← Ch.178 | Ch.180 → |
Cao Thăng cười hắc hắc, chỉ là trong tiếng cười đó ít nhiều đều mang theo một tia xấu hổ khó che dấu được.
"Trịnh huynh. Dư huynh, các ngươi có thể tới lĩnh thân phận ngọc bài được rồi chứ?"
Khi nói câu này, hắn âm thầm hướng về phía Vương Thiết Thao ra hiệu, Vương Thiết Thao nhíu mày, bất quá hắn cũng không biết chuyện xảy ra ở trên cánh đồng cỏ. Tuy từ biểu hiện của Cao Thăng mà ngửi ra mùi vị khác thường, nhưng cũng không rõ ánh mắt kia rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Chỉ là, nếu Cao Thăng đã khách khí với hai người kia như vậy, thì hai người bọn họ nhất định có chỗ hơn người.
Vương Thiết Thao không thể nghi ngờ chính là người cầm đầu trong hơn trăm người này, hắn tiến lên trước vài bước, hai tay ôm quyền nói: "Xin hỏi tôn tính đại danh các vị."
Dư Kiến Thăng vừa định mở miệng thì Nhạc Mãnh khẽ vươn tay chặn lại, khẽ lắc đầu. Dư Kiến Thăng khẽ ngẩn người, nhưng ngay lập tức đã phát hiện ra hai chú cháu Lâm Đình đều giữ im lặng, đưa mắt nhìn về phía Trịnh Hạo Thiên.
Hắn lập tức tỉnh ngộ, trong lòng thầm hô hổ thẹn.
Mắt nhìn thấy thằng con mồm to Dư Uy Hoa đang định mở miệng, hắn vội vàng ho nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt nhìn một cái.
Dư Uy Hoa giật nảy mình, nổi kích động trong lòng lập tức xẹp xuống không còn chút nào.
"Hạo Thiên, ngươi xem..." Dư Kiến Thăng nhẹ giọng nói.
Trịnh Hạo Thiên cũng không để ý thấy mấy động tác nhỏ của bọn họ, sau khi nghe Dư thúc hỏi, hắn liền chậm rãi gật đầu nói: "Chúng ta đi."
Đám người Dư Uy Hoa đồng thanh ứng tiếng, bảy người cùng nhau bước tới.
Mặc dù trong bảy người, mấy người Dư Kiến Thăng mới là trưởng bối, nhưng bọn họ đều biết, sở dĩ mình có thành tựu ngày hôm nay, hoàn toàn là nhờ vào Trịnh Hạo Thiên cả.
Trong đại Linh giới này, nếu bọn họ muốn tiếp tục phát triển, thì chỉ có thể tiếp tục dựa vào Trịnh Hạo Thiên.
Lúc này, cực phẩm luyện yêu võ giả đã không còn là mục tiêu theo đuổi của bọn họ nửa rồi.
Cho nên khi có đại sự chính thức, phân chia cấp bậc trong bọn họ đã xuất hiện một chuyển biến vi diệu.
Điều này có lẽ chính là kết quả sau khi tiến vào đại Linh giới, bị biểu hiện của đám người Cao Thăng ảnh hưởng mà ra.
Dư Uy Hoa bước nhanh tới trước mặt Vương Thiết Thao, cao giọng nói: "Tại hạ Dư Uy Hoa. Hàn Lâm tiểu Linh giới, nhất giai cực phẩm luyện yêu võ giả."
Ánh mắt Vương Thiết Thao lập tức trở nên ngưng trọng, trên mặt hắn cũng hiện lên một vẻ kinh ngạc không thể che dấu nổi: "Cực phẩm luyện yêu võ giả?"
Dư Uy Hoa phi thường tự nhiên gật đầu một cái, trong ánh mắt tràn đầy vẻ tự hào.
Cực phẩm luyện yêu võ giả a, ngay cả chính bản thân hắn trước kia cũng không đám tưởng tượng tới.
