← Ch.511 | Ch.513 → |
Khi Mông Tháp bước vào lồng ánh sáng, thấy mặt người thủ quan, ánh mắt đột nhiên cứng lại.
Là hắn!
Hăn cũng là người tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Đường Thiên và Diệp Triều Ca, cũng tương đối tán thành với những lời phân tích về người này. Có điều hắn tự tin vào thực lực bản thân, trong lòng không mấy sợ hãi, chỉ khá kiêng kỵ.
Kinh nghiệm chiến đấu của Mông Tháp cực kỳ phong phú, biết chiến đấu sống còn thường không chỉ xem thực lực trọn vẹn của cá nhân, những phần tử nguy hiểm thường phát huy ra thực lực vượt quá bình thường. Cho dù hắn đã bị áp chế tới mức đầy nguy cơ, hắn vẫn như con rắn độc, lúc nào cũng có thể cho ngươi một đòn trí mạng.
Trận chiến này thật không thoải mái.
Mông Tháp thần thái tự nhiên: "Không ngờ lại là các hạ trấn thủ, thật khiến người khác bất ngờ."
Đường Thiên liếc nhìn Mông Tháp một cái, lười biếng nói: "Ngươi cũng định đầu hàng ư?"
"Đầu hàng?" Mông Tháp cười khẽ một tiếng; "Tuy các hạ thực lực phi phàm, thế nhưng còn chưa đủ khiến ta đầu hàng. Có điều ta rất hiếu kỳ thân phận thật sự của các hạ."
Thái độ của đối phương khiến Đường Thiên thu lại vẻ lười biếng trên mặt.
Chỉ vài lời ngắn ngủi, Đường Thiên đã cảm nhận được sự tự tin vào thực lực bản thân, cao thủ!
Nghĩ tới trận chiến sống còn sắp tới, không có đường cứu vãn, xuất phát từ tôn trọng cường giả, Đường Thiên thản nhiên nói: "Ta là Đường Thiên, chủ nhân chòm Đại Hùng!"
Bắp thịt gã không ngừng biến ảo, khôi phục diện mạo cũ.
Mông Tháp rốt cuộc biến sắc.
Nhìn thiêu sniên trước mặt, hắn âm thầm cười khổ, lần này phiền to rồi. Đối phương để lộ diện mạo thật với hắn nghĩa là song phương tuyệt đối không còn đường thỏa hiệp.
Hắn bỗng hối hận đã tham gia vào vũng nước đục này.
Hắn đương nhiên biết Đường Thiên là ai, chòm Đại Hùng như mặt trời ban trưa, liên tục chiếm đoạt hai chòm sao Thiên Long và Kình Ngư, thực lực ép sát chòm sao Hoàng Đạo. Sở hữu chòm sao cỡ này là bá chủ nổi danh nhất trong thời gian vừa qua.
Nếu đối phương chỉ là một Thánh giả, cho dù có lợi hại đến đâu, Mông Tháp cũng không sợ. Bá chủ lại không như vậy, sau lưng bá chủ là một chòm sao khổng lồ, là vô số nhân lực vật lực, là cao thủ nhiều như mây, là tập đoàn khổng lồ.
Hắn không để thực lực Đường Thiên trong mắt, nhưng nếu không may giết chết Đường Thiên. Không cần chờ tới ngày mai, chòm Đại Hùng sẽ đem toàn bộ lực lượng ra đối phó hắn, người nhà của hắn, đệ tử của hắn, không ai có thể chạy thoát. Chắc chắn không chòm sao nào che chở hắn, ngay cả Võ Hội Quang Minh chắc chắn cũng không nhúng tay vào. Chòm Đại Hùng đều là một đám háo chiến điên cuồng, nắm giữ binh đoàn khiến người ta kinh hãi, chắc chắn sẽ xảy ra chiến tranh.
Thánh giả không phải người cô đơn....
Mông Tháp cười khổ: "Ta có thể coi như chưa tới không?"
Đường Thiên sửng sốt: "Hình như không thể!"
Mông Tháp buồn bực nói: "Ta không muốn chiến đấu với ngài cũng không muốn đầu hàng, làm sao đây?"
