọng may mắn cuối cùng hoàn toàn vụt tắt. Mà khi hắn thấy cây dù của Tiểu Nhị lại càng run rẩy, người này vẫn còn bài chưa lật! Cây dù này trước giờ chưa từng lấy ra, Thạch Phong từng nghiên cứu qua hồn bảo, vừa nhìn cây dù Mầm Mầm đã biét chất lượng cây dù này cực kỳ xuất sắc.

Tâm cơ kẻ này thật quá đáng sợ!

Hắn càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ, tiếp tục nghĩ xa hơn một bước,c hẳng lẽ thành Hàn Cổ này thật ra chỉ là một âm mưu do kẻ này bày ra? Rất có thể! Nếu không sao kẻ này lại xuất hiện tại phủ thành chủ? Chẳng lẽ hắn mới là người đứng sau âm mưu lần này?

Chính mình chỉ là một Thánh giả bình thường, đâu là đối thủ của bậc kiêu hùng đáng sợ đó?

Vì vậy...

Thạch Phong không hề do dự lựa chọn đầu hàng.

Các Thánh giả ngoài phủ thành chủ chỉ thấy lồng ánh sáng vừa biến thành màu đỏ không được bao lâu đã đổi sang xanh, mọi người không khỏi hít một hơi lạnh.

Thua thật quá nhanh...

Một chiêu là thắng ư?

Một số đặc điểm của cứ điểm đơn phiệt đã được mọi người lật ra, một khi lồng ánh sáng của cứ điểm biến thành màu đỏ nghĩa là chiến đấu còn chưa kết thúc. Mà khi lồng ánh sáng đổi sang màu xanh có nghĩa là chiến đấu đã có kết quả.

Thạch Phong mặc dù là Thánh giả ở nơi hẻo lánh nhưng cũng có chút bản lĩnh, sao lại bị giải quyết nhanh như vậy?

Đặc biệt là những Thánh giả đã từng thảo luận cùng Thạch Phong càng thêm biến sắc.

Chắc chắn không phải Phó Trọng Sơn!

Chẳng lẽ thật sự là... Thương Dương Vũ!

Sắc mặt đám người Đồng Cách cũng cực kỳ khó coi, Lý Nhược la lên điên cuồng: "Không thể! Tuyệt đối không thể! Lão già ấy đã hóa hồn, lão ta không thể chiến đấu!"

"Vậy là ai?" Nhâm Như Hải trầm giọng nói.

Đồng Cách lại trấn tĩnh lại, ánh mắt hiện sắc lại: "Xem ra chính chủ ra trận rồi!"

Sát theo đó, một Thánh giả to gan không tin chuyện này sắc mặt đằng đằng sát khí, dứt khoát bước vào cứ điểm. Sau đó... Không tới mười giây sau, lồng ánh sáng lại khôi phục màu xanh lục!

Lần này không có tiếng hít hơi lạnh mà là hoàn toàn không chút âm thanh, mọi người đều kinh ngạc!

Trong đó rốt cuộc là ai?

Chắc chắn là một Thánh giả cực kỳ cường đại!

"Có thể là một loại hồn thuật đặc biệt rất mạnh mẽ không?" Có người nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt nhiều người cũng sáng lên, không sai, không khéo là một loại hồn thuật đặc thù, bình thường loại hồn thuật này tuy uy lực mạnh mẽ nhưng tiêu hao cũng rất lớn.

Một Thánh giả lại xông vào bên trong, mười giây sau lồng ánh sáng đổi màu xanh.

Lại thêm một người, lại mười giây, lồng ánh sáng lại đổi màu.

Khi Thánh giả thứ năm xông vào, lồng ánh sáng lại đổi màu xanh sau mười giây. Lần này không ai dám hé răng. Trong mắt mọi người, cứ điểm như một con quái vật mở to miệng máu, chờ nuốt chửng người ta.

"Hừ, ta muốn xem xem là thần thánh phương nào!" Một đại hán hừ lạnh, vượt ngoài dự đoán mọi người.

Tất cả mọi người không khỏi phấn chấn, người này tên Mông Tháp, là một trong những Thánh giả mạnh nhất đang có mặt tại thành Hàn Cổ này. Hồn trị của hắn cao tới 136 điểm, thành danh đã nhiều năm, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú!

Mông Tháp thần thái tự nhiên, chậm rãi bước vào cứ điểm.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-943)