Lúc này nhìn những ánh mắt xung quanh tràn đầy hâm mộ, đố kỵ, nịnh bợ, thậm chí còn là hận không thể giành lấy vinh quang của hắn, trong lòng hắn bổng dâng lên một niềm hư vinh trước nay chưa từng có.
Hoàn cảnh thay đổi có thể khiến tâm tình con người biến hóa, câu này thật chẳng sai chút nào.
Với tính tình hào sảng của Dư Uy Hoa, sau khi trở thành tiêu điểm vạn người chú ý, trong lòng hắn cũng khó mà tránh khỏi bị ảnh hưởng.
Vương Thiết Thao hít sâu một hơi, hắn rốt cuộc cùng biết, vì sao Cao Thăng lại khách khí với những người này như vậy.
Cực phẩm luyện yêu võ giả, Phiêu Miễu đại lục hàng năm phải tiếp đón hàng ngàn vạn liệp vương cùng linh khí sư đến từ tiểu Linh giới, nhưng người có được năng lực yêu hóa biến thân cực phẩm thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Số lượng của bọn họ so với thượng phẩm linh khí sư thậm chí còn hiếm thấy hơn.
Hơn nửa, cực phẩm luyện yêu võ giả chỉ cần không chết trẻ giữa đường, không đi vào lối rẽ, tuần tự mà tiến, thì ngay sau chuyện linh thể đại thành gần như là việc nắm chắc.
Mỗi một cực phẩm luyện yêu võ giả đều là trụ cột của môn phái sau này, trụ cột chân chính.
Trong nháy mắt, Vương Thiết Thao cùng Cao Thăng đều lập tức có một ý nghĩ, bất kể là trả giá nào cũng phải mời chào được Dư Uy Hoa này gia nhập vào trong Vạn Kiếm tông.
Liếc mắt nhìn về phía bốn người bọn Dư Kiến Thăng, ánh mắt của hắn trong nháy mắt trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.
Nếu bốn người bọn họ cùng Dư Uy Hoa đến từ một nơi, hơn nửa nhìn bọn họ quan hệ có vẻ không nông cạn, thì như câu "gặp chuyện đặc biệt thì phải phải xử lý theo kiểu đặc biệt", cho bọn họ nhiều ưu đãi hơn một chút đi.
Trong đầu Vương Thiết Thao trong nháy mắt lóe lên vô số ý niệm, trên mặt hắn đồng thời cùng tràn ngập vẻ tươi cười thân thiết.
Nụ cười kia quả thực giống như là xuất phát từ ruột gan tâm phế, làm cho người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu, thập phần thoải mái.
"Dư huynh, tiểu đệ có một chỗ ở trong Anh Tài chi thành, nếu như ngươi không chê, không ngại đến ở tạm một tháng thế nào?"
Bây giờ thì hắn trắng trợn lấy lòng trước mặt cả vạn người rồi, nhưng kỳ quái chính là, hắn càng trắng trợn như vậy, oán hận trong lòng mọi người lại càng giảm bớt, đối với điều này tựa hồ như quen thuộc lắm rồi.
Người có thể tu luyện tới cảnh giới liệp vương đều không phải kẻ ngu ngốc, nhưng chính bởi vì là người thông minh, cho nên bọn họ mới có thể nhanh chóng nhận rõ tình thế. Lúc này đã có rất nhiêu sự tính toán trong lòng, phải làm thế nào mới có thể tạo quan hệ tôt với tên Dư Uy Hoa tiền đồ vô lượng này.
Dư Uy Hoa cười ha ha, đang định mở miệng trả lời thì đột nhiên nhỏ tới bộ dáng hung dữ, trợn trùng mắt của cha hắn, lời vừa định nói ra liền vội vàng nuốt lại, nói, "Ta đi theo Hạo Thiên huynh đệ tới đây, hắn đi đâu, ta đi đó."
Hai mắt Cao Thăng cùng Vương Thiết Thao đều cùng sáng ngời.