"Dễ thôi." Một giọng nói vang lên giữa lúc hai người đang nói chuyện, Binh nhẹ nhàng bước khỏi tơ thể Đường Thiên. Hắn vẫn chú ý vào trận chiến, năm tên trước liên tục đầu hàng khiến hắn trợn mắt ngoác mồm, nhưng cũng không khỏi gợi lên suy nghĩ. Võ tướng là đám người am hiểu suy tính nhất, cục diện quỷ dị như vậy khiến Binh thoáng có linh cảm.
Mãi tới khi Đường Thiên bộc lộ thân phận, thái độ tiến thối lưỡng nam của Mông Tháp lập tức khiến hai mắt Binh sáng rực lên.
Bất tri bất giác, bọn họ đã bố trí một bố cục cực kỳ tinh diệu!
Nếu ở bên ngoài, dùng danh nghĩa chòm Đại Hùng mời chào những Thánh giả này, không mấy ai để ý tới họ. Thánh giả tự do, tự do là vì không muốn gia nhập các thế lực khác.
Không thế lực nào từ chối Thánh giả gia nhập, mỗi chòm sao đều cố gắng mời chào Thánh giả.
Trong thành Hàn Cổ, người của Mười Hai Cung Hoàng Đạo vẫn cố gắng hết sức mời chào Thánh giả, chỉ tiếc không mấy thành quả. Thánh giả tự do đại đa số tính cách tản mạn, không muốn bị câu kéo thúc ép,c ho nên muốn mời chào những người này cực khó.
Nhưng những Thánh giả này cũng không ngốc, bọn họ hiểu nếu đắc tội với bá chủ như Đường Thiên, kết quả sẽ ra sao. Đường Thiên nếu công khai thân phận hẳn sẽ bị tổng tấn công, càng khiến Võ Hội Quang Minh và Hắc Hồn cảnh giác,gia tăng sức mạnh.
Cục diện hiện giờ chỉ cho các Thánh giả hai lựa chọn.
Một là giết chết Đường Thiên, sau đó bị chòm Đại Hùng truy sát.
Một cái khác chính là đầu hàng.
Thật quá vô sỉ!
Vô sỉ tới cực điểm!
Binh nói thầm trong lòng, hơn nữa đây còn là các Thánh giả tự chui đầu vào lưới. Ngươi xem, đừng trách ta, là các ngươi tự xông vào cơ mà! Chẳngc ó cách nào, không phải ta bảo ngươi đầu hàng, đều là do cứ điểm này ép.
Thánh giả tự do tản mạn tự kiêu nhưng tuyệt đối không ngu ngốc, ngu ngốc không phong Thánh nổi.
Đây là đe dọa và uy hiếp.
Nếu Đường Thiên công nhiên đe dọa uy hiếp Thánh giả tự do, chắc chắn sẽ bị các Thánh giả tự do hợp lực công kích, không nói đâu khác, chỉ riêng các Thánh giả tại thành Hàn Cổ, nếu liên hợp lại chắc chắn có thể quét ngang chòm Đại Hùng tới vài lần.
Binh càng nghi xcàng cảm thấy ván cờ trước mắt thật quá tinh diệu. Từng kẻ bị đe dọa, không thể trốn thoát, lựa chọn thì hạn chế, tuyệt diệu nhất là các Thánh giả tự đưa đầu vào cửa, không trách được người khác.
Đương nhiên rồi, cao thủ chân chính phải kiêu ngạo, phải cứng rắn, cho dù uy vũ cũng không khuất phục, sao có thể đầu hàng?
Vậy chúng ta đổi cách nói.
Binh cáo già ho nhẹ một tiếng: "Chúng ta có thể hợp tác!"
"Hợp tác?" Mông Tháp sửng sốt, hỏi theo bản năng: "Hợp tác thế nào?"