Những lời này chẳng phải có nghĩa là. Trịnh Hạo Thiên chọn lựa môn phái nào thì hắn sẽ gia nhập môn phái đó sao?
Nhất thời, trong lòng bọn hắn đều dâng lên sóng lớn vạn trượng.
Người có thể khiến một cực phẩm luyện yêu võ giả một mực cố chấp đi theo, đến tột cùng là có thực lực như thế nào?
Dư Kiến Thăng ho nhẹ một tiếng, nói: "Uy Hoa, quay trở về đi." "Vâng, cha." Dư Uy Hoa ứng tiếng, sau đó xoay người rời đi. -
Mọi người đều bừng tĩnh đại ngộ, thì trong bốn người này, có một một là phụ thân ruột của hắn, trách không được bọn họ không chịu tách nhau ra.
Loại chuyện phụ tử hai người cùng tiến vào đại Linh giới mặc dù trong quá khứ cũng từng xảy ra, nhưng cùng rất hiếm thấy, mà trong đó lại có một cực phẩm luyện yêu võ giả, vậy càng là hiếm có.
Vương Thiết Thao vội vàng nói: "Dư huynh, đây là thân phận ngọc bài của ngươi, xin hãy cất kỹ."
Hắn đút tay vào túi không gian lấy ra một tấm ngọc bài, hai tay cung kính đưa cao lên tận đầu rồi mới đưa cho Dư Uy Hoa.
Cái lễ tiết này khá long trọng, tuy rằng không đến mức cúng bái Dư Uy Hoa như cúng bái trưởng bối, nhưng ít nhất cũng đã công nhận địa vị cũng thân phận của hắn.
Dư Uy Hoa không dám nhận lễ, vội vàng dùng tư thế tương đương mà nhận lấy ngọc bài. Ánh mắt hắn đảo qua, lập tức thấy trên mặt ngọc bài loáng thoáng có mấy chữ, Hắn há hốc miệng, ánh mắt hồ nghi nhìn lại đối phương một cái.
Trên mặt ngọc bài không ngờ lại khắc mấy chữ "Một vạn năm ngàn.", không cần hỏi cũng biết, tấm ngọc bài này chắc chắn là đại biểu cho một vạn năm ngàn khỏa linh thạch.
Tuy rằng Dư Uy Hoa đã sớm có dự cảm, số lượng linh thạch mình nhận được vị tất đã ít hơn Cốc Đan Đan, nhưng có thể hơn nàng một phần hai cũng làm cho hắn rất kinh hỉ.
Bất quá tuy Dư Uy Hoa là người thô bỉ, nhưng trong lòng cùng có một chút tinh tế....
Hắn cười ha ha, thuận tay thu lại tấm ngọc bài rồi cất vào trong túi, miệng nói một câu: "Đa tạ vương huynh."
Từ đầu đến cuối không hề tiết lộ ra số lượng linh thạch khắc trong ngọc bài.
Đôi mi thanh tú của Cốc Đan Đan hơi nhíu lại, nàng ẩn ước cảm giác được, số lượng linh thạch khắc trong ngọc bài của Dư Uy Hoa tuyệt đối không ít, nhưng cái tên thô lỗ này lại cố ý không nói ra ngoài, càng làm cho nàng có chút uất ức....
Không chỉ có Cốc Đan Đan sinh lòng bất mãn mà đại đa số mọi người ở lại nơi này cũng muốn xem xem, cực phẩm luyện yêu võ giả đến tốt cùng là có đãi ngộ như thế nào.
Chỉ là hành động của Dư Uy Hoa lại khiến mọi người thất vọng, cả đám ai nấy đều thầm rủa xả trong lòng.
Nhưng bọn họ cùng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng thời, không có ai đám nói ra miệng cả.
Sau khi Dư Uy Hoa trở về. Lâm Đình chậm rãi tiến lên.