"Phương thức hợp tác rất đơn giản, ngươi lấy thân phận đồng bọn hợp tác gia nhập chòm Đại Hùng chúng ta. CHúng ta không cưỡng chế yêu cầu các ngươi chiến đấu, thế nhưng nếu các ngươi lựa chọn tham gia chiến đấu vậy sẽ nhận được phần chiến lợi phẩm hoa hồng tương ứng. Cống hiến càng nhiều ngươi sẽ thu được càng nhiều lợi ích. CHòm Đại Hùng chúng ta cũng coi như một chòm sao lớn, về mặt thực lực ta tin ngươi có thể yên tâm, tài nguyên tích lũy chắc chán nhiều hơn ngươi. Hơn nữa ta tin rằng chắc trên Thiên Lộ không ai hoài nghi chí tiến thủ của chòm Đại Hùng ta."
Binh cười híp mắt nói, không đánh mà thắng là cảnh giới tối cao trong binh pháp. Quan trọng hơn là cảm giác này thật quá sảng khoái!
Thật ra trong chuyện này giấu một cái bẫy.
Một khi gia nhập chòm Đại Hùng nghĩa là bọn họ không thể gia nhập chòm sao khác.
Mông THáp không ngờ đối phương lại nghĩ ra cách kỳ quái như vậy, nhưng ngẫm lại hắn cũng hiểu ý của Binh.
Nếu là ở bên ngoài, Đường Thiên dùng bảng hiệu chòm Đại Hùng, dùng phương pháp như vậy, Mông Tháp chắc chắn không buồn để ý tới. Thế nhưng dưới tình cảnh như vậy, hắn cảm thấy đề nghị này tương đối tốt, ít nhất cũng có tự do kha khá.
Đây là điểm cao minh của Binh.
Có những kẻ đầu hàng trước đó để đối chiếu, phương pháp này lại trở nên tốt hơn nhiều.
"Vậy thì hợp tác." Mông Tháp hài lòng nói, kết quả này quả thật tốt hơn tưởng tượng của hắn nhiều, hắn cũng dễ dàng tiếp thu hơn.. Thậm chí trong lòng không nảy sinh ác cảm, đối phương cũng không cố ý làm vậy, chỉ do tình thế bức bách.
Hai bên nhanh chóng ký kết khế ước Thánh hồn.
Đám người Phó Trọng Sơn giờ đã kinh ngạc tới mức hoàn toàn không nói nên lời. Khi Mông Tháp xuất hiện, trong lòng mọi người đều trầm xuống. Mông Tháp nổi danh bên ngoài, tuyệt đối là cao thủ, cho dù Phó Trọng Sơn cũng tự nhận không bằng.
Nhưng tình hình... Sao lại biến thành như vậy...
Phó Tử Hồng hai mắt lấp loáng ánh sáng, chú già thật am hiểu dựa thế, lại ung dung phá cục.
Người duy nhất không vui chỉ có tiểu nhị, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo đáng yêu của y âm trầm như nước. Năm tên đầu hàng trước đó đã khiến y không thể chịu nổi rồi.
Cái bản nguyên ấn kia của gã ngốc, Tiểu Nhị cực kỳ coi thường.
Y đang chờ cơ hội, chỉ khi gã ngốc trọng thương y mới có thể đoạt lại quyền khống chế thân thể. Tiểu Nhị tay cầm Dù Mầm Mầm, tuyệt đối tự tin vào thực lực bản thân.
Y đang đỏ mắt mong chờ một cường giả tới đánh ngã gã ngốc.
Kết quả cường giả tới thật, sau đó kinh sợ, tiếp đó ký kết một khế ước hợp tác.
Ánh mắt Tiểu Nhị nhìn Mông Tháp đầy khinh thường và căm hận...
Mông Tháp chú ý tới Dù Mầm Mầm trên tay Tiểu Nhị, hai mắt sáng lên: "Hồn bảo này rất tốt!"
"Vừa luyện chế thành, còn chưa thử qua." Đường Thiên nói.
Mông Tháp sửng sốt, tiếp đó gấp rút hỏi: "Hóa ra đại nhân còn tinh thông luyện chế hồn bảo!"
"Lần đầu tiên luyện, Tiểu Nhị hình như rất có thiên phú ở phương diện này." Đường Thiên phản ứng lại, giải thích: "Tiểu Nhị là thức hồn của ta."
Mông Tháp lập tức kích động hẳn lên, nếu nói vừa rồi hắn còn có chút hối hận, giờ lại chỉ cảm thấy lời to! Hồn bảo sư! Đường Thiên lại là một hồn bảo sư, với Thánh giả mà nói, được hoan nghênh nhất chính là hồn bảo sư.
Mông Tháp sắc mặt tươi cười: "Hồn bảo của tại hạ vẫn không thuận lợi, chẳng hay đại nhân có thể..."
Đường Thiên tinh thần phấn chấn vung tay: "Chuyện nhỏ, đến lúc đó để Tiểu Nhị luyện chế cho ngươi một cái."
Mông Tháp vui mừng khôn xiết: "Đa tạ đại nhân!"
Tiểu Nhị tức giận tới sôi máu, ánh mắt như muốn giết người, hắn còn đang ghi hận Mông Tháp, ngươi không chịu đánh tới một chiêu, giờ còn muốn ta luyện chế hồn bảo cho ngươi?
Ha ha!
Tiếng cười lạnh vang lên trong lòng Tiểu Nhị.
Mông Tháp đột nhiên run rẩy, như bị ai đó theo dõi, đưa mắt nhìn bốn phương, chắc là mình vui mừng quá mức.
Tuy Đường Thiên đã đồng ý nhưng Mông Tháp biết nếu không có cống hiến, sau có nói với đại nhân, đại nhân cũng chưa chắc nhớ ra.
Phải có công lao! Phải có cống hiên!
Mông Tháp hiến kế: "Đại nhân, lúc này mọi người đang quan sát bên ngoài, đây là cơ hội tuyệt hảo. Chúng ta chỉ cần cố ý oanh kích, gây dựng thanh thế, bọn họ ắt sẽ cho rằng đại nhân hao hết tinh lực, chắc chắn sẽ vội vàng tiến vào. Đến lúc đó mỗi lần chiến đấu đại nhân lại kéo dài một chút, bên ngoài sẽ cho rằng đại nhân đang khổ sở chống đỡ. Đại nhân cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có thể một lưới bắt trọn!"
V hồn bảo, Mông Tháp bán sạch mọi người bên ngoài.
Cơ hội lập công tốt như vậy, nếu bỏ qua chẳng tiếc tới đứt ruột.
"Được được được! Phương pháp tuyệt diệu!" Binh khen không dứt miệng: "Mông Tháp tiên sinh quả nhiên tài sâu như biển, lần này tiên sinh lập đại công rồi!"
Mông Tháp mỉm cười khiêm tốn: "Đại nhân quá khen!"
Mọi người bên ngoài ban đầu thấy lồng ánh sáng vô cùng bình tĩnh, không chút dấu hiệu tranh đấu, đột nhiên bên trong ầm ầm nổ vang, lồng ánh sáng rung động kịch liệt, hiển nhiên bên trong đang ác chiến.
"Quả không hổ là Mông Tháp! Thanh thế này thật kinh khủng!"
"Đúng vậy, đối phương cũng rất mạnh, kiên trì trong thời gian dài như vậy!"
...
Đường Thiên ngồi dưới đất, nhàn nhã ăn táo.
Cách đó không xa, Mông Tháp không ngừng đánh xuống đất, thanh thế kinh người. Một lát sau, Mông Tháp dừng lại, lau mồ hôi, nói với Đường Thiên: "Địa nhân, đã gần đủ rồi!"
Đường Thiên đứng dậy nói: "Đã cực khổ cho ngươi rồi!"
"Không có chi, không có chi!" Mông Tháp vội vàng nói, hắn bước qua cánh cửa phía sau Đường Thiên, rời khỏi.
Ngoài cứ điểm, mọi người thấy lồng ánh sáng không bể nát mà khôi phục màu xanh lục, lập tức xôn xao.
"Mông Tháp lại thất bại?"
"Đối phương chắc chắn cũng không dễ chịu, trận chiến rất kịch liệt cơ mà!"
"Đúng vậy, chiến đấu kịch liệt trong thời gian dài như vậy, Thánh giả có bằng sắt cũng không chịu nổi!"
"Không tốt, bị người ta cướp trước mất rồi..."
← Ch. 511 | Ch. 513 → |