Đi tới trước mặt Vương Thiết Thao. Lâm Đình hơi ôm quyền thì lễ.
Tâm tư của hắn so với Dư Uy Hoa còn tinh quái hơn nhiều, trên phương diện đổi nhân xử thế so với tên thô lỗ kia cũng khôn khéo hơn nhiều lắm.
"Tại hạ Lâm Đình, cũng đến từ Hàn Lâm tiểu Linh giới." Hẳn nói đến đây thì hơi dừng lại một chút.
Đám người Cao Thăng. Vương Thiết Thao, Cốc Đan Đan đều đã sớm dựng ngược lỗ tai lên, nhưng ngay trong lúc mấu chốt, hắn lại ngậm miệng không nói nửa, không khỏi thầm mắng to trong lòng.
Da mặt Vương Thiết Thao khẽ giật giật vài cái, ngữ khí mang theo một tia mắt kiên nhẫn, nói: "Lâm huynh, xin hỏi ngươi là luyện yêu võ giả phẩm cấp gì?"
Đến lúc này mà hắn vẫn có thể duy trì khách khí cũng tính là rất giỏi rồi.
Dù sao, tất cả mọi người, bao gồm cả Cao Thăng và Vương Thiết Thao cũng đều không nghĩ rằng. Lâm Đình cũng có được tư chất thiên phú như Dư Uy Hoa.
Người này mười phần không là một trung phẩm luyện yêu võ giả thì tối đã cũng chỉ là thượng phẩm mà thôi, còn xa mới có thể so sánh với Dư Uy Hoa.
Lâm Đình ho nhẹ một tiếng, chậm rì rì nói: "Tiểu đệ bất quá chỉ là cực phẩm yêu hóa mà thôi."
"Ố, bất quá chỉ là cực... Sặc?" Vương Thiết Thao nhẹ nhàng gật đầu, đang định nói điều gì đó thì đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Cực phẩm?
Ánh mất hắn dần dần trợn tròn lên, có lẽ ý niệm duy nhất trong đầu hắn lúc này chính là: "Không phải mình nghe nhầm đấy chứ?"
Hai mắt Cao Thăng đột nhiên trở nên sáng ngời, trong lòng hắn chấn động, mà ngay cả thân thể cũng nhịn không được mà run rẩy.
Lúc đầu hắn cũng nghi ngờ lỗ tai của mình, nhưng sau khi nhìn thấy biều hiện của Vương Thiết Thao, hắn lập tức xác định mình không hề nghe nhầm.
Cực phẩm, Chẳng lẽ trong Hàn Lâm tiểu Linh giới lại sản sinh ra hai vị cực phẩm luyện yêu võ giả...
Toàn bộ những người đứng xem cũng lập tức yên lặng, toàn trường không có một tiếng động, không có ai mở miệng nói chuyện, cho dù là tiếng hít thở tựa hồ vào giờ khắc này cũng biến mất.
Đôi mắt to tròn, xinh đẹp của Cốc Đan Đan cũng trợn tròn lên bất nhã.
Nếu như nói, một tên cực phẩm luyện yêu võ giả Dư Uy Hoa cùng một Trịnh Hạo Thiên sử dụng bảo khí hóa hình vẫn không thể khiến nàng sợ hãi, thì khi những người này xuất hiện tới cực phẩm luyện yêu võ giả thứ hai, trong lòng nàng liền thật sự dâng lên một cảm giác bất lực.
Mà bộ não của đám người Cốc Vũ Thành thậm chí còn trở nên cứng đờ trong chớp mắt.
Hắn thật sự là cực phẩm luyện yêu võ giả?
Mấy người chúng ta không ngờ lại đi trêu chọc cùng lúc hai cực phẩm luyện yêu võ giả sao?
Bọn hắn đột nhiên cảm thấy, bản thân mình còn sống đến lúc này, kỳ thật đã là một chuyên may mắn rồi...
← Ch. 178 | Ch. 180 → |